Đến tột cùng là do “Minh Nguyệt Lâu” có trước, cho nên Minh Nguyệt Tâm mới lấy danh tự là như vậy; hay là bởi vì tên của nàng là Minh Nguyệt Tâm, cho nên mới gọi thẳng chỗ ở của mình là “Minh Nguyệt Lâu”.
Về phần y vì sao lại sinh ra loại nghi hoặc nhàm chán này thì…
Nguyên nhân chủ yếu vẫn là bởi vì tới lúc này y lại thấy bên cạnh Minh Nguyệt Lâu cũng có một tòa lầu hoa lệ.
Hơn nữa tòa lâu kia, còn thực phong nhã mà tên là: “Phát xuân lâu”.
Cho nên Diệp Khai suy nghĩ liền không kìm lòng nổi mà lảm nhảm một chút:
Nếu lúc ấy Minh Nguyệt Tâm không chọn Minh Nguyệt Lâu, mà là này tòa “Phát xuân lâu” này thì… Như vậy…
Y yên lặng ngẫm nghĩ cách Minh Nguyệt Tâm đặt tên, đem cái danh tự này cùng chữ tâm kết hợp, nghiêm túc đọc một lần… Sau đó quyết định, y vừa rồi không có nghĩ gì cả, quả thật không nghĩ gì cả.
“Vì cái gì… mà cái chỗ Minh Nguyệt Lâu này lại không có cầu thang?”
Nhìn Lạc gia phụ tử bắt một đống người trồng chuối đỡ mình bò lên gờ tường cốt để gặp cho được Minh Nguyệt Tâm, Diệp Khai đứng góc tường xem cuộc vui, rốt cuộc chộp lấy tay Hồng Tuyết, kỳ quái hỏi một câu.
Phó Hồng Tuyết kề bên thật sự nghiêm túc suy nghĩ, sau đó lãnh đạm trả lời y:
“Đại khái là lúc muốn giết người diệt khẩu, trực tiếp từ trên lầu đẩy xuống sẽ tiện hơn.”
Yến Nam Phi đứng ở phía sau hai người bọn họ khóe mắt giật mạnh, không kìm lòng mà lui ra phía sau nửa bước, cùng bọn họ ngăn cách một đoạn khoảng cách an toàn——
Hắn càng ngày càng cảm thấy, có lẽ Minh Nguyệt Tâm để cho hắn đi tiếp cận Phó Hồng Tuyết cùng Diệp Khai, kỳ thật là cái quyết định sai lầm.
… Hai người kia còn có thể giấu giếm ăn ý ân ái một chút được không?!
Phía trước toà lâu, Lạc chưởng môn tuy rằng ục ịch, tốt xấu vẫn thật sự có tài lực.
Lão ta bật người tại chỗ, bọn thuộc hạ nhất nhất xếp đè lên nhau dùng tay đỡ cái mông to bự của lão, sau đó thoáng chốc thân thể to béo đó lại bật người nhảy vào phía bên trong Minh Nguyệt Lâu.
Minh Nguyệt Tâm trước đã nói năng lỗ mãng với hắn, bên trong liền truyền đến thanh âm đánh nhau.
“… Các ngươi không ra tay sao? Phó Hồng Tuyết… Ngươi không còn muốn hỏi Minh Nguyệt Tâm về cái chết của cha ngươi sao?”
Vì thế, mắt thấy hai người bọn họ vào thời điểm không nên bình tĩnh bỗng nhiên bình tĩnh ngất trời, Yến Nam Phi rốt cuộc vẫn nhịn không được khiêu khích một cái.
Đây chính là mục đích hắn dẫn Phó Hồng Tuyết tới nơi này.
“Không có việc gì. Ta nghe nói Minh Nguyệt Tâm cô nương võ công cao cường, chờ bọn hắn đánh xong, ta lại ra tay cũng không muộn.”
“Chính là ngươi hiện tại không ra tay, vạn nhất nàng bị chọc giận rồi không muốn giúp ngươi thì sao?”
Yến Nam Phi đã tận lực làm khẩu khí của mình nghe chân thành đến mức tận cùng.
Phó Hồng Tuyết trầm mặc một khắc, rốt cuộc ở trong lòng nhẹ nhàng hít một hơi.
Nên tới, chung quy là phải tới.
Cho dù hắn có muốn ngoảnh mặt không lo, vẫn sẽ có thêm vấn đề khác nhảy ra.
Nghĩ thông suốt chuyện này, hắn trực tiếp đưa tay bắt lấy cánh tay của Diệp Khai, sau đó nhún thân mình nhảy lên một cái, mang theo cả y nhẹ nhàng tiếng vào Minh Nguyệt Lâu.
——tiểu tổ tông này đặt ở chỗ nào hắn đều lo lắng, cần phải đem khư khư bên người mới có thể trông nom cẩn thận được.
Trong lâu trần hoa mỹ thảm, Lạc chưởng môn đã nằm phơi bụng như con ếch ở góc phòng.
Minh Nguyệt Tâm vẫn như trong kí ức của hắn, xinh đẹp như hoa, khí chất thanh cao ngồi ở đó, quần áo bạch y cùng hoa văn gợn sóng như mây trời ngay rìa lụa, tóc dài thanh lịch bới nhẹ bằng trâm đơn, vòng hoa thanh tân xinh xắn điểm tô, đang trợn to mắt kinh ngạc nhìn bọn họ.
—— cho nên Phó Hồng Tuyết cũng đã ngây dại như thế.
Diệp Khai như có điều suy nghĩ mà đánh giá Minh Nguyệt Tâm, lại vì Minh Nguyệt Tâm quay đầu yên lặng nhìn hắn mà bất tri bất giác nhăn lại đôi mi, sau đó hai chân nhanh chóng bước lên, một bước chắn ở trước mặt hắn, bày ra tư thế phòng ngự.
—— y không biết Phó Hồng Tuyết nhìn thấy Minh Nguyệt Tâm vì sao lại tỏ ra khiếp sợ như thế. Nhưng trực giác của y nói cho y biết, giờ khắc này Phó Hồng Tuyết đã hoàn toàn mất đi năng lực tự bảo vệ mình.
Bất luận kẻ nào nếu đột nhiên ra tay, đều có khả năng nháy mắt lấy mạng của hắn.
Minh Nguyệt Tâm bỗng nhiên đứng lên, Diệp Khai theo bản năng lui một bước, Phó Hồng Tuyết sau lưng của y cũng chỉ có thể lui theo một bước.
Minh Nguyệt Tâm lại đi đến một bước, Diệp Khai lui một bước, Phó Hồng Tuyết không thể không lui vì thế đành lùi sát lan can.
Sau đó hắn bởi vì trợt chân, cả người liền về ngã ra sau.
Diệp Khai kinh hãi, lập tức nhảy xuống theo hắn.
Minh Nguyệt Tâm cũng giống như thân thiết mà phi thân xuống.
Diệp Khai ngay giữa không trung nắm được Phó Hồng Tuyết, hai người đồng thời rơi xuống đất.
Một cái Tử Ngọ Thấu Cốt Đinh bỗng nhiên từ chỗ tối bay tới, Diệp Khai phát hiện liền biết phóng đao đã không kịp, vì thế không chút nghĩ ngợi gì mà giơ tay đón ——
Chỉ nghe “Đinh” một tiếng, Phó Hồng Tuyết nhanh như chớp giật, vung đao đánh rụng nó đi, nháy mắt hắn sợ tới mức cơ hồ ra một thân mồ hôi lạnh:
“—— ngươi điên rồi! Vật kia có độc!”
“—— còn dám nói! Ta nếu không đỡ, nó sẽ hướng vào ngươi!”
Diệp Khai rống còn to hơn hắn.
Phó Hồng Tuyết biểu tình đình trệ, ngay sau đó ngữ khí liền nhu hòa xuống:
“Thực xin lỗi.”
Lồng ngực của hắn đến giờ vẫn còn phập phồng, thật sự không thể giữ bình tĩnh.
