– “Nếu sắp xếp không được thì thôi, em không trách anh, việc công ty em sẽ giải thích với mọi người”
– “Một, anh sẽ giữ lời nói. Hai, em không cần khách sáo như vậy, cũng không cần dùng thứ ngôn ngữ xã giao này. Điều này làm anh cảm thấy mình là người ngoài”
Tôi giớ tay đầu hàng: “Ok, Ok, em thu hồi câu nói kia”
– “Cảm ơn, em chỉ cần nhớ cho anh thêm tình cảm là được rồi”. Quân Sâm tao nhã choàng khăn mặt lên vai, sờ sờ thắt lưng tôi, “anh yêu nhất cơ bụng, cơ mông của em. Hoàn mỹ”.
May mắn trong phòng thay đồ không có ai, tôi cũng không nghĩ ở nơi công cộng này sẽ phát sinh chiến tranh.
Kì thật, thói quen sinh hoạt của tôi và Quân Sâm khá giống nhau, tỷ như, cả hai đều thích vận động khi bực bội, trong nháy mắt cơ thể đầm đìa mồ hôi, tứ chi được phóng thích, mọi phiền não tan biến để ý nghĩ lại phấn chấn như ban đầu. Cả người giãn ra sau khi tiêu hao thể lực. Nếu nói vận động có thể cứu người, tôi sẽ không chút nghi ngờ. Ngay cả Quân Sâm cũng nói, đây là suy nghĩ duy nhất của tôi trong những năm gần đây có thể khiến người khác đồng tình.
Trên đường về nhà, anh cười đến thỏa mãn: “Rốt cuộc đã có cơ hội tắm chung với em”. Trong phòng tắm của phòng tập, Quân Sâm chen vào buồng tắm của tôi, hai người thiếu chút nữa lại xúc động cuồng nhiệt.
– “Cáp, chúc mừng”
– “Trải qua chuyện vừa rồi, anh mới biết được định lực của mình”
– “May mà lí trí anh vẫn còn tồn tại, không làm chuyện bậy bạ”
– “Chấn Hàm, em nói chuyện rất có ý tứ”
Khóe miệng tôi giương cao: “Rốt cuộc đã tìm được đối thủ phải không?”
– “Em nói xem, ai là người bại trận”
– “Dù sao cũng không phải em”
Lần này Quân Sâm cười đến kiêu ngạo: “Không thừa nhận cũng được. Đúng rồi, mai anh đến công ty chỉnh sửa vài văn bản”
– “Việc trúng thầu quảng cáo kia?”
– “Ừh, công việc đang có chút chậm trễ”
– “Không phải bọn James vẫn làm việc với họ sao? Công trình đang tiến hành rồi, 2 tuần nữa có thể toàn bộ đội thiết kế phải bay đến Washington”
Vừa nói xong câu này, một chiếc Porsche vượt lên từ bên trái, cơ hồ nhanh đến độ cho chúng tôi hít khói, tôi theo phản xạ nắm chặt tay lái, mãnh liệt nhấn chân ga.
Đối phương đại khài không nghĩ tôi sẽ đuổi kịp, tự nhiên trong xe có người quay đầu lại nhìn. Tôi luôn có thói quen tự lái xe, nên vẫn thường xuyên tân trang, bảo trì. Đại khái đã thay đổi 125% linh kiện và công suất xe, cũng là một công trình không nhỏ.
Quân Sâm giương giọng cảnh báo trước tôi: “Hắc, chàng trai, nơi này cũng không phải sân vườn nhà cậu!”
Một nam một nữ trên xe cùng quay nhing chúng tôi, khinh thường hô lên: “Không biết tự lượng sức mình”. Sau đó tiếp tục nhấn ga chạy thẳng.
– “Có muốn thử không?”. Tôi đột nhiên nổi hứng, liếc mắt nhìn Quân Sâm.
– “Anh muốn biết tính mạng anh có an toàn không”. Anh lập tức hiều ý, vừa đùa vừa vươn tay chỉnh kính chiếu hậu, “Ready, ready? — GO!”
Đoạn đường quốc lộ này xe chạy không nhiều, nhưng nếu không muốn nhận giấy phạt chạy quá tốc độ cũng cần chút kĩ xão. Tôi tăng tốc càng lúc càng nhanh, chỉ khoảng vài giây sau đã đuổi kịp xe kia. Cô gái xinh đẹp trong xe tháo mắt kính, giật mình quay sang nói với bạn: “Ngu ngốc, đó cũng là Porsche”
Quân Sâm tháo mũ cùng kính xuống, sau đó duỗi thẳng cánh tay chỉ vào họ: “Lần sau đừng tùy tiện vượt mặt”. Sau đó giữa ánh mắt kinh ngạc của mọi người, tôi tiếp tục chạy xe, quẹo vào quảng trường.
