Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - VietWriter
*********************************
Xem ảnh 1
Anh truy lùng tôi bao lâu nay rồi, không phải định dùng cách này để dụ tôi đấy chứ, hay thực sự cho rằng tôi giống mấy em gái ngốc bấm sinh dễ tin người hả?”
Dứt lời, cô quay người bỏ đi, không quan tâm đến Hạ Hàm lúc ấy đang ngớ người ra.
Ủa? Ủa?!!
Có gì đó sai sai! Vốn mong chờ câu trả lời của Đông Túy, lúc này đây Hạ Hàm cảm thấy lòng tự tôn của bản thân bị tổn thương sâu sắc.
Có điều, đây mới là Đông Túy mà anh quen biết, càng khiến anh hạ quyết tâm theo đuổi.
“Được thôi, xem ra tôi vẫn chưa thành công rồi.
Nhưng…” Hạ Hàm đâu dễ dàng bỏ cuộc như thế, anh nói với theo: “Tôi nhất định sẽ tóm được em!” Đông Túy thầm nghĩ chắc anh ta uống lộn thuốc rồi, không buồn để ý tới nữa.
Có thật không đấy? Tỏ tình với mình? Làm sao có chuyện…
“Anh cứ bắt được tôi đi đã rồi tính.” Đông Túy không muốn để tâm quá tới vấn đề này.
Những cảm xúc hỗn độn biến mất trong chớp mắt, Tế Quỷ sống ở gần đây, ngộ nhỡ bị bắt gặp là toang.
Hai người đi về hai phía, hoàn toàn không biết cuộc đối thoại của họ đã rơi vào mắt Đông Quỳ.
Cậu ta lôi điện ra báo cáo chuyện quan trọng này cho Âm Tam: “Alô, Tam gia.
Em vừa thấy Văn Tủ gặp tên cảnh sát hôm qua.
Hai người họ nói chuyện gì đó mà em cũng không biết.” Đầu điện thoại bên kia thoáng trầm ngâm, mất một lúc suy tính, dù gì hắn cũng thấy chuyện này thà giết nhầm còn hơn bỏ sót, không thể làm lơ được.
Giọng nói lười biếng nặng nề cất lên, đưa ra quyết định cuối cùng: “Bắt hắn lại đi, đã diễn thì chúng ta cùng diễn cho sâu nào.”
***
Thực ra cũng có lúc tim hơi loạn nhịp, nhịp tim tăng nhanh hơn chút ít.
Chính là khi Hạ Hàm tỏ tình.
Nhưng hai người vốn không đi chung trên một con đường.
Có những chuyện ngay từ đầu đã đoán biết được kết thúc đau thương, vì vậy về cơ bản là không nên bắt đầu làm gì cả.
Không, đúng hơn mà nói là bản thân xấu xí thì nên tự chịu đựng thôi, không nên làm người khác bị ảnh hưởng.
Sống như vậy chẳng phải là tốt nhất hay sao? Chẳng biết từ lúc nào đã tới nhà của Tể Quỷ, căn gác xép cũ kỹ, không khí đầy mùi ẩm thấp, Đông Túy gõ cửa.
Tế Quỷ mở cửa cho cô vào trong.
“Văn Tử, mau vào đi.” Hắn vừa cười vừa kéo cô vào.
Căn phòng hơi ngột ngạt.
Thấy điệu bộ vui vẻ của Tể Quý, Đông Túy nhìn hắn với vẻ khó hiểu.
“Sư phụ, sao vậy? Có chuyện gì mà vui thế?” Đều đã lộ rõ trên mặt rồi, người ta không muốn cũng nhìn ra được.
Tế Quỷ cười khúc khích, trông thế nào cũng có cảm giác thô tục, thậm chí còn khó coi hơn đang khóc.
“Văn Tử, xem anh tìm thấy gì này!” Hắn vừa nói vừa hất hất mặt về phía giường.
Biểu cảm rất đắc ý, ra hiệu cho Đông Túy nhìn theo.
Theo hướng chỉ của Tế Quỷ, Đông Túy liền thấy một thiết bị đặt trên giường, thứ này cô không lạ lẫm gì, bởi trước đây hành nghề cũng đã từng dùng đến.
Đó là một loại máy gắn vào đầu đút thẻ trên cây ATM, người bình thường thường không để ý thấy.
Do vậy, nó có thể chụp trộm số thẻ ngân hàng của chủ thẻ.
Nếu lén lắp một chiếc camera lỗ kim ở chỗ phím số, thì còn có thể chụp được cả mật mã tài khoản.
Mỗi thể vẫn chưa hết, ăn cắp được điện thoại chủ thẻ, mới gọi là thành công mỹ mãn, một quá trình hoàn chỉnh.
Nhưng Đông Túy bây giờ không thể để lộ quá nhiều ngón nghề của mình được.
Chưa kể Tế Quỷ hí hửng đến vậy, cô không muốn làm hắn mất hứng.