“Không có việc gì.”
Diệp Khai trấn an vỗ vỗ vai hắn, sau đó xoay người hất mặt về phía Minh Nguyệt Tâm, ý bảo hắn:
“Này, người ngươi tìm ở kia kìa. Có gì ngươi hỏi nàng ngay tại nơi này đi.”
Phó Hồng Tuyết lại trầm mặc.
Đối diện Minh Nguyệt Tâm vẫn là tiên tử giáng thế đoan trang xuất trần, biểu tình là nghi hoặc cùng ẩn ẩn chờ mong.
Diệp Khai thì lưu loát xoay người, cảnh giác nhìn giang hồ bốn phía, tay không biết từ lúc nào đã thủ sẵn một cây phi đao.
Chỉ cần cổ tay y hơi chuyển, ánh đao mảnh lại lạnh thấu xương liền nhoáng qua một cái trong bóng đêm.
Y không có sát ý, chỉ muốn doạ.
Không biết đợi sau bao lâu, Phó Hồng Tuyết rốt cuộc mở miệng, nhỏ nhẹ mà thận trọng nói với Minh Nguyệt Tâm:
“… Minh cô nương, vòng hoa trên tóc cô, thật sự hơi nhỏ. Nếu mà so với cách bới tóc đó, thoạt nhìn thật giống quai ấm trà, thật sự không hợp. Lần tái kiến xin cô đổi kiểu khác vừa mắt hơn.”
Minh Nguyệt Tâm vẫn luôn bảo trì biểu tình đến thực hoàn mỹ rốt cuộc đớ người.
Khóe miệng giật giật, giống như là muốn cười, lại vô cùng giống trúng gió.
Sau đó Phó Hồng Tuyết không nói được một lời mà kéo Diệp Khai qua bên cạnh, ngay trước con mắt kinh ngạc như muốn rớt ra của quần chúng giang hồ mà thong thả ly khai.
—— Diệp Khai hiển nhiên có chút xuất hồn.
Hai người sóng vai đi trong được một lúc, y mới thu hồi phi đao trong tay, sau đó chút chần chờ hỏi một câu:
“Ngươi lại đang định … làm cái quỷ gì?”
Phó Hồng Tuyết cười cười, từ trong lòng ngực lấy ra miếng da mà đưa cho y.
Diệp Khai liền theo ánh trăng chậm rãi mở ra, phát hiện bên trong là một bức họa, họa một nữ hài tử hãy còn rất nhỏ tuổi, quần áo phục sức đều giống với Minh Nguyệt Tâm vừa nãy, nhan sắc thật có bảy phần tương tự.
“Lúc Yến Nam Phi theo chúng ta, trong lúc vô tình hắn có lẽ đã nhìn thấy bức họa này.”
Có một ngày Yến Nam Phi đến phòng của hắn tìm, vừa vặn hắn mới vừa tắm rửa xong, lúc mặc y phục, cuộn tranh này đã rớt ra rồi được Yến Nam Phi nhặt lên.
“… Nữ hài trong tranh này là ai?”
Diệp Khai còn tự động lau cho sạch phía bên ngoài rồi mới đưa trả lại cho hắn.
“Khi còn bé, có một nữ hài, chỉ vì dám giao hảo với ta mà bị mẫu thân đánh rơi xuống núi. Nàng là người đầu tiên chết vì ta.”
Diệp Khai rũ mắt, dùng sức nhấp nhấp khóe môi, không nói được gì.
“Ta giữ bức tranh của nàng, không phải là bởi vì áy náy, mà là để nhắc nhở ta phải càng tiến bộ, không phụ lòng của nàng.”
Phó Hồng Tuyết nghiêng đầu nhìn nhìn y, chậm rãi nói tiếp.
“Cho nên, Minh Nguyệt Tâm cố ý ăn diện thành cái dạng này?
Là muốn đêm nay ngươi khiếp sợ mà sơ hở rồi dễ dàng thủ tiêu? Hay là muốn mượn cơ hội này tiếp cận ngươi?”
