Tôi đến gần bên mẹ, hai tay đặt trên bả vai nàng. Tựa vào nàng gần sát nhưng khi còn bé muốn được che chở, khẩu khí cũng nỉ non như tiếng thở dài: “Miss Chương, người không biết con hi vọng người sẽ cho con chút sức mạnh nhiều đến thế nào đâu”.
– “Chấn Hàm, con không thể yêu cầu mẹ chấp nhận chuyện này được. Nếu đối tượng là người khác, có lẽ mẹ sẽ nhượng bộ. Nhưng nếu là A Sâm, tuyệt đối không được!”
– “Vì Hoắc Lai Sĩ?”. Tôi rầu rĩ gục đầu lên vai mẹ, hít mùi hương thoang thoảng từ tóc nàng.
– “Còn có Hoắc gia, còn có Thái Hoa, còn có dư luận, nhất cử nhất động của chúng ta đều bị người khác đặt vào mắt. Trừ khi hai con rời khỏi HongKong, thì con mới không tất yếu phải gánh chịu hậu quả. Chấn Hàm, nguyên lại con có thể có được 1 gia đình như bao người mơ ước, chứ không phải cùng một nam nhân….”.
– “Hiện tại con cảm thấy thực hạnh phúc, xin người hãy tin tưởng con”.
– “Con không biết chuyện này phải lí giải thế nào để mẹ hiểu, con xin lỗi”.
Mẹ lắc đầu, quả thực nàng đang rất lo lắng: “A Sâm trẻ tuổi như vậy, tính tình chưa ổn định. Lúc nào cũng như đứa trẻ 20 tuổi bồng bột, nông nổi chỉ biết đến những đam mê nhất thời. Trước kia, con bên ngoài phong lưu thế nào mẹ cũng chưa từng ngăn cản. Hiện tại con cũng trưởng thành không ít, mỗi bước đi trong lòng đều tính toán kĩ. Thậm chí cũng biết thế nào là kiềm chế bản thân. Nhưng hôm nay, lại làm nên việc hồ đồ này là vì sao? Con nhất định đã nghĩ đến những tình huống rủi ro, nhưng vẫn muốn tiếp tục mối quan hệ này?”.
Lời của mẹ là một đòn chí mạng vào tâm trí tôi: “Mẹ biết các con có thể có tình cảm với nhau, nhưng cũng có thể đây cũng chỉ là tình yêu nhất thời. Dù sao con và A Sâm cũng là hai tinh anh nam nhân, việc hấp dẫn nhau cũng không có gì khó. Thánh nhân còn không thể vượt qua bể tình, huống chi người thương. Nhung con vì sao phải chấp nhất như thế? Mẹ biết trước giờ người yêu con đều là giới nữ, chắc chắn sau khi lập gia đình, đoạn tình cảm này cũng vì thế mà phai nhạt. Mẹ có thể hiểu thế nào là tình yêu đồng tính, nhưng loại xúc động này chưa đủ để gắn bó trọn đời. A Sâm cũng sẽ có lúc thay đổi, tại nơi phồn hoa đô hội này, hai con dám chắc bản thân sẽ không bao giờ thay đổi không? Mẹ chưa bao giờ ngăn cản các quyết định của con, bởi con là đứa con mẹ yêu nhất. Nên mẹ tình nguyện nghe theo trực giác của một người mẹ để bảo vệ con mình. Hai đứa không hợp nhau, Chấn Hàm, hai vật sáng thì không thể hòa hợp được đâu”.
Tôi liên tục muốn mở miệng, nhưng lại phát hiện yết hầu khô khốc. Tôi không thể giải thích cho mẹ bất kì điều gì, ước chừng có đến hơn 5 phút tôi ngây ngốc nhìn mẹ không chiwpj mắt. Chúng tôi đều tự tổn thương lẫn nhau, phải dùng đến phương thức ác độc này. Cuộc đối thoại rõ ràng không có ác ý khiến người khác tan nát cõi lòng, tôi biết rõ những lời mẹ nói cũng vì lo lắng cho con trai mình, nên dùng phương thức khuyên báo nhẹ nhàng. Tôi không thể vờ như không nghe không thấy không biết. Nhưng đến khi có thể phát ra tiếng, mới phát hiện giọng nói bản thân trở nên khàn khàn dị thường, đáp án lại chỉ có 4 chữ: “Con yêu anh ấy…”.