Quân Sâm hứng phấn quay sang tôi: “Không ngờ em còn có chiêu thức ấy”
– “Lái xe trên quốc lộ không cần tiểu xão, chỉ cần động cơ xe đủ mạnh, lá gan đủ lớn”
Anh ngẩng đầu cười rộ lên, lại đội mũ lên, nhìn thấy trên đường không nhiều người lắm, đột nhiên vươn tay kéo tôi lại, rất nhanh sau đó hôn môi tôi. Tôi kinh ngạc hết sức, anh lại dường như không có việc gì quay lại ngồi ngay ngắn, tiếp tục nhìn cảnh bên đường.
– “Anh cũng….”, lòng tôi run lên, đây là nụ hôn đầu tiên ở ngoài, “quá to gan”
Hôm sau là ngày kí hợp đồng hợp tác, vừa đúng 11h, đối tác gọi điện đến, nói trải qua quá trình so sánh tìm hiểu, bọn họ đồng ý hợp tác với chúng tôi. Nay mai sẽ có lãnh đạo trong ban giám đốc đến San Francisco kí kết hợp đồng.
David vọt vào với vẻ mặt phấn chấn: “Quả không hổ danh, giám đốc tự mình ra tay nên mọi chuyện đều suôn sẻ, tôi không thể không tin sự nghiệp công ty đang gặp vận tốt”
Vài vị trưởng bộ phận nghe xong đều phấn chấn, Christopher hỏi đến vấn đề tối quan trọng: “Có tiếp tục đâm đơn kiện không?”
– “Xin lỗi đã lãng phí tâm huyết của các vị”. Tôi ngầm khẳng định, “đối thủ chẳng qua cũng chỉ vì ham danh tiếng nên mới làm thế, hiện tại lợi thế đã mất, lại không có cơ hội trã đũa. Mọi tư liệu chúng ta đều lưu trữ kĩ càng, chắc chắn bọn họ không dám lôi chúng ta ra tòa”. Tôi xoa tay, “tôi tin tưởng rằng với trí tuệ của các cậu, chắc chắn hạng mục này sẽ được hoàn thành xuất sắc. Nếu đối tác có bất kì nghi ngờ gì với dự án này, chúng ta có thể phái người đi giải thích rõ ràng. Tôi nghĩ, sự hiểu lầm vừa qua có rất nhiều nguyên nhân, chúng ta hẳn nên rút kinh nghiệm, lần nữa đoàn kết làm việc. Tôi tin tưởng mọi người”
Bọn họ vỗ tay hoan nghênh, Mại Ngươi Tư cười to: “Yên tâm đi, cái gì cũng không thể đả kích lòng kiêu hãnh của chúng ta”
– “Hi vọng 1 tháng sau, tôi có thể thấy thành quả”. Tôi đưa ra kì hạn, đốc thúc bọn họ tiến hành công việc.
Đợi mọi người rời khỏi, tôi liền gọi điện cho Quân Sâm, có lẽ sau này, những cuộc điện thoại chủ động như thế sẽ ngày càng nhiều.
– “Sao rồi?”. Giọng nói Quân Sâm nghe vào tai rất thoải mái.
– “Anh chưa biết em nói gì, đã hỏi em sao rồi?”
– “Chắc chắn em đã hoàn thành công việc hàng ngày, nên mới gọi cho anh”
Quân Sâm thực hiểu thói quen của tôi, nhưng là, hôm nay vẫn có chút không phải, tôi không nói chuyện công việc với anh, cũng không muốn nói lời cảm ơn. Tôi chỉ là đơn thuần muốn … gọi điện cho Quân Sâm mà thôi.
– “Không sao, muốn hỏi anh đêm nay có thể ra ngoài ăn cơm không?”. Tốt lắm, lời đã ra khỏi miệng.
– “Em hẹn hò anh?”. Tôi biết anh đang cười.
– “Em không thể hẹn hò với anh?”
– “Nhưng em lại nói đi ăn cơm— không có mục đích rõ ràng, em đâu quen nói những lời này”
– “Em đã từng nói lời vô nghĩa sao?”
Bên kia giả vờ trầm tư: “vậy anh chọn địa điểm, được chưa?”
– “Đương nhiên”
– “Anh biết có một nhà hàng Trung Hoa mới mở, cũng không tồi. Chiều anh ghé công ty, 7h xong việc, sau đó sẽ xuống gara đợi trong xe em.
– “Được”. Cúp máy, tôi đột nhiên cảm thấy thời gian trôi qua rất mau, ý nghĩ cũng trở nên đơn giản hơn nhiều. Hành động cá nhân cũng có điểm mạc danh kì diệu, mỗi lần nói chuyện lại cố nói dài thêm, hơn nữa tâm tình lại rất tốt. Tôi không biết loại cảm xúc này có được tính là bình thường không, tóm lại, lần cuối cùng tôi nếm trải chúng là khi đại học, một ánh mắt, một nụ cười, một lời tỏ tình, tất cả đều tựa hồ xúc động như cũ.
Quá trình này với tôi vừa xa lạ, vừa quen thuộc. Tôi vừa hưởng thụ vừa trải nghiệm, tôi chưa bao giờ biết bản thân có tiềm lực như vậy, gặp mặt ở công ty rồi xuống xe hẹn hò; hôn nhau ở ngã tư đường vắng bóng người; làm tình trong phòng ngủ, phòng khách, phòng bếp; đua xe trên quốc lộ; sau đó lại tiếp tục ra vẻ bình tĩnh tiêu sái trước mặt đồng nghiệp, công lực này có thể so với thần tiên.
Kì thật yêu một người như Quân Sâm, cũng không phải không hạnh phúc, bởi anh có tất cả mọi điều tôi không có; nhưng đôi khi mọi chuyện cũng không nhẹ nhàng, bởi tôi cần có tất cả mọi điều Quân Sâm không có. Loại cảm giác không thể dung hòa này thế nhưng lại làm thành một vòng tuần hoàn, làm tôi luôn bồi hồi.
Đôi khi tôi cũng hiểu tình cảm của bản thân mình khiến Quân Sâm khó nắm bắt, trước mặt tôi, anh không chỉ thể hiện mỗi tình yêu, Quân Sâm không phải là người đầy dục vọng, nhưng cũng là người rất chấp nhất với dục vọng. Chỉ cần anh muốn, anh sẽ làm mọi thứ để có được nó. Nhưng là, bình thường Quân Sâm không nghĩ mọi người có thể nhìn ra quá trình tranh đoạt của mình. Những thứ anh cần, không phải ai cũng có thể đáp ứng được. Nhưng hiện tại tôi dần hiểu được, cũng cố gắng để hiểu hết con người anh.
Buổi chiều, Quân Sâm một thời gian dài vắng mặt, đã xuất hiện ở công ty trong bộ y phục trắng tinh. Toàn thể đồng nghiệp nữ kích động đến rơi nước mắt, Lị Lị còn kéo Monica đến thẳng phòng thiết kế chỉ để nhìn Quân Sâm.
Khi trở về, Lị Lị đem tư liệu thiết kế chuyển cho tôi, mở miệng liền cười: “Qua phòng thiết kế, tôi tạm thời rút ra 3 kết luận: Nếu không phải chân chính bạch mã hoàng tử thì sẽ không có dũng khí mặc đồ trắng; nếu tự nhận bản thân là bạch mã hoàng tủ, Hoắc Quân Sâm có thể khỏa thân vẫn là hoàng tử; Nếu Quân Sâm mặc đồ trắng, lần sau công ty không ai được mặc đồ trắng, để khỏi rước nhục vào thân”.
Tôi thiếu chút nữa đã phun hết ngụm cà phên đang uống dở, quá nhiên bội phục khả năng ngôn ngữ của Lị Lị: “Khả năng chơi chữ của cô quả nhiên đã rất thâm hậu”
– “Cái này phải cảm ơn Quân Sâm, anh ta luôn luôn là cảm hứng của chúng tôi. Nếu đêm nay người yêu cầu hôn, rất có thể tôi sẽ cảm thấy hạnh phúc vì Quân Sâm, như vậy nên gọi là gì?”
– “Chỉ mong bạn trai cố đừng nôn nóng, ít nhất cũng không biến thành con nghiện màu trắng”
– “Không phải nam nhân nào cũng sẽ muốn chăm sóc tận tình người yêu mình như Giám Đốc sao?”. Lị Lị nói xong liền đi về phòng.
Quân Sâm có ý nghĩa gì với tôi? Đương nhiên không chỉ là kẻ toàn thân y phục trắng toát chói mắt, bất quá, tôi cũng bị lời nói của Lị Lị làm cho tò mò, thật muốn ghé qua phòng thiết kế nhìn xem, nhưng bản thân vẫn cố nhịn. Tự giễu đầu óc mình cũng sắp bị tấy trắng.
Đến giờ tan tầm, mọi người lục tục kéo nhau ra về. Đúng 7h, tôi xuống gara. Cư nhiên không thấy người đâu, thật hối hận lúc chiều không lấy cớ ghé qua phòng thiết kế một chút. Có thể anh còn bận việc, tựa vào cửa xe mân mê nắm đấm, kết quả phía sau có tiếng động. Tôi quay đầu lại, vừa lúc thấy anh đi tới.
