Máy bay gặp vùng lưu khí làm hành khách đều phát hoảng, nhưng tôi lại dị thường trấn định. Bởi tôi biết mình sẽ hạ cánh an toàn. Tựa như tôi biết giờ phút này Quân Sâm rất cần tôi ở bên, những dự cảm không hay chưa bao giờ xâm chiếm tôi mãnh liệt như bây giờ. Dù những ý niệm vẫn thực hỗn loạn, nhưng ý thức tôi lại cực độ thanh tỉnh.
Bước xuống sân bay, trời đổ mưa. Tôi không bung dù mà trực tiếp nhảy vào taxi, hướng thẳng về khu dân cư cao cấp lưng chừng đồi. Lòng vòng một hồi mới tìm đúng số nha, cuối cùng tôi cũng một thân hào sảng mà xuất hiện trước cửa nhà A Tề. May mắn, người ra mở cửa là Tiễn Vĩnh, cậu ta khiếp sợ nhìn chằm chằm vẻ mặt phong trần mệt mỏi của tôi.
– “Chấn Hàm, anh sao lại… về đây”. Vẻ mặt cậu ta bối rối thấy rõ.
– “Thực xin lỗi, tôi hỏi xong một câu sẽ quay về khách sạn nghỉ ngơi ngay”. Tôi hít sâu, “Quân Sâm đang ở đâu?”.
Tiễn Vĩnh bày ra vẻ mặt do dự cùng khó xử: “Mọi người không muốn anh lo lắng cũng là có lí do, tôi đã đồng ý với mọi người sẽ không tiết lộ cho anh, nhưng anh vẫn là bay về đến đây”.
– “Quân Sâm xảy ra chuyện gì đúng không?”. Hiếm khi tôi kích động như vậy trước mặt người khác, “anh ấy đã xảy ra chuyện gì?!”
– “Anh hãy nghe tôi nói–Chấn Hàm, hiện tại—anh ấy không thể gặp anh…”.
Tôi ngắt lời cậu ta, suy sút tựa vào cửa nhìn Tiễn Vĩnh: “đừng gạt tôi, tôi đã về đến HongKong rồi, nói cho tôi biết, Quân Sâm rốt cuộc là có chuyện gì?”.
Tiễn Vĩnh nhượng bộ mở cửa cho tôi vào nhà, “nếu anh nguyện ý đi tắm rửa, uống chút trà để bình tĩnh lại. Tôi sẽ nói cho anh biết sự thật”.
Đúng vậy, tôi hẳn nên hợp tác, phải hợp tác! Nếu không bình tĩnh, thì làm sao sẽ tiếp nhận được những tin tức không hay có thể xảy đến? Vài ngày ngắn ngủi, rốt cuộc là những chuyện tồi tệ gì có thể xảy ra? Tôi không thể đoán được lí do Quân Sâm bặt vô âm tín vài ngày nay, nhưng bất kể lí do là gì, tôi chỉ muốn biết hiện tại anh đang ở đâu.
Tôi nghe theo đề nghị của Tiễn Vĩnh, bước vào phòng tắm tẩy trừ mọi mệt nhọc. Nước quá nóng lại mang đến một loại cảm giác đau đớn, tôi nhìn vẻ mặt tiều tụy của mình trong gương, nhưng ý nghĩ lại thanh tĩnh, tôi phải là chỗ dựa cho chính mình để không bị lạc lối, anh nhất định đang rất cần tôi.
Đến lúc tôi yên tọa trên sô pha trong phòng khách, Tiễn Vĩnh mới ngồi xuống đối diện, lo lắng nhìn tôi, lại còn mang theo bộ dáng hoang mang: “Tôi không biết tình cảm giữa anh và Quân Sâm lại tốt như vậy, khó trách mọi người bảo tôi đừng hé lộ tin tức Quân Sâm cho anh”.
– “Tôi chỉ muốn gặp anh ấy một lát, có thể mang tôi đi không?”.
