“… Ngươi đi hỏi sư phụ ta chuyện gì?”
Nhìn thấy hắn trở về, Diệp Khai ngẩng đầu, lười biếng cười.
“Làm sao ngươi biết ta đi tìm sư phụ ngươi?”
Phó Hồng Tuyết dừng một chút, chậm rãi đi tới.
“Việc này còn phải đoán sao?”
Diệp Khai ngồi ngay ngắn lại.
Vì thế Phó Hồng Tuyết cũng vuốt thẳng vạt áo, ngồi xuống:
“Đến hỏi mấy chuyện… Ngươi không chịu nói cho ta biết.”
Hắn nguyên bản cũng không tính gạt Diệp Khai.
Diệp Khai lại cười, an tĩnh một khắc, mới nhìn hắn: “Thực xin lỗi.”
Phó Hồng Tuyết nhấp nhấp khóe môi, định nói gì đó, lại bị y cắt ngang. “Ta không phải để tâm vào chuyện vụn vặt, cũng không phải không lĩnh hội được hảo ý của Thái sư phụ… Ta chỉ là…”
Phó Hồng Tuyết bất đắc dĩ, đầu óc chưa kịp phản ứng, tay đã bắt lấy chéo áo của Diệp Khai, dùng sức kéo người qua mà hôn. Hôn chưa đủ, tay hắn sờ soạng eo, miệng chuyển đến bên tai thầm thì:
“… Ngươi vừa rồi muốn nói cái gì?”
Khàn khàn nói, hơi thở thổi nhẹ bên tai y, nghe ra chút đau lòng.
“… Thực xin lỗi.” Diệp Khai biết, chính mình làm hắn lo lắng.
Cho nên ra tay so với hắn còn mạnh hơn, ôm lấy lưng hắn, tiếp tục hôn.
“… Lại cho ta một chút thời gian, thực nhanh sẽ tốt thôi… Ta cam đoan.”
Khi môi chạm môi, lời nói trở thành vô nghĩa.
Phó Hồng Tuyết mở mắt ra, chậm rãi buông y ra, nghiêm túc nói. “Diệp Khai —— ngươi chưa từng đòi hỏi cái gì.”
… Diệp Khai lúc này, hay Diệp Khai trước kia, đều chưa từng.
Nếu Diệp Khai có yêu cầu cái gì, cũng là để cho hắn, không phải cho y.
Hắn đến hôm nay, mới phát hiện sự thật này.
“Hai người ở chung… Không phải là như vậy.”
Phó Hồng Tuyết áp phía trên Diệp Khai, hơi hơi cúi đầu, bình tĩnh nhìn y.
“Ngươi đã nói, ngươi yêu ta. Nhưng yêu không phải là chỉ cho đi mà không chịu nhận lại. Yêu như vậy, quá mệt mỏi, mệt đến vô pháp trường cửu. Cuộc đời dài như vậy… Nếu như không đòi hỏi nhau, nhân nhượng nhau, làm sao lâu bền được? Ngươi yêu ta, là bởi vì trong mắt ngươi ta không có bất luận khuyết điểm gì sao?”
Diệp Khai trầm mặc một chút, thành thật nói cho hắn biết:
“Ngươi tuyệt đối không hoàn mỹ, mặt than, không thú vị, đối phó với ta thì ranh ma, gặp chuyện lại trở nên ngu ngốc. Nhưng mà, ngươi đại khái là một người duy nhất trên đời này, sẽ nói với ta…’Ta chưa bao giờ yêu cầu ngươi, như vậy không được’.”
Cho nên, mặc kệ lại bị hắn lôi kéo nghiêng ngả lảo đảo, có bao nhiêu người ngăn trở, những nguy hiểm phía trước rình rập, y cũng nguyện ý đem nửa đời giao vào tay người này.
“Như vậy, ngươi rõ ràng đã biết,… Ngươi chưa bao giờ thiếu ta. Nhưng vì cái gì, lại còn khúc mắc như vậy?”
Lúc nói lời này, tay phải của Phó Hồng Tuyết chậm rãi chuyển qua bên trái ngực của Diệp Khai, cảm giác bên trong nhảy lên, cũng nhớ nơi đó đã từng có một vết thương chí mạng.
Diệp Khai vuốt nhẹ từ bờ vai hắn xuống, bắt lấy tay hắn.
“Ta…”
Y biết lỗi, bèn nhoẻn cười, ngữ khí đạm đến thực bình tĩnh, tận lực bình tĩnh.
“… Ta tựa như người sợ rắn, tuy rắn đã trườn đi, ta biết, ta vẫn sợ.”
Bình tĩnh tự chế giễu, nói cho hắn hiểu.
“… Ngươi sợ hãi cái gì?”
Phó Hồng Tuyết cũng dừng một chút, sau đó cố ý hỏi.
