Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Cửa phòng 2308 chậm chạp mở ra.
Một cô gái với mái tóc đen xinh đẹp bước ra khỏi phòng, trang điểm tự nhiên, trên người mặc một chiếc sườn xám màu lam, đi giày cao gót trắng, trên chiếc cổ trắng nõn như ngọc đeo một chiếc vòng cổ pha lê mà vừa nhìn là đã biết giá không hề thấp.
Cô ta điềm nhiên như không, chậm rãi đi tới, cử chỉ để lộ cảm giác khoan thai, hào phóng, thanh tân thoát tục.
Dù buổi sáng, cô ta vừa mới bị mớ tin tức nhảm nhí vu khống thì giờ đây cô ta vẫn bình tĩnh lạ kỳ.
Khí chất này, người bình thường không thể nào có được.
Đông Túy vẫn thản nhiên tựa người vào tường chơi game trên điện thoại.
Hai con người hoàn toàn khác biệt.
Trần Duyệt thong thả lướt qua Đông Túy rồi dừng lại cạnh thang máy, nhấn sảng cải nút phía trước thang máy.
Một cuộc đọ sức thầm lặng diễn ra, hai bên đều muốn giành quyền khống chế.
Việc này cũng giống như trong giao dịch mua bán, ai giành được quyền chủ động.
Quan trọng là ở thái độ.
Tim đập từng hồi thình thịch, không gian yên tĩnh không chút tiếng động, thang máy phía dưới từ từ đi lên từng tầng, cho đến khi một tiếng “tinh” vang lên, cửa mở ra.
Trần Duyệt chợt nở nụ cười xinh đẹp, gương mặt dịu dàng khẽ cúi xuống.
Xem ra cô gái này không hề tầm thường chút nào.
Trần Duyệt im lặng quay người, để cửa thang máy một lần nữa khép lại, đúng lúc này, một bàn tay nhỏ xinh trắng trẻo chợt vươn ra trước tầm mắt Đông Túy.
Cô ta cười nhẹ, nói: “Xin chào, rất vui được biết cô.”
Trong khoảnh khắc đó, Đông Túy xác định nước cờ này không hề lãng phí, cô gái này thực sự thông minh, đúng như dự đoán của cô.
Chỉ ít cô ta cũng biết được mục đích mà Đông Túy cô xuất hiện ở đây.
Khẽ đưa mắt nhìn thẳng vào Trần Duyệt, Đông Túy cũng nhã nhặn đưa tay ra bắt lấy tay cô ta, “Chào cô, tôi cũng vậy.”
Thái độ hai bên đã phát tín hiệu đáp lại ý định của đối phương một cách hoàn hảo, không cần nhiều lời cũng phối hợp ăn ý.
“Chúng ta đi uống cafe đi.” Trần Duyệt rút chiếc kính râm Audi ra khỏi túi xách Chanel, che đi biểu cảm trên khuôn mặt của mình.
Thấy vậy, Đông Túy cảm thấy đã nắm chắc được tám phần, cá lớn đã vào lưới chờ làm thịt.
Trần Duyệt cố ý đi vòng ra cửa sau khách sạn để rời đi.
Tiết trời oi bức, vậy mà không ít phóng viên đã tụ tập tại cửa trước của khách sạn.
Họ đang ở trong xe chờ hai nhân vật chính là Trần Duyệt và đạo diễn Trương xuất hiện, chờ cơ hội để chụp ảnh viết bài vùi dập khiến người trong cuộc phải run sợ.
Trong quán cafe trên con đường phía sau khách sạn, ở trước mặt hai người đang ngồi trong góc lúc này là hai ly cafe mocha.
Mùi hương nồng đậm lan tỏa, hai bên đều đã hiểu suy tính của đối phương, lúc này mở miệng trực tiếp nói vào thẳng vấn đề.
“Nếu chúng ta đã đến đây rồi thì không cần quanh có làm gì nữa.
Cô cứ trực tiếp ra giá đi.” Trần Duyệt biết rõ con bài tẩy của Đông Túy, bây giờ cô ta chỉ cần một con số mà thôi.