Tiễn Vĩnh gật đầu, ánh mắt có chút phiếm hồng: “Anh ấy vẫn không tỉnh, mọi người đều đang đợi”.
Thế nào là “anh ấy vẫn không tỉnh?”. Bất kì ai nghe đến những lời này, đều không thể tiếp tục bình tĩnh. Vừa áp chế mọi ngổn ngang trong lòng, nhưng tôi cũng không thể bình tĩnh thêm được, “các người là đang giấu diếm tôi điều gì?! Quân Sâm rốt cuộc là có chuyện gì?”.
Tiễn Vĩnh vội vàng trấn an tôi, “Chấn Hàm, anh hãy nghe tôi nói. Chuyện này, mọi người đều khổ sở như nhau, anh hãy nghe tôi nói hết đã”.
Tôi đang nghe, tôi đang nghe…
– “Ngày thứ hai sau khi trở về từ Canada, khi hoàn tất mọi cuộc phỏng vấn trong ngày, Quân Sâm đột nhiên nói thèm chocolate”. Tiễn Vĩnh nhìn tôi mở to mắt, nghĩ rằng tôi hiểu lầm mình đang bị đùa bỡn, vội giải thích, “thật sự, anh ấy đột nhiên nói muốn ăn chocolate, sau đó ra khỏi nhà. Hơn 1 giờ sau, cảnh sát gọi điện về nhà, báo rằng A Sâm đang nằm trong bệnh viện, khi vừa ra khỏi nhà không xa đã bị người khác dùng thanh sắt bổ vào đầu. Từ đó đến nay, Quân Sâm đều hôn mê bất tỉnh”.
– “Là ai làm?“. Thanh âm của tôi phát run, tay rốt cuộc cũng không cầm được vật gì.
– “Một tên trong băng nhóm xã hội đen, hắn tựa hồ có biết qua A Sâm, nghe được thông tin A Sâm đã về HongKong nên mai phục ở gần nhà, âm mưu hãm hại anh ấy”.
– “Tại sao phải nhằm vào A Sâm?”. Tôi quả thực không tìm ra lí do nào việc này!
– “Tên kia nói là… vì em gái hắn”.
– “Không thể nào. A Sâm sao lại dây dưa với loại người ấy!”.
– “Người thì đã bắt được. Nhưng chỉ khi A Sâm tỉnh lại, mọi chuyện mới sáng tỏ. Nhưng hiện tại anh ấy…”.
Yết hầu của tôi nghẹn lại: “Anh ấy thế nào…”.
– “Bác sĩ nói, nếu Quân Sâm không tỉnh lại trong vòng 2 tuần, sẽ rất nguy hiểm. Có thể anh ấy sẽ phải—“. Danh từ đáng sợ kia Tiễn Vĩnh không dám nhắc tới. “Hiện tại mọi tin tức đều được phong tỏa, truyền thông cũng không hay biết gì”.
– “Đưa tôi đi gặp anh ấy, được không?”. Tôi đột nhiên cảm thấy mọi khí lực đều bị rút hết, trước kia tôi chưa bao giờ biết, mất đi một người cũng có thể khiến bản thân tê tâm liệt phế. Chúng tôi còn chưa chính thức bắt đầu, như thế nào lại có thể kết thúc qua loa như vậy? Quân Sâm, vô luận thế nào tôi cũng đều tin rằng, sau khi đã bày tỏ tâm ý, anh ấy sẽ không cô phụ tôi.
– “Ba bởi vì chuyện A Sâm mà lên cơn đau tim, phải nhập viện. Hiện tại dì Linh vẫn đang chăm sóc. Tuy cha mẹ không hi vọng cho anh biết chuyện này, nhưng tôi nghĩ, A Sâm sẽ rất vui khi thấy anh về. Có lẽ… có lẽ không biết chừng, ngày mai anh ấy sẽ tỉnh lại thì sao”. Tiễn Vĩnh nhanh chóng ra mở cửa, “bây giờ tôi sẽ đưa anh đi gặp anh ấy”.
