• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì thế, bọn họ cứ tạm thời ở lại khách điếm.

Nhưng mà mới yên tĩnh được một ngày, chiến thư của Yến Nam Phi đã lại đưa đến tay Phó Hồng Tuyết.

—— Việc nên đến quả nhiên sẽ đến.

Phó Hồng Tuyết lẳng lặng khép thiệp, ném đi, sau đó hếch cằm về phía mặt bàn, ý bảo Diệp Khai đang chui lại đây nhìn lén phải ngoan ngoãn uống hết bát thuốc còn nóng hổi kia.

“Ngươi… Có đi hay không a?”

Diệp Khai đã từ băng ghế đối diện nhích về gần bên hắn, nội dung trong chiến thư y dĩ nhiên cũng nhìn thấy.

Phó Hồng Tuyết không nói lời nào, quay đầu, mặt không đổi sắc, rồi cứ thế im lặng nhìn y.

Diệp Khai hắng giọng một cái, chột dạ quay mặt đi, rốt cuộc cũng phải nhận mệnh mà bưng chén thuốc trên bàn lên, cau mày uống một hơi cạn sạch.

Phó Hồng Tuyết lúc này mới trả lời câu hỏi của y:

“Đi, vì cái gì không đi.”

Diệp Khai một tay chán ghét đẩy chén thuốc rỗng xuống mặt bàn, một tay nhấc ấm trà lên tu vài ngụm mới có thể lọc bớt vị đắng chát trong miệng:

“Cái tên Giang này, khụ…”

Vừa mới nói mấy chữ, vẫn là chịu không được mà sặc sụa rồi dùng ống tay áo lau miệng, vẻ mặt còn thống khổ hơn lúc ăn một chưởng khi nãy:

“… Cái tên Giang Nam công tử này, danh tiếng cũng không vừa, khiêu chiến với ngươi như thế quá nửa là không có ý tốt —— ba ngày sau ta đi cùng ngươi!”

“Ừ.”

Phó Hồng Tuyết hạ mi, chỉnh lại thắt lưng, thuận miệng lên tiếng.

“… Gì?”

Kết quả Diệp Khai ngược lại ngây ngẩn cả người.

“Ngươi… Ngươi không phản đối?”

Y rõ ràng đã chuẩn bị cho tình huống Phó Hồng Tuyết cự tuyệt, y sẽ bắt đầu nhõng nhẽo quấy phá.

Phó Hồng Tuyết lần thứ hai đưa mắt nhìn y.

Cho đến khi vẻ mặt của Diệp Khai đã bắt đầu hiện ra vài phần bất an, hắn mới giãn khoé môi, nửa cười nửa không trêu ghẹo y:

“… Nếu ta không cho ngươi đi, ngươi sẽ không đi sao?”

Diệp Khai ngẩn người.

Sau khi hồi phục tinh thần, ánh mắt đang mở to bỗng nhiên sáng rỡ, đầy ắp ý cười, vỗ vào tấm lưng của Phó Hồng Tuyết phía vang thành tiếng “thình thịch thình thịch”:

“—— mặc kệ ngươi có cho hay không, ta chắc chắn sẽ đi! Không thì làm sao gọi là bằng hữu được!”

Phó Hồng Tuyết bất động thanh sắc mà nhìn y một giây, thu lại toàn bộ nét cười rạng rỡ ấy, mi mắt dần hạ, gật đầu: “Ừ…”

Sau đó lại nhìn lên, thấy được đôi mắt sáng rực của y, chỉ cảm thấy kiên quyết trong lòng có chút lung lay, bối rối không biết làm thế nào.

Diệp Khai vô ưu vô tư như thế, thật giống như trước khi ông trời tàn nhẫn đem y đi, bỗng nhiên lại lần nữa tặng y cho hắn, làm hắn thật sự quý trọng đến mức chẳng dám động tay, chỉ sợ vô tình dụng thêm vài phần khí lực khiến y tan vỡ…

“Huống chi… Chúng ta cũng không chỉ là bằng hữu.”

