Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Bỗng nhiên một tiếng khóc đầy bi thương truyền đến tai, đây vốn là chuyện hết sức bình thường ở bệnh viện’
“Em trai, sao em lại mắc căn bệnh này cơ chứ..’
Chị..’
Chị biết làm gì đây? Thứ gì trong nhà có thể bán được đều đã bán nhưng mà..’
Nhưng mà tiền thuốc men còn nhiều như vậy…” Cô gái vừa nói vừa khóc sụt sùi khiến tiếng nói đứt quãng’
Đối với người bình thường mà nói, chi phí bỏ ra cho việc phẫu thuật chính là một con số không tưởng’
Phương Lâm thờ ơ, nếu cứ đồng cảm với bệnh nhân như thế thì bọn họ còn kiếm tiền kiểu gì’
Thế nhưng, lời nói tiếp theo của cô gái khiến ông ta giật mình’
“Nếu bệnh em còn nặng thêm nữa, chị chỉ còn nước bán thân hoặc bán thận mà thôi…” Phương Lâm đứng lại, quay đầu, cẩn thận quan sát Đông Túy một lượt từ trên xuống dưới’
Lại nhìn vào phòng bệnh nặng trước mặt cô, bên trong quả thật có một cậu bé bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối’
Nếu không làm phẫu thuật kéo dài mạng sống, chỉ sợ cậu có thể chết bất cứ lúc nào, nhiều nhất là chịu thêm được một tháng’
Lúc này Đông Túy đang mặc một chiếc váy cũ đã giặt đến phai màu, khuôn mặt không chút phấn son, tiều tụy tái nhợt khiển vai diễn càng trở nên đáng tin’
Ánh mắt Phương Lâm xao động, không nói gì cả, ông ta lập tức đi đến văn phòng’
Đông Túy dựa vào tường mất một lúc, khóc cạn nước mắt rồi mới thằng người dậy’
Những người trong bệnh viện đi ngang qua đều nhìn cô với ánh mắt thương hại xen lẫn khinh thường’
Rời khỏi bệnh viện trong trạng thái hoang mang, Đông Túy mặt không biểu cảm vờ như vô tình gõ gõ sau tai, “Tác chiến thất bại.” Thất bại là chuyện bình thường của nhà binh, Đông Túy tưởng rằng đang lúc Phương Lâm cần thận gấp, ông ta sẽ chủ động làm quen’
Bây giờ hắn là ông ta quá nhạy cảm, quá cẩn thận, cần phải thử lại một lần nữa, hoặc
là.
“Không, Đông Nương’
Cuộc chiến giờ mới bắt đầu…” Giọng nói của Phong Tiểu Mạn truyền đến tai cô, Đông Túy vừa được nhắc nhở, bỗng phát hiện, hình như có một cô gái lạ mặt bám theo sau cô’
A..’
Thì ra là thế..’
Khả năng thứ hai, chính là tên cáo già kia chưa bao giờ ra mặt, người trực tiếp liên lạc, tìm kiếm nguồn thận là Tiểu Hàng’
Vậy thì chắc là cô ta rồi’
Không ngờ lại là một cô gái’
Đông Túy vừa đi vừa đưa tay lên mặt lau nước mắt, bước thẳng ra khỏi bệnh viện’
Sau khi thoát khỏi camera bệnh viện rồi, cô gái phía sau kia mới vỗ vai Đông Túy’
“Ấy? Cô là…” Hai mắt Đông Túy vẫn sưng đỏ, đôi mắt không còn chút sức sống nào, y như mắt cá chết vậy’
“Chào cô, tôi là Vi Vi” Cô gái đổi diện tầm khoảng hai ba, hai tư tuổi, cười nói’
Vi Vi? Là tên giả, để che giấu thân phận thật à? Đúng là gian xảo’
“Chào cô..’
tôi là Phùng Vũ Hân’
Cô..’
Cô tìm tôi có chuyện gì sao?” Bệnh nhân ở phòng mà vừa nãy Đông Túy khóc trước của họ Phùng’
“Gần đây cô gặp chuyện gì phải không? Lúc nãy tôi có nhìn thấy cô khóc trong bệnh viện’
Là thế này..’