Nước mắt nhanh chóng nảy lên hốc mắt, cảnh trước mắt tôi mơ hồ hết thảy. Đây là lần đầu tiên tôi bất lực rơi lệ trước mặt mẹ khi đã trưởng thành. Những đau đớn trầm trọng hơn tôi tưởng tượng rất nhiều, nhưng dù mẹ thực sự không cho phép, tôi cũng không nhượng bộ. Nếu phương thức này có thể hóa giải mọi trừng phạt, tôi nguyện ý lấy thân thử nghiệm.
Mẹ cũng không tiếp tục cứng rắn nữa, xoay người vội vàng đi lên lầu, lại không cam lòng liếc nhìn tôi một cái. Tôi bất động, vài phút mờ mịt cứ như vậy mà trôi qua. Chậm rãi lâu nước mắt, tôi đi về phía nàh bếp.
Vào đến bếp, tôi phát hiện Quân Sâm đã làm sẵn thức ăn, thuần thục mà bày biện đẹp mắt trên bàn. khi hoàn thành xong, anh một tay nâng chén, sau đó gọi tôi: “Đến đây, nếm thử một chút đi, anh có cho thêm tương vào thức ăn”.
Cử chỉ ôn hòa của anh làm tôi nhanh chóng trấn định. Từ trước đến giờ, tôi đều là người phải trấn định Quân Sâm, nhưng hiện tại anh lại khiến tôi trở nên bình tĩnh. Nụ cười anh vẫn cuốn hút như vậy, hệt như một mặt trời bé con nở rộ trên khuôn mặt, khiến cả người anh đều lộ ra vẻ gợi cảm tinh khiết.
Lòng tôi run rẩy một trận kịch liệt, vươn tay bắt một khối thức ăn tráng miệng, cắn một nửa, sau đó lại đưa đến bên môi anh. Ý cười trong mắt anh dần thu hẹp lại, một bàn tay bắt lấy cổ tay tôi, nghiêng đầu ăn nốt nửa phần còn lại trên tay tôi kia. Sau đó chậm rãi nhấm nuốt, thật cẩn thận hệt như sợ mất đi mỹ vị trước mắt. Sau đó, đầu lưỡi chạm vào ngón tay tôi, mềm nhẹ liếm qua, rồi lại ân cần mút vào. Tôi không khỏi ngâm nga một chút, anh tiến đến ôm tôi, đây là lần thứ hai chúng tôi thân mật ngay tại phòng bếp.
Một chiếc hôn rơi xuống, mềm nhẹ trằn trọc, lại không hề dừng lại không khoang miệng ấm áp. Trên lưỡi còn lưu lại dư vị ngọt ngào, được bao bọc bởi nhiệt tình, so với dĩ vãng càng kích thích và rối rắm hơn.
Bên hông cảm nhận rõ một áp lực ngày càng tăng, ngực sát vào nhau không một kẽ hở, kín đáo đến an tâm. Có những thời điểm bạn rất cần một vòng tay của ai đó, nhưng nếu phải đánh đổi rất nhiều mới có được người này, tất nhiên ai cũng sẽ băn khoắn, suy nghĩ thật nhiều. Mà kết cục không sớm thì muộn, con người ta cũng phải chọn lựa.
Quân Sâm không hỏi về cuộc nói chuyện giữa tôi và mẹ, nhưng khoảnh khắc hơi thở ấm áp giao hòa cũng một chỗ kia, tôi lại cảm thấy an tâm. Nghênh đón ánh mắt sáng rực của anh: “thật đúng là không dễ dàng..”.
Anh cười nhẹ: “Vậy còn muốn tiếp tục không?”
– “Chỉ có thể tranh thủ”.
– “Chúng ta cùng thề đi”. Anh rõ ràng tuyên thệ, sau đó hôn nhẹ lên khóe môi tôi. Ý cười trên mặt đã thổi bay mọi thương cảm trong tôi.
Tôi cũng tiếp lời: “Em thề”.
Đêm đó, Quân Sâm đàn một bản dạ khúc trong phòng tôi. Nhạc như cảnh, giai điệu nhẹ nhàng mềm mại, không khí cũng như toát ra một loại cảm giác lãng mạn. Tôi đứng bên cạnh anh, lẳng lặng thưởng thức. Giờ khắc này tôi hệt như đã thoát khỏi mọi phiền muộn thế tục, nếu cuộc sống cứ thế này mãi, thật đã là một thành tựu trọn đời.
Lúc Quân Sâm kết thúc bản nhạc, tôi đi đến sau lưng, nhẹ nhàng ôm anh. Anh tựa vào ngực tôi nghỉ ngơi chốc lát, trong không gian yên tĩnh này, tôi cảm giác thời gian như dừng lại. Người trong ngực này, đem đến cho tôi không ít những cảm xúc cùng hi vọng, mà người thường không thể mang đến. Nếu chúng tôi đã quyết định sẽ cùng nhau đi hết đoạn đường đời, thì làm sao có thể vì một vài khó khăn đã liền lui bước? Vô luận quá trình như thế nào, đáp án cũng chỉ có một — “em nghĩ chúng ta hẳn là nên ở bên nhau”.
Anh cười nhẹ: “Đúng, anh chưa từng hoài nghi việc này”.
– “Anh có”.
– “Anh không có”.
– “Anh sao lại không thừa nhận?”.
Quân Sâm thở dài: “Ok, anh thừa nhận bản thân từng dao động, nhưng đó là trước kia – khi anh hoàn toàn không hiểu được lòng em”.
Tôi cúi đầu hôn nhẹ tai anh: “Vậy hiện tại anh đều hiểu được?”
– “Uy, nửa đêm rồi, em cũng đừng kích thích anh!”. Anh bày ra vẻ mặt ủy khuất, “chúng ta như vậy thật không rõ ràng”.
– “Như thế nào mới là rõ ràng”.
– “Không ngừng cố gắng để bảo vệ tình cảm này, không bao giờ thay đổi”.
Gữa trưa hôm sau, cặp vợ chồng mới cưới hẹn gặp chúng tôi tại một nhà hàng. Hai anh em quả nhiên đã đạt được thỏa thuận, Quân Sâm chuẩn bị thực hiện “quà kết hôn” — theo A Tề chu du khắp nơi để quyên góp cho quỹ từ thiện nhi đồng. Ngồi cùng bàn còn có Chu Tình và An Ny – em họ của Tiễn Vĩnh. Trên cơ bản, những người cùng thế hệ khi ngồi với nhau, lúc nào cũng cảm thấy thoải mái.
Trên bàn cơm, Chu Tình càng quan tâm đến tôi, khiến mọi người đều chú ý. Thậm chí, khi Chu Tình đi toilet, A Tề còn tranh thủ trêu chọc tôi: “tình hình thật đúng là trai anh hùng gặp gái thuyền quyên”.
Tiễn Vĩnh phụ xướng phu tùy: “Có câu anh hùng mĩ nhân, Đỗ huynh không cần bỏ lỡ cơ hội, cổ nhân đã có câu dùng gậy đánh xà…”.
Cô em họ An Ny đã lên tiếng: “Anh Vĩnh, chịu không nổi anh, đừng so sánh bậy bạ như vậy có được không!”. Câu nói này làm mọi người cười đến thoải mái. Quân Sâm càng bình tĩnh càng khiến tôi ân tâm, tôi nghĩ, hai người chúng tôi ngay thời điểm này còn có thể vui đùa, thì mọi chuyện cũng chưa bao giờ dễ dàng.
Chu Tình quay lại, thấy biểu tình mọi người có vẻ khác lạ, liền cảnh giác: “Tôi chỉ mới đi vắng một lát, nhưng hình như đã có chuyện gì xảy ra?”.
A Tề đã cười thành tiếng: “Cái này gọi là giấu đầu lòi đuôi, không cần tớ giải thích chứ?”. Chu Tình vừa nghe cũng có chút ngượng ngừng, cười cười rồi im lặng.
Bên này, An Ny đã sớm hưng phấn mà ngắm nhìn Quân Sâm vô số lần, cuối cùng nhịn không được liền mở lời: “Em cũng có thể gọi anh là A Sâm chứ?”.
– “Đương nhiên”. Quân Sâm chuyên chú dùng ánh mắt quyến rũ nhìn nữ nhân.
Tiểu nữ sinh đã có chút khẩn trương: “Hôm nay là em van xin anh Vĩnh đi theo, trước kia em ở Italy chuyên tâm học làm nhà thiết kế. Mỗi khi anh trình diễn thời trang, em đều một mực theo dõi. Thật là một tên tuổi lớn, ước mơ của em là có thể trở thành nhà thiết kế nổi tiếng, sau đó sẽ mời anh về trình diễn cho bộ sưu tập của mình. Trời ạ, dù có chút kì quái, nhưng em cũng đã nói ra rồi! Hô, thật giống như nằm mơ, các chị em ở châu Âu biết chuyện này sẽ ghen tị với em cho đến chết, em thế này nhưng lại trở thành thông gia với A Sâm, haha”. Cách nói chuyện thẳng thắn đến đáng yêu.
Chu Tình đột nhiên hỏi tôi: “Nghe nói anh sắp quay về San Francisco?”.
– “Ừ, công việc hơi bận, bên ấy lại có việc cần tôi về xử lí gấp, nên sáng ngày mốt liền khởi hành quay về”. Nói xong, tôi vô tình bắt gặp ánh mắt của Quân Sâm. Cách nhau một mặt bàn, nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận anh đang thất vọng cùng bất ngờ.
– “Chúng ta quả thật đều là những kẻ bận rộn, suốt ngày phải vòng quanh thế giới, mọi việc lúc nào cũng không như ý muốn”. Chu Tình một lời hai ý, cố che nỗi thất vọng cười cười: “Đến, cụng ly nào”.
– “Cụng ly”. Mọi người phụ họa theo.
Vì phải bàn bạc với hội từ thiện về kế hoạch tuyên truyền, nên hai ngày cuối tôi lưu lại HongKong, Quân Sâm cũng không có đủ thời gian cho tôi. Nhưng chúng tôi đều là người coi trọng những lời hứa và công việc, nên cũng không ai oán giận gì. Vì nghĩ đến cảm thụ của mẹ, cùng nhiều tình huống khác. Trong biệt thự, ngoại trừ đêm đánh đàn kia, tôi và Quân Sâm đều không tiếp xúc thân mật lần nào.
Có lẽ tình hình chuyển biến quá đột ngột, nhưng may mà sấm chớp càng to thì mưa lại càng nhỏ. Vài ngày này, mọi thứ lại yên ổn đến bất ngờ. Tôi đã hiểu rõ thái độ của mẹ — không thể hiểu được, coi thường tình yêu lỗ mãng của tôi, cũng không chút nào xem trọng chọn lựa của tôi.
Nàng không thể lí giải vì sao chúng tôi lại chọn con đường gian nan này. Kì thật, bản thân tôi cũng không hiểu vì sao mình lại bị Quân Sâm thu hút mạnh mẽ đến không thể thoát thân.
Tống Khải Sơn có lí do để làm vậy, ông tiết lộ tin tức cho mẹ với mong muốn nhanh chóng hành động trong lúc tôi chưa chuẩn bị gì. Nhưng là, ông đã xem nhẹ sức mạnh của những người đang yêu. Tôi biết ông sẽ tiếp tục gây khó dễ với Quân Sâm, nhưng mọi việc cứ bình thản trôi qua, tôi lại càng muốn đối mặt với ông trong tương lai. Ý nghĩ này không hề giống với trước kia nữa.