Hắn vỗ nhẹ lên bàn tay Diệp Khai vẫn còn đặt trên vai hắn, ngập ngừng một chút, cuối cùng vẫn không dám nắm lấy.

“—— Ừ!”

Diệp Khai vội gật đầu không ngừng, như là thật sự sợ hắn sẽ đổi ý, lập tức dịch ghế về phía hắn ngay:

“Vậy, chúng ta đi nghiên cứu một chút, ngày mai sẽ đối phó thế nào với Yến Nam Phi? Ngươi ở ngoài sáng ta ở trong tối có được không?”

“Được. Ngươi nói làm gì… chúng ta sẽ làm thế.”

Nếu không còn vài phần lý trí níu kéo, hắn liền sẽ nói cho Diệp Khai, chỉ cần y cứ cười nhiều như thế… Bất kể y muốn cái gì, sẽ làm gì, sẽ nói gì; hắn đều có thể dung túng y.

“—— Vậy, cứ như đã nói!”

Diệp Khai tinh thần phấn chấn mà nhảy khỏi ghế,  nhìn xem sắc trời bên ngoài:

“Cũng tới trưa rồi, chúng ta đi ăn cơm đi! Ở đầu phố có một tửu điếm làm món Phù dung kê phiến rất nổi tiếng, ta mang ngươi đi ăn!”

“Được.”

Phó Hồng Tuyết nhẹ nhàng cầm lấy cây đao bên cạnh bằng một bàn tay, tay kia tuỳ ý dể Diệp Khai lôi lôi kéo kéo ra khỏi khách điếm.

Ước hẹn ở Phượng Hoàng Tập, kỳ thật Phó Hồng Tuyết thật sự không để tâm đến thế.

Hiện giờ võ công của Yến Nam Phi vẫn thua xa hắn.

Huống chi, lúc hắn phá băng mà phóng ra rồi theo bản năng bám gót Diệp Khai một ngày một đêm, cho đến khi đầu óc triệt để tỉnh táo lại, chuyện thứ nhất hắn làm, chính là lập tức bắt đầu tu luyện Đại Bi Phú.

Liều mạng mà tranh thủ hết thảy thời gian, thậm chí so với lúc trước kia Hoa Bạch Phụng giám sát hắn điên cuồng luyện đao còn muốn nghiêm túc khắc khổ hơn gấp trăm lần.

Cho nên hiện giờ Diệt tuyệt thập tự đao hắn dùng, đã không còn là Diệt tuyệt thập tự đao nguyên bản nữa.

Mặc dù là thời gian ngắn ngủi, vừa mới sơ luyện, nhưng hắn cũng đã luyện tập tâm pháp nhiều năm đến thuần thục, sự tiến triển tất nhiên không giống trước kia.

—— nếu muốn đem hết thảy tiếc nuối đều xoay chuyển thành không còn gì để tiếc nuối, bảo hộ cho người cần bảo hộ thật tốt, vậy thì, hắn nhất định phải trở nên càng lúc càng mạnh mẽ hơn.

Về phần Yến Nam Phi cùng những thủ đoạn gã dùng để che mắt hắn, lường gạt hắn… Hiện giờ xem ra, cũng chỉ là trò đùa của tiểu hài tử khi thách nhau uống rượu.

… Hắn hiện tại, tâm tình từ lâu đã tốt đến long trời lỡ đất.

Đã từng tâm tâm niệm niệm oán hận, vô luận là Hướng Ứng Thiên hay Công Tử Vũ, ngay cả Nam Cung Hiệp.

Cho dù hắn vẫn muốn giết họ nhưng nhiều khi trong lòng hắn cảm thấy, bọn họ chưa chắc thuần túy là kẻ gian.

Duy chỉ có Yến Nam Phi, người này gian manh xảo trá, thiên tính ác độc, dứt khoát phải diệt trừ.

—— cho nên khi đứng trên thềm của Phượng Hoàng Tập, nhìn Yến Nam Phi thực phong nhã ngả người trong kiệu gấm, nhìn một đám mỹ nữ ca múa mời rượu hắn, Phó Hồng Tuyết chỉ thản nhiên mà cười cười, sau đó dùng thân đao lướt nhẹ một chung rượu rồi gạt nó phóng thẳng vào tường, bể tan thành trăm mảnh.

Hắn biết chén rượu kia không có độc, chính là ghê tởm người mời rượu.

Về phần Yến Nam Phi đến tột cùng đã nói cái gì, hắn cũng lười nghe.

Cũng vì thế, Yến Nam Phi cùng nha đầu Hồng Phiến cạnh bên và đám mỹ nữ kia, liền hết thảy sững lại, bất ngờ kinh hoảng mà nhìn Phó Hồng Tuyết từ đầu đến cuối vẫn bất động trên đỉnh đền, cúi đầu lẳng lặng nhìn Diệt tuyệt thập tự đao trong tay hắn đến ngẩn người.

… Phó Hồng Tuyết này, có phải đầu óc có chút vấn đề hay không?

Hồng Phiến quay đầu nhìn Yến Nam Phi, ánh mắt là muốn nói như thế.

… Không biết. Chẳng lẽ luyện đao đến ngu luôn sao?

Yến Nam Phi nhíu nhíu mày, trong ánh mắt là như vậy đáp lại.

“—— Phó Hồng Tuyết, chẳng lẽ ngươi thật sự không muốn biết kẻ thù giết chết cha ngươi là ai sao?”

Yến Nam Phi rốt cục nhịn không được, mở miệng nói một câu:

“—— luận võ với ta, nếu đánh thắng ta, ta sẽ nói cho ngươi biết người giết chết cha ngươi là ai!”

… Người này thật sự huyên náo, ồn ào có lẽ còn hơn cả Chu Đình.

Phó Hồng Tuyết cau mày bực dọc mà nghĩ.

Hắn kỳ thật là đang nghiêm túc suy xét, có nên một đao chém chết luôn Yến Nam Phi hay không, chấm dứt hậu hoạ.

Còn tại sao phải suy xét…

Hắn là lo lắng nếu chém gã này quá sớm, hắn cùng Diệp Khai có thể sẽ không có nhiều thời gian bồi đắp tình cảm…

Rồi sau đó sẽ xuất hiện một Bắc Cung Linh Tây Cung Linh mờ mờ ám ám cướp Diệp Khai đi mất… Hắn tính ra đúng là mất nhiều hơn được?

—— kết quả đại khái bởi vì hắn đã thật sự suy xét quá lâu đi, cho nên Yến Nam Phi nóng ruột đến mức không thể kiềm chế được nữa. Vì thế tính nhẫn nại tốt đẹp của Giang Nam công tử biến mất, gã trực tiếp phi thân từ trong kiệu ra, vung trường tiên lên quất về phía Phó Hồng Tuyết.

Bởi vì vẫn còn bận tâm xem có nên chém gã không, nên vẫn theo bản năng hắn kiềm lại vài phần lực, hai người miễn cưỡng coi như đánh hoà.

—— Cho đến khi Quỷ diện nhân xuất hiện, phi thẳng đến chỗ hắn, phóng ra vài cây Hoả diễm hồng châm.

Phó Hồng Tuyết mới không chút nghĩ ngợi mà phất đao đánh bay, sau đó lại có một đợt châm phóng đến —— lần này lại phi trúng người vừa nhảy đến chắn cho hắn, Yến Nam Phi cứ thế lãnh hẳn một châm vào lồng ngực.

Trong nháy mắt, Yến Nam Phi thần tình đỏ bừng, từ một người bay lượn như chim én, lòng dạ hiểm độc, biến thành một con gà quay đứng không vững, lảo đảo không ngừng.

—— bên trên nóc nhà kia, một bóng người như tia chớp phóng mấy phi đao về hướng Quỷ diện nhân, tiếp theo thân hình phóng đi như sao băng mà đuổi theo hắn.

Phó Hồng Tuyết liền thu đao, nháy mắt không cần suy nghĩ.

Nghiến răng nghiến lợi mà vỗ vỗ bả vai Yến Nam Phi thật mạnh, làm cho Yến Nam Phi mặt mũi đang đỏ lừ liền đau thành tím ngắt:

“—— Nam Phi huynh, bảo trọng!”