Ngày hôm qua, sau khi xảy ra chuyện, nhìn thấy Trâu Noãn, Trần Duyệt liền liên tưởng ngay đến Đông Túy, thế nhưng cô ta cho rằng bọn họ chỉ đang thăm dò, lại không ngờ Đông Túy vẫn còn chiêu trò đằng sau.
Đông Túy rút tập hồ sơ ra khỏi túi da, nói thẳng.
“Một giá thôi, một trăm nghìn tệ.”
“Một trăm nghìn?” Trần Duyệt khẽ cau mày, cho dù là loại ảnh chụp cố ý vu oan giá họa thì không đủ để đòi cái giá không biết là cao hay thấp thế này.
Trực tiếp liên lạc với trang web đòi chặn đứng tin tức, cưỡng chế tẩy trắng cũng chả cần đến nhiều tiền đến thế.
Vốn tưởng rằng đối phương là người thông minh, bây giờ xem ra cũng chỉ là loại ngu xuẩn không biết tự lượng sức mình.
Đông Túy tiếp lời: “Đừng quyết định Vội, riêng với cô thì át chủ bài của tôi không chỉ là những tấm ảnh giả đâu.”
Nghe thế, Trần Duyệt cũng không hấp tấp, cô ta ngờ vực hỏi: “Ô? Vậy cô nói xem, rốt cuộc là thứ gì đáng để tôi phải trả một trăm nghìn vậy?”
Đối với Trần Duyệt, một trăm nghìn cũng không nhiều, nhưng không dưng biếu cho kẻ khác…
Cô ta đầu ngu hết thuốc chữa, tiền cũng đâu phải lá cây, bây giờ hoang phí thì sau này sẽ phải chịu hậu quả.
Thế nên ai lại đồng ý mất tiền vô duyên vô cớ chứ?
“Thành thật mà nói thì tôi đã cài camera theo dõi trong phòng cô, các người làm gì từ giữa trưa hôm qua đến giờ tôi đều biết.
Nhưng có ích với cô thì chỉ có một đoạn lúc hai người nói chuyện kịch bản cho đến lúc bị chụp được.
Còn thứ tôi bán cho cô, chủ yếu là cái này.”
Thái độ bình tĩnh như thường, hết thảy đều được khống chế trong lòng bàn tay.
“Ha ha, thì ra là vậy…” Trần Duyệt giật mình hiểu ra quan hệ giữa Đông Túy và cô gái đã gặp trưa hôm qua, “Thì ra cô đã sớm đặt bẫy tôi.
Sao Cô chắc được tôi sẽ chui vào bẫy của cô chứ?” Trần Duyệt cưới mà như không, tiếp tục truy hỏi,
Đông Túy một tay chống cằm, nhìn Trần Duyệt thanh tao động lòng người đang ngồi trước mặt, ánh mắt sáng rực, “Từ lần đầu tiên nhìn thấy ảnh cô, tôi đã biết cô sẽ là vị khách tiếp theo của tôi rồi.
Người có dát toàn hàng hiệu, có thể khẳng định là gia đình có quyền thế.
Vậy nên, con cá lớn này dại gì mà không ăn.”
Nghe những lời to gan của Đông Túy, Trần Duyệt cười nhạo, “Cô đúng là nhạy bén đấy.”
“Nhưng mà, lần đầu tiên nhìn thấy cô ở bên ngoài, tôi đã biết cô không chỉ xinh đẹp lại còn thông minh.
Từ lời nói cử chỉ của cô có thể đánh giá được nội tâm của cô.
Cho nên hiện tại tôi cũng nói thẳng với cô, tôi dám khẳng định cô sẽ mua đoạn video ấy.” Đông Túy dùng tay còn lại thản nhiên vỗ vỗ tập hồ sơ đặt trên bàn.
“Đây là chứng cứ trực tiếp nhất, chứng minh cô trong sạch, tẩy trắng không chút tì vết.
Hơn nữa, nhờ trận phong ba này, sau khi cô bị người cố tình vu oan giá họa, người khác dễ dàng có thiện cảm với cô.
Những anti fan đang quan tâm tin này cũng vì vậy mà chú ý đến cô, đặt nền móng cho sự nổi tiếng về sau của cô.
Nhờ đoạn video sự thật này, cô sẽ đỡ được rất nhiều việc.
Khi đó, cô còn để bụng một trăm nghìn này không?”
Đây quả nhiên là một cô gái cực kỳ thông minh, cô gái này đã dựa theo điều kiện bên ngoài và yêu cầu bên trong của một người mà thiết kế một cái bẫy hết sức hoàn mỹ.
Lúc này, Trần Duyệt lại rất vui vẻ, cô ta hơi nhếch khóe môi nhìn Đông Túy, người hoàn toàn đối lập với mình,
Cô ta thích nói chuyện với người thông minh, bất kể thân phận như thế nào.
Cho nên, khoản tiền phải tiêu tốn không hề lãng phí.
“Được, tôi đồng ý với cô.
Cho tôi số tài khoản ngân hàng của cô, tiền sẽ được chuyển vào trong vòng nửa tiếng.” Nói đoạn, Trần Duyệt cầm lấy túi hồ sơ đặt trên bàn, đứng lên, không uống lấy một ngụm cafe, cô ta đã chuẩn bị rời đi.
“Số tài khoản của tôi có ở trong túi…
Này? Cô không hỏi tôi ai bảo tôi làm vậy à? Còn nữa, cô không sợ tôi copy lại rồi cắn ngược cô à?” Cảm giác đối phương còn phóng khoảng hơn cả mình.
Nhưng mà Đông Túy nhìn người chuẩn, Trần Duyệt cũng không kém.
“Là ai làm, tôi không cần hỏi cũng biết.
Cô có đạo đức nghề nghiệp của cô, tôi sẽ không chạm đến giới hạn của cô.
Còn nữa, cô là người thông minh, tôi tin cô hiểu được lợi ích và chừng mực…
Cái nào nặng cái nào nhẹ.” Để lại những lời này, Trần Duyệt một lần nữa đeo kính râm, không nói một câu tạm biệt và hẹn gặp lại đã rời đi, để lại một bóng lưng phóng khoáng.
Cô thích người thông minh, thế nhưng cô cũng ghét người thông minh.
Nhìn theo bóng lưng của cô ta, Đông Túy khẽ thở dài, cảm thán: “Nói chuyện với người hiểu chuyện chả thú vị gì cả, chả có chút cảm giác thành công nào hết.” Lười biếng gục xuống bàn, Đông Túy lại nhớ đến đám bạn ở nhà.
“Vẫn là mấy đứa thiểu năng trí tuệ kia đáng yêu.” Nhẹ giọng rủ rỉ, Đông Túy rút điện thoại ra, vào group WeChat thông báo với mọi người giao dịch lần này đã thành công, [Các chị em thiểu năng trí tuệ ơi, chuẩn bị ra ngoài happy thôi, giao dịch thành công, mỗi người hai lăm nghìn, trong vòng nửa tiếng nữa tiền sẽ vào tài khoản.]
Cô đắc ý, chờ mấy người kia thể hiện sự sùng bái banh chành group WeChat.
Thế nên, đây là lý do kết quả thay đổi.
“Đông Nương này, bà nói xem, ba chúng tôi rốt cuộc ai là người tốt ai là kẻ xấu, làm như vậy chẳng phải Chu Lị sẽ rất thảm à?”
Mấy người ăn lẩu xong bèn ngồi ở bờ sông, nhìn từng lớp sóng trở mình trên mặt nước.
Trâu Noãn cầm chai bia, nguyên nhân kết quả của vụ vừa rồi quả là rối loạn.
Thế nhưng Đông Túy cười nhạt, “Từ lúc Chu Lị đối đầu với cô ta thì đã định trước là thất bại rồi.
Cho dù chúng ta không nhúng tay thì Trần Duyệt cũng có đủ khả năng giải quyết.
Chẳng qua chúng ta động não nắm được cơ hội, kiếm được một khoản tiền lời thôi.
Cho nên chả có tốt xấu gì cả.”
Làm người không thể không biết tự lượng sức mình, cứng đầu chống lại người không nên trêu vào.
Cuối cùng chỉ có mình chết thảm mà thôi.
“Vậy các bà nói xem, Chu Lị có hận chúng ta không?” Trâu Noãn đúng là không thích Chu Lị, nhưng thấy cô ta phải chịu kết cục thế này lại có chút hoang mang.
Tô Đát Quỷ ở cạnh lạnh giọng cười nhạo, “Bọn mình là lừa đảo, hận mình thì sao chứ? Hận mình thì sống tốt hơn à? Hơn nữa, cô ta dựa vào đâu mà đòi hận chúng ta? Là tự cô ta gieo gió gặt bão! Không thể trách người khác được!”
Tô Đát Quý nói đầy dứt khoát, suy nghĩ hợp tình hợp lý.
Trâu Noãn vốn định cãi lời Tô Đát Quý nhưng lại chẳng tìm được lý do, lúc này không nhịn được mà thắc mắc, “Vậy các bà đoán xem, Trần Duyệt sẽ xử lý Chu Lị thế nào?”
Thật ra cũng chả phải làm gì cô ta cả, chỉ là quay lại cảnh cô ta và ba người đàn ông, khiến cô ta ngoan ngoãn làm nữ phụ, ngoan ngoãn làm con chó trước mắt Trần Duyệt để cô ta nhớ rõ lần sỉ nhục này.
Giữa lúc mọi người đang im lặng thì một người đứng phía sau ném đá xuống sông đánh bầm” một tiếng.
Bọt nước bắn hết lên người bọn họ.
Áo sơ mi của Phong Tiểu Mạn bị ướt, cup D ngạo nghễ lộ ra.
Cô lập tức quay đầu lại, ánh mắt u ám, gương mặt lạnh lùng, chỉ hận không thể ăn thịt đối phương ngay và luôn.
Thế nhưng vừa nhìn thấy người kia, Phong Tiểu Mạn tắt cơn luôn.
Mấy cô cũng quay lại, Trâu Noãn vốn đang muốn nổi bão nhưng vừa nhìn thấy người đàn ông đứng phía sau liền sợ đến mức không dám hó hé.
Chỉ có Tô Đát Quý trí nhớ kém, quên mất đã gặp người đàn ông đang mặc quần áo thường ngày ở đâu, lúc này giận dữ chỉ vào anh ta chửi ầm lên, “ĐM anh có bị điên…”
Cô chưa dứt câu, Trâu Noãn thầm kêu không ổn, trực tiếp đưa tay che miệng Tô Đát Quý lại, hạ giọng quát: “Đừng làm ồn! Đây là sao chổi!” Hạ Hàm nhìn thì thấy đúng là mấy người bọn họ, khóe miệng theo bản năng khẽ cong lên để lộ ra nụ cười, “Thì ra là bốn kẻ lừa đảo, chẳng trách…” Không ngờ lại trùng hợp như vậy, có thể gặp được cô ở chỗ này.
Đông Túy quay lại, liếc mắt nhìn Hạ Hàm, khinh thường nói: “Đồng chí cảnh sát, không có chứng cứ thì xin đừng nói bậy, chúng tôi là công dân tốt nha.”
Hạ Hàm hai tay đút túi, thân người cao gầy chậm rãi bước xuống bậc thang, “Đúng lúc tôi có chút việc muốn tìm cô nói chuyện.” Mấy người phía sau chớp chớp mắt nhìn nhau, âm thầm ra hiệu rút lui.
“À thì, Đông Nương, tụi tôi về trước nhé, có gì thì gọi điện thoại nha!” Trâu Noãn nhìn bầu không khí kỳ lạ giữa hai người, hai tay lôi kéo Phong Tiểu Mạn và Tô Đát Quý đứng hai bên, chào hỏi một câu xong chạy ngay đi.
Đông Túy không quay lại, quay lưng về phía đông bạn, đưa tay vẫy vẫy ý bảo các cô lượn đi cho nước nó trong.
Mấy người kéo nhau rời đi.
Nơi này chỉ còn lại hai người Hạ Hàm và Đông Túy.
Gió lẳng lặng thổi, mang theo hơi lạnh từ con sông thấm vào da thịt.
“Đồng chí cảnh sát, anh tìm tôi có chuyện gì à? Hay là, muốn bắt tôi?”
Đông Túy nhướng mày, nhìn Hạ Hàm vừa ngồi xuống cạnh mình, lên tiếng trêu chọc.