Lần này Đường Du ngã khá nặng, cả khuôn mặt đều chui vào lớp bùn dưới sông, khi đứng dậy mặt mũi đều không nhìn rõ. Tư Nam không nhịn được phì cười ra tiếng. Đường Du lau mặt, quay đầu tiếp tục mò, kết quả vẫn không thu hoạch được gì, không vui.
Tư Nam lúc này mới lấy lại tinh thần, tiến lên phía trước nói:
“Ngươi là thần thú, lũ cá tất nhiên sẽ sợ ngươi.”
Đường Du chớp chớp mắt, vẫn rất muốn tự mình bắt, chờ mong hỏi y có cách nào hay không. Tư Nam nghĩ nghĩ, lấy ra một mảnh ngọc bội đeo lên cho cậu, nói cho cậu làm như vậy có thể hoàn toàn che đậy hơi thở trên người cậu, cho dù người đó tu vi cao hơn cậu cũng không sợ bị phát hiện. Đường Du không khỏi hỏi:
“Vậy còn ngươi?”
Tư Nam nói:
“Đối với bầy cá này, ta dùng một phép thuật nhỏ thì có thể lừa gạt chúng nó rồi.”
Đường Du vui vẻ vô cùng, lại chăm chú nhìn mặt sông, duỗi móng vuốt tìm kiếm con mồi.
Tư Nam đứng xem một lúc, cũng muốn thử xem, nín thở nhìn chằm chằm một con cá bơi ngang qua, nhanh tay cuối người chụp lấy, nhưng thân thể của nó rất trơn, y không cách nào giữ được nó. Lúc y vừa ra tay Đường Du đã chú ý đến, thấy thế vội vàng nhào qua giúp đỡ, có điều nhào qua mạnh quá, cái trán hai người đụng ầm vào nhau, cũng ngã ngồi xuống nước, đầu óc đều choáng váng.
Đường Du ôm đầu khóc thút thít, ngẩng lên nhìn y.
Tư Nam chậm rãi hoàn hồn, đỡ trán cười nhẹ, khóe miệng cong lên cười càng lúc càng lớn. Đường Du giật mình, từ lúc quen biết đến nay Tư Nam cười luôn là nhẹ nhàng, ôn hòa, đây là lần đầu tiên cậu thấy y cười vui sướng như vậy,làm cho cậu cũng nở nụ cười, ánh nắng tỏa sáng từ trên bầu trời, khiến cho nụ cười thêm sáng lạn rực rỡ mãi không thôi.
Một lúc lâu sau Tư Nam mới ngừng lại, trong đôi mắt ôn nhuận chứa đầy ánh sáng hạnh phúc, xoa nơi cậu bị đụng vào:
“Có đau hay không?”
Đường Du lắc đầu:
“Không đau.”
Tư Nam kéo cậu đứng dậy, tiếp tục lao vô chiến đấu, tốn cả nửa ngày trời chỉ bắt được một con cá, nhưng hai người đều vô cùng thỏa mãn, chuẩn bị sẵn sàng nướng cá. Về mặt này Tư Nam không có kinh nghiệm, Đường Du càng không thể có, chỉ có thể cầu cứu An Quân.
An Quân nhìn hai con khỉ đầy bùn, ngẩn người há hốc miệng, mãi đến khi Đường Du luôn miệng thúc giục mới phản ứng, cầm lấy cá đơn giản xử lý qua, nhóm lên đống lửa.Thế là ba người cùng chia nhau một con cá. Tư Nam ngồi bệt dưới đất, tay cầm một miếng cá nhỏ, chỉ cảm thấy ngon hơn bất kỳ món gì từng ăn trong quá khứ.
Sau ngày hôm nay, Đường Du tìm được trò chơi mới, đó là cùng Tư Nam đi ra ngoài thám hiểm, dự định đều đi đến những nơi trước kia đã đi và chưa đi qua, có khi lại phát hiện điều gì đó mới lạ.
Tư Nam không có ý kiến, cùng cậu chạy khắp núi đồi, thấy cậu ở trong sơn động đột nhiên gặp phải một con hoàng kim mãng, hoảng sợ vội vàng không lựa đường mà chạy ra ngoài, kết quả xui xẻo đụng ầm vào cây, ôm bụng gập người cười.
Thời gian tựa hồ vừa nhoáng đã trôi qua.
Bốn mùa liên tục thay đổi, Nguyên Lạc cùng Bạch Trạch vẫn chưa về đến, Đường Du đã hoàn toàn thích ứng hình người, quên luôn việc muốn tìm Nguyên Lạc học tập cách hóa thú, còn Tư Nam thì trưởng thành hơn, dần dần cao hơn Đường Du một cái đầu.
Bởi vì mỗi ngày Đường Du luôn ở cùng một chỗ với y, nên lúc đầu vẫn chưa nhận ra, sau đó có một ngày cũng phát hiện, duỗi móng vuốt ra dấu, hỏi:
“Sao ta lại không lớn lên?”
Tư Nam nghe nói qua chuyện huyết mạch, biết trước kia Đường Du không thèm để ý là bởi vì chung quanh không có người cùng tuổi so sánh, lúc này đây thị giác đã có cái phân biệt, y nhìn cậu:
“Đường Đường muốn lớn lên ư?”
Đường Du gật gật đầu.
Tư Nam nói:
“Vậy ngươi cần phải thức tỉnh.”
Đường Du nghĩ nghĩ, mới nhớ ra phụ thân cũng đã có nói qua, bỗng nhiên hiểu ra “A” một tiếng.
Tư Nam hỏi:
“Bây giờ còn muốn không?”
Đường Du chần chờ:
“Sao cũng được… Ta nghe lời mẫu thân.”
Tư Nam cười xoa xoa đầu của cậu, nói rằng:
“Đi thôi, không phải ngươi nói muốn ăn qua Thần Hi sao? Chúng ta đi hái.”
Đường Du nhanh chóng quên chút phiền muộn nhỏ nhoi này, tung tăng chạy về phía trước, xuống triền núi, đúng lúc này chỉ nghe xa xa truyền đến một tiếng vang thật lớn, mắt đất đều phải rung động. Trong lòng cậu sợ hãi, vội vàng chạy như điên đến bên cạnh Tư Nam:
“Làm sao vậy?”
Tư Nam nắm chặt tay cậu, ngẩng đầu nhìn rừng cây phía trước, nghe thấy tiếng động lại vang, hơn nữa còn lớn hơn lúc nãy, lui về phía sau vài bước:
“Chúng ta nhanh về thôi.”
Y nói xong nhanh chóng kéo Đường Du quay trở về, lại phát hiện động tĩnh phía sau dường như đang ở gần bên cạnh, sực nhớ ra bên cạnh có kết giới, hầu hết người đềukhông thể vào được, có thể đi vào khẳng định là không đơn giản, sắc mặt không khỏi thay đổi.
Ngay sau đó, một bóng đen chợt xuất hiện trong tầm mắt, có một vật đập rầm xuống đất ngay trước mặt bọn họ, trong phút chốc bụi bay mù mịt. Tư Nam không nói một lời ôm chặt Đường Du nhảy vọt ra sau mấy trượng, khi đứng lại nhìn qua nơi ấy, thấy rõ đó là gì chợt hít ngược một hơi.
Con thú này cao như một ngọn núi nhỏ, toàn thân đen kịt, trông rất hung ác dữ tợn, uy áp to lớn mãnh mẽ từ trên người nó lan ra, khiến cho da đầu người ta phải run lên.
Tư Nam không thể tin:
“… Địa ma thú cấp vương.”
Đường Du sợ tới mức sắc mặt trắng bệt:
“Là là cái gì vậy?”
“Minh giới có một nơi gọi địa ma đạo, bên trong đó toàn là những ma vật cực kỳ hung ác, thú địa ma là kẻ thống trị nơi đó, chúng nó có cấp bậc, đây là Địa ma thú cấp vương, thực lực đứng thứ hai…”
Tư Nam đang định nói đến hạng thứ nhất bỗng nhiên ôm cậu xoay người bỏ chạy thục mạng, chỉ trong phút chốc đã chạy được mấy trăm trượng.
Thú địa ma nổi giận gầm rú đuổi theo, chỉ giây lát đã rút ngắn khoảng cách.
Đường Du thoáng nhìn về phía sau, run giọng nói:
“Nó đuổi theo đến rồi!”
Tư Nam không kịp trấn an cậu, vừa chạy vừa tìm nơi có thể ẩn trốn.
Đường Du vô cùng sợ hãi, lại quay đầu nhìn nó:
“Tại sao nó lại đuổi theo chúng ta?”
Tư Nam trong lòng khẽ động, lúc này mới nhớ đến vừa nãy nhìn thấy trên thân thể của thú địa ma có rất nhiều vết thương, ró ràng là nó muốn nuốt bọn họ để khôi phục pháp lực. Y vội vàng lao vào trong rừng rậm, chạy về con đường đã đưa nó đến đây, tuy y không biết rõ là ai bức ép khiến thú địa ma phải trốn vào đây, nhưng đã có bản lĩnh đả thương nó, chắc chắc thực lực không yếu, chỉ sợ đối phương không đuổi theo phía sau, nhưng mà việc đã đến mức này cũng chỉ đành đánh cuộc một lần.
Biện pháp y nghĩ khá tốt, nhưng tốc độ của thú địa ma quá nhanh, chẳng bao lâu đã đuổi đến gần, nâng móng vuốt to lớn lên muốn chụp bọn họ lại.
Cảm giác nguy hiểm khủng hoảng khiến đồng tử của Tư Nam co rút, vội vàng nhào qua chỗ khác, lảo đảo ngã trên mặt đất. Y xoay người nhảy lên, nhìn thấy thú địa ma lại tiếp tục lao về phía bọn họ, y rút ra thanh kiếm giấu trong vòng tay cố gắng chống đỡ công kích, bên tai vang lên tiếng ầm thật lớn, y bỗng nhiên phun ra một ngụm máu.
Đường Du ngã xuống bên cạnh, lo lắng kêu lên:
“Tư Nam!”
“Ta không sao “
Tư Nam thở hổn hển
“Ngươi chạy mau đi.”
Đường Du lắc đầu nguầy nguậy, tiếng nói nghẹn ngào:
“Ta không đi đâu!”
“Nghe lời.”
Tư Nam thoáng thấy thú điạ ma tiếp tục tấn công, cắn ngón tay nhanh chóng vẽ ra một đạo phù, dùng sức phóng qua, trong phút chốc tỏa ra ánh sáng rực rỡ, đạo phù ở trên không trung to lên vô số, vững vàng ngăn cản đối phương.
Ban đầu thú địa ma hơi kinh ngạc, ngay sau đó phát hiện mùi vị lan tràn trong huyết dịch, mừng như điên nói:
“Ha ha ha, tiểu quỷ thì ra máu của ngươi lại ngon lành như thế!”
“Ngươi muốn? Vậy phải coi ngươi có mạng để hưởng không.”
Tư Nam khẻ vuốt phần eo, trong tay đột nhiên xuất hiện hai quả cầu nhỏ tinh xảo, y không đợi nó phản ứng, ném thẳng về phía nó, sau đó đẩy Đường Du nằm sấp trên mặt đất che chở cho cậu.
Ngay sau đó, nghe thấy tiểu cầu nổ tung ầm ầm phía sau lưng, thú địa ma phát ra tiếng thét phẫn nộ, rung động chấn áp khiến lỗ tai đau đớn. Tư Nam phủi bui đất bám trên người, thừa dịp khói nồng nặc còn chưa tan hết, kéo Đường Du tiếp tục chạy thoát thân, nhanh chóng phát hiện cách đó không xa có một sơn động, bèn ôm cậu đi vào đó, giấu sau một tảng đá lớn.
Đường Du hoảng hốt chưa tiêu:
“Nó sẽ phát hiện chúng ta…”
Lời còn chưa dứt, cậu phát hiện mình lại không thể phát ra tiếng, thân thể cũng không cách nào nhúc nhích, không khỏi trừng to hai mắt.
Tư Nam bình tĩnh giữ chặt cậu, lấy ra ngọc bôi lần trước bắt cá đeo lên thắt lưng cho cậu:
“Ta sẽ tạo một kết giới trước cửa động để nó không thể phát hiện ra ngươi, phong ấn của ngươi sau hai canh giờ sẽ được cởi bỏ, nếu đến lúc đó thú địa mà còn chưa đi, ngươi lại trốn thêm một lúc rồi hãy đi.”
Đường Du có một dự cảm không tốt, lo lắng nhìn y.
Tư Nam trấn an nói:
“Đừng sợ, ta giúp ngươi dụ nó rời đi.”
Đường Du ngay lập tức muốn lắc đầu, lại hoàn toàn không thể làm ra động tác gì, chỉ có thể càng thêm lo lắng mà nhìn y.
Tư Nam ôm cậu vỗ về:
“Đường Đường, mấy năm nay được chơi cùng ngươi ta rất vui, sau này ngươi sẽ quen thêm rất nhiều người, phải cố gắng sống thật tốt, ngươi không giống ta, ta có chết, cũng sẽ không có ai để ý.”
Câu cuối cùng y nói rất nhỏ, buông cậu ra đứng dậy rời đi. Đường Du cố gắng dùng hết sực lực muốn kéo y về nhưng cũng chỉ phí công, chỉ có thể mở to mắt trừng trừng nhìn thân ảnh của y biến mất. Cho dù cậu có ngây thơ đi nữa, cũng hiểu rõ lúc này Tư Nam đi ra ngoài sẽ rất nguy hiểm, nếu không tốt về sau bọn họ không bao giờ có thể cùng nhau chơi.
“Gào ——!”
Tiếng gầm phẫn nộ của thú địa ma vang vọng khắp chân trời, đại địa cũng bắt đầu rung động, thanh âm càng ngày càng xa.
Đường Du ngồi trên mặt đât lạnh như băng, lo lắng đến mức hai mắt đỏ bừng, trong lòng đột nhiên nảy lên mọt cơn phẫn nộ chưa bao giờ có.
Tại sao phải giúp ta dụ nó đi nơi khác?
Tại sao phải làm như vậy, bởi vì ta quá yếu ớt phải không?
Tại sao ta lại yếu ớt như vậy?
—— Tại sao?
—— Không cam lòng, ta không cam lòng!
“A ——!!!”
Con ngươi của cậu đỏ bừng, ngửa đầu hét thật to, ngọc bội trên người ngay lập tức bị vỡ nát, cậu chỉ cảm thấy máu toàn thân như đang thiêu đốt, lực lượng tràn ngập vô tận, nhanh chóng xông ra ngoài.
Khi đuổi theo tới nơi, Tư Nam đang bị một chưởng của thú địa ma đánh trúng, từ trên cao rơi mạnh xuống đất, miệng tai và mũilập tức tràn đầy là máu, xương cốt toàn thân vỡ vụn. Đường Du thấy thú địa ma lại định ra tay, đột nhiên xông lên phía trước, khẽ quát một tiếng, theo bản năng vươn nắm đấm đánh qua.
Ầm!
Thú địa ma bị đẩy lui mấy bước, ngần đầu nhìn lên, chỉ thấy thiếu niên trước mặt đang lạnh như băng nhìn chằm chằm nó, hơi thở mãnh mẽ khủng bố của long tràn ngập trên người cậu, như đánh thẳng vào linh hồn. Gương mặt gã tái mét:
“Ngươi là tộc ác long…”
Đường Du không trả lời, vẫn nhìn nó không chớp mắt, sau đó bị máu không ngừng sôi trào trong cơ thể khiến cậu muốn phá hủy bất kỳ thứ gì đó, chậm rãi tiến lên một bước.
Thú địa ma đương nhiên hiểu rõ sợ lợi hai của ác long, nhịn không được lui về phía sau, ánh mắt chuyển từ cậu đến tiểu quỷ nằm dưới đất, cuối cùng không cam lòng trốn vào rừng rậm.
Đường Du theo bản năng muốn đuổi theo, lại nghe thấy Tư Nam đang gọi cậu, lấy lại một tia ý thức, vội vàng chạy tới dìu y dậy.
Tư Nam ho khan vài tiếng, nhìn trạng thái hiện giờ của cậu, thấp giọng hỏi:
“Không… ta không phải đã bảo ngươi trốn kỹ? Ngươi thức tỉnh như vậy không biết có hại hay không…”
Đường Du nghẹn ngào hỏi:
“Tại sao ngươi lại muốn dụ nó rời đi? Nếu như ngươi chết thì phải làm sao?”
Tư Nam muốn xoa đầu cậu, lại phát hiện cánh tay không có sức để nang lên, thở dốc mấy hơi:
“Ta chết cũng không người thương… Thương tâm, có khi đối với ai cũng tốt hơn…”
“Ai nói như vâỵ, còn có ta mà!”
Hai mắt Đường Du đỏ rực, nắm chặt y:
“Không phải còn có ta sao! Chúng ta không phải là bạn tốt sao!”
Tư Nam sửng sốt.
Đường Du rốt cuộc nhịn không được, ngồi bệt dưới đất nghẹn ngào khóc.
Sau khi bùng phát bộc phát, khí tức rồng trên người cậu nhanh chóng rút đi, chẳng bao lâu muốn biến mất. Tư Nam sắc bén nhận ra điều này, đang muốn bảo cậu nhanh chóng rời đi, thì nghe thấy những rung động quen thuộc nhanh chóng truyền đến, pha lẫn tiếng cười cuồng dại của thú địa ma, biết rõ ràng đối phương vẫn chưa đi xa.
Thú địa ma nhìn Đường Du, giơ lên chân trước chưởng cho cậu một đòn trí mệnh.
Đường Du giật mình quay đầu lại, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc vươn tay gắng gượng đối kháng với gã, bị đánh văng ra, ngã sầm trên mặt đất. Thú địa ma thấy cậu còn muốn giãy dụa đứng lên, không bõ lỡ cơ hội, lập tức lại vọt tới. Đúng lúc Đường Du đang muốn chuyển mình, thấy thế nín thở, hoàn toàn không có sức lực né tránh.
Tư Nam thần sắc chợt thay đổi, lên tiếng trong vô vọng.
Chân trước của thú địa mà đã nâng lên, mạnh mẽ hung tàn đập xuống. Đúng vào lúc này, trước mắt chợt lóe lên một bóng đen, gần như ngay lập tức một người xuất hiện giữa Đường Du cùng thú địa ma, dùng sức quét ngang thanh kiếm trong tay, chỉ chốc lát đã đem thú địa ma đẩy lui ra ngoài.
Đường Du ngẩng đầu lên, chỉ thấy người trước mặt toàn thân hắc y, vạt áo bị gió thổi bay phất phới, nhìn oai phong lẫm liệt.
Thú địa ma có vẻ rất sợ hắn, xoay người muốn bỏ chạy. Người tới không để cho nó được như mong muốn, lập tức ngăn nó lại, nhanh chóng cùng nó chiến đấu, kế đó lại có vài người từ phía xa chạy tới, tham gia vào cuộc chiến.
Tư Nam biết rõ những người này vì đuổi theo thú địa ma mà đến, nhưng do không biết bọn họ là chính hay tà, nên vẫn cố gắng chống đỡ quan sát, lúc này người vừa nãy cơ hồ một đòn khiến thú địa ma mất mạng, thấy nó đã ngã ầm ầm xuống đất, đem mọi chuyện còn lại giao cho người theo đến, xoay người đi về hướng Đường Du.
Đường Du cùng Tư Nam lúc này mới thấy rõ dáng vẻ của hắn, người này diện mạo khôi ngô tuấn tú, ấn đường toát ra vẻ quý khí, tuy rằng vừa trải qua một trận hỗn chiến, nhưng hắc y không hề rối loạn chút nào, ung dung thong thả. Đường Du sửng sờ ngồi đó, luôn cảm thấy hắn thiệt là quen mắt, nghĩ nghĩ lập tức nhớ ra.
Đây là… Ân Triển.
Ân Triển thấy cậu ngơ ngác mà nhìn mình, trên mặt dính đầy bùn đất và máu, còn có cả một mảnh lá cây, khuôn mặt hoàn toàn nhìn không rõ, chỉ có trên người thuộc loại Bạch Trạch thú mỏng manh khí tức cùng ướt sũng hai mắt, mới lộ ra vài phần quen thuộc.
Khóe miệng hắn cong cong:
“Tiểu Bạch Trạch, chúng ta lại gặp nhau.”
Đường Du há há miệng, bất ngờ đến quá nhanh, một chữ cậu đều phát ra được. Ân Triển đi qua kiểm tra tình trạng vết thương của cậu, vỗ vai cậu trấn an. Đường Du giữ chặt tay hắn, khóc thút thít, muốn nói lời cám ơn, còn muốn nói cho hắn biết tên của mình, về sau mọi người có thể cùng nhau chơi, nhưng lời chưa kịp nói ra đã không chống đỡ thêm được nữa, ngã vào trong ngực của hắn.
“Tiểu Bạch Trạch?”
Ân Triển may mắn đỡ được cậu, nghĩ thầm vẫn là ngốc như vậy, hắn bế bổng cậu lên.
“Cậu ấy…”
Tư Nam đang muốn hỏi Đường Du bị gì, lại ho mạnh một tiếng, phun ra một ngụm máu.
Ân Triển nói:
“Cậu ấy không có việc gì, ngươi nằm yên đừng động.”
Tư Nam cố gắng hít thở, đợi bình ổn hô hấp đang muốn hỏi bọn họ là ai, lúc này lại thấy trên không trungcó vài người bay đến, là Bạch Trạch cùng Nguyên Lạc cảm nhận được được kết giới bị phá vỡ vội vàng trở về.
Ân Triển thấy người đến là Bạch Trạch, liền đem người trong ngực giao cho hắn, xoay người đi xử lý những việc còn lại. Nguyên Lạc thì đi đến bên cạnh Tư Nam, sau khi kiểm tra đút cho y mộtviên thuốc, ôn hòa nói:
“Ngươi theo ta về thiên giới.”
Tư Nam biết đó là vì máu trong cơ thể y rất đặc biệt, đành nhắm mắt lại.
Trận phong ba chẳng bao lâu lắng xuống. khi Đường Du mở mắt vết thương trên người đã khỏi, mà Bạch Trạch đang im lặng nhìn cậu, trong ánh mắt chứa đầy nỗi lo âu nặng trĩu. Cậu không khỏi ngồi dậy:
“Mẫu thân.”
Bạch Trạch ừ một tiếng.
Quân chủ cũng đứng ở bên cạnh giường, trầm giọng nói:
“Đứng lên, cùng ta về Minh giới.”
Đường Du sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía mẫu thân.
Bạch Trạch im lặng, cuối cùng đành nhượng bộ, bởi vì con trai nhỏ đã bắt đầu thức tỉnh, không thể dừng lại, hắn lãnh đạm nói:
“Đi thôi.”
Hai mắt đỏ sậm của Quân chủ hơi nheo lại, tuy rằng vẽ mặt vẫn lạnh lùng y như cũ, nhưng Bạch Trạch biết hắn đang rất khoái trá, liếc nhìn hắn một cái. Quân chủ nghiêm sắc mặt, tiến lên tóm lấy con trai nhỏ kéo dậy, mang theo rời đi.
Toàn bộ quá trình Đường Du đều cảm thấy mơ hồ, cho đến lúc sắp bước ra khỏi cửa mới vội vàng hỏi thăm tình trạng của Tư Nam, biết y đã được đưa vê thiên giới để trị thương, huống chi dược ở thiên giới luôn rất linh ngiệm, mới yên tâm, đi theo phụ thân đến minh giới. Nơi này không có ánh nắng, bầu trời âm u nặng nề, mặt đất phía trước đõ sẫm, phóng tầm mắt nhìn mãi không thấy điểm cuối.
Quân chủ nói:
“Đây chính là Du Li chi cảnh, ngươi đi theo ta.”
Đường Du ngoan ngoãn trả lời, đi trong chốc lát mới phát hiện sương mù xung quanh đang dần dần nhiều hơn, lờ mờ cảm thấy có gì không đúng lắm. Quân chủ đưa cho cậu một thanh kiếm, chỉ vào nơi phía trước:
“Đi qua đó đi, nhớ kỹ, tộc ác long của chúng ta không có kẻ yếu.”
Đường Du ngơ ngác ôm kiếm:
“Con phải làm gì?”
“Ngươi đã giải khai huyết mạch một lần, hiện tại ngươi chỉ cần nhớ kỹ một việc là được”
Quân chủ cúi đầu nhìn cậu, lần đầu tiên gọi tên của cậu
“Sống sót, Đường Đường.”
Đường Du đáy lòng khẽ run, bỗng nhiên cảm thấy có chút nặng nề.
“Nơi này là ảo cảnh, cho dù bị mổ bụng moi tim, con cũng phải nhớ rõ con vẫn còn sống..”
Quân chủ giơ tay lên tưởng sờ sờ đầu của cậu, nhưng rốt cuộc không có thói quen cùng tcon cái quá thân cận, cuối cùng chỉ vỗ vỗ vai cậu, xoay người đi rồi.
Đường Du nhìn theo thân ảnh của hắn biến mất, quay đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy hai con dã thú bước ra từ trong sương mù, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm người từ ngoài đến là cậu.
“Phụ thân…”
Đường Du bừng tỉnh mở mắt ra, trong chốc lát nhìn thấy màn hình quen thuộc, bên trên còn viết vài chữ: thực xin lỗi, hệ thống đang bị hỏng…
Đường Du:
“…”
Phải rồi, cậu vẫn ở bên trong máy xuyên qua, nhưng không phải cậu đang ở Du Li chi cảnh sao? Sau đó xảy ra chuyện gì? Tại sao cậu lại ở đây đưa chuyển phát nhanh?
Trong đầu cậu có vô số vấn đề thắc mắc, chưa kịp đứng dậy, đã cảm thấy trước mắt tối sầm, lại lần nữa bị hút vào trong thế giới xa lạ.