Quan hệ của hành tinh Kayla và Bạch Thụy tinh những năm gần đây rất tế nhị.
Bởi vì trong toàn thể liên minh thú nhân, thực lực có thể uy hiếp được Bạch Thụy thú chỉ có Hắc Kỳ thú của hành tinh Kayla.Trong thời kỳ đỉnh cao Hắc Kỳ thú thậm chí có thể không phân cao thấp cùng Bạch Thụy thú trong hình thái bạch long.
Nhưng cho tới nay, bộ tộc Hắc Kỳ thú mắc phải chứng bệnh rất khó chữa khỏi hơn nữa tỉ lệ di truyền bệnh rất cao—— thoái hoá lân giáp.
Một khi phát bệnh, thực lực của Hắc Kỳ thú sẽ giảm 70%, cộng thêm tỉ lệ tộc nhân thụ thai rất thấp, vì vậy khả năng chiến đấu tổng thể của họ được xếp hạng không cao.Có điều hơn ba mươi năm trước, Hắc Kỳ thú thông qua biện pháp chữa trị gien thay đổi việc phát bệnh và khả năng thụ thai.Trải qua nhiều năm phát triển, những đứa trẻ sơ sinh ban đầu hiện nay đều đã lớn, thực lực vì thế cũng tăng lên.
Hắc Kỳ thú và Bạch Thụy thú đều là bộ tộc có chỉ số thông minh cao, kinh tế cùng khoa học kỹ thuật đều xếp hàng đầu trên tinh cầu, điều này không cần phải tranh cãi.Nhưng bởi vì Bạch Thụy thú đã rất lâu không ai đạt được hình thái bạch long, những năm gần đây có một phần Hắc Kỳ thú bắt đầu ồn ào cho rằng họ mới là những thú nhân đệ nhất.Dân mạng của cả hai bên cãi nhau trên internet không ít lần, cho nên quan hệ khá tế nhị.
Đó cũng là lý do tại sao lúc trước khi Tử Lâm biết Ân Triển là Thâm Tình Nồng Nàn, lại nói khả năng Nhạc Chính Hoằng cùng tên kia biết nhau rất thấp.Cũng là lý do tại sao tinh cầu Kayla xảy ra chuyện gì, bạch thụy tinh sẽ quan tâm như thế.
Đương nhiên, dựa vào thực lực và triển vọng của Hắc Kỳ thú bây giờ, e là toàn bộ liên minh thú nhân đều ngay lập tức biết được chuyện này.
Mọi người lúc trước đều cho rằng thái tử sẽ là vị Nhị điện hạ lợi hại kia, nhưng lúc này lại là vị Đại điện hạ vốn không có cảm giác tồn tại gì, đều vô cùng kinh ngạc.
Lão Tử Là Thích Khách nói: “Thật kỳ lạ, sao lại có thể là hắn nhỉ?”
Phong Lương Dạ nói: “Nếu không phải đầu óc của vương và đại thần có vấn đề, thì chắc là Đại điện hạ có chỗ hơn người, anh cảm thấy khả năng đầu óc của bọn họ có vấn đề cao không?”
Lão Tử Là Thích Khách nói: “… Không cao lắm, nhưng mấy năm nay hắn có làm qua việc gì to lớn đâu?”
Phong Lương Dạ nói: “Không biết, chờ xem tin tức đi, có lẽ trên đó sẽ có.”
Lão Tử Là Thích Khách a một tiếng, vẫn không nhịn được lẩm bẩm. Đường Du đoán đại khái phản ứng của những người ở nơi khác cũng giống như gã, e rằng chủ đề này trong một thời gian sẽ luôn xôn xao.
Thông tấn khí lại vang lên, bây giờ ca cậu dư dả thời gian, gửi cho cậu yêu cầu trò chuyện video. Đường Du nhấn từ chối, trả lời mình đang ăn cơm, sau đó thấy ca cậu nói có một bữa tiệc vào buổi tối, hắn đối phó một lát sẽ vào game tìm cậu, cậu vui vẻ đồng ý.
