Sau khi trở về Đường Du suy xét một lúc, cảm thấy khách quý do đế quốc mời đến hẳn là vẫn đáng tin.Cậu bấm số liên lạc, quả nhiên nhìn thấy một hình ảnh quen thuộc xuất hiện ở giữa không trung.Người này tên là Thương Túc, anh họ của thái tử.Từ nhỏ gã cùng điện hạ quan hệ thân thiết, cũng giống như điện hạ là một nhân vật trẻ tuổi trung tâm của hoàng thất, thực lực rất mạnh.Nghe nói lúc còn rất nhỏ đã bắt đầu được huấn luyện nghiêm khắc.
Thương Túc cũng đang đánh giá Đường Du, thấy cậu nhóc này thật sự gầy yếu, khó mà tin được:
“Rốt cuộc sao cậu luyện được thân thủ như thế?”
Đường Du nói: “Sức mạnh của tình yêu.”
Thương Túc: “…”
Đường Du rất bình tĩnh: “Nếu không tin anh có thể điều tra, tôi chỉ là sinh viên bình thường, không có gia nhập tổ chức sát thủ gì đó.Tất cả đều là kết quả của sự khổ luyện.Tóm lại chúng ta đã thỏa thuận rồi, không có vấn đề chứ?”
Thương Túc gật đầu, hỏi tên của cậu, gã khích lệ cậu cố gắng thi đấu, nhất định sẽ đạt được quán quân.Đường Du nhìn gã, nói thật ra bản thân không có ý định tham gia, đăng nhập vào hệ thống chẳng qua là muốn kiếm khách quý để giúp mà thôi. Thương Túc hết biết nói gì:
“… Hoạt động này do tôi tổ chức, nếu cậu do tôi dạy hơn nữa cũng yêu thích chiến đấu, thì phải tham gia mới hợp lẽ.”
Đường Du im lặng không nói.
Thương Túc thuyết phục: “Phần thưởng lần này rất phong phú.”
Đường Du suy nghĩ: “Sức ảnh hưởng của trận đấu lớn không?”
“Cũng khá lớn.” Thương Túc nói.
Kỳ thật nói khá lớn là khiêm tốn rồi, bọn họ vẫn luôn chú trọng bồi dưỡng năng lực chiến đấu của tộc nhân.Đăng ký bắt đầu chỉ một vài ngày, số người đã hơn trăm ngàn, sau khi chọn ra một trăm người mạnh nhất sẽ phát sóng trực tiếp toàn cầu.
Gã quan sát mãi cũng không nhìn ra thái độc của tên nhóc này, bổ sung:
“Nếu cậu không muốn để cho người khác nhận ra, có thể chọn được giấu tên, hệ thống có chức năng đặt tên, tùy tiện chọn đại một tên là được.”
Đường Du thoải mái đồng ý: “Được, anh nghĩ cách làm hoạt động càng lớn hơn nữa, tốt nhất mọi người đều biết.”
Thương Túc hỏi: “Nguyên nhân?”
Đường Du nghiêm túc nói: “Bởi vì tình yêu.”
“…” Thương Túc nói:”Làm phiền phiên dịch dùm chút.”
Đường Du nói: “Lịch sử đen tối của tôi rất nghiêm trọng, nhưng người yêu của tôi lại nổi tiếng.Khi mối quan hệ của chúng tôi được công khai, tôi không muốn nghe thấy người khác nói hắn không có mắt.”
Thương Túc hỏi: “Không phải cậu bị người trong lòng từ chối rồi à?”
Đường Du nói: “Đúng vậy, tôi tìm người khác rồi.”
Thương Túc lại hết chỗ nói rồi, gã không tin lắm người tốn bao nhiêu tâm tư theo đuổi lại nhẹ nhàng buông tay, cũng không tin thân thủ của cậu là khổ luyện mà có.Cho nên những điều này là thật hay giả rất khó nói, tóm lại cậu đồng ý tham gia trận đấu là tốt. Gã đang định nhắc nhở cậu nhớ đi báo danh, đã thấy tên nhóc này đi rót một chén nước, không khỏi hơi kinh ngạc.