Tôi có một cách rất hay để nhanh chóng phát tài, cô có muốn nghe thử không?” Nhắc tới phát tài, hai mắt Đông Túy liền sáng lên, giống như tìm được cứu tinh vậy’
“Có thể kiếm được bao nhiêu tiền?” Đông Túy ra vẻ ngờ vực’
ViVi mỉm cười đầy bí hiểm, cẩn thận nhìn ngó xung quanh, sau khi chắc chắn không ai chú ý rồi, cô ta liền giơ hai tay, ra dấu mười’
“Mười..’
mười vạn?! (Một trăm nghìn)” Đông Túy kinh ngạc hô lên, diễn bộ dạng người nghèo chưa bao giờ thấy được nhiều tiền đến thế’
ViVi vui vẻ gật đầu, thầm nghĩ đây chính là loại người dễ khống chế nhất’
“Thật tốt quá! Một trăm nghìn…” Đông Túy kích động cầm tay ViVi, hy vọng ngập tràn nơi đáy mắt, “Vậy, tôi cần phải làm gì?” “Không phải cô vừa nói cô có thể bán thận sao, trùng hợp là em gái tôi cũng đang cần tìm thận, tôi là người thân của em ấy, thế nên chúng ta vừa khéo có thể thỏa mãn nhu cầu của nhau, đều là vì người thân, tôi tin là cô có thể hiểu được suy nghĩ của tôi’
À đúng rồi, cô nhóm máu gì?” Câu nói này đã chạm đến trái tim của người nhà bệnh nhân, Đông Túy cắn răng, “Tôi nhóm máu AB, có tương thích với em gái cô không?” Đông Túy biết rõ, hiện tại cho dù cô nói là nhóm máu gì thì cũng tương thích hết! “May quá! Em tôi cũng là AE” Vi Vi ra chiều kinh ngạc, nhóm máu AB có thể bán được ba trăm nghìn, cô ta làm trung gian ít nhất cũng lời được một trăm nghìn tệ’
“Tốt quá rồi’
Tôi đồng ý hiến thận’
Khi nào thì mổ được? Khi nào tôi lấy được tiền?” “Thế này nhé, tối mai tôi sẽ đem theo tiền rồi liên lạc với cô, nói cho cô chính xác thời gian và địa điểm gặp nhau, cô thấy như vậy có được không?”
“Không thành vấn đề, không thành vấn đề’
Vậy ngày mai tôi sẽ chờ điện thoại của cô’
Đây là thông tin liên lạc của tôi.” Nói đoạn Đông Túy lấy bút và giấy ra khỏi túi, viết số điện thoại di động cô mới mua trưa nay lên đó rồi đưa cho ViVi’
“Được, ngày mai liên lạc sau.” Quay người, mỗi người một hướng rời đi, nụ cười vui vẻ trên miệng Đông Túy vụt tắt’
Đi thêm vài vòng nữa, tập trung lại với mấy người kia’
“Đông Nương, kỹ thuật diễn quá tuyệt thế giới nợ bà một giải Oscar luôn đó! Cho bà 32 cái like!” Trâu Noãn mặc áo nỉ có tai thỏ và quần đùi, ngưỡng mộ nhìn Đông Túy’
“Đừng khen nữa, lại còn Oscar ấy hả? Thưởng một chiếc xe đạp à?” Tô Đát Quý trêu ghẹo Trâu Noãn’
Cô vẫn trang điểm kiểu mắt khỏi dày cộp, hình xăm đầy mình khiến ai nhìn thấy cũng không dám đến gần’
Phong Tiểu Mạn cất điện thoại, không để ý tới hai bà nội điên khùng kia, bình tĩnh hỏi Đông Túy, “Bước này thành công rồi, bước tiếp theo, chúng ta tiến hành như kế hoạch đúng không?” “Đương nhiên, ngày mai cô ta đưa tôi đến hiện trường phạm tội của bọn chúng để mổ, chờ bác sĩ phẫu thuật Lưu Chẩn xuất hiện, tôi truyền tin là các bà lập tức ra tay’
Bọn chúng có thể dùng thủ đoạn chuyên nghiệp cắt thận của người khác, chúng ta cũng có thể dùng thủ đoạn chuyên nghiệp bắt chúng trả giá’
Nhớ chuẩn bị đủ kim gây mê.” Kế hoạch đã rõ ràng, phần còn lại cần tùy cơ ứng biến’
“Được, Đông Nương” Một nhóm bốn cô gái’
Trong cái thành phố này, không ai có thể lay chuyển được vị trí của họ’
Họ vừa là kẻ xấu, vừa là người tốt.
Trong một tòa nhà bỏ hoang ở vùng ngoại thành cách xa thành phố, hai người Hạ Hàm lần theo Lưu Chấn, đã phát hiện được cơ sở cắt thận phi pháp của hắn, khu vực xung quanh không có người ở, còn phòng mổ bố trí rất đơn giản, một chiếc giường với bốn góc buộc dây thừng để trói chân tay, khăn giấy trên mặt đất dính máu be bét’
Trên đỉnh đầu là một chiếc đèn treo, căn phòng thô sơ gần như trống trơn không có bất kỳ nội thất gì, chứ đừng nói đến các thiết bị chuyên nghiệp’
Đi sâu vào trong, phòng cực kỳ ẩm thấp tối tăm, thậm chí có thể tưởng tượng được cảnh những người bị hại nằm ở đây đau đớn kêu rên’
“Sếp Hạ, đám khốn nạn này rốt cuộc đã hại không biết bao nhiêu người rồi, có một vài vết máu khô trên mặt đất phải là từ ít nhất nhất nửa năm trở lên.” Ngô Hâm đồng hành cùng anh lên tiếng’
Quan sát căn phòng, tuy rằng Hạ Hàm đã trải qua nhiều vụ án lớn, ấy mà vẫn thấy rợn người’
Anh hít sâu mấy hơi để lấy lại bình tĩnh, như vậy mới có thể đưa ra phán đoán trực quan nhất’
“Xem tổ hai theo dõi thể nào rồi, bọn chúng nhất định sẽ còn tiếp tục hành động, đợi đến lần mổ tiếp theo của chúng, chúng ta sẽ bắt ngay tại trận’
Đúng rồi, bảo với tổ hai phải cẩn thận, đừng đánh rắn động có.” Không cẩn thận thì cái manh mối họ vất vả lần ra được sẽ đứt mất’
Nếu phải bắt đầu lại từ đầu, không biết sẽ còn bao nhiêu người bị hại thêm nữa’
“Vâng’
Em sẽ báo cho họ ngay.” Nói đoạn, Ngô Hâm rút điện thoại gọi cho nhân viên theo dõi bên tổ hai, nhưng mà..’
“Ổ, nơi này không có tín hiệu, không quay số được’
Em đi ra ngoài xem sao…” Nói xong cậu liền quay đi’
Hạ Hàm nhíu mày, nơi này..’
Không có tín hiệu..’
Cũng đúng, nơi này hẻo lánh như vậy’
Chẳng trách bọn chúng lại chọn chỗ này’
Muốn ra tay cũng kín kẽ’
Nếu không có tín hiệu..’
Tất cả máy móc thiết bị đều không có tác dụng gì.
Căn phòng này chính là ác mộng cho những ai đến đây, cũng giống như nhà ma vậy’
“Sếp! Sếp Hạ’
Tổ hai truyền tin đến nói ngày mai bọn chúng sẽ mổ ở đây.” Ngô Hâm ở bên ngoài gọi điện xong liền chạy vội vào báo tin’
Hạ Hàm không khỏi thở dài’
Không ngờ nhanh như vậy lại có người mắc cậu.” Chỉ cần nghĩ thôi cũng biết có quá nhiều người đã trở thành người bị hại trong vụ này rồi’
Hạ Hàm nắm chặt tay, thẩm thể nhất định phải bắt được lũ người khốn kiếp táng tận lương tâm kia và dùng chế tài pháp luật để trừng trị bọn chúng.