Từ trên lầu nhìn xuống có thể thấy phòng ăn le lói ánh sáng, tôi chống hai tay lên lan can, vô thanh vô tức nở nụ cười. Bụng đã bắt đầu phát ra tiếng kháng nghị nho nhỏ, tôi đứng thêm chốc lát, cuối cùng vẫn quyết định xuống lầu.
Ngọn đèn mơ ảo chiếu rọi lên từng đường nét khuôn mặt nhu hòa của Quân Sâm, anh không mặc áo, thân hình cao nhã rắn chắc hệt như con báo đốm, lúc cánh tay di động, sau lưng sẽ vẽ lên đường cong hoàn mỹ, thân thể Quân Sâm rất khỏe mạnh, có khi thật sự … trời ạ, tôi rốt cuộc đang nghĩ gì chứ!
Quân Sâm đang ăn phần lẩu vừa mới hâm nóng, khóe miệng nhẹ nhàng hé mở, thái độ chăm chú vào phần ăn tựa hồ chưa từng có gì phát sinh trong đêm nay. Tôi tò mò với thần thái quái dị của anh: “Anh ăn gì mà phải miên man như vậy?
Quân Sâm đương nhiên bị tôi dọa, quay đầu cười thành tiếng, cũng xấu xa hỏi lại: “Anh hiện tại nghĩ gì, em muốn biết không?”
– “Tốt nhất là anh im lặng đi”. Tôi vội vàng ngăn cản những phát ngôn kinh thiên động địa của anh.
Quân Sâm thuận tay đưa bát đồ ăn trên tay cho tôi: “Ăn chút đi, hơi nóng. Trên bếp còn salad anh vừa làm”
Tôi tiếp nhận bát, sau đó liền không do dự mà chăm chú ăn, đại khái vì cơm chiều còn chưa ăn, vừa rồi thể lực lại có chút cạn kiệt, phần thức ăn còn mới mẻ quả nhiện kịp thời chinh phục và trấn an dạ dày tôi.
Thức ăn dính vào khóe môi tôi, Quân Sâm vươn lưỡi liếm, làm tôi thiếu chút nữa làm rơi bát: “Uy–“
– “Cáp”
Cười đùa xong, chén bát rốt cuộc vẫn là đáp xuống sàn nhà, vì không phải đồ sành sứ nên không phát ra tiếng động nào, nhưng lại lãng phí một phần thức ăn bổ dưỡng.
– “Là lỗi của anh”. Tôi vô cùng đau đớn làm sáng tỏ sự thực.
– “Được, để anh dọn”. Quân Sâm cúi người, bắt đầu dọn dẹp thức ăn rơi vãi trên sàn.
Nhìn Quân Sâm cam chịu như vậy, tôi có chút không đành lòng, cũng ngồi xuống giúp đỡ. Vừa muốn thu dọn bát ăn, cổ tay lại bị anh bắt được, sau đó phải chống lại ánh mắt giảo hoạt đầy khiêu khích kia.
Trong giây lát, một cú xoay người, trọng tâm đã bị Quân Sâm gắt gap giữ lấy bắt đầu hôn tôi, tôi sợ đến mức mọi biểu tình đều ngưng trệ, bản thân có chút khẩn trương, nên nụ hôn vừa chấm dứt liền đẩy anh ra. “Đừng đùa, mai em còn có cuộc đàm phán quan trọng”
Quân Sâm thực ra cũng không có phản ứng bất lương nào, nhưng lại nhẹ nhàng mở đai lưng áo ngủ của tôi, cười đến thực nhã bĩ, anh chỉ ở trước mắt tôi mới lộ ra biểu tình gian giảo chuyên dụng này: “Em thế nào bên trong chưa mặc gì đã vội vàng chạy xuống đây?”
– “Cái gì là ‘chưa mặc gì’? Anh đang nói chính mình phải không?”
– “Trước kia trong phòng riêng anh chưa bao giờ mặc đồ, nhưng vì không muốn em học theo thói xấu này, cho nên chỉ có thể làm tấm gương tốt—“
– “Anh quay về với hiện thực đi”. Tôi cười, “nguyên lai anh còn có tật xấu như vậy, em thật không ngờ”.