– “Cảm ơn”. Ngực tôi vô cùng khó chịu, hệt như đã vỡ nát đến không thể hô hấp. Nguyên bản tôi vẫn mong đợi một nụ hôn mãnh liệt, một chiếc ôm ấm áp, một đáp án vĩnh cữu. Nhưng hiện tại, không khí bệnh viện thanh lãnh đang nói với tôi rằng— tất thảy đều không trọn vẹn, những chuyển biển quá mức đột ngột, quá mức vụng về, tôi không cách nào tiếp nhận hết mọi chuyện.
Trong phòng bệnh chỉ có A Tề mắt sưng húp và một hộ sĩ. Khi nhìn thấy tôi, nàng chậm rãi bước đến, chậm rãi vùi trong lòng tôi nức nở, hệt như con thú nhỏ bị thương.
Khi tôi nhìn thấy Quân Sâm, nước mắt cũng không thể rơi xuống. Anh vẫn anh tuấn như vậy, hệt như lúc nào cũng có thể mở mắt nhìn tôi cười giảo hoạt, sau đó sẽ nói, “thế nào, bị anh dọa rồi phải không?”. Nước mắt A Tề lặng lẽ thấm vào vai tôi, cũng đủ để làm mọi người trong không gian này đau lòng.
– “A Tề, Tiễn Vĩnh, để tôi ở lại cùng Quân Sâm một lát được không?”. Tôi hít mũi, ngồi xuống bên giường, “chỉ một lát thôi”.
A Tề gật gật đầu, kéo Tiễn Vĩnh ra ngoài, y tá cũng đóng cửa lại giúp tôi. Rốt cuộc, tôi nhìn thấy anh rồi. Rốt cuộc, chúng ta lại ở bên nhau. Anh không vi phạm lời hứa, tôi cũng không!
– “Quân Sâm, Quân Sâm…”. Tôi vùi mặt trong tay anh, liên tục gọi tên anh, “Quân Sâm, anh định rời khỏi em phải không?”.
– “Quân Sâm, anh không nghĩ sẽ cho hai ta một cơ hội nữa sao? Nếu anh vẫn tiếp tục ngủ, chúng ta sẽ không bao giờ tìm thấy nhau, nói vậy, dù là San Francisco hay HongKong, đều vô nghĩa, anh hiểu không?”.
Hôn tay anh, tôi thực tâm vọng tưởng anh sẽ tỉnh lại: “Em đã nghĩ mình không còn quan tâm đến tương lại nữa, cũng sẽ không muốn cả hai sẽ phải bỏ trốn thật xa. Nhưng lúc này, em muốn nói cho anh biết— em rất yêu anh. Rất yêu! Nhiều hơn những gì anh có thể tưởng tượng. Em vốn nghĩ, thời gian chúng ta ở bên nhau là mãi mãi, nên mới phóng tâm mà về nơi này, nhưng tự do thì có hạn. Anh có biết em đã đợi anh, hết lòng tin tưởng lời hứa sẽ quay về của anh, anh nói chúng ta sẽ lại bên nhau, em thực sự tin tưởng điều đó”.
– “Quân Sâm, mau mở mắt ra đi, đừng đùa giỡn mọi người nữa. Thời gian không vui vẻ cũng đã qua rồi, chúng ta hẳn nên bắt đầu một cuộc sống mới. Nếu anh thích, chúng ta vẫn sẽ cùng nhau chung sống, nếu anh thực sự phải rời khỏi em, làm ơn hãy nhìn thẳng vào mắt em mà nói. Không cần nói dối a, làm em không hiểu được”.
Tôi nguyện ý vẫn cứ như vậy gọi tên A Sâm, đến khi anh khôi phục ý thức mới thôi. Tôi cũng quả thực đã làm như vậy. Không ai quấy rầy, tôi quyết định ở bên cạnh anh, một bước không rời. Tôi muốn mình là người đầu tiên anh nhìn thấy khi tỉnh lại.
Người bất ngờ nhất là mẹ, nàng vào phòng bệnh vừa vặn nhìn thấy tôi. Cả người đều ngây dại, sau đó đột nhiên khóc lớn lên, phi thường thương tâm. Nàng nức nở hệt như đứa trẻ, tôi cười cười với nàng, nhẹ nhàng ôm lấy, vỗ về vai nàng. Mẹ tôi vẫn là người phụ nữ xinh đẹp, kiên cường như vậy. Khoảng thời gian này, chắc chắn nàng đã nhận nhiều đã kích. Nàng có thể ở bên cạnh tôi lúc hạnh phúc, khi đau buồn. Nhưng tôi không thể để nàng biết bản thân đang tuyệt vọng đến nhường nào.
– “Chấn Hàm, thực xin lỗi, thực xin lỗi…. Ta chỉ muốn nói với con, chỉ cần con tìm thấy người thích hợp, chỉ cần con hạnh phúc là được rồi”.
– “Con đã tìm được rồi, không có việc gì đâu, anh ấy sẽ tỉnh lại”.
– “Con cần nghỉ ngơi, biết không?”.
– “Con biết…”.
Hai ngày sau, khi đầu óc đã bình tĩnh, tôi cùng Tiễn Vĩnh đến sở cảnh sát để tìm hiểu mọi việc. Nguyên lại kẻ gây án là anh trai Ngải Lị. Tôi và tên hỗn đản kia từng gặp nhau một lần, ngay đêm đầu tiên tôi về HongKong và gặp gỡ Quân Sâm trong quán bar. Gã anh của Ngải Lị kia đến tên tôi cũng chưa từng biết qua. Ngải Lị từng là người tạo điều kiện để tôi và Quân Sâm gặp nhau, nhưng hiện tại, nàng cũng là người chia rẽ chúng tôi.
Trước kia, Ngải Lị từng tự sát khi Quân Sâm đề nghị chia tay. Gã anh trai vì thế mà ôm hận trong lòng. Sau vì anh ra nước ngoài, những mưu kế chặn đường của hắn đều thất bại. Lần này thông qua TV mà biết Quân Sâm đang ở HongKong, nên mai phúc trước nhà. Điều đáng sợ là lúc ấy, Quân Sâm hoàn toàn mất cánh giác, cũng không hề nghĩ sẽ có người ác ý tấn công mình như vậy.
Hệt như một màn kết thúc kém cỏi trong các bộ phim truyền hình, hệt như một giấc mộng đêm hè. Mọi thứ rồi sẽ biến mất vào một lúc nào đấy. Đó tính là gì? Lễ vật? Sự trừng phạt? Nếu Quân Sâm là lễ vật trời ban cho tôi, thì đáng tối cao cũng không nên thu hồi lòng hảo tâm của mình.
Lại gặp Tống Khải Sơn, thân phận và lập trường đã không còn như trước kia. Có thể vì tôi đã đủ chật vật, nên ông cũng không nói gì, chỉ đăm chiêu nhìn tôi trong chốc lát, rồi nặng nề bước khỏi phòng bệnh. Hiện tại với chúng tôi mà nói, mọi áp lực đều vô nghĩa.
Ngày đó, Tiễn Vĩnh và A Tề khuyên tôi nên trở về nghỉ ngơi, A Tề đột nhiên xoay người nói với tôi: “Em biết anh trai có người thương ở Mỹ, anh ấy thậm chí còn công khai thừa nhận trước công chúng. Nhưng vẫn sợ người kia bị truyền thông quấy rầy, nên vẫn một mực giữ bí mật. Em thật hi vọng người kia có thể trở về thăm anh ấy, có lẽ như thế anh trai sẽ tỉnh lại. Nhưng A Sâm chưa từng nói qua người nọ là ai, Chấn Hàm, anh có biết không? Khi hai người cùng ở Mỹ, chẳng lẽ A Sâm chưa bao giờ nói về cô gái kia trước mặt anh? Chúng ta muốn tìm nàng đến đây”.
