Trong phòng đột nhiên im lặng.
Bạn cùng phòng há miệng, hoàn toàn không nghĩ rằng người gã vừa nhắc tới, trong chớp mắt bỗng nhiên lại xuất hiện, gã vui quá chừng, thế cho nên hoàn toàn không nhận thấy rằng hai người kia đang nắm tay nhau, phản ứng đầu tiên là phấn khích vội vã muốn nhào qua ôm.
Ánh mắt Đường Du chìm xuống, bước lên ngăn chặn gã, ngọn lửa bùng bùng nổi lên xung quanh.
Bạn cùng phòng kêu lên, sợ hãi lui về phía sau, sau đó thấy Ân Triển mỉm cười xoa đầu của thiếu niên, vẻ mặt tràn đầy yêu thương, cảm giác tim như tan ra, nghĩ thầm người thật quả là đẹp trai hơn trong hình trăm triệu lần nha, làm sao bây giờ, hoàn toàn không chống đỡ nổi!
Ân Triển hỏi: “Ngươi cùng phòng với cậu ấy hả?”
Bạn cùng phòng gật đầu mạnh, hai mắt tỏa ánh sáng:
“Ông… Nam thần, tui tên Vân Hồng, anh có thể gọi tui là tiểu Hồng.”
Ân Triển cười trả lời: “Ừ, tiểu Hồng.”
Vân Hồng đáy mắt càng sáng hơn, cảm thấy có thể được nghe đích thân ông xã gọi một tiếng có chết cũng đáng giá. Gã chưa mở miệng, chỉ cảm thấy ngọn lửa trong phòng ngủ càng nóng hơn, lại khiếp sợ lui về phía sau:
“Cậu đừng đốt phòng tui nha!”
Ôi, bạn cùng phòng tính tình tệ quá, một câu không vui là muốn đốt đồ đạc! Cuối cùng lý do là tại sao đây?
Ân Triển biết tên này khiến cho tức phụ không vui, kéo cậu ra ngoài phòng khách. Vân Hồng tung tăng đi theo sau bọn họ, muốn lén lút sờ góc áo của nam thần. Đường Du mặt không biểu tình, vỗ chát một cái hất tay gã ra.
Vân Hồng ủy khuất ôm móng vuốt, ngồi xuống ghế sa lông nhìn bọn họ, tò mò hỏi:
“Hai người có quan hệ gì thế?”
Ân Triển cười tủm tỉm:
“Hỏi cậu ấy đi.”
Vân Hồng vội vàng chờ đợi nhìn bạn cùng phòng, hy vọng là em trai hay là em họ gì đó, như vậy gã có thể cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt(*) rồi.
Đường Du đang tính nói đây là ca cậu, nhưng lời nói đến bên miệng bỗng khựng lại, nhìn xem ca cậu, thấy Ân Triển mỉm cười nhìn mình, dáng vẻ mặc cho cậu trả lời, im lặng vài giây nói:
“… Ảnh là ông xã của tôi.”
Vân Hồng: ” =口= “
Vân Hồng nói: “Nói chơi phải không?!”
“Không có.”
Ân Triển nghe thấy tức phụ chính miệng gọi mình là chồng, hạnh phúc sung sướng, ôm cậu hôn một cái:
“Chúng tôi đã kết hôn.”
Ôi phắc, thì ra không phải đang yêu đương, mà là đã kết hôn luôn rồi! Vân Hồng cảm thấy mình cần có thời gian tiêu hóa, nhưng mà gã cũng không tốn nhiều thời gian lắm, bởi vì gã thích Cố thiếu tướng, chủ yếu trong đó xem là thần tượng nhiều hơn, bèn chân thành chúc phúc bọn họ, lại nhớ đến chuyện vừa nãy, xấu hổ sờ sờ cái mũi, rốt cục cũng biết bạn cùng phòng vì sao lại giận.
Nhưng mà chút xíu cảm xúc đó gã nhanh chóng quẳng mất, lúc này ông xã đang ngồi ở trước mặt, gã sao có thể lãng phí cơ hội gần gũi chứ, lấy lòng nói:
“Nam thần anh ăn trái cây không? Em lấy nha, đều rửa sạch rồi!”