“Không để ý chứ…”
Phó Hồng Tuyết đưa qua tay đi, nhẹ nhàng cầm tay Diệp Khai:
“Bên cạnh ta còn có ngươi, ai có thể giết được ta?”
—— kỳ thật một khắc kia tim hắn đập loạn nhịp, ngay lúc hắn chợt phát hiện trong mắt Minh Nguyệt Tâm ra vẻ kinh ngạc cùng vô tội lại khó che dấu được vẻ gian xảo.
Một khắc kia, hắn thật sự thực giật mình.
Mới gặp Minh Nguyệt Tâm kia tựa như Thuý Nùng tái sinh, ánh mắt đầu tiên đó trong trí nhớ của hắn, vẫn luôn tốt đẹp mà khó quên.
Trước kia, mãi về sau hắn mới hiểu, lúc ban đầu Minh Nguyệt Tâm cố ý giả dạng thành Thuý Nùng để gần hắn, kỳ thật là không có hảo ý.
Nhưng ngay ánh mắt đầu tiên, ở trong lòng hắn cùng trong trí nhớ, đều chưa bao giờ thay đổi quá.
Nhưng hôm nay lại lần nữa nhìn, hắn mới phát hiện… Nguyên lai sự xinh đẹp đó, thật ra chỉ là vì kí ức của hắn điểm tô thêm.
Sau đó hắn lại nhớ tới từng việc hắn cùng Minh Nguyệt Tâm cùng nhau trải qua.
Người trong lòng lúc ban đầu Minh Nguyệt Tâm là Yến Nam Phi. Bọn họ liên thủ giăng bẫy, chỉ để Minh Nguyệt Tâm Đưa lại gần hắn.
Sau đó Yến Nam Phi phản bội, Minh Nguyệt Tâm nản lòng, tình cảnh bắt buộc, cuối cùng Minh Nguyệt Tâm liền triệt để lưu lại bên cạnh hắn.
Minh Nguyệt Tâm võ công rất cao, rồi lại tỏ ra thực nhu nhược, bởi vì Yến Nam Phi, bởi vì hắn, bởi vì Chu Đình, bởi vì nhiều nguyên nhân, cuối cùng không ngừng bị thương tổn, không ngừng trúng độc, không ngừng mà đau khổ.
Cho nên hắn di tình cũng thế, thương tiếc cũng thế, yên thích cũng thế, tuyệt đại đa số thời gian cùng lực chú ý đều chỉ dành cho một mình Minh Nguyệt Tâm.
Cho nên hắn mới lãng phí cả một đoạn thời gian… Đã biết, lại chưa từng để ý, có một người vẫn luôn lặng yên đứng ngay sau hắn, vì hắn mà làm rất nhiều việc.
Y cũng vì hắn mà không ngừng trúng độc, không ngừng bị thương, cho tới bây giờ đều là chẳng hề để ý, cũng không rên một tiếng, chỉ ngẫu nhiên nhảy ra la hét ầm ĩ để nhắc nhở hắn có nguy hiểm, còn thường thường dùng thái độ vô pháp vô thiên trợn mắt với hắn.
Cho nên hắn che chở Minh Nguyệt Tâm, quan tâm Chu Đình, sau đó lại cứ yên tâm mà để mặc Diệp Khai vào sinh ra tử vì hắn.
Lúc đó hắn chưa bao giờ nghĩ qua, nếu ngày nào đó Diệp Khai không còn nữa, hắn sẽ phải làm như thế nào.
Thậm chí ngay lúc Diệp Khai chết trước mặt hắn, hắn cũng không chịu buông tha, hắn không quan tâm chính mình có thể chết ở trong tay Diệp Khai hay không, cũng không nghĩ đến… Diệp Khai với hắn mà nói, đến tột cùng là ý vị gì.
—— bởi vì hắn quên mất phải quý trọng, cho nên, lão thiên gia thu lại thứ trân quý của hắn một lần, cho hắn khắc sâu lần trừng phạt này.