Thế nên Đông Túy ngạc nhiên hỏi: “Sư phụ, đây…
là cái gì thế?” Thấy bộ dạng không biết của Đông Túy, lòng tự tôn của Tể Quỷ tức thì được nâng lên, cảm giác được tôn trọng vô cùng, vội đắc ý giới thiệu: “Cái này dùng để chụp trộm số thẻ ngân hàng đó! Lát nữa chúng ta sẽ đi tìm mục tiêu.
Để sư phụ dạy cô một mảnh mới! Cứ theo sự phụ, nhất định sẽ không phải chịu khổ đâu!” “Cảm ơn sự phụ rất nhiều! Thể khỏi chần chừ gì nữa, chúng ta xuất phát luôn thôi, cho em mở rộng tầm mắt!”
Đông Túy đáp lời với giọng đầy kỳ vọng.
Tế Quỷ cười khà khà, gật đầu, hai người liền đi ngay.
Chọn mục tiêu để thực hành mánh lới lừa đảo cũng thể hiện một phần tài năng của bản thân.
Phải tìm những người mặc đồ hàng hiệu, hoặc tầm trung niên dùng thẻ vàng, những người đó thường mới có nhiều tiền trong thẻ.
Hai bọn họ đi đại đến một khu phố lớn kiểm con mồi.
Tế Quỷ tay cầm dụng cụ, vừa đi vừa ngó nghiêng xem ngân hàng nào dễ mó máy động tay.
Nhưng…
“Văn Tử, đây là lần đầu em và sư phụ hành nghề riêng, sư phụ nhất định sẽ giúp em kiếm được món lời lớn, chuẩn bị cho kỹ vào!” Rõ ràng là Tế Quỷ rất thích cô đồ đệ này, mới hào hứng muốn thể hiện mình trước mặt cô.
Đông Túy chỉ cười mỉm: “Đương nhiên ạ, sư phụ lợi hại nhất!” Tế Quỷ cười hề hề, nhăn nhúm cả mặt, nếp thịt hằn lên như thể bóc được ra.
Hắn gật gù: “Đương nhiên rồi!” Sau đó, Ánh mắt của Tể Quỷ hướng đến ngân hàng Nông nghiệp cách đó không xa, mà ai ai cũng biết, phí thủ tục ở ngân hàng Nông nghiệp rẻ hơn những chỗ khác, dịch vụ lại tốt và cũng rất phổ biến.
Bình thường ai cũng sẽ chọn gửi tiền ở đây.
Chọn ngân hàng cũng phải tính toán chứ.
Tài khoản cá nhân chủ yếu mở ở ngân hàng Nông nghiệp, sau đó mới đến ngân hàng Bưu điện, ngân hàng Trung Quốc và ngân hàng Xây dựng.
Ở ngân hàng Phát triển Phố Đông hoặc ngân hàng Giao thông thì đa phần là tài khoản tín dụng, toàn người nghèo mở, tỉ lệ kiếm chác không cao.
Ngân hàng Trung Quốc và ngân hàng Xây dựng là ngân hàng quốc tế hóa, lại còn toàn người từ những tập đoàn lớn sử dụng, dây dưa đến khá là phiền phức.
So ra, ngân hàng Nông nghiệp vừa đáng tin lại phổ biến, ít rủi ro.
Có rất nhiều cây ATM được dựng phía ngoài, càng thuận tiện để hành sự.
“Chính là nó, Văn Tử, trông chừng cho anh, anh đi lắp cái này.” Tế Quỷ phân công nhiệm vụ cho Đông Túy.
“Vâng, sư phụ nhớ cẩn thận.” “Không sao đâu, sư phụ là cáo rồi! Chuyện này có xá gì đâu!” Tế Quỷ rất tự tin, ôm cái túi xoay người chạy đi.
Đông Túy mỉm cười, nhìn bóng dáng hắn rời khỏi đây, đưa mắt quan sát bốn phía.
Tế Quỷ chạy tới trước cây ATM, rút ra một cuộn băng dính, dán kín đầu camera lại, sau đó bắt đầu ra tay một cách thành thạo, lắp đặt đầu đọc thẻ giả rồi kết nối với camera lỗ kim.
Hắn muốn thể hiện thật tốt, chứng minh khả năng của bản thân.
Cùng lúc ấy, chuông điện thoại của Đông Túy vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.
Đông Túy mở máy, thấy số lạ, cô tắt luôn.
Đi lừa đảo, quan trọng là không để bản thân bị phân tâm lúc đang hành sự, thế nên phần lớn thời gian cô đều tắt máy, chưa kể thấy đó là số lạ, Đông Túy càng không để tâm nhiều.
Sau khi từ chối cuộc gọi, cô chuẩn bị tắt hẳn điện thoại.
Nhưng máy còn chưa tắt hẳn thì lại nhận được một tin nhắn: Người đàn ông của cô đang ở trong tay tôi.]
WTF?
Đông Túy ngờ vực mở tin ra đọc.