Nói rồi nhanh chân chạy về phòng ngủ, tính toán cùng lão công tâm sự.
Đường Du rất không vui.
Ân Triển nắm móng vuốt nho nhỏ của tức phụ, thấy Vân Hồng quay trở ra, mới cùng gã trò chuyện, nhìn ra thằng nhỏ này tính tình không tệ, chắc là sẽ không gây rắc rối cho tức phụ, lúc này mới yên tâm, qua loa ứng phó vài câu rồi mang tức phụ trở về phòng ngủ, giúp cậu dọn giường, kế đó áp người lên trên.
Đường Du đang muốn mở miệng, một nụ hôn liền ập đến, ấm áp quen thuộc truyền vào trong miệng, rất nhanh quấn lấy lưỡi cậu. Cậu mơ màng ừm một tiếng, vươn tay ôm lấy bờ vai của ca cậu, cảm giác có luồng điện tê dại lủi thẳng lên não, chẳng mấy chốc bỏ qua chống cự.
Ân Triển xốc áo sơ mi của cậu lên, ôm vào trong ngực vuốt ve, mãi cho đến khi không nhịn được nữa mới buông cậu ra. Đường Du bị hôn mềm nhũn cả người, đáy mắt mơ màng hơi nước, hô hấp hỗn loạn. Ân Triển trông thấy thế, chậm rãi hôn lên khóe miệng cậu, khàn khàn hỏi:
“Có cảm giác rồi đúng không?”
Đường Du từ chối trả lời vấn đề này, duỗi móng vuốt ôm hắn, ngửi được hơi thở quen thuộc, yên tâm nhắm mắt lại, nhưng lập tức đột nhiên nơi nào đó bị hắn nhẹ nhàng nhéo một cái, không khống chế được rên lên, bốn móng vuốt cùng lúc trốn qua bên cạnh.
Ân Triển cười một tiếng, đè cậu lại:
“Đêm nay cùng ta đi ra ngoài ngủ? Hửm?”
Lời này rất ái muội, Đường Du nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, đúng lúc này, chỉ nghe bên ngoài có người gõ cửa, hai người không khỏi khựng lại, lắng nghe động tĩnh.
Vân Hồng đã chạy ra mở cửa, thấy đó là bạn của mình, ngoài ra còn có vài người bên cạnh, đều là mới quen biết, cùng là hệ chiến đấu, người bạn rảo bước đến:
“Bạn cùng phòng của cậu đến chưa?”
“Đến rồi.”
Vân Hồng nói xong thấy gã muốn đi gõ cửa, hoảng sợ, vội vàng kéo cậu bạn lại:
“Cậu ấy đang thu dọn đồ đạc, đi thôi, muốn ăn cơm hả? Chúng ta đi ăn.”
Người bạn nói:
“Đợi cậu ấy luôn đi, mọi người đều là bạn học, nếu không nói cậu ấy ăn về rồi dọn tiếp.”
Vân Hồng thấy gã vẫn muốn kêu người ta cùng đi, chỉ có thể nói thầm:
“Bạn trai cậu ấy cũng đến, hai người đang nói chuyện ở trong đó, đừng quấy rầy bọn họ.”
Mọi người xung quanh thấy gã hơi lo lắng, cho nên hiểu sai, ái muội nhìn cửa phòng, ra vẻ đã hiểu, nhốn nháo rời đi. Ký túc xá trở nên yên tĩnh, Ân Triển nhìn người trong lòng, hôn lên vành tai cậu một ngụm, cười nói:
“Chỉ còn hai người chúng ta.”
Đường Du tim khẽ run, trực giác không phải chuyện tốt lành gì, vội vàng giãy dụa muốn né tránh.
Ân Triển dễ dàng kéo người trở về, xấu xa đùa giỡn cậu một hồi, cho đến khi thấy tức phụ co móng vuốt thở dốc, có dấu hiệu trở mặt mới dừng lại, nói:
“Lúc ta tới nhìn thấy phụ thân ngươi.”