Đi đến một dòng suối róc rách chảy, Phó Hồng Tuyết chậm rãi dừng bước, quay đầu nhìn Diệp Khai bên người, bỗng nhiên thở dài hàm tiếu, nhỏ nhẹ nói một câu:
“… Diệp Khai, ngươi vì cái gì mà ngốc như vậy?”
“A?”
Dưới ánh trăng Diệp Khai há to mồm, đáy mắt trong veo như nước phản chiếu minh nguyệt, rồi lại tràn đầy nghi hoặc.
—— vì thế Phó Hồng Tuyết nhẹ cúi đầu, nhẹ vòng tay đỡ lấy tấm lưng, sau đó quyết đoán ôn nhu mà hôn xuống.
Rất nhẹ thôi, chỉ mới vừa chạm vào, đã lập tức tách ra.
Diệp Khai giống như bị điểm trúng huyệt đạo, hoàn toàn vì giật mình mà sững người.
Cho đến khi hắn tự tiếu phi tiếu bỏ ra, Diệp Khai mới mãnh liệt dùng mu bàn tay mà lau mạnh môi, lui bước đến mức thiếu chút nữa ngã vào suối, mơ hồ không rõ.
Trợn mắt hất hàm với hắn:
“… Ngươi… Ngươi làm gì! Ngươi rõ ràng, rõ ràng thấy ta không phải là nữ nhân… Cũng không phải đoạn tụ!”
Phó Hồng Tuyết buông tay, giống như là hắn chưa hề làm gì, có vẻ như đang cười, lại có vẻ làm thinh, thật bình tĩnh mà nói:
“Không sao, ngươi không phải, ta phải là được.”
“Ngươi… Ngươi…”
Diệp Khai dùng sức lấy mu bàn tay cọ miệng, miệng lại mở thật to, rốt cuộc triệt để bị làm cho ngốc ngẩn người.
Sau đó Phó Hồng Tuyết triệt để bật cười, vươn tay định khoác vai y, giống như bình thường sẽ dùng sức vỗ vài cái, giương mắt nhìn trước mặt không biết từ đâu đã có vài bóng chim bay:
“Tùy tiện đùa một chút, ngươi liền bị dọa thành như vậy, xem ra Diệp thiếu hiệp lá gan cũng không lớn cho lắm.”
Cứ như vậy mở to miệng mà bị hắn bỏ lại sau lưng, Diệp thiếu hiệp triệt để phế bỏ đầu óc, rốt cuộc cũng chạy lên, phản ứng đầu tiên chính là —— hình như mình mới bị hắn phi lễ.
“… Uy! Ta có chỗ nào nhát gan? … Là ngươi tự mình đột nhiên đùa cái kiểu này. Thật là không đứng đắn!”
Vừa cố gắng tránh thoát khỏi bàn tay mang ý đồ xấu của hắn, lại vừa muốn to miệng vãn hồi mặt mũi….
Phó Hồng Tuyết như ý y mong muốn, cánh tay đanng muốn quàng vai liền dịch xuống nắm chặt lấy tay y, khẽ xiết lại. Lúc này đây, thế nào cũng không cho phép y lại trốn tránh.
… Không sai, hắn chính là cố ý muốn dọa Diệp Khai.
Phó Hồng Tuyết gục đầu xuống, nghĩ thầm thanh thản.
Cứ như vậy, đánh động y một chút, rồi sẽ làm cho y tự mình nghĩ suy.
—— đối với loại người thông minh quá mức này, ngươi cũng chỉ có thể xuất kỳ bất ý mà triệt để quấy rầy tâm trí y, vậy mới có thể khiến cho y bất giác tìm hiểu xem ngươi muốn gì.
Đây là tổng kết mà sau khi kề cận Diệp Khai ngày đêm, hắn mới suy ra được.
Cứ vậy đi…
Hắn kỳ thật là có chút hoài niệm, bộ dáng Diệp Khai thủy chung đuổi theo sau hắn năm đó.
Cho nên, hắn liền bất động sắc thanh mà gieo hạt.
Bởi vì, hắn cũng tin tưởng ——
Ngày thu hoạch đó, hẳn là sẽ không quá xa.