Đính kèm tin nhắn là hình Hạ Hàm hôn mê dưới đất, cả người bị trói chặt bằng dây thừng.
Vừa thấy tấm ảnh này, trong lòng Đông Túy thoáng chấn động, thằng cha này…
đúng là gây phiền phức cho người khác! Cô vội gọi lại vào số ban nãy, tiếng “tút tút” vang lên.
“A lo…”
Một giọng nói chậm rãi quen thuộc phát ra, Đông Túy nghe ra ngay được là ai! “Tam gia, anh gửi em tin này là sao ạ? Em với tên cảnh sát kia đâu có quen biết gì!” Đông Túy không muốn làm liên lụy đến Hạ Hàm, vậy nên nói với giọng điệu bồn chồn.
“Không phải vội đâu…
cô em.
Giờ cô gặp mặt trực tiếp giải thích cho tôi, tôi đang ở điểm tập kết chờ cô đây.” Dù chỉ qua điện thoại cũng có thể cảm nhận được sự băng giá trong ngữ khí của Âm Tam, khiến người khác bất giác run rẩy.
Nhưng giờ chỉ có cách là đối mặt thôi.
“Vâng, em biết rồi Tam gia.” Vừa tắt điện thoại, cô đã vẫy tay gọi taxi đi ngay tới điểm tập kết, hoàn toàn quên bẵng Tế Quỷ phía sau.
Đông Túy không biết Âm Tam đã biết được những gì, biết được bao nhiêu chuyện, chút nữa gặp hắn thì nên tỏ thái độ và biểu cảm như thế nào.
Trong đầu cô tưởng tượng ra đủ mọi tình huống, mỗi tình huống phải diễn thể nào cho phù hợp.
Nhưng, ngay khi cô đẩy cửa bước vào nhìn thấy Âm Tam, tất cả đều không còn ý nghĩa gì nữa.
Bởi vì căn phòng dưới tầng hầm không có đèn trần, căn phòng tối om, chỉ thấy ánh sáng trắng phát ra từ chiếc đèn trên cái bàn bên cạnh Âm Tam.
Gương mặt ẩn hiện trong bóng tối, khiến người ta vô cớ cảm thấy rất áp lực.
Lúc này, tất cả mọi người đều đang làm việc riêng của mình, trong phòng chỉ có hai người bọn họ.
Đông Túy chậm chạp bước tới phía trước mặt Âm Tam, nhẹ giọng nói: “Tam gia…” Đôi mắt khép hờ của Âm Tam từ tốn mở ra, hàng mi đen dày nhướng lên, đôi đồng tử đen láy lạnh lùng nhìn thẳng Đông Túy.
“Tam gia, anh thực sự hiểu nhầm em rồi! Em với tên đó không quen biết gì cả.
Tam gia, chẳng nhẽ vì một lý do chưa rõ ràng đã quy tội cho chân tay của mình rồi sao?”
Đông Túy gấp gáp giải thích, muốn xóa bỏ nghi ngờ của hắn chắc chắn không dễ dàng gì! “Tôi ghét nhất là bị người khác lừa gạt.
Cô thành thật nói với tôi xem, buổi trưa nay hai người nói với nhau những gì?” Âm Tam chống cằm, ánh mắt không chút gợn sóng, nhìn Đông Túy như thể muốn giam cầm cố chết mục rỗng trong nhà tù.
Gương mặt sắc sảo, đôi môi mỏng thốt lên những lời nói nhẹ như gió.
Đông Túy không dám làm ra bất kỳ hành động gì, người đàn ông này quá giống cô, rất giỏi đoán tâm tư của người khác.
Trong lòng cô chỉ có một vấn đề, hắn nói như vậy, chứng tỏ đã chứng kiến hai người họ nói chuyện khi đó.
Vậy thì điều quan trọng nhất bây giờ là, hắn có nghe được nội dung câu chuyện hay không? Nếu có thì khác nào đang thử lòng mình?! Chẳng có cách thối lui, cô đành liều một phen, cứ cho là hắn không biết hai người họ từng quen biết từ trước đi! “Anh ta nói, hôm trước gặp em thấy em khả nghi, có khả năng liên quan tới đường dây lừa đảo, muốn em cùng anh ta về đồn thẩm vấn! Tất nhiên em không chịu, mặc kệ anh ta, bỏ đi luôn! Chỉ vậy thôi, Tam gia! Anh phải tin em!”
Thời gian như ngưng lại, bầu không khí nặng nề.
Đông Túy nín thở chờ đợi, xem hắn phẫn nộ hay tin tưởng cô đây? Tim cô đập thình thịch.
Dường như đã qua rất lâu, dù thực tế còn chưa đến nửa phút, nhưng từng giây trôi qua, Đông Túy đều cảm thấy quá chậm.
Âm Tam đột nhiên cất tiếng: “Trong một ngày phải tìm ra hắn, bằng không thì hai người xuống lỗ mà giải thích cho nhau nghe đi.”