– “Em có biết ngoài kia có bao nhiêu người muốn chụp hình anh khỏa thân rồi mang đi bán không?”
– “Giá bao nhiêu? Để em mua, rồi cho nhân viên công ty đi chào hàng”. Tôi giả vờ khinh thường, làm Quân Sâm nghiến răng nghiến lợi.
Tôi chạy trốn theo bản năng, trốn đến phòng khách, anh cư nhiên lại đuổi theo, hai đại nam nhân trong đêm hôm khuya khoắt, chẳng những cùng trốn vào bếp ăn vụng, còn không biết trời đất gì mà chơi đuổi bắt. Thực sự có đủ … ngốc nghếch. Cuối cùng là tôi bị Quân Sâm áp đảo trên thảm trải sàn tuyên bố thắng lợi. Trong lúc giương oai giễu võ, anh cũng gỡ bỏ lớp áo ngủ hoàn toàn chứng minh cho câu nói “chưa mặc gì” kia. Ngày đầu tiên bước qua tuổi 30 của Đỗ Chấn Hàm cứ huy hoàng như vậy mà trôi qua.
Năm giờ sau, tôi nghiêm trang một thân âu phục chuẩn bị đến công ty. Quân Sâm bước ra từ phòng tắm, nhìn tôi đeo cravat lại trưng ra biểu tình phát hiện đại lục mới: “Hắc, sao hôm nay ăn mặc long trọng vậy?”. Anh biết tôi hiếm khi mang cravat đến công ty.
– “Hôm nay đi chinh phục người khác, tất nhiên mặt tiền phải tươm tất”.
– “Thương nhân lúc nào cũng dối trá a”. Tay Quân Sâm đặt lên cổ tôi, đây là động tác vô cùng thân thiết anh dành cho tôi, “thật ra, anh rất thích nhìn em ăn mặc thế này”
Đầu óc tôi có chút hồ đồ, cơ hồ phải chia ra làm hai mới hiểu được: “Không phải anh rất hay nói những lời ngọt ngào như vậy chứ?”
– “Không”. Tôi nhìn biểu tình của anh qua gương, thực bình tĩnh, “anh không muốn người khác nghĩ rằng tình cảm là nhược điểm của anh, sau đó lại được lôi lên trang bìa mọi tạp chí cho người ta bàn tán”
Lòng không tiếng động nhưng bỗng nhiên thắt chặt lại, vì lời nói kia hoàn toàn là sự thực. Xe chạy như bay trên đại lộ, trong lòng tôi còn quẩn quanh cảm giác khó chịu không nên lời, tôi dần dẫn nghĩ đến Hoắc Quân Sâm sự nghiệp sáng chói, cũng nghĩ đến tương lai của bản thân.
Nguyên lai một Quân Sâm luôn làm khuynh đảo thế giới lại bị nhốt trong một hoàng đảo đơn độc, thậm chí đến việc tình cảm cá nhân cũng không được phép phát sinh, một tình yêu bình thường lại trở thành xa xỉ phẩm, vì lúc nào cũng có thể bị người khác trục lợi, thế giới giải trí lúc nào cũng nhiều cạm bẫy.
Tôi rốt cuộc hiểu được vì sao trước mặt tôi anh lại cao ngạo, trong khi ở trước mặt người khác lại rất hòa nhã. Tuy chúng tôi là hai cá thể riêng biệt trên hai hoang đảo hoàn toàn khác nhau, nhưng Quân Sâm tựa hồ rất thích mạo hiểm; còn tôi, nếu không thể quay về ban đầu, tôi cũng sẽ bắt đầu tìm kiếm con đường mà bước tiếp. Có đôi khi, những phản ứng phi thường ăn ý của cả hai, là vì chúng tôi đều cùng một loại người.
Vừa vào đến công ty liền phát hiện cửa ban công hé mở, mà giám đốc quảng cáo David vạn năng đã ngồi đợi sẵn trước bàn làm việc của tôi. Vừa nhìn thấy tôi đi vào, cậu ta liền đứng lên: “Là Lị Lị mở cửa cho tôi vào, có chuyện cần bàn với anh”
Tôi dự cảm có chuyện chẳng lành, David lạc quan hiếm khi dùng biểu tình ngưng trọng như vậy mà nói chuyện: “Có chuyện gì?”