Đường Du sửng sốt, cố gắng ổn định hô hấp: “Ông ta tìm em?”
Ân Triển nói:
“Ừ, ta không muốn ông ta hỏi thăm lung tung, nên bảo người mời ông ta đến khách sạn, ngươi muốn gặp không?”
Đường Du ngẫm nghĩ, đứng dậy nói:
“Gặp đi, việc này để em nói với ông ta.”
Người bên cạnh cha An là Ân Triển từ đội binh sĩ trẻ tuổi chọn ra, đều mặc quần áo giản dị bình thường, không gợi lên sự nghi ngờ của người khác. Bọn họ chọn một khách sạn tốt nhất cạnh trường học, thuê căn phòng, gửi địa chỉ cho thiếu tướng rồi yên lặng chờ. Cha An uống một ngụm trà, hỏi:
“Mọi người đều từ chiến trường trở về?”
Binh sĩ lên tiếng trả lời.
Cha An nói: “Tôi xem tin tức, tiền tuyến rất nguy hiểm đúng không?”
“Cũng tạm, thiếu tướng rất lợi hại, chúng tôi đi theo hắn thì chẳng sợ.”
Binh sĩ vừa trả lời, vừa thầm đoán quan hệ giữa ông ta và thiếu tướng.
“Ừ, nó rất tốt, may mắn trở về rồi, lúc đánh nhau tôi lo lắng đến nỗi cả ngày ngủ không ngon.” Cha An chợt ngừng:
“À, Cố Ngạn là con rể của tôi.”
Binh sĩ hơi sốc, nhưng dù sao bọn họ có thể được Ân Triển chọn trúng, ánh mắt cũng khá tốt, không nhịn được nhớ lại hình ảnh lúc trước nhìn thấy, luôn cảm thấy rằng trong đó có vấn đề, liền gật đầu và tiếp tục nói chuyện với ông ta.
Khi Đường Du vào đến, thì nghe thấy cha cậu nói đến việc lựa chọn ngày làm hôn lễ, lạnh lùng ngắt lời:
“Việc đó chúng tôi sẽ tự lo, cha không cần quan tâm đâu.”
Cha An vội vàng nhìn qua: “Đến rồi à.”
Ông thấy con trai của mình ngồi xuống bên cạnh Cố Ngạn, bèn đẩy menu đến trước mặt của họ:
“Nhìn coi muốn ăn cái gì, chúng ta ăn cơm trước.”
Đường Du chẳng nói gì, ngồi yên không nhúc nhích. Ân Triển gọi người phục vụ đến chọn vài món mà tức phụ thích ăn, lại hỏi ý binh sĩ và cha An, chọn thêm vài món ăn khác, lúc này mới nhìn cha An, cười tủm tỉm vào thẳng chủ đề:
“Hôm nay ngài đến tìm Đường Đường, có phải có chuyện gì không?”
Cha An nói:
“Không có việc gì, chỉ là nhân lúc khai giảng đến thăm nó, xem coi nó còn thiếu gì không, nó mua máy thông tin mới chắc là quên không nói cho tôi biết, làm hại cha không cách nào liên lạc được, đứa nhỏ này.”
Ân Triển nói: “Vậy ăn xong rồi nói.”
Cha An đương nhiên không ý kiến, cười lên tiếng trả lời. Từ đầu đến cuối Đường Du đều không đáp lời, chờ thức ăn được dọn lên bàn chỉ cắm đầu ăn. Ân Triển hiểu ý của tức phụ, nên lúc cha An muốn bắt chuyện với Đường Du hắn liền chuyển đề tài, cha An không thể phớt lờ hắn, chỉ có thể tiếp lời, mãi cho đến lúc gần ăn xong mới có cơ hội hỏi con trai khi nào sẽ về nhà.
Đường Du lau khóe miệng, cuối cùng cũng nhìn ông:
“Tôi sẽ không về đó nữa.”