Trước kia, tuy tôi cố gắng làm mọi việc để bảo vệ mọi thứ, nhưng tâm tình cũng không lạc quan đến vậy. Hiện tại, tôi lại có thể tự nhủ, hết thảy thuận theo tự nhiên, không cần quá chấp nhất vấn đề “chúng ta có thể được tha thứ hay không”. Thực tế, tôi cùng A Sâm đều khá bận rộn với công việc, cũng không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ miên man. Với tình cảm của đối phương, ngoài việc tin tưởng và giao phó, phần lớn thời gian còn lại sẽ là tận hưởng những giây phút hạnh phúc bên nhau.
Đêm cuối tôi lưu lại HongKong, Quân Sâm vừa đi với A Tề giải quyết công việc xong đã liền gọi điện cho tôi. Anh nói tôi đến đón anh trên đại lộ, thời điểm tôi đến nơi đã là hơn 8h.
Anh vừa nhìn thấy đã hừng hực hứng thú kéo tôi đi về phía quảng trường: “Paul Smith vừa tung BST mới, anh thấy phi thường phù hợp với em”.
– “Hắc” — tôi cười, “anh gọi em đến đây chỉ vì muốn mua quần áo giúp em?”.
Anh nhại theo câu nói tôi hay dùng: “Tại sao lại không?”.
– “Anh xong đời rồi”.
Hai thân hình cao lớn mang theo khí thế nam nhân tiến vào quầy hàng, lập tức nhận ngay những cử chỉ đón tiếp nồng hậu. Khuôn mặt Quân Sâm được che chắn kĩ nhưng vẫn không giấu được khí chất đặc thù, anh ngồi trên sô pha, mọi người liền ngoái đầu nhìn theo. Khi tôi vừa bước ra từ phòng thử đồ, liền thấy nhân viên cửa hàng ân cần giới thiệu sản phẩm cho anh.
Anh ngẩng đầu nhìn thôi, than nhẹ: “Đã nói rất hợp với em mà”.
– “Vừa lòng chưa?”. Tôi vươn tay, mô phỏng động tác của người mẫu.
– “Anh đầu hàng, em đúng là cái mắc áo trời sinh. Mặc đi thôi”.
Không còn nhiều thời gian để lãng phí, khi chúng tôi vào xe mới phát hiện trời đang mưa. Vì thế không lên đỉnh núi xem cảnh đêm nữa mà trực tiếp về nhà.
Lầu một đèn đuốc sáng trưng làm chúng tôi lập tức nghĩ Hoắc Lai Sĩ đang tiếp khách, nên sau khi cho xe vào gara, tôi về anh đều không có ý định xuống xe.
– “Trước kia anh không thích bầu không khí trong nhà, cũng không thích cách giáo dục nghiêm khắc của cha. Sau khi cha mẹ li hôn, anh sang Mĩ, hơn phân nửa thời gian là vì muốn trốn tránh sự thật. Thẳng đến khi có được chút tiếng tăm, khi quay về, anh lại phát hiện khái niệm gia đình đã biến mất. Từ đó, anh cũng quen với cuộc sống di chuyển chứ không thích ở một nơi” – anh cảm khái, “sau lại gặp được em, anh mới bắt đầu không muốn rời San Francisco, cũng là lần đầu tiên khát vọng muốn có người bầu bạn”.
– “Nếu anh cam đoan không mang đến phiền phức, em có thể thu lưu anh”.
– “Chấn Hàm”, anh nghiêng người tựa vào tôi, “em có khi thực sự rất đáng giận”.
– “Không lẽ anh muốn trả thù?”.
– “Đúng, em trốn cũng không thoát”.
Nói xong, mãnh liệt hôn tôi. Chúng tôi đồng thời ôm lấy đối phương, ngón tay có thể cảm nhận bầu không khí trong xe đang nóng lên. Khoái cảm quen thuộc đánh thẳng vào đại não, tình dục tăng vọt làm người ta có cảm giác choáng váng. Tiếng thở dốc mang theo những chờ mong khó kìm được. Khi tôi vươn tay bắt đầu cởi áo anh, hệt như cả hai đều bị sét đánh. Thân thể nhanh chóng giao triền, tôi vươn tay khóa cửa gara, anh ngả ghế sau. May mắn hôm nay tôi không chọn loại xe thể thao 2 chỗ đi đón anh.