Quân Sâm không nói gì, chỉ mỉm cười nhẹ với tôi, mở cửa xe ngồi vào, sau đó lại đội nón, mang mắt kính. “Sao chưa lâu đã liền sốt ruột như vậy?”. Anh còn tâm tình bỡn cợt.
– “Em là sợ anh một thân trắng toát, rất dễ trở thành mục tiêu bắt cóc”.
– “Rất trắng sao?”. Anh cúi đầu nhìn, “là trợ lí đưa anh mặc, 8h sáng nay có buổi ghi hình, sau đó quên mất phải thay đồ, nhưng anh cảm thấy trang phục này cũng không khoa trương lắm”.
Thật ra, không hề khoa trương, chỉ là một bộ quần áo bình thường, sắc trắng cũng bình thường. Nhưng có lẽ do hiệu ứng ngôi sao của Quân Sâm, có lẽ do dáng người xuất chúng. Tóm lại, trên người anh, trang phục đơn giản thế này cũng mang một hương vị khác. Quân Sâm thọat nhìn có một loại mị lực đặc biệt, mang theo một cảm giác cuốn hút thuần túy, hệt như một hạt bụi nhỏ không nhiễm bụi trần. Người này là Hoắc Quân Sâm, tôi phải tâm bình khí hòa thừa nhận chuyện này.
– “Đi hướng nào?”. Gần đây tôi phát hiện bản thân gần như là tài xế riêng của anh, anh không giống tôi, không thích lái xe.
– “Hướng bắc, qua hai quảng trường”. Anh chỉ chỉ về trước.
– “Xem ra thực sự là một nhà hàng đáng giá?”
– “Chắc chắn”.
Cũng không phải lần đầu đến nhà hàng Trung Hoa, nhưng quả thực đây là lần đầu tôi gặp một nhà hàng có cách bài trí tao nhã như vậy. Cổ kính hệt như Thượng Hải 1930, trần bên trong đều vẽ tranh tinh xảo. Nhà hàng này, ai đến trước được phục vụ trước thập phần công bằng. Vì tới sớm, chúng tôi chiếm được một bàn vuông bằng gỗ lim. Kì thật vừa bước vào cửa, tôi liền phát hiện nhiều người chú ý đến chúng tôi. Chính xác là chú ý đến Quân Sâm, có thể là hiệu ứng dây chuyền từ trang phục nhẹ nhàng khoan khoái kia, hơn nữa anh làm thế nào cũng không dầu được khuôn mặt tuấn lãng, một nam tử phương Đông đẹp đẽ, ai lại không thể chú ý.
– “Thịt kho chua ngọt, thịt cua rang me, tôm đuôi phượng…”. Quân Sâm cư nhiên vừa chạm đến menu đã gọi đồ ăn, nghiêm nhiên một bộ làm chủ.
Đợi phục vụ đi khỏi, tôi nhịn không được liền bật cười: “Anh đúng là động vật ăn thịt điển hình”
Quân Sâm xuyên qua tròng kính xanh lam nhìn tôi, hai tròng mắt thực trong suốt, nhưng không giấu được 1 tia đắc ý: “Ăn rồi hãy phát biểu ý kiến, em còn muốn ăn thịt động vật hơn anh, toàn bộ nước Mĩ này chỉ có đúng một nhà hàng đúng kiểu phương Đông”
Từng món đưa lên, hương sắc hoàn mĩ làm bụng tôi sôi sục, đã lâu chưa nếm qua đồ ăn Trung Hoa, không khỏi có chút mong chờ. Quân Sâm dùng đũa cắt từng khối thịt, sau đó đưa cho tôi. Kì thực đây là lần đầu tiên tôi thấy anh dùng đũa, cử chỉ lịch sự tao nhã, ngòn tay thon dài trên chiếc đũa gầy, nhẹ nhàng gắp thức ăn. Có thể đó là phản xạ không ý thức, tôi cũng gắp cho anh một con tôm. Đúng lúc này, một bóng người áp lên đỉnh đầu tôi, tôi vừa quay lại, liền bắt gặp ánh mắt ngạc nhiên của Kevin.
– “Chấm Hàm…. Y Sâm! Hai người sao lại ở đây? Thật trùng hợp a”. Kevin lớn giọng, sau đó hớn hở chỉ về sau:“Bạn gái tôi muốn ăn đồ Trung Hoa, nghe người ta nói nơi này không tồi, liền đến góp vui”.
Tôi nhìn sang bàn đối diện, có cô gái ngọt ngào gật đầu chào chúng tôi, Quân Sâm còn vẫy tay “Hi” một tiếng, mặt nàng liền đỏ.
– “Thực đơn đúng là kì diệu a, tôi liền gọi món hệt như hai người cho chắc”. Kevin lúc thông minh sẽ như khỉ, nhưng khi trì độn lại giống bò tót.