Lão Tử Là Thích Khách thoáng nhìn qua thấy khóe miệng cậu khẽ cười, cảm giác hoàn toàn không giống trong ấn tượng, cả người đều trở nên nhu hòa, tò mò hỏi:
“Em họ nói chuyện với ai đó? Người yêu à?”
Đường Du gật đầu: “Ừa.”
Diệu Vũ nhìn cậu, Tử Lâm và bọn Phong Lương Dạ đang cảm thấy tên ngốc nào đó hỏi quá liều lĩnh, nghe thế đều sửng sốt.Họ nhìn sang Cố Kỳ, thấy anh hoàn toàn không ngạc nhiên, cũng tò mò:
“Là ai thế? Bạn cùng học à?”
Đường Du nói: “Không phải, sau này mọi người sẽ biết.”
Lão Tử Là Thích Khách nói: “Đợi sau này chi, bây giờ kêu ra chúng ta gặp đi, tiện thể nói cho hắn biết nếu dám bắt nạt em, chúng ta sẽ không tha cho hắn.”
Đường Du nói: “Hắn sẽ không bắt nạt em.” Trừ những lúc đùa giỡn lưu manh.
Tử Lâm bát quái hỏi: “Có ảnh chụp sao?”
“Có.” Đường Du nói:”Nhưng không tiện cho mọi người xem.”
“Sao lại không tiện…” Lão Tử Là Thích Khách nói đươc một nửa, cười hắc hắc xấu xa:
“Chẳng lẽ là khỏa thân?”
“Không phải, em không nói cho anh biết lý do được.”
Đường Du tốt bụng trả lời, bắt đầu tập trung cơm, mặc cho bọn họ nói như thế nào đều không mở miệng.Mãi bị chọc tức lên, cậu liền nói với Lão Tử Là Thích Khách:
“Anh đánh em một trận đi, em sẽ nói cho anh biết.”
Lão Tử Là Thích Khách vén tay áo đứng lên: “Được!”
Đường Du nhích người về phía anh họ, ngẩng đầu lên, đôi mắt ngây thơ vô tội nhìn gã:
“Lại đây, anh… anh đánh đi.”
Lão Tử Là Thích Khách: “…”
Diệu Vũ: “…”
Lão Tử Là Thích Khách há há miệng, lại há há miệng, hứng tầm mắt của mọi người chung quanh yên lặng ngồi xuống. Đường Du rất hài lòng, tiếp tục gặm chân gà trong đĩa. Diệu Vũ nhịn không được lại nhìn cậu, nghĩ thầm nhóc con này thật sự thay đổi quá nhiều.
Bọn Tử Lâm cũng không trêu chọc cậu nữa, lại quay về đề tài trận chiến thực tế ảo.Ngược lại Cố Kỳ vẫn để bụng câu hỏi lúc nãy, anh nhìn em họ thấp giọng hỏi:
“Lúc nãy em nói về sau sẽ biết, chẳng lẽ hắn muốn đến tìm em?”
Đường Du ừ một tiếng.
Cố Kỳ hỏi: “Hắn biết em là Bạch Thụy thú không?”
Đường Du nói: “Biết.”
Cố Kỳ vẫn không thay đổi cái nhìn với Ân Triển, anh âm thầm nghĩ đến khả năng tên cặn bã kia có phải là muốn đến tìm em họ ngủ một lần.Anh lại nhìn em họ mình hiện nay đã trở nên rất ngoan ngoãn, vô cùng lo lắng.Sau khi ăn xong Cố Kỳ chủ động đưa em họ về trường học:
“Ân Triển biết anh là anh họ của em không?”
Đường Du nói: “Dạ, em đã nói cho hắn biết.”
Cố Kỳ quyết định lần sau gặp Ân Triển trong game nhất định phải nói chuyện đàng hoàng với hắn:
“Tên thật của hắn là gì? Em nói hắn là người thừa kế đại gia tộc, là gia tộc nào?”