Sau đó, tôi không thể tiếp tục im lặng, trầm lặng với tôi chưa bao giờ là việc thú vị.
– “A Tề, rất xin lỗi, tôi vẫn chưa nói với mọi người, kì thật người mà Quân Sâm đề cập—“, tôi bình tĩnh nhìn bọn họ, “là tôi”.
– “Ân?!”. Biểu tình của hai vợ chồng không phải khiếp sợ, mà là không biết phải đối diện với tin tức trên như thế nào.
– “Thực xin lỗi, giấu diếm mọi người lâu như vậy”. Tôi cúi đầu nhìn Quân Sâm, “nếu anh ấy có thể tỉnh lại, muốn tôi rời khỏi anh ấy cũng có gì khó khăn đâu? Hiện tại, tôi chỉ cần Quân Sâm hồi tỉnh”.
Không ai phản đối, không ai chỉ trích. Trước một sinh mệnh đang cận kề hiểm nguy, mọi chuyện vốn không thể tha thứ đều trở nên nhỏ nhoi vô cùng.
Những ngày bên cạnh Quân Sâm, thời gian quả thực trôi qua rất nhanh. Năm ngày, anh vẫn không hồi tỉnh. Tôi vẫn kiên trì thủy chung không rời khỏi phòng bệnh. Có thể bị hành động của tôi đả động, ánh mắt mọi người đều lộ ra mạt thương hại. Tôi không để ý vấn đề này, cũng không cảm thấy bản thân đáng thương, hi vọng duy nhất lúc này là Quân Sâm sẽ làm nên kì tích.
Ngày thứ sau, tôi bước ra khỏi phòng bệnh, gọi điện thoại về cho Thang Thước, chỉ đạo nàng xử lí việc của công ty, thẳng đến khi tôi có thể quay về.
Ra khỏi hành lang, tôi ngồi xuống bên cạnh bồn hoa. Hít thật sâu một ngụm không khí, ngẩng đấu nhìn bầu trời, vòm trời trên khắp thế gian này đều giống nhau. Nếu Quân Sâm vẫn không tỉnh lại, tôi biết bản thân sẽ thương tâm biết bao nhiêu.
Chậm rãi dời tầm mắt, đột nhiên tôi thấy bác sĩ y tá đều chạy về phía đầu kia hành lang, một loại dự cảm kì quái mãnh liệt dâng lên, đó là— họ chạy về phòng bệnh của Quân Sâm! Tôi liều lĩnh chạy thục mạng, trong lòng điên cuồng gào thét, Quân Sâm, Quân Sâm, là anh phải không?!
Tôi đẩy mạnh cửa, nhìn thấy một đám người bận rộn vây kín giường bệnh, tôi bỗng luống cuống, khẩn trương đến bước đi không vững. Chỉ có thể đứng nhìn từ xa, thẳng đến khi mọi người giãn ra, tôi nhìn thấy ánh mắt anh— dù đôi mắt đen thâm thúy trông thật mỏng manh, dù hàng mi dài đang kép hờ, nhưng vẫn có thể nhìn rõ con ngươi anh.
Ánh mắt Quân Sâm hệt như xuyên qua đám người mà nhìn về phía tôi, thẳng đến khi bốn mắt nhìn nhau, tôi lại lui từng bước, đem thân mình tựa vào cửa, thẳng đến khi ngã ngồi trên mặt đất, sau đó vùi mặt vào lòng bàn tay.
Cảm tạ trời đất, dù hạnh phúc sẽ không thể tiếp tục kéo dài, tôi cũng không tiếc nuối.
Con người rất kì quái, đều chấp nhất với dục niệm. Lúc này đây, tôi lại quyết định không cần tiếp tục sân si, tôi có anh, tôi mất anh. Hết thảy, tôi hẳn là đã thỏa mãn, không cần biết kết quả là gì, chỉ cần hảo hảo quý trọng hiện tại, vì không ai biết trước tương lại sẽ thế nào. Nếu anh thuộc về tôi, anh sẽ mãi là của tôi.
Từ hôm anh tỉnh lại, tôi không đến bệnh viện nữa. Hai ngày sau, bệnh viện thông báo Quân Sâm đang hồi phục rất tốt. Mà không ngờ nhất là Ngải Lị–cô gái từng tự sát kia— lại đến bệnh viện giải thích mọi việc. Cũng hi vọng Hoắc gia sẽ xử nhẹ cho anh trai nàng. Mọi chuyện nghe qua tựa hồ là một quá khứ buồn, nhưng với tôi mà nói, tôi chỉ quan tâm đến việc Quân Sâm sẽ bình phục hoàn toàn.
Tôi biết trong lúc hôn mê, anh có thể biết được ai đang bên cạnh mình. A Tề nói, Quân Sâm dường như mất kí ức tạm thời, có rất nhiều chuyện anh không nhớ, thậm chí, anh còn chưa bao giờ hỏi đến tôi. Đột nhiên tôi nghĩ, nếu anh thực sự đã quên tôi, có phải sẽ hạnh phúc hơn không?
Trước ngày về San Francisco một hôm, tôi ghé vào phòng bệnh của anh. Quân Sâm thoạt nhìn gầy hơn một chút, bất quá vẫn anh tuấn như vậy. Anh vừa nhấc đầu nhìn thấy tôi đã nói: “Chấn Hàm, bọn họ thế nhưng lại cắt trụi tóc anh”.
Tôi đi đến, một phen giật nón anh ra, anh gấp đến độ kêu oa oa. Tôi cười: “rất đẹp mắt”.
– “Đúng, chỉ cần chụp anh một tấm như thế này, bán cho tuần san Ok!, có thể sẽ rất được giá”.
– “Phải không?”. Tôi giả vờ kinh ngạc, ngồi bên mép giường nghiên cứu đầu anh, “đáng giá như vậy sao?”.
Anh bất đắc dĩ đội nón lên: “Khi nào em trở về?”.
– “Ngày mai, dù sao anh cũng tỉnh rồi, em cũng có thể quay về Mỹ”.
– “Ai, em vẫn là kém lãng mạn như vậy. Xem ra anh như vậy như không quan trọng bằng công ty”. Anh đột nhiên vươn tay trái ôm thắt lưng tôi, “Chấn Hàm, hoàn hảo, hoàn hảo, anh không quên mất em. Anh không sợ mất trí, chỉ sợ bản thân sẽ quên mất em”.
Tôi cố nghiêng người mà nói: “Khi quay về em sẽ chuyển lời Jack, anh cần nghỉ ngơi dài ngày”.
– “Anh sẽ giúp cậu ta kiếm thêm lợi nhuận, nếu không, Jack sẽ hận anh thấu xương”.
– “Không, cậu ta thương anh, mọi người đều thương anh, Quân Sâm”. Tôi gắt gao nắm lấy tay anh.
Biết David đang gặp khó khăn khi đàm phán hợp đồng cùng đối tác, tôi bay thẳng về New York trợ giúp.
Khi ra khỏi sân bay, tôi cảm thấy có chút không thích hợp. Không ít ánh mắt dừng lại trên người tôi, phía sau cơ hồi bị nhìn đến thủng người. Sau đó hai cô tiếp viên tóc vàng cũng liếc mắt nhìn tôi, lại theo sau vài người hướng tôi xin chữ kí, vẻ mắt hưng phấn mà truy vấn: “Đỗ Chấn Hàm?”.
Tôi một đường đều có cảm giác mạc danh kì diệu, khi tôi vào khách sạn tìm David, cũng đưa đến một trận xôn xao.
Biểu tình của tôi nhất định rất buồn cười, David vừa thấy tôi liền trêu tức: “Hiện tại anh chính là đại tài tử đông phương, doanh thu công ty vì thể có thể tăng vọt so với năm ngoái”.
– “Tôi thế nào lại có cảm giác bản thân bị bán đứng?”.
