Bước ra khỏi căn nhà mà Hướng Ứng Thiên che giấu hắn, Phó Hồng Tuyết nghĩ ngợi một chút, sau đó nhanh chóng chạy về khách điếm.
—— chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất.
Dựa vào hiểu biết của hắn với Diệp Khai, với tính cách mạo hiểm của Diệp Khai, y tuyệt đối trở lại khách điếm mà bọn họ ở trọ.
Lạc gia đã dẫn người đến “phong toả hiện trường”, gần như là chắn khắp mọi ngả.
Cho nên ẩn thân trên tán cây ngay hậu viên khách điếm quan sát một lúc, tính toán được lúc bọn họ thay ca canh giữ, Phó Hồng Tuyết mới vọt người trực tiếp xông vào lầu hai.
Chưởng phong nhẹ xuất, người còn chưa rơi xuống đất, cửa sổ phòng hắn đã khe khẽ mở bật ra.
Vào cửa rồi hắn lại nhanh chóng đóng kỹ. Một chút thanh âm đều không phát ra.
Cửa phòng bên cạnh cũng bật mở. Diệp Khai dựa tường, tay thủ sẵn phi đao rồi nấp kỹ vào cửa sổ.
Giây phút y nhìn thấy chính là Phó Hồng Tuyết vọt vào, cả cơ thể liền nhũn ra té xuống.
Phó Hồng Tuyết nhấc chân triển một cước, một bàn hai ghế nhanh chóng bay qua chắn giữ cửa phòng.
Phó Hồng Tuyết lại phi thân nhanh chóng đón lấy Diệp Khai đang ngã ra, ôm trọn lấy y.
“Không cần lo lắng, chỉ là Nhuyễn cân tán thôi…”
Diệp Khai tựa hồ rất bất mãn trạng thái yếu ớt này của mình, ngữ khí đều là tự giễu.
Trán y đổ mồ hôi lạnh, thanh âm cực kỳ trầm. Vừa sợ bên ngoài có người nghe được, vừa vì khí lực đã tiêu hao gần hết.
“Ta biết.”
Hắn chính là đã phát hiện Diệp Khai khác thường nên mới nói y đi trước.
Nhuyễn cân tán chắc là tẩm trên người con mèo đó, đại khái để chắc chắn bọn họ không chạy xa chỗ đó được. Dược hiệu chỉ có một canh giờ, quá hạn liền tự mất.
Nếu bọn họ thật sự thuận lợi chết ở trong tay đám người Quả Giới, như vậy sẽ không còn ai điều tra xem người nào giăng bẫy.
Tại vì Diệp Khai bị con mèo đó cào đến rướm máu, cho nên dược hiệu phát tác trên người Diệp Khai mới nhanh và lợi hại như vậy. Kỳ thật Phó Hồng Tuyết bị ảnh hưởng một chút, nhưng dùng để diễn xuất trước mặt Hướng Ứng Thiên lại thật vừa vặn.
“—— có chỉ có bị như thế này, ngươi mới chịu ngoan ngoãn rời khỏi chỗ nguy hiểm?”
Phó Hồng Tuyết nửa quỳ trên mặt đất, thay đổi tư thế, một bàn tay nâng phía sau lưng của y, dùng gác cằm lên đầu y, để người y hoàn toàn nằm gọn trong lòng của mình. Một tay khác moi ra một đồng bạc ném nhẹ về phía cửa, đồng tiền đụng vào tường lại bắn ngược trở về, vừa vặn đẩy ấm trà trên bàn bay tới.
“Chỉ có thể vướng chân ngươi vậy… ta còn ở lại nơi đó làm gì?”
Diệp Khai yếu ớt đến lợi hại, khẽ cười chỉ làm lộ sắc tái nhợt trên môi, có chút dọa người.
Bị hạ dược, y vẫn không để bất luận kẻ nào nhìn ra một tia sơ hở, chống đỡ chạy về khách điếm, sau đó trốn vào trong gian phòng này, vẫn không chút nào lơi lỏng mà chờ hắn trở về.