Đường Du nói: “Hoàng thất.”
Cố Kỳ nói: “… Cái gì?”
Đường Du lại bắn cho anh một phát xuyên tim: “Chính là thái tử mới nhậm chức.”
Cố Kỳ: “…”
Cố Kỳ bình tĩnh đi cùng cậu mấy bước, mãi cho đến khi em họ kinh ngạc nhìn mình mới tỉnh táo lại:
“Em nói lại lần nữa coi.”
Đường Du nói: “Hắn là thái tử.”
Cố Kỳ nói: “Sao có thể được!”
Đường Du nói: “Em với hắn chat qua video rồi.”
“…” Cố Kỳ nói:”Có lẽ là người giống người.”
Đường Du nói: “Hắn còn nói chờ hắn giải quyết xong những người đó sẽ tới thăm bạch thụy tinh.Nếu anh không tin có thể chờ mấy ngày, xem coi bạch thụy tinh có đưa tin hắn đến đây hay không.”
Cố Kỳ im lặng nhìn cậu, thật không biết nên hy vọng cái gì mới đúng.
Nếu thân phận đó là giả, điều này chứng minh tên cặn bã kia chỉ muốn vui đùa một chút thôi, em họ sẽ đau lòng.Nếu thân phận là thật … chưa nói đến thái độ của Ân Triển sẽ thế nào, chỉ riêng địa vị khác biệt của hai người đã rất khó giải quyết.Đám hắc kỳ thú kia sẽ đồng ý cho thái tử của bọn họ thú một tên máu lai bạch thụy thú à?
Đường Du biết anh họ vẫn luôn quan tâm lo lắng cho mình.Cậu vỗ vai anh, an ủi dặn anh đừng nghĩ nhiều quá, Ân Triển mạnh lắm, chuyện gì đều có thể giải quyết. Cố Kỳ không biết cậu lấy niềm tin từ đâu, nhưng cuối cùng không nói thêm gì.
Hai người đi đến chỗ rẽ thì chia ra.
Đường Du trở về ký túc xá nghỉ ngơi chốc lát, sau đó cậu vào game đánh một trận với Diệu Vũ, kéo dài đến khi người trong tiểu đội đều login, thì tập hợp đi tìm bảo bảo.
Khuynh Thế Tiểu Hồ nói: “Lang Vương ca ca gửi tin nhắn nói bận, buổi tối mới đến được.”
Đường Du biết nhất định gã cũng tham gia tiệc tối, gật đầu.
Lam Điện nói: “Hôm nay lại đến thành Quan Hà tìm, lần trước khi chúng ta tới cũng đã tìm qua một lần, có ai nhớ rõ chỗ nào có mấy con thú nhỏ không?”
Lão Tử Là Thích Khách nói: “Chắc còn nhớ ha?”
Lam Điện nói: “Được rồi, quy tắc cũ, chia tổ hành động.”
Đường Du nói: “Đợi đã.”
Mọi người dừng lại hỏi: “Làm sao vậy?”
Đường Du đang xem kênh tin tức, khắp nơi trên đó đều dò hỏi cà rốt ở đâu.Có người thì ân cần hỏi thăm cả nhà của công ty game, đúng là tiếng kêu ai oán nơi nơi.Điều này làm cho cậu cảm thấy bây giờ bọn họ cũng giống như những người này.Cậu im lặng trầm tư, nhớ đến nhiệm vụ làm lần trước món đồ muốn tìm vốn dĩ gần ngay xung quanh.Tuy rằng lần này bọn họ cũng đã tìm khắp các chỗ xung quanh Lý A Thiên, nhưng thật ra địa điểm ban đầu lạc mất bảo bảo là ở chủ thành.
Hơn nữa cậu cảm thấy việc “Tìm Lý A Thiên ” lúc đó cho bọn họ một ảo giác phải tìm món đồ gì đó, mà nếu như.. đây là trò chơi cố tình làm?