Đường Du ngửa đầu uống cạn, mắt thấy gã nhìn chằm chằm đuôi của mình, cậu hào phóng nói cho gã biết mình là máu lai.
Thương Túc buột miệng thốt ra: “Cậu cũng là máu lai.”
Đường Du hỏi: ” ‘Cũng’ là có ý gì?”
Thương Túc nói: “Lúc trước trong thế hệ trẻ người duy nhất đáng thắng tôi cũng là máu lai, bây giờ lại có thêm cậu.”
Đường Du gật đầu: “Chắc do anh và máu lai xung khắc đó.”
“…” Thương Túc đột nhiên không muốn nói chuyện với cậu nữa, qua loa vài câu rồi ngắt kết nối.Sau đó gã sai thủ hạ điều tra tỉ mĩ về tên nhóc này, quả thật cậu là sinh viên, hơn nữa cách đây không lâu vừa mới thất tình.
Gã xem tư liệu, cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là quá khứ đen tối. Trong tư liệu viết nhóc con này đến giờ vẫn độc thân, có thể là người tình mới vẫn chưa bị phát hiện… Nhưng mà đó giờ bạch thụy thú vẫn luôn chuyên tình, tốc độ thay đổi tình cảm thế này cũng nhanh quá đi.Thương Túc không biết là lần thứ mấy cảm thấy hết chỗ nói.
Trận đấu được đăng ký trực tuyến trên mạng, Đường Du ăn xong cơm trưa, nghiêm túc điền đơn báo danh, sau khi nhấn gửi đi thì đăng nhập vào game.
Chủ thành vẫn náo nhiệt như thế, hôn lễ đang được tổ chức trên quảng trường trung tâm.Cô dâu chú rể mặc hỉ phục, tay nắm tay dựa vào nhau, nhìn vô cùng hạnh phúc.
Cậu ngồi trên bậc thang ở cách đó không xa nhìn theo, thấy sau khi bọn họ tập hợp thì đến NPC phụ trách hệ thống hôn nhân.Cậu cũng đi theo sau xem thử, lúc nguyên chủ chơi game chỉ luôn cố gắng theo dõi Diệu Vũ, chưa từng vây xem qua hôn lễ.Cậu hơi tò mò về việc này, hơn nữa nhà của NPC hôn nhân gia cậu chưa từng đến qua, nhân cơ hội này đến một chuyến.
Lam Điện đúng lúc ở gần đó, nhanh chóng phát hiện ra cậu liền đến nghênh đón.Nghe cậu nói muốn biết hôn lễ trong game là thế nào, thì giải thích chi tiết cho cậu nghe. Đường Du tiếp lời gã, chậm rãi đến gần nơi ở của NPC, thấy bọn họ đang thêm phó bản, cậu hỏi:
“Không có trình tự gì khác à? Những thứ khác đều ở trong phó bản?”
Lam Điện gật đầu: “Phó bản hôn nhân có rất nhiều cảnh nền, phu thê có thể tự do lựa chọn phong cách hôn lễ, các trình tự tuyên thề gì đó cũng hoàn thành bên trong phó bản.”
Đường Du nghe vậy cũng không đi theo mà đứng ở ngoài cửa nhìn bọn họ dần biến mất.
Lam Điện thấy phu nhân ngơ ngác nhìn người ta, cứ cảm thấy có một loại cảm giác cô độc.Gã cũng ngẩn ra một lát rồi lập tức logout tìm lão Đại, nói với hắn chắc là phu nhân muốn kết hôn rồi.Mấy hôm nay hắn không ở đây, chỉ có mỗi mình phu nhân chơi, cũng không cho người bang hội chơi chung, cô đơn lắm đó!