Mấy binh sĩ sợ run, nhanh chóng tìm cớ chuồn đi, đợi ra ngoài rồi mới ngẫm lại, cảm thấy chắc là thiếu tướng phu nhân muốn cho bọn họ ăn no trước nên mới chọn thời điểm này để mở miệng, thiếu niên kia nhìn không dễ sống chung, thật ra rất hiểu ý thông cảm nha!
Trong phòng một khoảng yên tĩnh, kế đó cha An hỏi: “Không về là có ý gì?”
“Ý trên mặt chữ.”
Đường Du nhìn ông: “Ông sẽ không ngây thơ đến mức cho là tôi còn xem các người là người thân chứ?”
“Điều này lại có ý gì đây?”
Cha An thấy Ân Triển ở đây, không dám phát tác, nén giận nói:
“Cha là cha con, con có thể không nhận cha à?”
Đường Du nói: “Có thể.”
Cha An nghẹn một chút, sắc mặt khó coi: “Con bởi vì việc của Giang thiếu mà oán hận cha? Cha đã nói đều là hiểu lầm thôi.”
“Có phải hiểu lầm hay không trong lòng ông rõ nhất. “
Đường Du nhìn thẳng vào ông:
“Ông nói thật đi, nếu lúc trước tôi không trốn vào Cổ Duy Độ, chọn đại một nơi lánh hai năm, cũng không kết hôn, chắc chắn ông sẽ ném tôi cho tên họ Giang, đúng hay không?”
Cha An định phủ nhận, nhưng trước ánh mắt thấu đáo của con trai, ông không cách nào mở miệng, cứng đơ trong chốc lát chỉ có thể nói:
“Cha cũng chỉ là suy nghĩ cho gia đình.”
“Đó là gia đình của các người, không phải của tôi, ông cũng không phải đơn giản nghĩ cho gia đình mà là vì tư lợi của mình, ông đem mong muốn và tham vọng không thể đạt được đặt lên con mình, để bọn họ thay ông thực hiện, hoàn toàn không quan tâm bọn họ có khả năng hay không. “
Đường Du thản nhiên nói:
“Ông không xứng đáng làm cha.”
Tuy cậu và cha mẹ ruột không sống chung bao lâu, nhưng vẫn biết họ luôn lo lắng cho cậu, dù cho phụ thân ném cậu vào trong ảo cảnh, cũng bởi vì cậu đã mạnh mẽ thức tỉnh một lần, mà nguyên chủ của thân thể này từ nhỏ đã yếu đuối, không có gì có thể dựa dẫm đã bị cha An ném vào Cổ Duy Độ, có khác gì muốn giết người đâu chứ?
“Đừng vội chối.”
Đường Du liếc nhìn vẻ mặt của cha An, hỏi:
“Ông ném con trai vào Cổ Duy Độ, có lòng tin nó sẽ trở về không? Ông không tin, chẳng qua ông cảm thấy đứa con trai này là kẻ vô dụng, chi bằng đánh cuộc một lần, từ nhỏ đến lớn ngoài việc ra lệnh, ông có từng làm gì cho con mình không? Không có đúng chứ?”
Cha An giải thích: “Cha cũng muốn tốt cho con, nếu cha không nhẫn tâm, con có ngày hôm nay à?”
Đường Du không thèm nghe, chậm rãi nói:
“Tôi quen một người, lúc đó tôi ngây thơ, yếu đuối, dễ lừa, bất kỳ người nào đều có thể lừa tôi đến chết, gặp chuyện nguy hiểm cũng không có cách bảo vệ mình, nếu không có hắn, tôi không biết phải chết bao nhiêu lần, nhưng dù cho tôi có ngu ngốc thế nào, hắn cũng vẫn luôn ở bên cạnh tôi cùng…”
Ân Triển biết cậu nói đến đời trước, yên lặng nhìn cậu. Có lẽ vì từ nhỏ ít được ở cùng cha mẹ, nên tức phụ trước mặt người lớn luôn có rất nhiều kiên nhẫn, thật là hiếm thấy cậu bình tĩnh hòa nhã như thế này.