Kỳ thật, hắn chỉ là muốn Diệp Khai, cứ thế nói hết ra. Nếu không nói ra, khúc mắc kia chỉ sợ càng trầm trọng.
Hắn kỳ thật cũng không rất biết khuyên nhủ người, lại có một tình nhân quá thông minh cẩn thận. Rất nhiều chuyện xảy ra, bọn hắn đã làm thành thói quen ngầm hiểu. Nên khúc mắc này, Diệp Khai chôn giấu quá sâu, hại hắn mù mờ.
Lúc trước, Diệp Khai buồn khổ, chỉ có thể xách vò rượu ra mộ Dương Thường Phong, tiếng được tiếng mất tâm sự. Bây giờ, hắn không muốn y khổ sở như thế
Diệp Khai rũ mắt, không dám đối diện với hắn.
“Ta nói rồi, ta sợ… Ta sợ ta có dục vọng, muốn thứ không nên, cũng không thể muốn.”
Những lời này, y đích xác đã từng nói qua. Vào cái đêm hắn thấy y tâm sự với phi đao của mình.
“Trên đời này, không có tình yêu vô duyên vô cớ, cũng không có vô duyên vô cớ hận thù. Bởi vì ta thay thế ngươi, cho nên ngươi mới bù đắp cho ta; bởi vì ngươi bù đắp cho ta, cho nên ta mới yêu ngươi; bởi vì ta yêu ngươi, cho nên ngươi lại tốt với ta gấp bội… Bởi vì ngươi ngoài miệng chưa bao giờ nói, nhưng lại săn sóc Thái sư phụ, cho nên Thái sư phụ ngoài miệng cũng không chịu nói, lại từ trong đáy lòng tiếp nhận ngươi. Thái sư phụ cho ra hai mươi năm công lực, không là bởi vì ngươi là nhi tử của cha, cũng không phải bởi vì ngươi là tình nhân của ta… Mà là bởi vì, lão biết, ngươi đấu võ mồm với lão, cũng nhất định sẽ đối tốt với lão. Ngươi xứng đáng mà.”
Phó Hồng Tuyết nhìn y rũ mắt, bèn thở dài, thấp giọng hỏi y:
“Ngươi rõ ràng là một người thông minh như vậy… Tại sao lý lẽ đơn giản như vậy mà vẫn cứng đầu không hiểu?”
Bởi vì y bao dung, nên nhân gia đối với y ưu ái. Y thông minh nhất thế, nên đơn giản lấy lòng nhân gia.
Cho nên, chuyện này có gì không tốt?
Vẫn luôn chờ đến khi Diệp Khai lần thứ hai nhìn hắn, đáy mắt y rõ ràng đã tràn đầy thuỷ tích, trong veo đến lạ. —— Phó Hồng Tuyết ngơ ngẩn.
Hắn cảm thấy, đáng lý ra Diệp Khai có lẽ đã khóc rồi. Tựa như trước kia mỗi lần hắn nói cùng Diệp Khai như thế.
Nhưng lúc này đây —— Nói ra khúc mắc như vậy, Diệp Khai lại bình tĩnh đến mức, không rơi lệ.
Sau đó, Diệp Khai nói cho hắn biết:
“… Kỳ thật, ta mệt chết đi. Ta vốn là quyết định, vô luận phát sinh chuyện gì, cũng chỉ có thể để ta tự gánh vác. Không ràng buộc bất luận kẻ nào, không thuận bất luận kẻ nào, cũng không nợ bất luận kẻ nào. Nhìn người khác giúp đỡ lẫn nhau, ta cũng sẽ hâm mộ… nhưng ta không muốn nợ ân tình.”
Nói rất đơn giản, lòng lại nặng nề.
“Ta… hiểu.”
Cho nên, Phó Hồng Tuyết cũng hiểu ra, thói quen đơn độc của Diệp Khai hoá ra là hình thành thế này.
“Ta đuổi theo ngươi, chỉ là muốn trả lại cho ngươi. Ta cũng cho tới bây giờ chưa từng đoán được, ngươi sẽ yêu ta… Kỳ thật lúc ban đầu, chỉ là bởi vì ngươi muốn, cho nên ta liền theo bản năng mà làm theo, cái gì khác ta đều không nghĩ. Cuối cùng lại phát hiện … thật ra, ta cũng muốn. Dù trước đây ta có giả tạo cười đùa thế nào, thì bây giờ, ta cũng đã có thể vui vẻ thật sự …”
Y nhẹ nhàng nháy mắt mấy cái, nhếch khóe môi, nước mắt cuối cùng cũng rơi.
“Cho nên… Ta chỉ là khúc mắc quá sâu, cần thời gian làm quen. Thái sư phụ hành động bất ngờ quá… làm ta có chút không thể quen được.”
“Vì thế nên …?”
Phó Hồng Tuyết hai tay ôm lấy thắt lưng y, cũng thấp giọng hỏi.
Hắn rõ ràng biết, Diệp Khai muốn nói điều gì.
“Vì thế… Cám ơn ngươi.”
Diệp Khai nghiêng nghiêng đầu, vừa khóc vừa cười, nhìn rất ngớ ngẩn.
Phó Hồng Tuyết trầm mặc một khắc rồi cũng cười, chậm rãi cúi đầu, khoảng cách của hai người từ từ ngắn lại.
Nụ hôn này. Hết sức triền miên.
Đêm đó, lưu luyến mê loạn điên cuồng, Diệp Khai bỗng nhiên nghe thấy Phó Hồng Tuyết thì thầm:
“Ngươi vĩnh viễn không thể hiểu được điều này đâu… Ta thật sự cảm tạ trời xanh, để ta có thể cùng ngươi cởi bỏ khúc mắc…”
Sáng hôm sau, Diệp Khai nhắm mắt lại duỗi tứ chi, thở một hơi sảng khoái, cảm thấy gánh nặng nhiều năm tiêu tán, vui vẻ cực kì.
Phó Hồng Tuyết bên cạnh tựa hồ là bị y đạp cho rơi xuống đất, lật đật ngồi dậy hôn y một cái. Tóc rũ xuống làm ngứa Diệp Khai, kết quả bị Diệp Khai kéo xuống, áp lên hôn thêm một cái nữa.
“Mặc quần áo!”
Y nhanh nhẹn thảy cho hắn bộ y phục, Phó Hồng Tuyết bật cười:
“—— tâm tình thực tốt?”
“Tốt đến mức có thể bay lên trời!”
Diệp Khai quay đầu lại nhìn hắn, tóc mai dưới nắng quả thật là mi phi sắc vũ.
Sau đó Phó Hồng Tuyết bình tĩnh chỉnh trang, nghiêm túc nói:
“… Đêm mai ta sẽ làm đến tâm tình ngươi càng tốt.”
Diệp Khai nháy mắt ra tay, một chiếc khăn mặt ẩm ướt bay đến đập vào mặt Phó Hồng Tuyết.
“Cho ngươi rửa mặt!”
Dùng phi đao, động tác quả nhiên là nhanh đến khó lường. Phó Hồng Tuyết cơ hồ không thấy y lúc nào đổ trà vào khăn, lúc nào ném hắn.
Cho nên Phó Hồng Tuyết thật tâm cảm thấy, nếu ngày nào bọn họ thoái ẩn giang hồ, Diệp Khai hoàn toàn có thể đi làm ảo thuật kiếm tiền. Hắn chỉ cần phụ trách ở bên cạnh nâng đồng đánh la thanh rao mời mà thôi.
Chờ Diệp Khai ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài, liền gặp sư phụ y ở trong đại sảnh chờ sẵn.
Lý Tầm Hoan đứng ở tại chỗ nhìn y, mỉm cười:
“Xem ra… Tối hôm qua hàn huyên không ít.”
Diệp Khai giật mình, cắn cắn môi, cuối cùng nhịn không được, một bước vọt qua nhào lên ôm lấy sư phụ.
“Đem ngươi giao cho hắn, sư phụ thực yên tâm.”
Diệp Khai đang ôm, nghe thế liền buông ra. Nhìn thấy người đi đến đứng sau Lý Tầm Hoan, liền học theo sư phụ mà cợt nhả một câu:
“Tựa như đem sư phụ giao cho Phi thúc thúc… Ta rất yên tâm.”
A Phi mặt không đổi sắc, theo thói quen mà gật đầu Phó Hồng Tuyết ngắn gọn nói một câu:
“Nhanh đi ăn cơm. Ăn xong rồi, ta cùng các ngươi đi luyện công.”
Nếu rảnh rỗi quá thì chẳng thà lôi hai tên tiểu tử này ra võ luyện, vừa bận rộn, vừa chắc chắn bình an cho chúng sau này.
“—— ta cũng đi!”
Không biết Yên Ba Thiên Khách từ khi nào trườn ra, cũng lớn tiếng nói một câu.
Hai mươi năm công lực kia của lão không thể lãng phí.
Quan trọng hơn là, hai cái đứa đồ tôn này của lão… Không, phải là, là một hảo đồ tôn cùng một tên tiểu tử thúi kia, cũng phải hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà thay lão thanh lý môn hộ, sau đó về sống bình yên cùng lão.
Diệp Khai làm bộ làm tịch cười, quay đầu nhún nhún vai với Phó Hồng Tuyết:
“Ba quản ngục… Nhiệm vụ gian khổ a.”
“Ngươi sai. Là bốn.”
Phó Hồng Tuyết bình tĩnh mà sửa y:
“Còn có nương.”
“Trời ạ…”
Bốn cao thủ, thay nhau ra trận, ai cũng không nương tay.
Trừ bỏ nghỉ ngơi lại sức, bọn họ hoàn toàn không cho bọn hắn thong thả, làm Băng Di đưa cơm vừa thấy liền đau lòng.
Lý Tầm Hoan cùng Yên Ba Thiên Khách bắt đầu huấn luyện bọn họ phối hợp.
Nếu chỉ dựa vào vũ lực, bọn họ hoàn toàn không thể thắng Hướng Ứng Thiên cùng Mị Ảnh.
Cũng không phải là không có ai nhắc tới việc đến Khổng Tước sơn trang mượn Khổng Tước Linh. Nhưng Phó Hồng Tuyết trầm mặc, Diệp Khai liền mở miệng phủ quyết. Y không biết Phó Hồng Tuyết vì cái gì không nguyện ý. Nhưng y tuyệt đối sẽ theo nguyện vọng của Phó Hồng Tuyết.
“Diệp Khai cái tên tiểu tử kia, ngươi có nguyện ý học Diệt tuyệt thập tự đao không?”
Yên Ba Thiên Khách đột nhiên hỏi.
Diệp Khai ngẩn ra, nhìn về phía lão. Y hoàn toàn không nghĩ đến.
Càng không nghĩ, có một ngày Yên Ba Thiên Khách sẽ hỏi y như vậy.
“Ngươi không cần luyện thành thục Diệt tuyệt thập tự, thậm chí không cần thật sự thông thạo hết các chiêu thức. Ngươi chỉ cần làm quen với cảm giác dùng đao, sau đó võ công bản thân tự khắc dung hoà.”
Yên Ba Thiên Khách nói giản lược, Lý Tầm Hoan cùng A Phi liền hoàn toàn hiểu được ý tứ của lão:
“Diệp Khai, nếu bàn về sức bền, ngươi không bằng Hồng Tuyết. Nhưng chỉ luận mưu lược, ngươi lại có ưu thế hơn. Diệt tuyệt thập tự đao đao pháp, không phải toàn bộ đều trọng sức, có một vài phần cần mưu lược. Ngươi có thể nắm vững, sẽ phối hợp với Phó Hồng Tuyết ăn ý hơn.”
Diệp Khai nhướng nhướng mày, cũng quay đầu nhìn lại Phó Hồng Tuyết, đáy mắt lộ ra tinh quang, đều là hứng thú cùng nóng lòng muốn thử.
“—— các ngươi cứ hảo hảo luyện đi.” Có ba vị cao thủ dốc lòng chỉ giáo nhi tử, Hoa Bạch Phụng cảm thấy mình có thể rút lui.
Oán hận, chấp niệm, báo thù, trong giờ phút này nhẹ như mây bay.
… Nơi này cách mộ phần Dương Thường Phong kỳ thật cũng không xa.
Hoa Bạch Phụng ngẩng đầu nhìn bốn phía núi rừng xanh biếc, qua nhiều năm như vậy, lần đầu tiên phát hiện… Kỳ thật, Dương Thường Phong đi rồi, nó vẫn tiên diễm thanh thoát.
Băng Di bước theo kịp, im lặng cùng đi một đoạn. Hoa Bạch Phụng bỗng nhiên mở miệng hỏi:
“Ngươi nói… Nếu ta hiện tại liền mang theo bọn họ thoái ẩn núi rừng, Thường Phong sẽ tha thứ cho ta không?”
Băng Di trầm mặc một trận, thành thật mà trả lời:
“Trừ phi để hai vị thiếu chủ giả chết, không giao thiệp với giang hồ. Nếu không, cừu gia sẽ không buông tha.”
Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai có thể buông bỏ cừu hận, nhưng chắc chắn không nguyện ý giả chết.
Hai vị thiếu chủ của bà, tuy rằng chưa từng tiên y nộ mã, lại là niên thiếu phi dương thanh danh cao thủ. Bắt bọn họ cúi đầu sống như vậy, chẳng thà để bọn họ liều mạng đấu một trận thống khoái.
Tuy rằng có thể đi không trở lại, ít nhất cũng không tiếc nuối.
Vì thế Hoa Bạch Phụng cười cười, tự giễu cúi đầu:
“Ta quả nhiên là già rồi… Cư nhiên sẽ ý tưởng hoang đường như vậy.”
“Không, công chúa.”
Băng Di dừng một chút, mới nói:
“Người đang tỉnh ngộ… kì thật, có rất nhiều thứ quan trọng đã bị người bỏ quên.”
“A.”
Hoa Bạch Phụng không rõ mà cười cười, rốt cuộc không lại nói chuyện, bắt đầu quay lại Vô Gian địa ngục.
—— đến khi, bà thấy hai thân ảnh xa lạ ngoài cửa Vô Gian địa ngục.
“Các ngươi là ai?”
Đối với người xa lạ, Hoa Bạch Phụng theo bản năng tràn ngập cảnh giác. Đặc biệt loại người xa lạ chủ động tìm tới cửa này.
“Tại hạ —— Minh Nguyệt Tâm. Cầu kiến Hoa công chúa.”
Người nữ nhân thân hình thon dài, bạch y phiêu tán, tựa hồ xuất trần.
Nam tử kế bên lại chỉ tựa tiểu hài, tuy khuôn mặt phong trần, cũng trầm giọng:
“Ta là bằng hữu của nàng, Tước Nô.”
“… Ta không quen biết các ngươi.” Hoa Bạch Phụng nói chuyện không hề khách khí.
Minh Nguyệt Tâm lại không thèm để ý chút nào, vẫn cười đến cực kỳ vân đạm phong thanh:
“Hoa công chúa đích thực không biết chúng ta. Mà chúng ta kỳ thật chỉ là muốn xác nhận một chút… Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai, có phải đã chết hay không.”
Tim Hoa Bạch Phụng giật thót, nháy mắt lui nửa bước, giơ tay lên định động thủ.
Lai giả bất thiện.
Minh Nguyệt Tâm vẫn không nhúc nhích, giống như nhìn không ra sát ý, hoàn toàn không phòng vệ mà tiếp tục nói:
“Công chúa không cần lo lắng, ta tuyệt đối không phải địch nhân. Vị bằng hữu bên cạnh ta, đã từ Hướng Ứng Thiên nghe ra chuyện Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai bị đánh rớt xuống vực, chắc chắn tử mệnh. Nhưng ta lại cảm thấy… Lấy võ công cùng cơ trí của bọn họ, hẳn là không dễ dàng như vậy. Cho nên ta đến, cầu kiến Hoa công chúa. Nếu bọn họ không chết, vậy… Ta có chuyện muốn nói cùng bọn họ.”
“Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi?” Hoàn toàn không kiêng nể.
Hai người xa lạ, bỗng nhiên tới cửa hỏi chuyện Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai, lại tràn đầy tự tin, bọn họ nhất định sẽ trả lời.
Hoa Bạch Phụng chợt phát hiện, nguyên lai trên giang hồ, nữ nhân tự tin đến cơ hồ cuồng vọng không chỉ có mình bà.
“Công chúa không cần tin tưởng ta. Chỉ cần đem lời của ta truyền đạt cho Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai, để bọn họ quyết định.”
Hoa Bạch Phụng trầm ngâm một chút, cuối cùng phất tay áo quay về Vô Gian địa ngục.
Chờ khi Vô Gian địa ngục đóng lại, Tước Nô tài ngẩng đầu hỏi Minh Nguyệt Tâm:
“Ngươi có nắm chắc… Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai nhất định sẽ hợp tác với ngươi?”
Minh Nguyệt Tâm hơi hơi gục đầu xuống, vẻ tự tin khi nãy tan biến:
“Tự tay giết Yến Nam Phi rồi, ngươi cảm thấy ta còn có đường lui sao?”
Nàng trước kia chưa từng nghĩ đến, nam nhân nàng một tay giúp đỡ, lại không có lúc nào là không muốn thoát khỏi nàng, thậm chí mơ ước địa vị của nàng tại Vân Thiên Đỉnh. Hắn vẫn luôn che giấu đến hoàn hảo.
Đến khi Hướng Ứng Thiên cùng hợp tác với Tước Nô, Tước Nô xuất hiện trong cuộc đời nàng.
Nam nhân này, thân thể có chút khuyết điểm, lại dị thường chấp nhất nàng. Sau đó, thần thông quảng đại lặng lẽ giúp nàng tra ra rất nhiều chuyện Yến Nam Phi từng lén lút làm sau lưng nàng.
Vì thế, cuối cùng nàng chết tâm, bạo phát với Yến Nam Phi.
Nàng cũng chưa bao giờ ngờ, công sức của nàng trong mắt Yến Nam Phi lại là bố thí giày xéo tôn nghiêm của gã. Mà thứ làm cho Yến Nam Phi phẫn nộ chính là, nàng cư nhiên tin tưởng Tước Nô, mà không chịu tin tưởng gã.
Kết quả nàng tĩnh lặng, định bình tâm thì Yến Nam Phi lại động thủ trước.
Gã định đem chứng cứ mang ý đồ thoát khỏi Công Tử Vũ của nàng đến Vân Thiên Đỉnh, tiên hạ thủ vi cường.
Gã vừa sợ nữ nhân này, lại nằm mộng cũng muốn có được nữ nhân này. Nếu tín nhiệm cùng tình cảm nàng chung quy đều cho người khác, vậy gã tình nguyện tự tay hủy nàng.
Nàng cái gì cũng không kịp nghĩ, chỉ có thể tự vệ, rồi lỡ tay đánh chết Yến Nam Phi. Một khắc kia, nàng biết… Nàng đã không có đường lui.
Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai luyện công trở về, xa xa nhìn thấy Minh Nguyệt Tâm kiên nhẫn chờ đợi trước Vô Gian địa ngục, đều lộ ra thần sắc kinh ngạc.
“Ngươi đoán… Nàng là muốn tới làm gì?”
Diệp Khai dừng lại, đánh giá nàng một chút, cảm thấy không hứng thú lắm. “Không biết.”
Phó Hồng Tuyết thành thực mà lắc đầu: “Phỏng chừng nàng đã đoán ra… Chúng ta chưa chết.”
“Nàng lợi hại như vậy sao?” Diệp Khai cùng Minh Nguyệt Tâm thật sự ít khi tiếp xúc. Y biết Minh Nguyệt Tâm được xưng là võ lâm đệ nhất nữ Gia Cát, nhưng không rõ lắm nàng đến tột cùng có thể tính kế đến mức nào.
“Ừ.” Phó Hồng Tuyết chỉ ngắn gọn mà trả lời một chữ.
Minh Nguyệt Tâm tâm kế cũng không phải hữu danh vô thực, trước đây nàng theo hắn, hắn biết rõ, nhưng hắn thật sự không dám nói với Diệp Khai.
“… Nếu nàng có thể đoán được, Hướng Ứng Thiên… Có thể cũng đoán được hay không?” Diệp Khai trầm ngâm, bỗng nhiên cảm thấy thời gian cấp bách, có lẽ bọn họ thật sự đã chậm trễ.
“Không cần lo lắng. Chuyện nên tới sớm hay muộn cũng tới, trốn cũng trốn không thoát.”
Phó Hồng Tuyết đứng ở xa xa nhìn Minh Nguyệt Tâm, bỗng nhiên vươn tay về phía sau, chặt chẽ cầm tay Diệp Khai: “Chúng ta đi qua hỏi thăm nàng, tự nhiên biết rõ.”
—— bọn họ đi qua, Minh Nguyệt Tâm nói câu đầu tiên là:
“Các ngươi quả nhiên chưa chết.”
Diệp Khai nghiêng đầu, phút chốc cười xán lạn:
“Ân, mạng lớn a, để ngươi thất vọng rồi.”
“Ta…”
Minh Nguyệt Tâm thở một hơi. Nàng tự nhiên hiểu được Diệp Khai đã sinh ra địch ý với nàng, nhưng nàng bây giờ là đến van cầu người, tất nhiên phải thu liễm.
“Ta vô ý quấy rầy các ngươi, chính là… Ta hiện tại đã không có đường lui. Ta muốn sống sót, cũng chỉ có thể tới tìm các ngươi xin giúp đỡ.”
“Sao?” Diệp Khai lại bắt đầu dùng ngón tay xoa cằm.
Phó Hồng Tuyết mân mê bàn tay còn nắm tay y, ý bảo đừng vội, trước hết nghe Minh Nguyệt Tâm muốn nói gì.
Vì thế Diệp Khai cùng hắn nhìn nhau, lần thứ hai cười cười, chăm chú nghe.
Minh Nguyệt Tâm lại hít một hơi:
“… Yến Nam Phi đã chết.”
“… Chết?!?
Diệp Khai lập tức trừng lớn mắt, khó có thể tin mà lặp lại một lần.
Y còn băn khoăn nào khi có cơ hội lại đến ăn chực của Yến Nam Phi, sao lại chết nhanh như vậy? Hơn nữa… Yến Nam Phi không phải là cùng phe với Minh Nguyệt Tâm sao? Gã chết rồi, nàng chạy tới báo với bọn họ làm gì?!
Lúc này đến Phó Hồng Tuyết cũng giật mình.
“Chết như thế nào?”
Hắn cũng giống Diệp Khai, chỉ ngạc nhiên vì sao Minh Nguyệt Tâm lại tận lực chạy tới nói cho bọn hắn biết.
“… Bị ta ra tay giết chết.”
Nghe thấy câu trả lời, Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai đồng thời trầm mặc.
Phó Hồng Tuyết khó hiểu mà cảm thấy tim đập mạnh và loạn nhịp.
… Đã có một lần, Yến Nam Phi đoạt Đại Bi Phú từ tay Công Tử Vũ, tu thành ma công, gây ra biết bao đau thương cho bọn hắn.
Nam Cung Linh mất đi sự trong sạch, mất đi tính mạng của Minh Nguyệt Tâm cùng Chu Đình.
Mà lúc này đây… Gã lại cứ tầm thường chết trong tay Minh Nguyệt Tâm?
Hắn trọng sinh một lần… Mọi việc cứ thế mà thay đổi vậy sao. Như vậy, sau này thì thế nào?
Hướng Ứng Thiên cùng Công Tử Vũ, có thể cũng đã thay đổi hay không?!
Về phần Diệp Khai ——
Diệp Khai chính là yên lặng mặc niệm cho Yến Nam Phi.
Giang Nam công tử luôn thích làm khổ tỳ nữ xinh đẹp này, rõ ràng là có gì đó không minh bạch với Minh Nguyệt Tâm… Lại cứ không minh bạch mà hoa mẫu đơn hạ tử, thành quỷ cũng phong lưu như vậy?
… Xem ra hảo nữ sắc thật không phải là cái gì tốt.
Sau đó y gật gật đầu, tăng thêm vài phần khẳng định, bọn họ hảo nam sắc, quả nhiên là anh minh thần võ!
“… Ý của ngươi là, các ngươi phản bội? Sau đó Yến Nam Phi chết dưới tay ngươi? —— vì sao?”
Tuy rằng nghĩ lan man, nhưng Diệp Khai dù sao cũng là Diệp Khai, nên sẽ không quên chính sự. Vô cùng sắc bén hỏi đến điểm quan trọng.
Yến Nam Phi chết, bọn họ không bận tâm. Nhưng Minh Nguyệt Tâm giết Yến Nam Phi rồi sao lại phải chạy đến với bọn họ, đây mới là điều kì lạ.
“Quyền lợi, không cam lòng bị một nữ nhân áp chế. Không chiếm được liền hủy diệt.”
Minh Nguyệt Tâm nói rất ngắn gọn.
“… Nhưng võ công của hai chúng ta, chắc chắn bỏ xa các ngươi, vậy tại sao chúng ta cần các ngươi?”
Nhìn Diệp Khai nói chuyện phi lễ Minh Nguyệt Tâm, Tước Nô rốt cuộc khó chịu.
Võ công của hắn có lẽ cũng không tính là cao, nhưng mưu trí chắc chắn không thua Minh Nguyệt Tâm.
Trước hắn sớm đã biết Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai đề danh võ lâm nhân bảng, đệ nhất thiên hạ đao cùng đệ nhất thiên hạ ám khí. Hắn cũng chưa từng coi thường hai người. —— hắn lại không ngờ, võ công của hai người cường đại như vậy. Đại Bi Phú cùng hai mươi năm công lực của Yên Ba Thiên Khách, hiện giờ Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai sớm đã không thể so sánh nổi.
“… Hộ hoa sứ giả?”
Diệp Khai lại nhướng nhướng mày, nhìn hắn từ đầu đến chân, từ chân đến đầu. Đánh giá thì đánh giá, nhưng không có ý chế nhạo.
Sau đó Diệp Khai thân hình chợt chuyển, vô thanh vô thức đến gần hắn, khom người nói thầm vào tai hắn:
“Ngươi… Thích nàng?”
Tước Nô nghiêng đầu hung hăng mà trừng một cái, không đáp.
“Có dũng khí. Thật trượng phu!”
Diệp Khai lại không để bụng, ha ha cười.
Dám muốn nữ nhân như Minh Nguyệt Tâm, không phải là trượng phu thì là gì? —— đừng đem chiều cao luận anh hùng!
Tước Nô lại trừng mắt nhìn y vài lần, rốt cuộc nhịn không được:
“Nàng rất thông minh, rất đẹp, lại rất tốt!
Hắn tự nhiên biết Diệp Khai là có ý gì.
“Ân…”
Diệp Khai rất là tán thưởng mà gật đầu:
“Thêu hoa dệt gấm, ủ ấm quạt mát. Ngươi có thể vào sinh ra tử cùng nàng, ta tin là sắt đá cỡ nào, cũng sẽ tan chảy.”
Sau đó y lại thầm thì:
“Ngươi coi chừng người của ngươi, ta coi chừng người của ta. Chúng ta đồng thời ra tay, đỡ phải để Minh cô nương luôn nhớ thương người của ta, thế nào?”
Ngữ điệu lưu manh, thực chợ búa.
Phó Hồng Tuyết đằng sau, thính giác bởi vì có công lực mà nghe ra, nghe đến dở khóc dở cười.
Căng thẳng thế này, Diệp thiếu hiệp còn có sức mà suy nghĩ chuyện hậu hoạ… Hắn là nên vui mừng hay là đỡ trán?
Ngược lại Tước Nô rốt cuộc híp lại hí mắt, bắt đầu nghiêm túc đánh giá Diệp Khai.
Diệp Khai nheo mi, cười đến quỷ dị.
Một lúc lâu sau.
“Thành giao.”
Hai người ánh mắt giao hội, không cần động tác dư thừa, thầm nhất trí.
“Yến Nam Phi hoài nghi ta cùng Minh Nguyệt Tâm có quan hệ, cảm thấy Minh Nguyệt Tâm bởi vì ta mà muốn thoát khỏi hắn. Cho nên dưới cơn nóng giận, tính toán cầm chứng cứ chứng minh Minh Nguyệt Tâm muốn bỏ trốn khỏi Vân Thiên Đỉnh đi tìm Công Tử Vũ mật báo. Kết quả trong lúc chặn hắn lại, Minh Nguyệt Tâm lỡ tay giết hắn.”
Đến thi thể đều là hắn giúp đỡ chôn.
Vốn hắn là đề nghị dùng Hoá Thi Phấn trực tiếp làm gã tan chảy. Nhưng suy nghĩ một hồi, Minh Nguyệt Tâm chung quy không nhẫn tâm, đành đem chôn.
Diệp Khai rốt cuộc chậm rãi đứng lên, khẽ cúi đầu tựa hồ ngẫm nghĩ lời hắn vừa nói. Chỉ có Tước Nô thấy được, miệng y khẽ nhúc nhích, không phát ra âm thanh:
” Mâu thuẫn giữa hai người bọn họ… Ngươi nhúng tay không ít đi?”
Thông minh tới cực điểm, lại chọn phương thức như thế hỏi hắn. —— tiểu tử này, căn bản không chỉ có võ công cao.
Vì thế Tước Nô cảm thấy chính mình nhìn y rất thuận mắt. … Ngầm gật đầu, ngươi hiểu.
“Được rồi, sự tình tiền căn hậu quả ta cũng biết. Như vậy… quay lại vấn đề khi nãy, các ngươi đến đây làm gì?”
Diệp Khai nói xong, khoanh tay hỏi.
Minh Nguyệt Tâm vẫn kiên nhẫn chờ hắn cùng Tước Nô nói nhỏ, hiện tại, rốt cuộc cũng đến phiên nàng giãi bày.
“—— Mị Ảnh mà Hướng Ứng Thiên hiện tại nuôi dưỡng, là Tước Nô cho gã. Hắn hiểu rõ vật kia hơn Hướng Ứng Thiên. Chỉ cần loại bỏ Mị Ảnh, ta tin tưởng lấy võ công của các ngươi hiện tại có thể không cần e sợ Hướng Ứng Thiên. Chúng ta giúp các ngươi, các ngươi giúp ta đối phó với Công Tử Vũ.”
Đây là ý đồ chính yếu của nàng, có qua có lại.
Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai báo được thù, nàng tìm được tự do.
Diệp Khai lần thứ ba trầm ngâm.
Tiếp đó y quay đầu nhìn lại Phó Hồng Tuyết, lại nhìn thấy Phó Hồng Tuyết mặt không đổi sắc.
Cho nên y gật đầu:
“Thành giao.”
Phó Hồng Tuyết phía sau giật mình, từ phía sau nhẹ nhàng cầm lấy tay của y.
Đó là thắc mắc cùng kinh ngạc.
Diệp Khai quay đi, nhìn hắn, bỗng nhiên lấy ra một thanh phi đao, khoan khoái vừa đùa với nó, vừa quay vào Vô Gian địa ngục.
Phó Hồng Tuyết nhìn Minh Nguyệt Tâm cùng Tước Nô, khẽ gật đầu, tỏ vẻ hắn cũng đồng ý. Nhưng hắn vừa quay người định theo Diệp Khai, thì lại bị gọi lại.
“Phó… Phó công tử!”
Minh Nguyệt Tâm vội vàng gọi hắn lại.
Nàng rất muốn bảo trì hình tượng lãnh diễm. Chính là lúc này thật sự bảo trì không nổi nữa.
Phó Hồng Tuyết dừng một chút, lại không thay đổi tư thế.
“Yến Nam Phi đã chết, ta không còn có thể ở lại Vân Thiên Đỉnh nữa. Ta đã giữ lại không được Minh Nguyệt Lâu, Vân Thiên Đỉnh càng không thể trở về.”
Ý tứ chính là, nàng có thể tạm thời lánh nạn ở Vô Gian địa ngục hay không.
Phó Hồng Tuyết rốt cuộc cũng trầm ngâm.
Trầm ngâm rồi, lại vô cảm nói:
“Các ngươi chờ một chút, nếu Diệp Khai đáp ứng, lát nữa sẽ có người an bài cho các ngươi.”
—— Diệp Khai đáp ứng cùng bọn họ liên thủ, là bởi vì Diệp Khai biết, lấy tính cách của hắn nhất định sẽ giúp Minh Nguyệt Tâm.
Mà hắn để Diệp Khai an bài, cũng là bởi vì hắn hiểu Diệp Khai kỳ thật không thích Minh Nguyệt Tâm cho lắm.
Kỳ thật bọn họ mỗi người lùi một bước đều là hiểu rõ nội tâm đối phương.
… Cái gọi là tình nhân, đây mới là chân chính.