David ôm đầu: “Có người tiết lộ chiến dịch quảng cáo mới của công ty cho một nhãn hàng khác — bên kia đã tiến hành triển khai với đối tác”
– “Ý của cậu là — hôm nay chúng ta không có tư cách đi đàm phán?”
David cả người hệt như bị dội một gáo nước lạnh: “Tôi cũng buồn hết sức, nhưng Christopher đang âm thầm điều tra, không thể đánh động đến nhân viên công ty để mọi người khỏi hoang mang”
– “Được rồi, tôi sẽ xử lí chuyện này”. Cởi bỏ cravat vất vả lắm mới thắt xong, tôi trở mình ngồi xuống trước tập tài liệu David mang đến, “chú ý cẩn thận từng người một, tôi chắc chắn việc này liên quan đến nhiều người”
– “Vấn đề là hôm nay chúng ta sắp đàm phán một hợp đồng quảng cao quan trọng, chỉ cần thông qua thì chúng ta có thể trúng thầu quảng cáo 1 năm. Bây giờ đối thủ cạnh tranh cũng đa dần rút lui, chỉ còn 3 công ty thực lực tương đương với chúng ta”
Kì thật công ty muốn trúng thầu bất kì gói quảng cáo nào cũng phải cạnh tranh rất không liệt, nhưng trong quá trình làm việc, các nhân viên kì cực và Jones làm việc bán thời gian cũng chưa bao giờ xảy ra vấn đề bại lộ kế hoạch, nếu nói đây là việc không may, thì chính là việc không may nhất của tôi.
3 phút sau, Christopher cũng vào, hiển nhiên thái độ buồn rầu đến cực điểm: “Thực xin lỗi, giám đốc, rắc rối lớn như vậy xảy ra hoàn toàn là trách nhiệm của tôi, tôi xin chịu toàn bộ trách nhiệm”
– “Tôi không muốn truy cứu đây là trách nhiệm của ai, chỉ hi vọng sự việc lần này không tổn hại đến uy tín của công ty. Bây giờ chúng ta rơi vào tình trạng treo đầu dê bán thịt chó, chắc chắc sẽ có biện pháp giải quyết. Kế hoạch tuyệt mật của công ty dù ăn cắp 1 chút thì cũng là ăn cắp, trước tiên cứ thừa nhận sai sót. Sau đó mang tư liệu đến cho tôi”.
– “Muốn đối thủ thừa nhận việc ăn cắp ý tưởng là chuyện không có khả năng!”. David bắt đầu vung tay múa chân, “đây là khách hàng quan trọng của chúng ta, chúng ta không thể thua oan ức như vậy”.
– “Christpher, có những ai tham gia vào kế hoạch này?”
– “Mọi nhân viên bộ phận thiết kế đều tham gia, bản phác thảo tôi chịu trách nhiệm, Monica, James phụ trách nghiên cứu thị trường, Carter phụ trách thiết kế, thậm chí Quân Sâm cũng đã từng xem qua kế hoạch này. Quy trình làm việc trước giờ luôn như vậy, nhưng chưa bao giờ có chuyện kế hoạch bị tiết lộ”. Ngữ khí Christopher tựa hồ vẫn không tin việc này do các đồng sự gây ra.
– “James thì thế nào?”
– “Cậu ấy im lặng không nói gì, vì biết sự việc lần này rất nghiêm trọng”.
– “Thực ra tôi cũng nghĩ vậy”. Tôi quảng tài liệu sang một bên, chuẩn bị sang bộ phận thiết kế. “Tôi đi tìm James, các cậu nghĩ cách ổn định tâm tình mọi người, không để thông tin lan tràn khắp công ty. David, cậu gọi điện cho đối tác nói chúng ta xin hoãn cuộc họp 2 ngày”
– “Như vậy không tốt cho tình hình hợp tác”
– “Chỉ cần qua được chuyện này thì mọi thứ đều tốt”. Nói xong, tôi bước nhanh ra ngoài.
Không thể tưởng tượng ngày đầu tiên của tuổi 30 lại nghênh đón tôi bằng một mớ phiền phức như vậy, kiểu gián điệp tập kích trong thương trường này nếu không ngăn chặn, hậu quả sẽ khó lường.
Ngay cả James cũng nôn nóng đến khó tin, lúc tôi đi ngang qua còn nghe A Mặc nghi vấn: “Hôm nay mọi người làm sao vậy, mỗi người đều như ăn phải thuốc súng, có phải các anh mắc chứng tâm thần phân liệt mà tôi không biết?”
Giữa trưa Quân Sâm gọi cho tôi, nói buổi chiều anh phải tham dự buổi chụp hình quay phim sản phẩm, không đến công ty được. Kì thật anh không cần phải gọi điện báo cáo tôi, Quân Sâm luôn luôn có đặc quyền này, tôi biết anh chỉ là mượn cớ để gọi cho tôi. Sáng sớm phiền phức đã oanh tạc mệt nhọc làm ý nghĩ tôi có chút hỗn độn, đột nhiên cuộc điện thoại vừa rồi, hệt như một lời động viên lớn lao làm tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần. Cũng không hiểu vì sao lại diệu kì đến vậy, tôi cũng không biết vì sao, tôi chính là phi thường muốn đem khó khăn trước mắt nói với anh một câu, hơn nữa tôi chính xác đã làm vậy.
Quân Sâm trầm mặc nghe, sau đó nói với tôi: “Anh từng gặp giám đốc bên kia, có thể liên lạc giúp em, nếu anh tự lấy quan hệ thân thiết của mình và Giám Đốc, chắc chắn đối phương sẽ không cự tuyệt. Nếu cần, anh có thể tìm thám tử giỏi điều tra giúp em”.
Tôi không ngờ Quân Sâm lại bình tĩnh đến vậy, hơn nữa lại bày ra đối sách quá cao thâm. Tôi thích nghe anh hứa hẹn với mình, những cơ hội hứa hẹn bình thường nhỏ nhặt nhất anh cũng không bỏ quá. Quân Sâm quá thông minh, hiểu được đâu là nhược điểm của tôi, hiểu tôi không thể từ chối sự giúp đỡ này, nhưng lại sợ phải mang ơn người khác. Cho nên anh trở thành điểm tựa, giúp tôi giải quyết mọi phiền muộn từ nhà đến công ty. Anh làm tôi hiểu rằng, anh không chỉ là tình nhân bí mật của tôi, mà còn là một người đáng tin cậy có thể nhờ vả bất kì lúc nào.
Tôi không bao giờ nhận các lời mời vô điều kiện, chỉ mỗi Quân Sâm là tôi không cự tuyệt được.
Nếu công ty trả giá đắt cho việc bại lộ bí mật quảng cáo lần này, tình mới mới là phi thường tồi tệ, còn bây giờ, mọi chuyện không phải không còn đường cứu vãn.
3h chiều, James cứ nhiên bước vào phòng tôi nhân tội. “Giám Đốc, tôi có chuyện muốn nói với anh”
Tôi ngồi xuống, “James, tôi chỉ muốn biết lí do cậu làm việc này, nếu hợp lí, tôi sẽ bỏ qua tất cả”
Sau đó tôi biết được, em trai James vừa vào công ty đối thủ, phi thường muốn bộc lộ tài năng, bởi vậy mới giật dây anh trai bằng hạ sách để giúp mình tiến thân. Biết sám hối cũng không giải quyết được vấn đề gì, nhưng James vẫn thẳng thắn đối diện tôi mà nhận lỗi. Tôi vì James không phân rõ công tư mà cảm thấy đau lòng, nhưng không sự việc chưa đến mức không thể cứu vãn, James lại có ý định nhận lỗi, việc thu hồi kế hoạch bị bại lộ kia mới là việc quan trọng nhất.
Khi James vừa rời khỏi, Christopher liền tiến vào: “Có thể…. cho James một cơ hội nữa không?”
– “Cậu nghĩ chỉ mình cậu mới mềm lòng?”. Tôi đem một phong thở đặt trước mặt cậu ta, “tôi vừa nhận đơn xin từ chức của James, cá tính của cậu ấy tôi rất hiểu, chắc chắn cậu ta không bao giờ ở lại”.