“Tôi bị bắt nạt, hắn sẽ bắt nạt lại, tôi gặp rắc rối, hắn sẽ giúp tôi giải quyết, bất kỳ việc gì có thể gây nguy hiểm cho tôi, hắn đều chắn đỡ trước tiên.”
Đường Du nói:
“Hắn sẽ không vứt bỏ tôi bởi vì tôi vô dụng, sẽ không bởi vì ích lợi mà bán tôi, sẽ không ra lệnh cho tôi làm những việc mà tôi không muốn làm, sẽ chỉ cho tôi biết nên làm thế nào mới tốt, đây mới đúng là một người thân nên làm, ông nói có đúng không?”
Cha An cảm giác thật xấu hổ, mở miệng, nhưng một chữ đều không nói được.
Đường Du cũng không cần ông trả lời, lại nói:
“Đứa con yếu đuối vô dụng của ông đã chết trong Cổ Duy Độ, kẻ sống sót là tôi, tôi không có tình cảm với các người, lại càng sẽ không ngoan ngoãn mặc cho các người lợi dụng, tăng thể diện cho các người, bây giờ tính tình của tôi không tốt đâu, không nhiều kiên nhẫn, lời này tôi từng nói với An Tiêu một lần, bây giờ lại nói với ông một lần nữa, tôi chỉ bỏ qua cho các người một lần, không có lần thứ hai, lần sau còn tự cho là đúng mà đến đây, đừng trách tôi không khách sáo.”
An phụ nhìn cậu, giọng nói run rẩy: “Con là… là muốn cắt đứt quan hệ với chúng ta?”
Đường Du nói: “Đúng, tôi sẽ cho các người một số tiền cấp dưỡng, từ nay về sau chúng ta coi như thanh toán xong.”
“Đồ vô liêm sỉ!”
Cha An kích động đập bàn, không thể tin:
“Tao… Tao dù gì cũng là cha mày, làm gì có chuyện con không nhận cha! Việc này nói ra, mày không sợ người khác mắng mày bất hiếu à?”
Đường Du vẫn bình tĩnh: “Tôi không quan tâm.”
“Mày không quan tâm, vậy còn hắn?”
Cha An chỉ Ân Triển: “Hắn bây giờ đang là thiếu tướng nổi tiếng, vợ hắn lại không nhìn mặt cha, việc này nếu như khuấy to …”
Lời còn chưa dứt, ông chỉ cảm thấy bóng người chợt lóe, tiếp theo cổ đã bị nắm chặt cứng ép vào phía sau bức tường, cổ bị bóp nghẹt không thể phát ra tiếng. Ông nhìn xuống, thấy con trai đang nhìn mình chằm chằm, đôi mắt tràn đầy sát khí, cỗ khí thế vô cùng đáng sợ, giống như có thể xé nát ông, ông sợ đến nỗi run rẩy.
Ân Triển nhanh chóng đứng dậy đè tay tức phụ xuống: “Đường Đường.”
Đường Du nhìn cha An, cũng không thả lỏng khí lực, nhiệt độ xung quanh tăng lên nhanh chóng, lửa bắt đầu bốc cháy. Mặt cha An trắng bệch, hoảng sợ nhìn con trai. Đường Du nhìn sát vào ông:
“Muốn làm lớn chuyện, thì đem chuyện lúc trước bán tôi ra nói luôn đi, đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi, tôi không quan tâm giết nhiều thêm mấy người đâu.”
Trực giác cho cha An biết cậu nói là sự thật, mồ hôi rơi như mưa.
Đường Du hỏi: “Bây giờ, những lời lúc nãy tôi nói, ông có phản đối không?”
An phụ bị bóp cổ, căn bản không dám chống lại, khó khăn nói: “Không… Không có…”
“Ừm, rất tốt, làm cha mà giống như ông thật là thất bại, muốn con trai cho mình thể diện thì đi tìm An Tiêu đi, cút.” Đường Du buông tay ra, nhẹ nhàng vất ông đi.