Phó Hồng Tuyết cũng không thèm nhìn tới mà vươn tay tiếp lấy ấm trà, liền tự uống một ngụm rồi lại cúi xuống mớm cho y, chờ y uống xuống mới nhẹ vỗ lưng rồi hỏi:
“Còn muốn sao?”
“… Muốn.”
Hai tay Diệp Khai bắt lấy cổ tay đang cầm ấm trà của hắn, dốc xuống vài ngụm nữa rồi mới hết hơi hết sức mà buông ra, tựa vào trước ngực hắn thở dốc một hơi:
“Ngươi đoán xem… Người đặt cái bẫy này là ai?”
Hắn còn có điều muốn nói với y.
Ánh mắt của Phó Hồng Tuyết lại rất đảo quanh phòng tìm kiếm.
Hắn phải lập tức mang Diệp Khai rời đi, hơn nữa trên đường còn phải tùy thời bảo trì sức chiến đấu —— không ai có thể chắc chắn sau khi bọn họ ra ngoài còn có thể gặp lại bọn Quả Giới hay không.
“… Lúc ta rời đi, Yến Nam Phi cư nhiên lặng lẽ đi theo. Hoàn hảo dược hiệu này cần một thời gian mới phát tác, ta đã phóng phi đao doạ gã chạy mất rồi.”
—— Phó Hồng Tuyết nhíu mày, hai tay bỗng nhiên dùng sức gắt gao xiết chặt lấy Diệp Khai.
Hắn cư nhiên quên mất… Vô luận Diệp Khai giả bộ không có chuyện gì đến thế nào, y vẫn là đã đoán ra người đặt bẫy, cũng biết con mèo kia có vấn đề!
Yến Nam Phi dám đi theo Diệp Khai, chính là muốn thăm dò xem hắn sẽ xử trí ra sao.
Nếu Yến Nam Phi mà to gan hơn một chút, mọi việc sẽ…
Phó Hồng Tuyết đã hoàn toàn không dám nghĩ thêm nữa.
“… Cho nên ngươi về sau ngàn vạn lần phải cẩn thận Yến Nam Phi cùng Minh Nguyệt Tâm… Hai người kia, có lẽ còn tính toán thâm ý hơn chúng ta nhiều.”
Diệp Khai lại không phát hiện ra hắn sợ chuyện gì, chỉ biết là hắn đang khiếp sợ.
Phó Hồng Tuyết lại trầm mặc một khắc, đột nhiên đưa tay giật áo choàng xuống, rút đao vẽ hai đường, áo choàng liền bị cắt thành từng dây vải. Sau đó hắn nhanh nhẹn kết chúng lại thành một dây dài cực kỳ chắc chắn rồi mới nâng Diệp Khai đứng lên.
Phó Hồng Tuyết dùng một tay giữ lấy thắt lưng giúp Diệp Khai lảo đảo đứng, tay kia lại dùng dây vải vừa nãy quấn quanh hông Diệp Khai ba vòng, buộc chặt lại. Sau đó xoay người, kéo dây vải quấn quanh lưng mình, cũng vòng thêm ba vòng, giữ Diệp Khai dính sát lấy hắn.
Sau đó hơi hơi ngồi xổm, hai tay ở sau lưng vững vàng nâng, kéo cả người Diệp Khai vác lên lưng hắn.
“—— như vậy, mặc dù là có cõng ngươi, ta cũng có thể tùy thời đấu với người khác.”
Một tay nâng giữ mông Diệp Khai, một tay cầm lấy đao, Phó Hồng Tuyết nhìn nhìn cửa phòng đã bị bàn cùng ghế chặn lại, quyết định vẫn là nhảy ra khỏi cửa sổ tiện hơn.
Dọc theo đường đi, miễn cưỡng coi như là gió êm sóng lặng, không có gặp bất luận cái gì ngăn trở.
Diệp Khai hoàn toàn vô lực phản kháng mà bị trói trên lưng Phó Hồng Tuyết, lúc này cũng đành chịu, vì thế mà bắt đầu giở thói trêu chọc hắn:
“Ta còn tưởng rằng, ngươi vĩnh viễn đều chỉ biết cõng đao, không ngờ là ngươi cõng người cũng rất thuần thục đi. Trước kia cõng quá nhiều người rồi đúng không?”
Phó Hồng Tuyết chọn hướng đi ít người, từ nóc nhà nhảy thẳng xuống rồi cứ thế chạy về Hiệp Khách Sơn Trang.
“Ta chưa từng cõng ai, ngươi là người thứ nhất.”
Phó Hồng Tuyết y trả lời như vậy.
“Bởi vì trên đời này, ta chỉ cõng người quan trọng hơn cả đao của ta.”
Lời này tựa hồ doạ sợ Diệp Khai.
Y lại trầm mặc trong thời gian rất dài, Phó Hồng Tuyết có thể cảm giác được, nên hắn vốn ít khi cười, vậy mà lúc này cũng ẩn ẩn cong môi.
Cuối cùng, y khoát hai tay qua cổ của Phó Hồng Tuyết, không biết nghĩ gì mà siết nhẹ, hai bàn tay nhẹ nhàng giao nhau, dán lên chỗ trái tim của Phó Hồng Tuyết, sau đó thì thầm vu vơ:
“Phó Hồng Tuyết, ngươi yên tâm —— ta nhất định sẽ cố gắng hảo hảo mà sống.”
Đây là cam đoan, là quyết tâm, nói cho Phó Hồng Tuyết nghe, cũng là nói cho chính y nghe.
Sau đó một khoảng thời gian, y mới nói cho hết lời, thanh âm còn thì thầm hơn trước.
Thì thầm để chỉ một mình Phó Hồng Tuyết mới có thể nghe, thì thầm để tan ngay trong gió, đừng hòng có ai khác nghe được.
Y nói:
“… Ta sợ ta chết rồi, trên đời này liền không còn ai đối xử tốt với ngươi.”
—— Phó Hồng Tuyết đáy lòng mãnh liệt đau, trong phút chốc cước bộ cơ hồ dừng lại.
Chuyện cũ giống như vượt khỏi lá chắn ký ức bao trùm lấy hắn, làm hắn hoảng hốt nhớ lại rất nhiều, rất nhiều cảnh tượng…
Người sau lưng hắn, từ thuở trước đã như thế, không sợ, không lo, vĩnh viễn cười như trời có sập xuống y cũng không để ý, cười đến mức làm người ta thương yêu…
Giống như định mệnh lại an bài, y vì hắn mà sinh ra.
Lúc ấy y liều lĩnh hết thảy là vì hắn, sau đó lại vô phúc ra đi cũng vì hắn…
Hiện giờ y nói y muốn cố gắng hảo hảo sống —— vẫn là vì hắn.
Cho nên y chỉ nói một câu như vậy, hắn lại nghe hiểu hết ẩn ý bên trong.
Tên ngốc này cho rằng… Hắn sẽ quý trọng cùng coi trọng y, chỉ là bởi vì, y người duy nhất trên đời này tốt với hắn sao.
Cho nên, y muốn cố gắng sống, chỉ để tốt với hắn.
… Rõ ràng là một người thực thông minh, vì cái gì lại có thể ngốc thành như vậy.
Hắn muốn cười, rồi hốc mắt lại khó hiểu mà nóng lên.
Hắn làm sao không rõ…
Trên đời này, đích xác sẽ không lại có người thứ hai, giống như Diệp Khai đối tốt với Phó Hồng Tuyết.
Chính là Phó Hồng Tuyết quý trọng Diệp Khai, nhưng không phải vì Diệp Khai đối tốt với Phó Hồng Tuyết.
—— vì thế hắn cũng nâng lên một bàn tay, vỗ nhẹ nhẹ lên chỗ hai tay Diệp Khai đang đan lại, sau đó nắm chặt. Làn da kề sát làn da, độ ấm cảm thụ độ ấm.
Tiếp đó, hắn hít một hơi, thầm nói một lời:
Đó là bởi vì… Ngươi là Diệp Khai.