– “Quảng trường Thời Đại, đại lộ số Năm, nơi nào cũng xuất hiện hình ảnh anh”. David ôm chặt bả vai tôi: “Từ hôm nay trở đi, anh có muốn tôi làm vệ sĩ riêng cho anh không?”.
– “Tôi và cậu đều không chút võ nghệ, cậu muốn làm vệ sĩ kiểu gì? Trở về luyện tập cho cơ bắp săn chắc trước đi”. Tôi cười, kéo cậu ta đi về phòng đàm phán.
Nguyên lai, chuyện tôi được hâm mộ cũng không phải ảo giác. Một tháng này, hệt như chuyện trời long đất lở gì cũng có thể xảy ra, mọi người không thể không chế tình huống. Chưa kể việc không chế bản thân đã là vạn hạnh. Đường nét Á Đông vốn không xa lạ gì trong làng giải trí, nhưng khắp nơi đều chừng hình quảng cáo của tôi và Quân Sâm, khiến tôi thực sự không thể tự tại đi lại trên phố được nữa. Cho nên, ngàn vạn lần, tôi không bao giờ muốn trở thành người của công chúng.
Về đến San Francisco, tôi không thể không tiếp nhận một vài lời mời phỏng vấn, Đường Na lại trở thành người đại diện lâm thời của tôi. Tựa hồ nàng rất hài lòng với vị trí mới này. Hợp đồng quảng cáo rốt cuộc cũng được kí kết vào giữa tháng 11. Mọi người ai cũng hồ hởi. Cuối tháng, tôi tham dự hôn lễ của James. Lễ vật là một bộ dụng cụ nhà bếp Bodum, cậu ta và vợ mới cưới đều một mực cảm ơn tôi.
Không biết vì tính cách hay do đã rõ lòng nhau, từ khi tôi rời khỏi HongKong, Quân Sâm chưa từng gọi điện cho tôi. Tôi biết cả hai đều cần chút tĩnh lặng mà nghiền ngẫm vấn đề. Hơn nữa, mọi quyết định cuối cùng cũng sẽ không quá hạn. Từ dùng sinh mệnh để đặt cược, chúng tôi sẽ không bao giờ lùi bước.
Lễ Giáng Sinh, tôi nhận được một phong chocolate Bỉ tinh xảo. Chỉ mình tôi biết đây là kiệt tác của ai.
Đêm trừ tịch, tôi lại ra bến tàu ngồi, nhìn ngư dân mở tiệc ăn mừng năm mới, trong không khí náo nhiệt, ngón tay khẽ vuốt chiếc nhẫn trước ngực. Trong lòng có chút anh nhàn mà tịch mích. Từ bến tàu có thể nhìn rõ vịnh San Francisco sáng ngời trong đêm, đẹp không tả xiết.
Điện thoại di động vang lên, tôi không còn biết đây là cuộc gọi chúc mừng năm mới thứ bao nhiêu, nhưng lần này, tôi lại nghe được giọng nói làm mình kích động: “Hắc, em khỏe không?”.
– “Khỏe lắm, chúc mừng năm mới”.
– “Em đang ở đâu?”.
– “Ở bến tàu, anh đang ở đâu?”.
– “Ở rất gần em”.
– “Phải không?”. Tôi cười, “gần bao nhiêu?”.
– “Rất gần, anh nhìn thấy em rồi”.
Tôi kinh ngạc quay đầu, ngay tại chiếc ghế dài cả hai thường ngồi, anh đứng đó, mỉm cười vẫy tôi. Anh là thoải mái, tự tại như vậy, hết như tất thảy mọi chuyện chưa từng phát sinh, anh mặc chiếc quần bò Isey Miyake tôi từng đưa cho. Quả thực, anh vẫn rất thích nó.
Sau đó, anh chậm rãi đi về phía tôi, anh mắt sâu thẳm mê người kia hết thảy đều không nhiễm chút bụi trời. Một khắc này, tôi chỉ mong thời gian vì cả hai mà— dừng lại.
( Hoàn)