– “Thật tiếc, ai cũng biết cậu ta rất thương em trai mình, nhưng tới mức không quan tâm suy xét đến công việc thì một khi công ty truy cứu, cậu ta có thể bị khởi kiện. Thật sự rất không cẩn thận”.
– “Được rồi, mọi việc nên dừng tại đây, bây giờ tốt nhất là nên đi gặp đối tác, nếu bọn họ không đồng ý, tôi còn phải nghĩ biện pháp khác”
– “Thực sự không có khó khăn gì sao?”
– “Tôi nói tôi sẽ giải quyết việc này”.
Tối đến, tôi muốn đến phòng tập phát tiết một chút, kì thật hôm nay tôi có chút không thoải mái, nhưng vẫn rất muốn đi. Kết qủa, trên đường đi lại nhận được điện thoại của Quân Sâm: “đêm nay anh rảnh, em còn ở công ty không?”
– “Đang trên đường đến câu lạc bộ thể hình, anh muốn đến không? Khách quý của anh đối đãi với em rất tốt”
– “Anh lập tức đến ngay, buổi chiều anh có liên lạc với bên kia, khi nào gặp sẽ kể cụ thể cho em nghe”
Lòng tôi bắt đầu nóng lên, tôi đương nhiên hiểu Quân Sâm vì sao phải vất vả như vậy. Nói thật ra, nếu đổi vai diễn, tôi cũng không bao giờ làm nhiều việc cho đối phương như vậy, nên bản thân không khỏi cảm động.
Câu nhóc bảo vệ câu lạc bộ thấy tôi liền vui vẻ hẳn lên, đại khái vì tôi có thói quen tốt — luôn boa tiền. Đến tủ quần áo thay đồ tập chuyên dụng, lại nhận được điện thoại của Quân Sâm.
– “Anh đang ở ngoài cửa, không có thẻ hội viên nên không được vào”.
– “Em ra đón anh”
Tôi thầm mắng bản thân sơ ý, thay giày thể thao liền chạy ra ngoài, Quân Sâm đang khoanh tay đứng trước bồn phun nước. Đầu đội nón lưỡi trai, vành nón ép sát mặt, hiện tại tôi nhìn mãi cũng thành quen, Quân Sâm không thích bị nhân ra ngoài đường, nên lúc nào cũng đón nón che gần hết khuôn mặt.
– “Nguyên lai Hoắc Quân Sâm cũng có ngày không được vào cửa”. Tôi trêu chọc.
– “Không phải có em là sứ giả đến đón anh sao?”. Anh cười chào.
Cậu bé giữ cửa xin lỗi anh, Quân Sâm không chút để ý mà kéo tôi vào thẳng phòng tập. Nhìn anh phi thường quen thuộc đường đi nước bước, tôi không khỏi nghi hoặc: “Anh từng đến đây?”
– “Đây là phòng tập tốt nhất thành phố, đương nhiên không thể bỏ qua. Nhưng anh cũng không phải khách hàng thân thiết”. Quân Sâm vừa cười vừa thay quần áo.
– “Cáp, đã sớm biết anh rất giỏi hưởng thụ”. Tôi cười rộ lên.
Anh đổi chủ đề: “Anh nói với đối tác, nếu lần này chúng ta trúng thầu, anh sẽ tự mình đảm nhiệm vị trí thiết kế trưởng của bọn họ”.
– “Cái gì?!”. Tôi kinh hoảng, “sao anh làm được?”
– “Anh nói được thì tất nhiên sẽ làm được”. Quân Sâm chẳng để ý lời tôi mà chuyên tâm khỏi động, “đừng lo, bọn họ phi thường vừa lòng, bọn họ nguyện ý đợi anh”.
– “Anh…”. Tôi trành trứ tủ quần áo, “đây là làm bừa”
– “Làm bừa? Có lẽ vậy, nhưng so với bọn ăn cắp ý tưởng, lấy cương thắng cương, khả năng thắng của chúng ta rất cao, tin anh đi”.
Tôi mang găng tay, bất đắc dĩ nói: “Xem ra em phải bất đắc dĩ đánh giá anh lại anh lần nữa”.
– “Lần này còn có thể là 9/10 điểm không?”
Tôi dừng lại, nhìn anh 3 giây đồng hồ: “Đừng hi vọng em sẽ cho anh 10 điểm”.