Giờ khắc này hắn tuy có mong muốn giết người, nhưng lại không có thời gian giết người—— tiểu tổ tông nhà hắn lại không màng sống chết, cứ thế mang thương tích mà truy đuổi Quỷ diện nhân rồi!

… So với an nguy của tiểu tổ tông kia, ước muốn làm thịt con gà quay lòng dạ hiểm độc Yến Nam Phi này ắt phải gác lại rồi.

—— vì thế, Yến Nam Phi chỉ cảm thấy bóng đen trước mắt chợt lóe, Phó Hồng Tuyết đã nháy mắt liền không thấy tung tích.

“—— Phó…”

Tay gã nâng lên, lại không biết phải chụp lấy chỗ nào.

Gã liều mạng chính mình đỡ lấy độc một châm này, rõ ràng còn chuẩn bị nói một đoạn, tuyệt đối có thể làm cho tên tiểu tử mới lăn lộn giang hồ Phó Hồng Tuyết cảm động đến bất ngờ, sau đó sẽ cảm kích mà chữa thương cho gã, sau đó sẽ kết giao hảo hữu với gã, từ nay về sau một lòng tín nhiệm gã…

—— Phượng Hoàng Tập chìm trong một mảnh trầm mặc.

Sau một nén hương, bỗng nhiên một tràng nguyền rủa cùng ân cần thăm hỏi tổ tông mười tám đời Phó Hồng Tuyết cứ thế mà cất cao.

Thì ra khinh công lợi hại có đôi khi cũng sẽ biến thành một loại phiền toái.

Lúc Phó Hồng Tuyết lòng như lửa đốt mà đuổi theo thân ảnh phía trước, lại cứ cách y một khoảng không thể rút ngắn lại được… Một lần nữa hắn đau khổ nghiệm ra việc này.

Vì thế hắn bỗng nhiên nhớ đến những sạp hàng bọn họ đi qua lúc ban ngày, hắn đã từng dừng lại một hồi lâu ở ngã rẽ đó.

Lúc ấy Diệp Khai còn rất kỳ quái hỏi hắn:

“Ngươi đang nhìn cái gì?”

Hắn không đáp lời, đứng yên một lúc lâu, yên lặng nhìn Diệp Khai rồi lắc đầu, xoay người rời đi.

Diệp Khai càng thêm khó hiểu.

Gãi gãi đầu, ánh mắt theo bản năng rảo qua vài sạp hàng gần đó: trâm bạc, túi hương, son phấn, bột nước… Nhìn tới nhìn lui, rõ ràng tất cả đều là đồ dùng riêng của nữ nhân, thấy thế nào cũng không giống thứ Phó Hồng Tuyết có thể cảm thấy hứng thú?

Vì suy nghĩ một chút mà không ra, y liền tuỳ ý bỏ qua, tăng nhanh cước bộ mà đuổi theo bóng dáng đang dần xa của Phó Hồng Tuyết.

—— cho nên, hắn đương nhiên cũng không có chú ý tới, trước sạp phấn son đó còn có một vị tiểu thư dáng người thướt tha, tay đang nắm một sợi xích bạc tinh xảo mong manh.

Mà đầu còn lại của sợi xích đó vòng quanh cổ của một chú chó trắng béo tròn.

Về phần Phó Hồng Tuyết yên lặng đứng ở nơi đó, trong lòng kỳ thật suy nghĩ rằng…

Nếu cũng có thể làm một cái vòng trang sức đeo trên cổ Diệp Khai, chắc là y sẽ ít ra ngoài gây chuyện nhỉ.

Đương nhiên, chỉ là suy nghĩ mà thôi.

Diệp Khai có thể nói là lợi hại hơn chú chó nhỏ đó rất nhiều.

Có lần, vào nửa đêm, lúc đồng giường, quyến luyến say sưa chưa dứt, Diệp Khai hờn giận hắn dục cầu bất mãn, không nhẹ không nặng mà cắn một vết trên đầu vai hắn để trả thù.

Dấu răng hình bán nguyệt, máu còn chảy không ít.

Hai tay của hắn ôm gọn thắt lưng của Diệp Khai, chống đỡ thân thể, hắn còn không thèm để ý chút nào mà hôn lên khoé miệng y cùng máu của chính hắn, rồi lại đặt cằm lên vai y mà cười thầm.

… Vết sẹo đó, là vật duy nhất Diệp Khai để lại trên người hắn.

Cho đến sau này… Lúc trọn đêm ngủ không được, thổn thức tựa đầu giường, hắn vẫn chỉ vuốt ve vết sẹo đó nhiều lần rồi nghĩ:

Vì cái gì mà tên gia hoả tuỳ hứng đáng chết kia không chịu về nữa, không chịu cho hắn thêm một vết sẹo bên vai kia?

—— rốt cuộc cũng đuổi kịp Diệp Khai vào lúc đến trước cổng Hiệp Khách Sơn Trang, hắn đưa tay nhấn một cái, gắt gao tóm gọn bả vai Diệp Khai.

“Uy, mau thả ra, ta phát hiện …”

“Vô luận ngươi phát hiện cái gì, hiện tại ngươi đang bị thương, không được đi!”

Diệp Khai chấn động, chậm rãi quay đầu lại, hiển nhiên là bị ngữ khí bá đạo này của hắn làm cho kinh sợ.

Phó Hồng Tuyết cũng biết mình lỡ lời, bèn dừng một chút, mới miễn cưỡng nói thêm một câu:

“Hiện tại không biết bên trong là thế nào, tùy tiện xông vào, vạn nhất là bẫy thì sao?”

“Sợ cái gì?”

Diệp Khai lại hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra:

“Dù sao hai chúng ta đều đã ở đây, cùng lắm thì đồng thời đi vào. Ta tận mắt nhìn thấy tên Quỷ diện nhân dùng Hoả diễm hồng châm ám toán ngươi rồi bỏ chạy vào Hiệp khách sơn trang —— nơi này khẳng định có chuyện đáng ngờ!”

“Mặc kệ bên trong có cái quỷ gì, cũng phải chờ ngươi dưỡng thương tốt rồi mới đi được. Ta hiện tại sẽ không đi vào, lại càng không cho ngươi đi vào.”

Ngữ khí của Phó Hồng Tuyết xem như có chút mềm mỏng hơn trước, nhưng vẫn dứt khoát không cho y thương lượng. Hắn tuyệt sẽ không mạo hiểm sự an nguy của Diệp Khai để lấy bất cứ sự gì nữa.

“Ai, sao ngươi lề mề vậy? Chút thương tích này đâu có là gì.”

Diệp Khai liếc hắn một cái, bắt đầu không kiên nhẫn.

Phó Hồng Tuyết cố nén mà hít mạnh một hơi, nhịn xuống xúc động muốn một chưởng đánh ngất y, dứt khoát nói luôn:

“Vừa rồi đánh với Yến Nam Phi, ta cũng bị thương.”

“Sao?”

Diệp Khai trừng lớn hai mắt, đảo nhanh trên người hắn:

“Ngươi bị thương lúc nào? Bị thương ở chỗ nào?”

Lúc Phó Hồng Tuyết giao đấu với Yến Nam Phi, y rõ ràng vẫn luôn trốn trên nóc điện mà cảnh giác chú ý, sao lại hoàn toàn không phát hiện ra chuyện Phó Hồng Tuyết bị thương?

“Thanh tẩy nội lực rồi điều trị một chút sẽ ổn thôi.”

Không định nói thêm nữa, Phó Hồng Tuyết trực tiếp lôi tay y bắt quay về.

Tuy rằng đã từng nhiều năm rèn luyện với Diệp Khai, nhưng hắn kỳ thật vẫn không thể nói dối. Cho nên hắn chỉ có thể tùy tiện tìm đại một cái cớ, rồi từng bước bỏ đi, nương theo bóng đêm mà che dấu biểu cảm trên mặt hắn khỏi ánh mắt của Diệp Khai.

Đối với cái cớ này, Diệp Khai triệt để không còn cách nào khác.

Nếu y nhất định muốn vào, Phó Hồng Tuyết chắc chắn sẽ đi theo. Y dám xem nhẹ bản thân, lại sẽ không dám đùa giỡn với tính mạng của Phó Hồng Tuyết.

“… Nhưng, vừa rồi có phải Yến Nam Phi đã chắn giúp ngươi một cây Hoả diễm hồng châm?”

Triệt để bỏ qua suy nghĩ khám xét Hiệp khách sơn trang, y mới nhớ ra một chuyện khác. Cho nên theo lí nào đó, muốn dời lực chú ý của Diệp Khai đi cũng rất dễ dàng.

“Ừ. Ta sẽ cảm kích hắn.”

Đến lúc thích hợp sẽ cho hắn chết thống khoái một chút.

“Người này… Đối với ngươi không có ý tốt.”

Diệp Khai trầm ngâm một lúc, liền kết luận.

Phó Hồng Tuyết cuối cùng cũng phải quay đầu lại:

“Làm sao ngươi biết?” Hắn là thật sự tò mò chuyện này.

Kỳ thật trước kia hắn đã phát hiện, trực giác của Diệp Khai tựa hồ đặc biệt chuẩn. Phàm là những người y không vừa mắt ngay từ lần gặp đầu, sau đó đều sẽ có vấn đề để chứng minh y đúng.

Cũng chỉ có thời điểm này, y mới từ một tiểu tử vô tâm vô phế luôn bám theo hắn, biến thành một thiếu hiệp giang hồ bất luận về từng trải hay tâm kế đều hơn hẳn hắn.

Diệp Khai dùng tay xoa cằm suy tư rồi đảo mắt nhìn hắn:

“… Phượng Hoàng Tập, là nơi Yến Nam Phi hẹn ngươi ước đấu. Ta đi theo ngươi cũng không lạ, nhưng cái tên Quỷ diện nhân kia thì… Hắn làm sao biết địa điểm này? Càng lạ hơn nữa, vừa lúc hắn đánh lén ngươi, Yến Nam Phi lại canh đúng lúc mà thay ngươi đỡ một châm…”

“… Dựa vào tính cách của ta, tất nhiên sẽ không mặc kệ Yến Nam Phi, nhất định sẽ giúp hắn chữa thương. Vết thương do Hoả diễm hồng châm gây ra, trị liệu một lần thì không đủ, như vậy một đoạn thời gian sau đó, ta nhất định phải cùng kề bên Yến Nam Phi, thậm chí sẽ trở thành bằng hữu với hắn, đúng không?” Phó Hồng Tuyết ngắt lời, giúp y nói ra hết những điều y muốn nói.

“Gì?” Diệp Khai lần thứ hai kinh ngạc: “Cho nên ngươi mới mặc kệ hắn?… Nhưng mà hắn nói, hắn biết người sát hại cha ngươi là ai mà!”

Đây không phải là chuyện Phó Hồng Tuyết muốn biết nhất sao?

Phó Hồng Tuyết cười: “Hắn định tiếp cận ta bằng cách làm cho ta phải tiếp cận hắn. Cho dù ta không cứu hắn, nhất định hắn cũng sẽ nghĩ cách tới tìm ta. Đến lúc đó, ta lại hỏi hắn về việc ai giết phụ thân ta cũng chưa muộn.”

“Phó Hồng Tuyết…” Diệp Khai dừng hẳn lại, giống như không biết phải làm sao, mắt trợn thật to, cố gắng lý giải hắn: “Ta như thế nào cho tới bây giờ không phát hiện… Hoá ra ngươi thông minh như thế?!”

Nhìn vẻ mặt của y, Phó Hồng Tuyết giật mình, sau đó nhịn không được, khoé môi khẽ cười: “Học từ ngươi.”

Thật ra hắn không hề dối trá, hắn thật sự học từ Diệp Khai.

Tuy rằng Diệp Khai vĩnh viễn cũng sẽ không tưởng tượng ra, quá trình học này đến tột cùng là như thế nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK