Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
“Hả? Đồ của tôi? Vậy cũng được…
tôi đi lấy với cô…” Tuy rằng rất nghi hoặc, có điều Trần Duyệt vẫn gật đầu.
“Đạo diễn Trương, chủ về phòng trước đi, cháu xuống lấy đồ rồi lên sau.” Đạo diễn Trương đứng bên cạnh đương nhiên không thể để một cô gái một mình đi xách đồ nặng được, chủ yếu là, không thể đắc tội với cô gái này, đương nhiên lúc này tự động tỏ vẻ ân cần.
“Không sao, để chủ đi cùng đi.
Nhỡ đâu Có gì nặng, một mình cháu làm sao xách được.
Chú còn giúp được.”
“Ố…
Vậy cũng được ạ.
Làm phiền đạo diễn Trương vậy.” Giọng nói mềm mại của Trần Duyệt đầy sự dịu dàng.
Đúng là một tiểu thư khuê các điển hình.
Cả ba xoay người, một lần nữa đi về phía thang máy.
“Xin mời hai vị.” Đông Túy lịch sự mời hai người bước vào thang máy sau đó mới đi vào.
Khi thang máy xuống đến tầng mười ba, Đông Túy mới quang minh chính đại rút bộ đàm ra.
Nhấn vào đường dây của bọn họ.
“Tiểu Manh, giờ tôi đang dẫn khách phòng 2308 xuống dưới lấy đồ, cô có ở quầy lễ tân không? Không thì báo với lễ tân, bảo cô ấy chuẩn bị đồ trước đi.”
Giọng nói này truyền vào tai Trâu Noãn đang ở trong phòng 2308, cô nàng lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra, thừa cơ hội này, chạy mau!
Bởi vì hiệu quả cách âm trong phòng khá tốt nên căn bản cô không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, lúc này mới vui vẻ mở cửa phòng, đi ra ngoài.
Vừa huýt sáo vừa giơ bộ đàm lên, ấn vào nút số hai, thảnh thơi trả lời: “Cái gì? 2308? Là khách phòng 2208 cơ mà.
Tôi đã hết ca rồi, sao chỉ có chút việc vặt này cô cũng không làm được thế?”
Trâu Noãn giả vờ kinh ngạc đáp lại, đầy vẻ tức giận.
Tiện tay ấn nút thang máy, bộ đàm nhanh chóng vọng đến giọng của Đông Túy, “2208 ư? Ôi…
Xin lỗi.
Tôi biết rồi.” Ngắt kết nối, Đông Túy bị một giọng nói nghiêm khắc dạy bảo thế nào, đương nhiên người đứng bên cạnh cũng nghe thấy.
Trách móc tiếp cũng không được hay lắm, thêm vào đó Đông Túy còn quay đầu, ánh mắt đầy vẻ áy náy ấm ức mím môi nói, “Thật xin lỗi hai vị, tôi…
tôi tìm nhầm người, thật là ngại quá.”
Hai người kia cũng không bị tổn thất gì, tuy mất công đi một chuyến, Trần Duyệt vẫn mỉm cười, vô cùng lịch sự, không hề tỏ vẻ cao ngạo gì với nhân viên phục vụ, “Không sao đâu, lần sau cô chú ý hơn nhé.
Vậy chúng tôi về đây.”
Đạo diễn Trương đứng bên cạnh thẩm dùng ánh mắt tán thưởng nhìn cô gái này.
“Được, vậy hai người đi thong thả.”
Họ bước ra khỏi thang máy ở tầng gần nhất.
Khi hai người kia bước vào một chiếc thang máy khác để trở lại tầng 23, cửa thang máy mở ra, một cô gái trẻ hơi bầu bĩnh để mái bằng bước vào.
Ba người lướt qua nhau.
Cửa thang máy chậm rãi khép lại.
Không ai nhận ra ai, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Hoặc có lẽ chưa từng có chuyện gì xảy ra cả, ừm.
Đúng vậy.
Bên dưới chỗ đậu xe cạnh khách sạn, Đông Túy tựa vào ghế sau, trên màn hình laptop trước mặt Phong Tiểu Mạn bên cạnh đã truyền đến hình ảnh trong phòng 2308.
Bỗng nhiên của xe bị kéo ra, Trâu Noãn cười hì hì tiến vào bên trong, giơ ngón tay cái với Đông Nương ngồi đằng sau.
“Đông Nương, tôi bội phục sự cơ trí và anh dũng của bà quá đi mất, dám chơi mục tiêu một vố ngay trước mặt luôn.
Quá đẹp!” Khoảnh khắc thót tim vừa nãy khiến Trâu Noãn quả thực khó mà quên được.
“Được rồi, mặc kệ thế nào, có thể thoát ra thuận lợi là tốt quá rồi.
Chúng ta đánh cược đi, đoán xem đạo diễn Trương và cô nàng kia có quan hệ mờ ám gì không?” Đông Túy lại muốn cá cược lần nữa? Trâu Noãn vẫn nhất quyết không chịu thua, “Nhất định là có rồi, cô nam quả nữ ở chung một phòng để dốc bầu tâm sự, căn bản là không thể!” Tuy rằng mỗi lần cả với Đông Nương toàn bị thua nhưng Trâu Noãn vẫn không tin tà ma quỷ quái, không tin cô ấy sẽ thắng mãi.
Đông Tây cười cười, ngẩng đầu gẩy gẩy mấy sợi tóc: “Vẫn như cũ, hai trăm nhé.
Tôi cá ngược lại với cậu.
Không có.” “Được thôi.
Em Gái Cup D thì sao? Chuyện rõ ràng như vậy, bà không định vẫn đứng về phía Đông Nương đấy chứ?” Trâu Noãn nghĩ đũa thần của Em Gái Cup D đã trúng độc của Đông Túy mất rồi,
Đương nhiên, lần này Phong Tiểu Mạn vẫn không hề thay đổi mặt trận, “Tôi tin Đông Nương.”
“Hử, lát nữa chưa đến một tiếng, hai người kia ở trong phòng cọ xát, để xem đến lúc đó hai bà nói thế nào.
Hơn nữa lão đạo diễn kia xấu xí như vậy, mới nhìn đã biết không phải dạng tốt đẹp gì rồi.” Trâu Noãn phân tích cũng có lý.
Thật là, Đông Tây không khỏi bằng tay một cái, chỉ vào máy tính, ý là không cần nói cũng biết, kết quả sẽ nhanh chóng được công bố thôi.
Trâu Noãn căn bản không tin, một người có vẻ ngoài xấu Xí như vậy chẳng lẽ lại là chính nhân quân tử à? Còn cô gái kia đẹp như thế, chẳng lẽ lại không chơi quy tắc ngầm?
Được rồi, đây chính là lý luận của Trâu Noãn.
Cho nên, Trâu Noãn mới lớn tiếng hô lên, “Em Gái Cup D, mở volume to lên! Tí nữa lỗ tại các bà sẽ bị tiếng rên làm nổ tung!” Phong Tiểu Mạn chỉ lẳng lặng mở to volume lên, khiến âm thanh cuộc nói chuyện của hai người kia rõ ràng truyền ra.
Cứ thế…
suốt một buổi chiều.
“Khò khò…” Trâu Noãn không biết đã ngủ gật từ lúc nào.
Đông Túy lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, cặp mắt không chút gợn sóng, ẩn chứa chút suy tính.
Hai người trong màn ảnh cả một buổi chiều chỉ nói chuyện về lời thoại và kịch bản, cùng với những chi tiết khi diễn.
Chỉ có điều Trâu Noãn đang mong đợi là không có.
Cùng lúc đó, Tô Đát Quý ở nhà, nghĩ Đông Túy tốt với mình như vậy, biết cô thích ăn cá nên muốn bộc lộ tài năng làm cá kho thịt, không ngờ lại nấu quá lửa, biến thành cá nướng than.
“Ối…
Quái gì thế này!” Lúc Tô Đát Quý đắp mặt nạ đi vào phòng bếp mở nắp nồi ra liền thét ầm lên.
Trò hay thực sự đến tối mới bắt đầu, mấy chị em tranh thủ nghỉ ngơi trước.
Cả đám ăn tối bằng đồ ăn nhanh Tô Đát Quý mua về, trấn an dạ dày đang rống giận.
Tối nay trời đầy sao, rực rỡ vô cùng.
Đêm tối lại một lần nữa điểm trang cho những sắc màu náo nhiệt chốn thành phố.
Ai ai cũng tìm cho mình một nơi để xả hơi sau một ngày làm việc, để cho tâm lý hoặc cuộc sống có một kết thúc yên bình sau một ngày dài.
Tích trữ sinh lực để nghênh đón ánh bình minh của ngày tiếp theo.
Có lẽ là như vậy, có lẽ cũng không phải, ví dụ như, bốn cô gái ở trong xe đang làm việc chăm chỉ, diễn những vai diễn không thuộc về mình.
Chín rưỡi tối, Chu Lị đến đúng giờ hẹn, mang theo một chiếc túi lớn, chậm rãi bước đến bên cạnh chiếc xe, cô ta vẫn trang điểm tỉ mỉ như trước, mặt mày kiêu ngạo, lưng thẳng tắp, lắc hông cất bước uyển chuyển đi tới.
Nhìn có vẻ ưu nhã, trong lòng lại đang nghiến răng nghiến lợi, “Mình đẹp như vậy, tại sao không có kẻ nào tới xách đồ giúp thế? Cái thứ chết tiệt này nặng như vậy! Mấy kẻ làm thuê trong xe còn làm bộ không nhận ra! Thế giới này có còn vương pháp hay không hả!”
Bề ngoài cố tỏ ra tao nhã, hòng giấu bản chất thật bên trong.
Chẳng qua vì để ý đến cái nhìn của mọi người nên mới che giấu kỹ, mới không tỏ ra vô văn hóa như vậy, không muốn bị nhìn nhận là làm mấy chuyện đáng xấu hổ!
Có lẽ như vậy, sẽ phù hợp với logic hơn đôi chút.
Chu Lị giơ tay gõ lên cửa sổ xe, Trâu Noãn đang ngủ mơ màng hơi nheo mắt lại, nhìn Chu Lị ngoài cửa sổ có chút mất kiên nhẫn.
Có điều vẫn quay của kính xe xuống.
“Gì thế?” Trâu Noãn ngồi ở ghế lái vô tư nhìn Chu Lị.
Chu Lị nghiến răng, nghĩ thầm phải chăng mình bị mù rồi mới thuê mấy người này? Trong bộ dạng nào Có giống đang làm việc?
“Mở cửa ra!” Chu Lị nghiến răng nghiến lợi nói.
“A…” Trong mơ màng, Trâu Noãn mở cửa xe.
Chu Lị bấy giờ mới mất kiên nhẫn thở dài, vòng qua trước xe, kéo cửa ra.
Giận dữ đóng cửa xe lại, một tiếng “Rầm” thật lớn vang lên.
Tiếng động này khiến cho ba người đang ngủ đằng sau giật mình tỉnh giấc.
Phong Tiểu Mạn theo bản năng đóng laptop lại, Đông Túy ấn hai huyệt Thái Dương, Tô Đát Quý trong lúc mơ màng liền theo bản năng quát ầm lên: “Đứa nào đấy, điên à!” “Cô!” Chu Lị nghe giọng nói không có tí tố chất nào, càng muốn chửi ầm lên, có điều hiện giờ Đông Túy không muốn gây sự, không khỏi lạnh nhạt nói: “Được rồi, chị đẹp, trẻ con ấy mà, cô đừng chấp cô ấy.
Đồ đạc cô đã mang đến chưa?” Đông Túy tiện thể dời trọng tâm câu chuyện.
Chu Lị hừ nhạt một tiếng, đúng là chấp nhặt với những kẻ hạ đẳng này cũng không đáng, chỉ khiến bản thân mất giá.
“Ở đây, này.” Nói xong, Chu Lị bất nhã ném chiếc túi cho Đông Túy đang ngồi đằng sau xe.
Đông Túy nhận lấy túi đồ, thầm than một tiếng, cái thứ này cũng nặng đấy.
Bên cạnh vang lên tiếng lẩm bẩm của Chu Lị: “Tôi cảnh cáo các cô, kế hoạch lần này chỉ cho phép thành công, không được thất bại, cho dù các cô có chụp được cái gì, sáng mai tôi cũng phải thấy được ảnh hưởng trực quan! Nếu không tôi sẽ không cho các cô một đồng nào hết!”
Nhìn bộ dạng của Chu Lị như đang muốn xé xác ai đó vậy.
Đông Túy gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh thản nhiên.
“Yên tâm đi, tất cả dựa theo kế hoạch của cô thôi.
Tôi ra tay, chưa bao giờ hỏng chuyện.” Về điểm này, Đông Túy rất tự tin, đến giờ cũng có chút danh tiếng nhất định trong ngành.
Tuy không tính là nghề đàng hoàng gì, nhưng cô vẫn thấy khá thỏa mãn.
“Tốt nhất là như vậy.
À.
Các cô còn vấn đề gì không?”
Mặt Chu Lị đầy vẻ khó chịu, giọng nói cũng tràn ngập sự khinh miệt, ánh mắt quyến rũ liếc ra ngoài cửa sổ, căn bản không hề nhìn bọn họ.
“Không, chỉ chờ hành động thôi.” Đông Túy nói thẳng, cho rằng Chu Lị còn yêu cầu khác.
“…
Không được sự đồng ý của tôi lại dám dùng xe của tôi cả ngày, các cô thoải mái quá nhỉ?” Chu Lị quay lại, từ trưa, cô ta phát hiện không thấy xe đâu, tại chỗ để xe chỉ có một tờ giấy được một viên gạch đè lên, viết: Xe đẹp đấy, mượn dùng nhé.
Ký tên là: Cô Đông.
Bị hỏi đến, Đông Túy mới đưa mắt liếc về phía Trâu Noãn ở vị trí lái xe.
Cô chỉ bảo Trâu Noãn lấy tạm một chiếc xe để dùng, không ngờ…
Lúc này Trâu Noãn lại giống như chưa có chuyện gì xảy ra, nhẹ nhàng huýt sáo nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tô Đát Quý ngồi bên cạnh đã nhấp nhổm, cô vốn khó chịu với cô ta từ trước, giờ thấy cô ta nói chuyện với Đông Túy như vậy, quả thực không thể nhịn được nữa!
“Này, không phải chỉ là mượn cái xe một lúc thôi sao? Bọn tôi giúp cô hoàn thành mục đích, chút tiền cô trả không đủ để bọn tội nhét kẽ răng đâu! Lấy xe của cô thì làm sao? Một con Hyundai rẻ rách, làm như quý lắm?!”
Tính tình Tô Đát Quý thẳng thắn vô cùng, lúc này mở mồm ra là chẳng có lời nào tốt lành.
Chu Lị nhất thời không nhịn nổi, con nhóc này có bệnh không vậy? “Đồ con gái côn đồ, cô là chó điên à! Gặp người là cắn!”
Con gái Côn đồ? Tô Đát Quỷ cảm thấy mình cá tính mới đúng! Liên quan gì đến côn đồ?!
“Ố, nếu tôi mà là chó điên thì cô là một con ba ba, xảy ra chuyện chỉ biết thụt đầu vào vỏ, sớm muộn cô cũng thui chột đi thôi, còn là não tàn! Thực hoài nghi không biết lúc cô sinh ra có phải não đã bị có lại rồi không.
Trời sinh thiếu đầu ÓC…”
Chu Lị tức giận trừng mắt nhìn cô, căn bản đã không nhịn nổi! Ngay khi Chu Lị sắp sửa lên cơn tam bành, Đông Tây thấy Tô Đát Quý đã xả giận cho các cô, đối phương đang định phản kích?
Không…
thế này không được…