Ân Triển xem qua tin nhắn, thoáng nhướng mày, hắn dò hỏi biết được tức phụ đang vây xem hôn lễ của người ta.Hắn hiểu rõ khả năng cậu tò mò lớn hơn, nhưng vẫn tạm thời bỏ qua công việc vào game tìm cậu.
Lúc này mọi người đều đã tiến vào phó bản, trong phòng cuối cùng cũng trở nên im ắng.
Đường Du đi dạo một vòng, đột nhiên nhìn thấy tin báo ca cậu login, hai mắt cậu phát sáng vội vàng gửi tin cho ca, sau đó tiếp tục đi dạo. Lam Điện đương nhiên cũng nhìn thấy tin báo, gã quyết định ở đây chờ lão Đại, lỡ đâu hai người có ý định kết hôn, gã còn kịp mà chuẩn bị.
Ân Triển tới rất nhanh, mỉm cười ôm lấy tức phụ hôn mấy cái.
Đường Du ngẩng đầu nhìn hắn: “Ca hết bận rồi?”
“Vẫn chưa.” Ân Triển nói: “Lên chơi với ngươi trước đã.”
Đường Du vui lắm, theo thói quen dụi vào cổ hắn.Lam Điện cảm nhận sâu sắc độc thân cẩu bị ngược, lặng lẽ rời xa bọn họ. Ân Triển lại hôn tức phụ một hơi mới buông cậu ra. Đường Du nắm chặt tay hắn:
“Em cảm thấy nơi này có gì đó lạ lạ.”
Ân Triển hỏi: “Lạ chỗ nào”
Đường Du nói: ” Toàn bộ sân chỉ có một mình hồng nương, nhưng lại phơi giày của đàn ông trên bậu cửa sổ.Trong phòng ngủ có chăn uyên ương, mặt dây chuyền trên cổ cô ta hình như là một nửa, thế chồng của cô ta đâu?”
Ân Triển liền đi qua trò chuyện với NPC, phát hiện bảng đối thoại vẫn nhắc đến các việc liên quan đến hôn lễ.Hắn nhớ trong game rất nhiều câu chuyện đều có phân nhánh, nên bảo Lam Điện điều tra xem hồng nương này có hay không.Vì thế Lam Điện lên website kiểm tra, rồi trở về báo cho bọn họ biết hồng nương chỉ được giới thiệu vắn tắt.Cô ta xuất thân là thế gia thêu thùa, sau đó gả đến nơi đây, phía sau không còn nói gì nữa.
Đường Du nhìn ca cậu: “Ca thấy thế nào?”
Ân Triển nói: “Tìm NPC khác thử xem, coi trên cổ ai có nửa mặt dây chuyền còn lại.”
Đường Du đồng ý, ngoan ngoãn cùng ca đi ra ngoài.
Lam Điện biết có thể là phát hiện được nhiệm vụ ẩn, nên vẫn luôn đi theo bọn họ.Nhưng gã cũng không muốn làm bóng đèn một mình, cho nên gọi cả Lang Vương đến, tên đó lại rủ thêm Khuynh Thế Tiểu Hồ.Mọi người xúm lại cùng nhau tìm người, lật tung hai thành phố, cuối cùng phát hiện một người đàn ông bên hồ, trước ngực của NPC này có đeo mặt dây chuyền quen thuộc.
Bọn họ thử nói chuyện với NPC, nhưng luôn hiển thị một loạt dấu chấm lửng, điều này chứng minh NPC không có gì để nói.
Mấy đang cho rằng mình đã đã đoán sai, thì thấy Ân Triển đang lật xem cổ áo của NPC, bọn họ không hiểu gì hết. Mọi người đều biết, quần áo của NPC là do hệ thống tạo ra vốn dĩ không thể nào cởi ra được. Lang Vương hỏi:
“Lão Đại anh muốn làm gì?”
“Tìm manh mối.”
Nói rồi Ân Triển buông tay ra, lại ngó đến tay áo của người ta.Đường Du thoáng nhìn thấy bên trong có một góc vải được thêu hoa văn đặc biệt khéo léo, cậu tò mò kéo ra xem thử.
Mọi người: “…”
Ân Triển hỏi: “Hệ thống không có phản ứng?”
Đường Du nói: “Dạ, chỉ thông báo cho em là nhặt được một khăn tay, gợi ý giống như lúc nhặt được những thứ khác.”
Ân Triển nói: “Chúng ta trở về chủ thành nói chuyện với hồng nương thử xem.”
Mọi người lại đi đến căn phòng của hồng nương, Đường Du nhấp vào trò chuyện phát hiện có thêm một mục “Trả lại khăn tay”.Cậu liền nhấn vào đó, chiếc khăn lập tức xuất hiện trên tay của hồng nương.
Hồng nương kích động hỏi:
“Các anh nhìn thấy A Thiên có phải không, chàng ở đâu? Có tìm được bảo bảo không?”
Cô ta tạm dừng một chút mới tiếp tục nói:
“Cậu thấy tôi có lú lẫn không, nếu như chàng thật sự tìm được bảo bảo, chắc chắn sẽ quay về cùng mọi người chứ không phải nhờ mọi người mang khăn đến.Có lẽ chàng chỉ muốn nói cho tôi biết mình không có việc gì.”
Đường Du nói: “Không, thật ra khăn là do tôi trộm.”
Mọi người: “…”
Lại đùa giỡn NPC!
Ân Triển mỉm cười nựng tức phụ một cái, lại thấy hồng nương đưa ra một phong thơ muốn nhờ bọn họ giao cho chồng của mình.Bọn họ cầm lấy rồi quay trở lại hồ, kết quả người lúc nãy đã biến mất.
Rồi, khỏi cần hỏi nữa.
Nhiệm vụ tiếp theo là tìm chồng của cô ta.
Ân Triển thời gian có hạn, không thể chơi tiếp với tức phụ, trước khi đi theo thường lệ cùng cậu quấn quýt.
Khuynh Thế Tiểu Hồ hâm mộ muốn chết: “Người ta cũng muốn có tình yêu như thế ~ ~!”
Lang Vương lập tức nói: “Đến với anh nè tiểu hồ ly, anh rất thích cưng, nhất định sẽ yêu cưng bằng cả sinh mạng!”
Khuynh Thế Tiểu Hồ che mặt quay đầu đi:”Anh đừng vậy mà, người ta sẽ thẹn thùng đó~ “
“…”
Lam Điện đờ đẫn nhìn bọn họ, muộn màng nhận ra rằng suốt thời gian dài như thế gã vẫn là bóng đèn, mà còn là gấp đôi, nhất thời cả người gã đều không ổn.Mãi đến lúc lão Đại logout, phu nhân một mình quay lại, gã mới thoải mái hơn.
Gã hỏi: “Mọi người cho là chồng của cô ta sẽ ở đâu?”
Lang Vương vô thức nhớ đến kinh nghiệm bi thảm lúc tìm thỏ ma ma, trong lòng sợ hãi:
“Không phải lại là địa điểm kỳ quái nữa chứ? Bản đồ lớn lắm á.”
Gã vừa nói xong đã thấy trên kênh xuất hiện thông báo.
[ loa ] Nhạc Chính Hoằng: có ai nhìn thấy NPC tên là A Thiên không? Nếu thấy xin thông báo, sẽ hậu tạ.
Bọn Lam Điện: “…”
Lam Điện đang định buộc miệng nói cậu không sợ người khác đoán được đây là nhiệm vụ ẩn à.Nhưng gã lại nhớ bọn họ có thời gian một tháng, hơn nữa nhiệm vụ này không rõ ràng như vụ con thỏ, e rằng rất nhiều người đều không đoán ra quan hệ của Lý A Thiên và hồng nương.Gã nói với Lang Vương nói một tiếng, mỗi người phát tin tức trên kênh bang hội, nhờ các thành viên để ý dùm.
Đường Du trải qua việc đánh boss thế giới, nhiệm vụ ẩn và tình yêu tay ba, hiện giờ cậu tiếng tăm nổi trội.Mọi người chơi lập tức ló đầu, có người hỏi cậu có phải là nội dung nhiệm vụ ẩn không, có người thì hỏi cậu quà hậu tạ là gì, có thể chia sẻ cách phá nhiệm vụ ẩn lần trước không bla bla. Đường Du biết người phát hiện NPC hẳn là sẽ liên hệ với cậu nên đối mấy vấn đề này ra vẻ làm như không thấy.
Lúc này cậu nghe âm báo tin nhắn vang lên, cậu mở ra xem thấy là anh họ mình.
[ chat riêng ] Bạc Hà Hạ: tìm NPC làm gì? Em lại phát hiện nhiệm vụ ẩn à?
[ chat riêng ] Nhạc Chính Hoằng: dạ, mới làm xong vòng đầu tiên.
[ chat riêng ] Bạc Hà Hạ: …
[ chat riêng ] Nhạc Chính Hoằng: anh chơi không?
[ chat riêng ] Bạc Hà Hạ: em không làm với nhóm nồng cốt của bang Hắc Kỳ?
[ chat riêng ] Nhạc Chính Hoằng: không thân với họ lắm.
Cố Kỳ nhớ tới em họ mình trên cơ bản đều là tự chơi một mình.Anh thấy bạn tốt mở to mắt khát khao nhìn mình, đành hỏi em họ địa điểm rồi dẫn người đến đó.Nhưng khi bọn họ đến, nơi này đã có mấy tên nồng cốt của bang Hắc Kỳ, không khỏi dừng lại.
Nhóm nồng cốt của Hắc kỳ ý tưởng đều giống nhau, bang chủ phu nhân nhà mình đương nhiên phải do nhà mình lo.Ngoài ra… Nội dung của nhiệm vụ ẩn con thỏ khiến cho bọn họ muốn chết rồi, bọn họ quyết định đi theo học tập, nhân tiện thay đổi tâm trạng.
Đường Du nhìn thấy anh họ liền mời bọn họ gia nhập vào đội ngũ.Không Phải Soái Ca, Phong Lương Dạ cùng Tử Lâm đều có việc bận, đến cùng anh họ là Diệu Vũ và Lão Tử Là Thích Khách. Sau khi mọi người nghe nói qua đại khái, Lão Tử Là Thích Khách bắt đầu nhanh chóng suy luận:
“Có khi nào gã không tìm được bảo bảo, thế nên trong lòng luẩn quẩn nên nhảy hồ tự sát?”
Mọi người liếc gã, nhắc nhở: “Dựa theo bình thường, gã hiện nay sẽ là cỗ thi thể.”
Lão Tử Là Thích Khách nói: “Nhưng trò này có thể xem như bình thường được à? Lỡ đâu dưới đó có cơ quan hay đồ vật gì đó có thể bảo vệ gã không chết?”
Mọi người cảm thấy cũng có thể lắm, bèn cùng nhau xuống hồ tìm người, ngay cả khe đá cũng không bỏ sót.Nhưng tìm hết một lần, lại đánh quái mấy lượt nhưng một chút thu hoạch đều không có, đành phải bò lên bờ, im lặng nhìn người nào đó.Nhóm nồng cốt không thân với gã lắm nên chỉ đứng đó không nhúc nhích. Lang Vương và Lam Điện không quan tâm nhiều như thế đè gã ra đập cho một trận.Cuối cùng vẫn là Cố Kỳ giải thoát cho gã.
Đường Du nói: “Đi thôi, đến nơi khác tìm.”
Mọi người gật đầu, bắt đầu trải rộng tìm kiếm, kết quả đến tối vẫn không tìm được người.Họ đang hẹn thời gian cho ngày mai, Đường Du đột nhiên ngẩng đầu lên:
“Tìm được rồi.”
Mọi người nói: “Hả?”
Đường Du giải thích có người vừa thêm cậu làm bạn tốt, trên ghi chú viết mấy chữ Lý A Thiên.Sau khi đồng ý cậu bắt đầu nói chuyện, đối phương gửi cho cậu một tấm ảnh.Bây giờ Lý A Thiên đang ở vùng núi bên kia hồ.
Mọi người lập tức đi đến, trong đó những người đã từng trải qua nhiệm vụ lần trước còn không dám tin được lại dễ dàng như thế.Mãi cho đến lúc thật sự nhìn thấy Lý A Thiên mới thở phào, xem ra lần này nội dung nhiệm vụ không khó đánh như lần trước.
Người chơi phát hiện NPC là một cô gái, cô ta chủ động chạy tới trước mặt bọn họ.
Đường Du nói: “Cám ơn.”
Cô gái nói: “Đừng khách sáo, đại thần cậu thiếu người hầu không? Nấu cơm giặt giũ lau nhà xoa vai bóp chân làm nũng bla bla gì tui cũng làm được.Bình thường không vui cậu tha hồ ngược, tuyệt đối đánh không đánh lại, mắng không mắng lại.Nếu như có việc gì phải tặng quà, cậu đem tui tặng luôn cũng được!”
Mọi người hít ngược vào, thầm nghĩ hông lẽ gặp phải fan cuồng nhiệt?
Đường Du nói: “Tôi không thiếu.”
Cô gái nói: “Vậy cậu thiếu cái gì, nói cho tui biết, tui giúp cậu làm!”
Đường Du nói: “Thiếu cái vương miện.”
“…” Cô gái nói:
“Đại thần cậu đừng làm khó tui được không, tui tìm được NPC lẽ nào cậu không nên tỏ thái độ tí à? Tui thật sự không có mục đích gì đâu, chỉ là muốn biết đáp án của một vấn đề thôi!”
Đường Du nâng nâng cằm, ý bảo cô ta nói.
Cô gái khóc: “Cậu có thể nói cho tui biết cà rốt của con thỏ ở đâu không?”
Mọi người: “…”
Đường Du nói: “Nếu tôi nói, cô sẽ mất đi rất nhiều điều thú vị.”
“Không, tui không cần thú vị, tui chỉ cần cà rốt!”
Cô gái càng khóc càng xót xa: “Nhiệm vụ này là tui và bạn trai cùng nhau nhận.Bây giờ gã sắp nổi điên rồi, gã mang theo con thỏ đi khắp nơi lục tung quán xá của người ta, nhìn thấy cà rốt là muốn nhét vào miệng thỏ.Tui trên đường men theo chủ thành tìm cà rốt thì gặp được tòa thành này, trong lúc tuyệt vọng định leo lên đó rồi nhảy xuống, kết quả lại gặp NPC.Đại thần tui cảm thấy đây là ý trời…”
Mọi người: “…”
Đường Du: “…”
Đường Du vội vã làm nhiệm vụ, lại thấy cô giá khóc nói nhân phẩm của mình và bạn trai đều rất tốt, chắc chắn sẽ không tiết lộ ra ngoài, cũng sẽ chọn lúc nửa đêm vắng vẻ khuya khoắt mới đi tìm cà rốt, thậm chí còn lấy cả tên của mẹ cô ta ra thề thốt.Cậu bèn ngắt lời cô ta, mở khung chat riêng nói cho cô ta biết.
Cô gái cảm động òa khóc bỏ chạy.
Đường Du nhìn theo cô rời đi, rồi nhìn lại bọn nồng cốt bang Hắc Kỳ: “Các anh chơi thế nào rồi?”
Vẻ mặt nhóm nồng cốt đau đớn: “Cũng đang tìm cà rốt, hiện nay tất cả người chơi đều đang tìm cà rốt.Phu nhân, lúc đó làm sao mọi người phát hiện được? Không cần nói địa điểm, kể một chút quá trình cũng được mà.”
Đường Du chỉ vào Diệu Vũ: “Đập gã một trận tự nhiên có.”
Nồng cốt: “…”
Diệu Vũ: “…”
Đường Du vỗ vai nồng cốt cổ vũ, bảo họ cố lên.Sau đó đến tìm Lý A Thiên đưa thư. Lý A Thiên vô cùng biết ơn bọn họ, muốn nhờ bọn họ giúp đỡ tìm bảo bảo.Đường Du nhấn đồng ý, sau đó thấy gã đưa qua một bức tranh, liền mở ra. Mọi người cũng nhìn thoáng qua, bỗng nhiên đều im lặng.
Mọi người: “…”
Ni mã người trừu tượng thế này làm sao tìm được!
Diệu Vũ nói: “Hình như là mèo?”
Cố Kỳ nói: “Hổ?”
Lão Tử Là Thích Khách nói: “Gấu trúc?”
Lam Điện nói: “Cẩu hả?”
Lang Vương nói: “Sói!”
Khuynh thế tiểu hồ nói: “Người ta cảm thấy là tiểu hồ ly nha.”
Đường Du nói: “Hôm nay tới đây thôi, ngày mai chơi tiếp.”
Vì thống nhất nên mấy tên nồng cốt thời gian không khác bọn họ lắm.Còn Lang Vương, Lam Điện và Khuynh Thế Tiểu Hồ cũng tương tự như thế, thời gian cách biệt nhiều nhất không đến hai tiếng, lúc này đều là buổi tối. Mọi người không có ý kiến, ai không muốn ngủ thì tiếp tục đi chơi, ai mệt thì logout nghỉ ngơi.
Diệu Vũ nhìn người nào: “PK một trận đi?”
Đường Du nói: “Không, tôi muốn đi ngủ.”
Diệu Vũ hỏi: “Vậy mỗi ngày lúc nào thì cậu thuận tiện? Chọn thời gian đi.”
Đường Du nhướng mày: “Mỗi ngày?”
Diệu Vũ nói: “Cậu biết trận đấu thực tế ảo không? Tôi đã báo danh.”
Đường Du liền hiểu ngay: “Anh muốn chỉnh thành tự động điều khiển rồi đánh với tôi?”
Diệu Vũ gật đầu: “Được không?”
Đường Du nghĩ một lát liền đồng ý, bởi vì cậu nhớ ban ngày lúc phát hiện người này thì bạn bè của gã đều không có đi theo, gã chắc là lo cậu gặp chuyện nên mới một mình đi theo vào hẻm.Dù sao gần đây ngoài nhiệm vụ ra thì cậu rảnh lắm, xem như giúp đỡ gã.
Hai người hẹn thời gian xong, Đường Du liền logout.
Kể từ ngày hôm đó, Đường Du lại bước lên cuộc sống làm nhiệm vụ.Mấy con thú nho nhỏ trong game rất nhiều, cộng thêm chẳng thể nhìn ra là giống loài gì, bởi vậy sau một tuần bọn họ vẫn chẳng có chút tiến triển nào.Chớp mắt lại đến thứ bảy.
Hôm nay là ngày diễn ra trận đấu, mới sáng sớm Đường Du đã bị Thương Túc hối thúc liên tục, bởi vì đối phương sợ cậu ngủ quên.Cậu im lặng nhìn thông tấn khí, trả lời bằng một cái biểu tình khinh bỉ, sau đó bình tĩnh rời giường mặc quần áo, thong thả ra khỏi cửa.
Cậu rất nổi tiếng ở khu vực xung quanh thành phố đại học, bèn đi đến một điểm thi đấu khác ở trung tâm thành phố.Nơi đây rất lớn, người cũng rất nhiều, muôn hình muôn vẻ, dễ dàng che dấu. Cậu đeo kiếng đen và mang khẩu trang, đưa số báo danh cho nhân viên công, sau đó đến ngồi chờ đợi ở đại sảnh.
Lúc này đang là vòng đấu loại, trận đấu được sắp xếp chặt chẽ, đại khái nghỉ ngơi khoảng hai mươi phút là có thể tiến vào vòng sau.Nhân viên công tác đã nhập số liệu của tuyển thủ vào hệ thống, mọi người chỉ cần thông qua màn hình lớn là có thể biết thời gian bắt đầu và số máy tương ứng của mình ở trận tiếp theo.
Đường Du từ sáng đánh tới tối, thuận lợi thăng cấp, cậu vui vẻ trở về trường học.Lúc này thông tấn khí đột nhiên vang lên, là anh họ gọi đến.Cậu nhận cuộc gọi, nghe thấy đối phương gọi cậu đi ra ngoài ăn cơm, bèn hỏi:
“Vẫn là quán lần trước à?”
Cố Kỳ nói: “… Không phải, anh đổi quán khác rồi.”
Đường Du hỏi: “Quán này ăn ngon không?”
“Cũng có tiếng lắm. “
Cố Kỳ:”Bọn Diệu Vũ đăng ký tham gia trận đấu thực chiến ảo.Hôm nay mọi người thăng cấp nên đều đến đông đủ, rất náo nhiệt, em cũng đến đi.”
Đường Du nhìn anh: “Là ai đề nghị em cùng đến?”
Cố Kỳ hơi im lặng, Đường Du nhìn thấy khung cảnh sau lưng anh thay đổi, nhanh chóng đến nơi không có ai, mới nghe anh ấy hỏi:
“Là Diệu Vũ nhắc đến em, có phải gã biết gì không?”
“Không phải.” Đường Du nói, nghĩ thầm có lẽ bởi vì chuyện lần trước trong hẻm nhỏ. Nhưng lúc ấy cậu ra tay rất nhanh, chắc Diệu Vũ không thấy được cậu đánh người, chỉ thấy được kết quả.
Cố Kỳ hỏi: “Vậy thì tại sao?”
“Có thể gã muốn làm bạn với em.” Đường Du nghiêm túc suy đoán, kết thúc cuộc gọi thì tìm bọn họ.
Diệu Vũ thấy cậu ngoan ngoãn ngồi bên cạnh Cố Kỳ, yên tĩnh tựa như một con thú nhỏ vô hại.Gã không khỏi nhớ đến lúc cậu gạ gẫm người khác, khóe miệng khẽ cong:
“Gần đây em đang làm gì?”
Đột nhiên trong phòng yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn qua. Đường Du chớp mắt mấy cái:
“Lên lớp.”
Diệu Vũ hỏi: “Ngoài việc này?”
Đường Du nói: “Ăn cơm, đi ngủ, đọc sách, bình thường chỗ nào cũng không đi.”
Diệu Vũ nói: “Tuần trước hình như anh thấy em ở phòng tập thể dục.”
Đường Du nói: “Ùm, em lạc đường.”
Mọi người: “…”
“…” Diệu Vũ hỏi:”Em lạc đường đến tận đó luôn hả?”
Đường Du gật đầu, bình tĩnh ăn cơm, rõ ràng không muốn nói chuyện nhiều. Diệu Vũ cũng không tiện hỏi việc riêng của người khác nên không nhắc lại.Bầu không khí tĩnh lặng một chốc rồi nhanh chóng náo nhiệt.Lúc này Lão Tử Là Thích Khách bỗng kêu lên, nhìn tin tức hiện ra trên thông tấn khí:
“Thái tử hành tinh Kayla đã xác định!”
Đường Du lập tức ngẩng đầu, cùng lúc đó, cậu nghe thông tấn khí vang lên, mở ra xem thấy đó là tin nhắn ca gửi đến, trên đó viết:
“Bảo bối, cuối cùng ta có thể đến thương ngươi rồi.”
Đường Du: “…”
Spoild chap sau:
Ân Triển cũng từng thấy ảnh chụp của Cố Kỳ, cười chào hỏi: “Chào anh họ nha.”
“… Ờ, hai đứa nói chuyện đi.” Cố Kỳ gật đầu, đứng dậy đi ra ngoài.