Ân Triển nhìn cha An chạy ra khỏi cửa, lại nhìn tức phụ ở trước mặt mình, không nhịn được ôm người vào trong ngực, sau đó thấy tức phụ thu hồi lệ khí ngoan ngoãn mặc cho mình vuốt ve, chỉ cảm thấy càng ngày càng thích, nâng cằm hôn một cái.
Binh sĩ ở bên ngoài không nghe thấy bên trong có tiếng động, cẩn thận he hé cửa ra, trông thấy thế vội vàng đóng cửa lại, trung thành và tận tâm gác cửa cho họ.
Ân Triển còn có việc, đưa Đường Du trở về ký túc xá liền chuẩn bị đến quân đội, trước khi đi nhìn cậu hỏi: “Tối ta đến đón ngươi?”
Đường Du nói: “Không.”
Ân Triển cực kỳ vô hại: “Ta không làm gì đâu, chỉ đơn thuần ngủ thôi mà, ngươi không muốn ta ôm ngươi ngủ à?”
Đường Du đương nhiên cũng rất muốn ca cậu, nhưng cậu mới không tin ca trong sáng như thế, chống lại sự cám dỗ: “Em không đi.”
Ân Triển biết tiểu Bạch Trạch đã đến tuổi thông suốt rồi, động lòng yêu hắn là chuyện sớm muộn thôi, cười tủm tỉm hôn cậu một ngụm, rồi mới chịu rời đi. Vì thế khi Vân Hồng trở về nhìn thấy bạn cùng phòng một mình nhàm chán ngồi trên ghế sô pha, gã nhìn trái nhìn phải:
“Ông xã tui đâu? Không không không, là nam thần đâu?”
Gã nhanh chóng né thoát ngọn lửa tấn công, nhìn ánh mắt khó chịu của bạn cùng phòng, lau mồ hôi lạnh đi qua:
“Tui quen miệng mà, tui sẽ sửa, thật đó.”
Đường Du nói: “Nam thần tôi cũng không thích nghe.”
Vân Hồng nói: “Nhiều người đều gọi vậy mà.”
Đường Du nhướng mày: “Hửm?”
Vân Hồng nói: “… Tui sửa.”
Ôi, bạn cùng phòng đúng là một bình dấm chua!
Đường Du phần nào hài lòng, nói cho gã biết người ta về quân đội rồi. Vân Hồng cùng cậu ngồi xuống, tò mò hỏi cậu làm sao mà quen biết được Cố thiếu, kết hôn bao lâu rồi, Cố thiếu tướng bình thường như thế nào. Đường Du không thèm để ý mấy câu trước, chỉ trả lời câu hỏi cuối cùng:
“Hắn rất tốt.”
Vân Hồng hỏi: “Ví dụ?”
Đường Du suy nghĩ, nói vài ví dụ đơn giản. Vân Hồng không kịp đề phòng bị bất ngờ cho ăn một miệng cẩu lương, quả thực hâm mộ ghen tỵ, đột nhiên chẳng muốn chơi chung với cậu nữa. Đường Du thấy gã muốn về phòng, nhắc nhở:
“Poster.”
“… Biết rồi, tui không dán.”
Vân Hồng trong lòng không ngừng chảy máu, trở về phòng nằm lăn lộn trên giường, lấy máy thông tin vào diễn đàn “Hậu cung của thiếu tướng” tám chuyện, nói:
“Tui có tin tức nội bộ, thật ra nam thần là người đã kết hôn, còn phần đối tượng là ai, tui cũng không rõ lắm.”
Tất cả mọi người đều biết gã thi đậu vào hệ chiến đấu của học viện quân sự trung ương, tương lai nói không chừng có thể gia nhập đội của nam thần, nghe vậy đồng loạt kinh ngạc:
“Có thật không, ở trong trường học nghe thấy tin gì à?”
“Tui không tin tui không tin, ông xã tui nhất định chưa kết hôn!”
“Tôi cảm thấy không phải đâu, ông xã còn đang học ở học viện quân sự mà, bây giờ còn chưa trở về, mấy người kia làm sao biết được tình hình của ảnh được?”