Cậu nói: “Chúng ta về chủ thành thử xem.”
Lão Tử Là Thích Khách nói: “Nhưng mà Lý A Thiên đã nói lúc trước gã đã tổ chức đội ngũ tìm hết từ chủ thành đến cả nơi của gã ở là thành Thủy Tương rồi mà?”
Đường Du trả lời, có thể là khi bọn họ làm nhiệm vụ, đều có thói quen tìm manh mối liên quan từ lời nói của NPC.Cho nên vừa bắt đầu bọn họ đã loại bỏ những nơi đó. Cậu nhắc nhở:
“Nhưng lần này chúng ta tìm là động vật còn sống.”
Mọi người bỗng nhiên ngẩn người.
Đường Du nói: “Theo lý mà nói, động vật có bản năng trở về nhà mình.Dựa theo tính chất gạt người đến nói, bảo bảo có thể ở ngay trong chủ thành, nơi mà chúng ta cho là không thể nhất, rất phù hợp với phong cách của trò chơi.”
Mọi người đều cảm thấy có đạo lý, nhanh chóng trở lại chủ thành.Đầu tiên bọn họ đến sân của hồng nương tìm thử, lật tung trong ngoài một lần rồi leo lên mái nhà, sau đó ở phía sau mái nhà nhìn thấy con thú treo ID là”Bảo Bảo” đang say sưa ngủ.
Mọi người: “…”
Quả nhiên ở trong đây, lẽ nào nội dung nhiệm vụ lần này cũng hố thế à!
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Lam Điện hỏi: “Đây là giống loài gì thế?”
“Ai biết, chắc là giống loài mà game tự nghĩ ra.” Đường Du nói rồi ôm lấy nó, đi xuống đưa cho hồng nương.
Hồng nương kinh ngạc vui mừng, vội vàng đón lấy nó, vô cùng cảm kích cám ơn họ, còn muốn nhờ họ thông báo cho A Thiên. Đường Du tiếp nhận nhiệm vụ, cùng bọn họ trở lại thành Thủy Tương.Lúc leo đến đỉnh núi, không hề ngạc nhiên khi chẳng thấy Lý A Thiên đâu.
Lão Tử Là Thích Khách nói: “Đệt, lúc trước chúng ta nên nối mấy sợi dây cột tóc lại rồi trói gã lên tảng đá.”
Trong lúc gã nói chuyện, Đường Du thấy hệ thống thông báo ca cậu login.Cậu liền gửi lời mời tổ đội cho hắn, vui vẻ nói:
“Lần sau anh thử xem.”
Lão Tử Là Thích Khách vừa định đồng ý, bỗng nhiên thấy tên của Ân Triển tên xuất trong đội ngũ.Gã lập tức phấn khởi tinh thần, thầm nghĩ vị đại thần này vừa đến, không chừng đêm nay có thể làm xong nội dung nhiệm vụ.Bọn Lam Điện cũng nhìn thấy, họ cũng đi xuống núi, ở nửa đường tập hợp với Ân Triển.
Ân Triển ôm lấy tức phụ, hỏi quá trình tiến triển của bọn họ, theo bọn họ xuống chân núi:
“Ta cảm thấy chắc gã đã ra khỏi thành, để chắc ăn trước tiên vào bên trong thành tìm thử xem.Đối thoại với NPC, quan trọng là NPC trong và ngoài cửa thanh, có thể có người nhìn thấy gã.”
Mọi người chia tổ, nhanh chóng tản ra.
Đường Du như thường lệ đi theo ca cậu, bị hắn ôm lấy ngồi trên lưng phượng hoàng, thoang thả bay qua các con đường. Ân Triển đột nhiên hỏi:
“Ngươi nói chuyện của ta cho anh họ ngươi biết?”
Đường Du quay đầu lại nhìn hắn: “Anh ấy tìm ca?”
Ân Triển nói: “Anh họ ngươi hỏi thân phận của ta, bảo ta phải nghĩ rõ ràng hậu quả, đừng vì nhất thời xúc động mà tổn thương ngươi.Anh ta đối với ngươi rất tốt, nhưng vẫn là ta tốt với ngươi nhất, hử?”
Đường Du trả lời, nằm gối đầu lên chân hắn, vứt hết nhiệm vụ nói chuyện với NPC cho hắn. Ân Triển mỉm cười xoa đầu cậu, cúi xuống hôn một hơi.
Chẳng mấy chốc người trong đội ngũ trả lời, nói NPC ở thành phía đông có manh mối, những người còn lại nhanh chóng theo đến.Họ nhìn thấy một bé trai đang cầm mặt dây chuyền của Lý A Thiên, nghe nói là nhặt được trong rừng cây ở đằng xa. Đường Du nhìn thấy khung hiện ra hỏi có quen với chủ nhân của mặt dây chuyền không, cậu nhấn có.
Bé trai nói: “Vậy đưa nói cho mọi người, mọi người đưa trả cho gã, xung quanh núi có sơn tặc, mọi người nhớ cẩn thận đó.”
Đường Du cầm lấy tiện tay bỏ vào khung chứa vật phẩm.Nói không chừng tìm một hồi, khả năng Lý A Thiên bị sơn tặc bắt lớn lắm à, cậu nhìn ca hỏi ý:
“Đi tìm sơn tặc luôn à?”
Ân Triển cũng nghĩ như thế, cùng bọn họ lên đỉnh núi, cuối cùng phát hiện hang ổ của sơn tặc trong một góc giữa sườn núi.Quả nhiên Lý A Thiên đã bị bắt, lúc này gã đang bị trói cứng như bánh tét ném trên ghế chủ.Tên đầu lĩnh cường tráng thì đang chắn trước mặt gã, bực bội nhìn đám người xông vào.
Đường Du đối thoại với gã, biết tên đầu lĩnh sơn tặc này muốn thú thú Lý A Thiên làm áp trại phu nhân, cậu nhấn vào mục “Muốn dẫn người đi”.
“Không thể được, ông đây FA nhiều năm lắm rồi, hôm nay thật vất vả lắm mới quyết định bắt một người về, đâu thể nào tụi bây nói một câu liền thả người!” Đầu mục đánh giá bọn họ:
“Trừ phi tụi bây chọn một người kết hôn với ông hắc hắc hắc…”
Mọi người nhìn tên trước mắt cao 1m9, đầu trọc lóc, tai đeo vòng, mũi xỏ khoen, trên cổ treo một chuỗi dây đá quý, trên ngực cởi phanh khuy áo còn xăm cả hình đầu lĩnh, thì đều im lặng.
Đường Du không thèm nghĩ đã nhấn từ chối.
Mọi người còn tưởng là phải đánh một trận, lại thấy gã đầu lĩnh ném Lý A Thiên sang một bên.Gã ngồi ở chủ tọa ngẩng mặt lên trời than thở sao không có ai chịu gã cho mình hết vậy, gã thật là cô đơn lắm.Gã nói xong thì không nhúc nhích nữa, nhưng tất cả mọi người lại thấy một dòng chữ hiện trên bảng nhiệm vụ: Giúp đầu lĩnh giải nỗi cô đơn.
Mọi người: “…”
Lam Điện nhịn không được nói:
“Game khẩu vị nặng như vậy cũng được hả?
Đường Du theo thói quen nhìn ca cậu, lại nghe thấy ca đang cười tủm tỉm đề nghị hay là để hắn hát một bài, cậu lập tức cản hắn lại. Ân Triển mỉm cười đính chính lại, nói cho tức phụ biết nhân vật trong game có thiết lập sẵn các động tác, hắn là nói đến cái này.Nghe thế Đường Du mới đồng ý:
“Cần thử không?”
“Cứ thử xem, ta đi dạo sơn trại một lát.”
Ân Triển nói xong liền đi, Đường Du cũng bước nhanh đi theo hắn.Mấy người còn lại chọn một số động tác biểu diễn thử, nhưng phát hiện không có tác dụng gì, đành ngồi chờ bọn Ân Triển trở về.
Ân Triển luôn quan sát tỉ mỉ, chỉ đi dạo một vòng hắn đã phát hiện tên đầu lĩnh có sở thích sưu tầm vòng cổ. Điều này liên quan đến kỹ năng sống, hắn cũng không biết.Hắn vào bang hội tìm đại thần rèn, gửi qua mấy tấm ảnh hình vòng cổ mà tên đầu lĩnh đã có.Sau đó biết được đây là một bộ, bây giờ chỉ thiếu một cái, hơn nữa không dễ tìm vật liệu.
Ân Triển trả lời rằng tất cả chi phí hắn bao hết, bảo gã mau chóng làm một cái cho mình.Sau đó hắn mới kéo tức phụ trở lại sảnh chính, kể lại tình hình cho bọn Lam Điện biết, đội ngũ tạm thời giải tán, chờ làm xong vòng cổ lại tập hợp.
Mọi người thương lượng xong quyết định đi đánh phó bản.Đường Du và Ân Triển như cũ hưởng thụ thế giới hai người, dính lấy nhau đi dạo khắp nơi, rồi lần lượt logout.
Một đêm yên tĩnh.
Ngày hôm sau Đường Du dậy sớm đi tham gia trận đấu, vẫn là chém giết như thái rau để thăng cấp.
Ban tổ chức xem xét đến việc người dự thi còn phải đi làm hay đi học, nên trận đấu từ thứ hai đến thứ sáu đều được xếp vào buổi tối, tổng cộng đánh hai tiếng.Đường Du mỗi lần trở về đều đã mười giờ. Ân Triển thế mới biết tức phụ báo danh tham gia trận đấu, hắn đại khái có thể đoán được suy tính của tức phụ, trong lòng nhói đau, vô cùng muốn kéo người ôm chặt vào lòng.
Đường Du thấy hắn nửa ngày không mở miệng, ngẩng đầu nhìn hắn: “Ca?”
Ân Triển ừ một tiếng: “Chờ ta đi tìm ngươi.”
Đường Du hỏi: “Khoảng lúc nào thì ca đến?”
Ân Triển nói: “Đang liên hệ với bạch thụy tinh, chờ ấn định ngày tốt sẽ đến.”
Đường Du gật đầu: “Em chờ ca.”
Ân Triển trêu đùa: “Ngươi nói đi, nói chờ ta đến thương ngươi.”
Đường Du không hùa theo mấy lời nhảm đó, nói sang chuyện khác, sau khi tắt máy thì tiếp tục cuộc sống sinh hoạt như trước.Thời gian năm ngày qua rất nhanh, vòng đấu loại cuối cùng cũng kết thúc, trước tiên chọn ra 500 người mạnh.Ban tổ chức lấy những khoảnh khắc ấn tượng nhất khi chiến đấu của họ làm thành video, tuyên truyền lên mạng, trong nháy mắt đã hấp dẫn vô số lượt chú ý.
Diệu Vũ mở danh sách tuyển thủ ở khu vực phía Đông, định xem video tìm hiểu đối thủ tương lai của mình một chút.Gã thấy người xếp vị trí thứ nhất tên là Đường Du người, gã vừa nhấn vào xem đã bật người ngồi thẳng dậy.
Gã xem đi xem lại mấy lần, ra khỏi phòng ngủ đến phòng khách, thấy bọn Lão Tử Là Thích Khách đều ở đó, thản nhiên hỏi:
“Có phải mấy hôm nay buổi tối Nhạc Chính Hoằng rất ít lên game?”
Lão Tử Là Thích Khách nói: “Đúng, không biết cậu ấy đang làm gì nữa… Ể khoan, hình như tình huống cũng giống anh, không phải cậu ấy cũng tham gia thi đấu chứ?”
Diệu Vũ gật đầu: “Cậu ấy ở khu vực phía Đông.”
“Cái gì?” Mọi người đều giật mình.Cố Kỳ hỏi: “Anh chắc không?”
“Chín phần.” Diệu Vũ nói: ” Phong cách của người đứng đầu khu phía Đông rất giống với cậu ấy.”
Cố Kỳ nghĩ lại mới thấy đúng là em họ rất ít lên game, nhưng mà thằng nhóc đó sao có thể tham gia thi đấu cơ chứ? Anh đang định đến xem thử thì nghe thấy máy thông tin trên bàn vang lên.Lão Tử Là Thích Khách nhìn thoáng qua, ngạc nhiên kêu lên:
“Tháng sau thái tử hành tinh Kayla muốn đến thăm tinh cầu của chúng ta? Thiệt không đây?”
Cố Kỳ: “…”
Lực chú ý của mọi người xung quanh lập tức chuyển sang chuyện này, thảo luận một lát lại quay về trận đấu.Diệu Vũ thấy người nào đó nửa ngày không mở miệng, nhìn anh hỏi cái:
“Làm sao thế?”
“… Không có việc gì.” Cố Kỳ đứng lên:
“Tôi đi ra ngoài một lát.”
Cố Kỳ đương nhiên là đi tìm em họ.
Đường Du mời anh vảo phòng ngủ, sảng khoái thừa nhận mình đang tham gia thi đấu.
Cố Kỳ nói: “Em học kỹ thuật chiến đấu với ai vậy?”
Đường Du bình tĩnh nói cho anh họ nghe lý do mình đã chuẩn bị tốt từ trước.Cố Kỳ im lặng chăm chú nhìn cậu, trôi qua gần một phút đồng hồ mới mở miệng:
“Em có thiên phú đối chiến? Sư phụ là điện hạ Thương Túc?”
Đường Du đính chính: “Em không có bái sư, chỉ là theo gã học thôi.”
Cố Kỳ cũng lười mắng cậu nằm mơ mà đòi bằng chứng luôn. Đường Du liền bấm số của Thương Túc.Thế là mấy giây sau, Cố Kỳ thấy được hình ảnh Thương Túc tiếng tăm lừng lẫy trong tộc xuất hiện ở giữa không trung trung, biểu tình của anh thiếu chút thì tan vỡ.
Thương Túc nghe Đường Du giới thiệu xong, biết đã đến phiên mình hỗ trợ che dấu, gã khen ngợi:
“Em họ của anh rất có thiên phú đối chiến, trận đấu lần này cũng là xếp vị trí thứ nhất khu Đông, tương lai nhất định là một nhân tài.”
Cố Kỳ cố gắng bình tĩnh trò chuyện một hồi, sau khi kết thúc anh ngồi ở trên giường nửa ngày không lên tiếng.
Đường Du nhìn anh: “Anh họ?”
Cố Kỳ nói: “… Em khoan nói đã.”
Đường Du ừ một tiếng rồi nhìn thời gian, ngoan ngoãn bắt đầu trò chuyện video với ca cậu. Cố Kỳ chỉ cảm thấy thấy mắt hoa lên, giữa không trung lại xuất hiện một thân ảnh quen thuộc, chân chân thật thật là… một vị thái tử.
Cố Kỳ: “…”
Ân Triển cũng từng thấy ảnh chụp của Cố Kỳ, cười chào hỏi: “Chào anh họ nha.”
“… Ờ, hai đứa nói chuyện đi.” Cố Kỳ gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.
Spoid chap sau:
Diệu Vũ ừ một tiếng, lẳng lặng chờ.
Đường Du kinh ngạc nói: “Thì ra là anh hả, khéo ghê.”
Diệu Vũ: “…”
Đường Du hỏi: “Anh muốn tôi nói câu này đó hả?”