“Đúng rồi, tin tức này chắc chắn là giả, có người cố ý muốn chúng ta hết hy vọng, ông xã là của một mình cậu à?”
“Tiểu kỹ nữ!”
“Đồ mưu mô!”
“Tiểu kỹ nữ 1000000000000 “
Vân Hồng: “…”
Đờ, mấy người chờ bà xã của nam thần đốt chết đi!
Trái tim bé nhỏ của Vân Hồng đã vỡ nát lại bị bọn họ cầm súng bắn bùm bùm, tắt máy thông tin, lăn vào ổ chăn.
Ban đầu Ân Triển dự định buổi tối lại đến lần nữa, nghĩ cách dụ Đường Du đi ra ngoài, kết quả chờ hắn đến mới biết được huấn luyện quân sự dành cho người mới của học viện quân sự trung ương bắt đầu từ tối nay, hơn nữa ngày mai phải dậy sớm, hắn không muốn làm khổ Đường Du, đành đi trở về.
Từ đó Đường Du bắt đầu cuộc sống đại học.
Tân sinh viên đa số đều là dị năng giả cấp thấp, chỉ một số ít có thể đạt tới trung cấp, mà Đường Du bởi vì lúc trước huấn luyện, dị năng đã đến hậu kỳ trung cấp, chỉ kém một chút là có thể tiến vào hàng ngũ cao cấp dị năng giả, không hề ngạc nhiên đã trở thành người mạnh nhất trong nhóm năm nhất, cho dù nhóm tân sinh viên biết cậu lớn hơn họ một tuổi, cũng vẫn cho rằng cậu rất nghịch thiên.
Không ít người tìm Vân Hồng hỏi thăm lai lịch của cậu, muốn biết cậu là thiếu gia của gia tộc nào. Vân Hồng cũng rất ngạc nhiên, nhịn không được hỏi một câu, biết được là đến từ gia đình bình thường, ngạc nhiên nói:
“Gien và dị năng có quan hệ, không lẽ cậu đột biến gien?”
Đường Du khá vừa lòng với biểu hiện mấy hôm nay của gã, không quan tâm đến nói với gã sự thật:
“Lúc tôi 15 tuổi đo lường không có dị năng, bị cha tôi ném vào trong Cổ Duy Độ.”
Vân Hồng: “=口=”
Vân Hồng thắt lưỡi: “Nói vậy cậu mới ra khỏi đó? Cậu và thiếu tướng kết hôn ở trong đó sao?”
Đường Du gật đầu: “Ờ.”
Vân Hồng vô cùng khiếp sợ, nghĩ bụng rằng thiếu niên này vừa có dị năng đã là trung cấp, tương lai nói không chừng còn khủng khiếp hơn nam thần! Gã đơ vài giây, đột nhiên nhào qua ôm đùi:
“Phu nhân, sau này tiểu nhân cùng cậu lăn lộn nha!”
Đường Du ghét bỏ né gã.
Những ngày huấn luyện quân sự trôi qua thật nhanh, cuối cùng đến giai đoạn kiểm tra đánh giá. Hệ chiến đấu và hệ phụ trợ tiến hành phân chia tổ, đi vào sân huấn luyện mô phỏng để hoàn thành nhiệm vụ, sau đó căn cứ thành tích tổng hợp lại mà xếp hạng.
Huấn luyện mô phỏng của các tổ đều giống nhau, bởi vì Đường Du dị năng cực mạnh, được chọn làm tổ trưởng, cậu thực sự không thích giao tiếp với mọi người, may mắn Vân Hồng cùng đội với cậu, có thể ở giữa điều tiết. Bọn họ trang bị tốt tiến vào sân, chỉ thấy lúc này là ban đêm, rừng cây rậm rạp, ánh trăng chiếu sáng từ bầu trời, làm cho xung quanh nổi lên một tầng bụi nhàn nhạt.
Nhiệm vụ của bọn họ là đánh lén căn cứ của quân địch, thương vong thấp nhất, giết địch nhiều nhất, điểm sẽ càng cao, Vân Hồng nhìn vào bản đồ:
“Bây giờ chỉ biết được sơ đồ của cứ điểm, số người của quân địch, sức mạnh của bọn họ toàn bộ đều không biết.”
Đường Du lên tiếng đáp lời, chăm chú nhìn bản đồ, tưởng tượng nếu như là ca cậu thì sẽ làm thế nào, sau đó dẫn theo người từ từ tiến lại gần xung quanh, đầu tiên là cẩn thận quan sát tình hình của cứ điểm, sau đó nhân lúc một tiểu đội ra ngoài tuần tra lẳng lặng bám theo, giết sạch đám đó, mặc vào quần áo của chúng.
Vân Hồng hỏi: “Vậy có được không?”
Đường Du chỉ vào một chỗ trên bản đồ: “Đây là kho súng đạn, chúng ta nổ tung nó.”
Vân Hồng đơ một chút, lang huyết sôi trào: “Được!”
Bọn họ tiến đến doanh trại của địch dưới sự hướng hẫn của Đường Du, cuối cùng lấy thương vong hai người, nổ tung toàn bộ kho súng đạn của quân địch, trong khoảnh khắc giết chết hơn phân nửa quân địch, ánh lửa hừng hực nhiễm đỏ bầu trời, sau khi kết thúc mọi người cùng ngồi xem chiếu lại đều không nói nên lời, ai cũng cứng lưỡi, nghĩ thật là quá kích thích, không nhịn được nhìn về phía Đường Du.
Tiểu đội của bọn họ không bất ngờ giành được hạng nhất, huấn luyện viên phát xong hình ảnh của mười hạng đầu, nhìn chung quanh một vòng rồi nói:
“Trận giả chiến này là mô phỏng lại trận khi Cố Ngạn thiếu tướng mất liên lạc, dẫn người tiến đánh.”
Mọi người nhất thời sửng sốt, lại nghe huấn luyện viên tiếp tục nói:
“Chỉ có ba đội cùng ý tưởng với thiếu tướng, trong đó đội hạng nhất là giống nhất, tôi nghĩ hắn sẽ có hứng thú với các bạn, sau khi tập huấn kết thúc là lễ khai giảng, đến lúc đó Cố thiếu tướng cũng sẽ tới.”
Phòng học trong phút chốc sôi sục, tân sinh viên đều mừng rỡ: “Ông xã của tôi sắp đến!”
“Chồi ôi, tôi nghĩ phải chờ đến khi tốt nghiệp tiến vào đội quân của ông xã mới được gặp, không ngờ nhanh vậy đã được thấy!”
“Ể, mấy người cũng muốn vào đội của ảnh hả? Tui nghe nói, ông xã chọn người khó lắm.”
“Không sao, chỉ cần trở nên xuất sắc, nhất định ông xã sẽ chọn tui!”
Vân Hồng chỉ cảm thấy nhiệt độ không khí tăng cao, yên lặng nhìn thiếu tướng phu nhân ở bên cạnh, lại vội vàng nhìn bạn học kế bên, khuyên nhủ:
“Mọi người bình tĩnh một chút!”
Người bên kia nói: “Nói hay quá ha, ông xã sắp đến, cậu bình tĩnh nổi à? Cậu cũng muốn vào đội của ảnh chứ?”
Vân Hồng: “…”
Mợ nó mau câm miệng!
Người bên kia bắt đầu thảo luận muốn đi mua quần áo, rồi còn muốn tìm vị trí tốt để chụp ảnh, cài làm hình nền, mỗi ngày hôn một cái. Đường Du im lặng ngồi đó, ngọn lửa ở đầu ngón tay bắt đầu bốc cháy.
Vân Hồng: “=口=”
Má ơi làm ơn đừng nói nữa! Nói nữa sẽ thành địa ngục Tu La! Đến lúc đó còn nhìn ông xã cái gì, tất cả đi tìm diêm vương đi thôi!
_Hết chương 45_
(*)Cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt: gần quan được ban lộc; nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng; gần gũi người có thế lực nên được lợi trước; làm quan ăn lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật.