Vui lòng mang truyện đi nhớ ghi nguồn.
Tuy rằng giọng điệu của Trịnh Gia Tuần có hơi không thân thiện, làm ra bộ dạng "Đừng có mà động đậy, chị đây tới là để kiếm chuyện", thế nhưng Ôn Lý lại cảm thấy trên người cô nàng không có chút ác ý, nhìn cô nàng giống như một con mèo Ragdoll xinh đẹp và kiêu hãnh.
Trịnh Gia Tuần không làm Ôn Lý sợ hãi, nhưng lại làm Vưu Thiến có chút hoảng sợ. Cô bé có chút rụt rè, lén kéo tay áo Ôn Lý, thấp giọng hỏi: "Chị Ôn Lý, chị và cô ấy cãi nhau sao? Nếu không, để tôi đi gọi cho Từ tổng, ông ấy đang ở trên lầu ba."
Vưu Thiến sợ Ôn Lý bị bắt nạt nên muốn tìm ông chủ bộ phận hành chính làm chỗ dựa cho mình.
Ôn Lý bị lòng tốt trong sáng này sưởi ấm, cô dùng khăn giấy lau chóp mũi cho Vưu Thiến, giúp cô lau đi giọt mồ hôi mỏng manh, nhẹ nhàng an ủi: "Không sao đâu, tôi đi nói với Trịnh lão sư vài câu, sau đó quay lại giúp cô trang trí hội trường."
Theo động tác, mùi thơm từ trên người Ôn Lý lan ra nhẹ nhàng, mùi rất dễ chịu, không biết là mùi nước hoa hay mùi giặt của hãng nào. Hương thơm ấy tạo nên một bầu không khí tựa như những bông hoa sơn chi (hoa dành dành) trắng muốt ướt đẫm trong mưa, trong trẻo, vô hại và sạch sẽ.
Không hiểu sao, Vưu Thiến có chút đỏ mặt, cô cho rằng sự dịu dàng có lẽ còn nguy hiểm hơn sắc đẹp.
Cảm giác mềm mại và tinh tế đó thật sự rất ấm lòng.
Ôn Lý đặt bảng tên của Trần Hạc Chinh xuống, đi qua hết hội trường, tiến về phía Trịnh Gia Tuần.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, vài sợi tóc xõa xuống bên tai Ôn Lý, cọ vào má, khiến cô có chút ngứa ngáy. Cô giơ tay lên, dùng đầu ngón tay vén qua rồi kéo ống tay áo xuống, để lộ cổ tay trắng như tuyết, vành tai cũng nhỏ nhắn và trắng trẻo, dáng vẻ trầm lặng, dịu dàng, nhìn qua thật biết điều.
Ánh mắt của Trịnh Gia Tuần không ngừng rơi vào Ôn Lý, nhìn dáng đi, khuôn mặt và những phụ kiện nhỏ trên người của Ôn Lý, không kiên kỵ mà quan sát.
Đối mặt với ánh mắt đó, Ôn Lý không hề cảm thấy xấu hổ hay khó chịu. Cô bước đến trước mặt Trịnh Gia Tuần, giải thích tin nhắn cho cô ấy trước: "Tôi đã thấy tin nhắn nhưng ko biết trả lời như thế nào, định về suy nghĩ..."
"Cô đang nghĩ gì vậy?" Trịnh Gia Tuần nhướng mày, ngũ quan đẹp đến sáng ngời, "Người muốn xăm hình là tôi, cô chỉ cần đưa tôi đến đó, có gì cần phải 'suy nghĩ'?"
Nói thẳng ra như vậy làm người ta không đỡ nổi.
Ôn Lý mím môi.
Trịnh Gia Tuần tháo kính râm trên sống mũi xuống, nói thêm: "Tôi nghe nói có nhiều kiểu xăm khác nhau: kiểu Nhật, kiểu truyền thống cũ, kiểu Âu Mỹ, hình chim hạc ấy. Cái nào trông đẹp hơn nhỉ? Cô có thể cho tôi lời khuyên được không?"
Hai từ "Chim hạc", đặc biệt là từ "Hạc" nghe khó chịu vô cùng.
Ôn Lý không muốn cùng Trịnh Gia Tuần nói nhiều về chủ đề này nên đổi ý: "Tiệm xăm đó không có nhiều nghệ nhân xăm hình, lịch xăm lúc nào cũng có người đặt, cần phải hẹn trước, tôi sẽ gửi Wechat của tiệm xăm đó cho cô, cô cứ việc nhắn tin tham khảo bên đó."
"Cô có vẻ không thích nói chuyện với tôi nhỉ?" Trịnh Gia Tuần nghiêng đầu, cố gắng không cười, "Cô ghét tôi à?"
Không đợi Ôn Lý trả lời, Trịnh Gia Tuần đã thản nhiên xua tay nói: "Quên đi, không nói về vấn đề này nữa. Một người bạn của tôi bị ốm đang nằm ở nhà, anh ấy có nhờ tôi đi mua ít thuốc, cô không có việc gì làm thì đi cùng tôi."
Nói xong, cô đưa tay ôm lấy vai Ôn Lý, "Sau khi giao đồ xong, tôi sẽ đưa cô đi ăn món Nhật, món đắt cũng được, tôi sẽ không bạc đãi cô."
Hoàn toàn làm theo ý mình, không chừa chỗ hay cơ hội nào cho bất cứ ai từ chối.
Ôn Lý đứng ở đó không nhúc nhích, lặng lẽ nhìn Trịnh Gia Tuần, nói: "Tôi không muốn đi cùng cô, cô có thể tìm người khác."
Không phải là một sự trốn tránh hay quanh co, mà chính xác là một tuyên bố thẳng thắn —— Tôi không muốn.
Trịnh Gia Tuần không hề tức giận, ngược lại còn cười, nghịch nghịch chiếc kính râm trên tay: "Trông cô có vẻ mềm mại dễ sai bảo, cư nhiên lại cứng rắn đến đáng ghét như vậy. Thật là có ý tứ, khó trách hắn lại thích cô."
"Hắn" ở đây không chỉ đích danh một ai, tuy nhiên, Ôn Lý và Trịnh Gia Tuần làm việc cùng nhau trong vũ đoàn được ba năm, không có nhiều mối quan hệ cá nhân, cho đến nay họ chỉ có một điểm chung và cả hai đều hiểu rõ,
Lời nói này có chút khiêu khích, Ôn Lý tim đập loạn, ánh mắt trở nên bướng bỉnh, giống như một con thỏ giận dữ.
Trịnh Gia Tuần rõ ràng nhìn thấy sự thay đổi trong vẻ mặt của Ôn Lý, cô chớp mắt, cười một cách ranh mãnh, còn nói: "Nếu như tôi cho cô biết, anh ấy đang bị bệnh, cần người tới đưa thuốc, cô có chắc là để tôi tìm người khác mang thuốc cho anh ta không?".
Thẳng tay câu cá.
Chỉ chờ đợi những người sẵn sàng cắn câu.
Lời này vừa nói ra, bầu không khí giữa hai người lập tức trở nên yên tĩnh.
Yên tĩnh đến mức hoảng sợ.
Trong trường hợp này, Ôn Lý phải là người đầu tiên mất bình tĩnh, mọi thứ liên quan đến Trần Hạc Chinh đều có thể khiến cô mất bình tĩnh nhanh chóng.
"Cô đang nói 'anh ấy' là ai," cô hỏi, "Cô nói rõ ràng đi."
"Cô không chịu đi cùng tôi," Trịnh Gia Tuần không chịu nhượng bộ, đôi mắt sáng ngời, "Cô có quyền gì mà yêu cầu tôi phải giải thích rõ ràng?"
Đối phương vô lý khó đối phó như vậy, Ôn Lý tính tình nhu mì, hoàn toàn không phải là đối thủ.
Cô có chút nóng nảy, buột miệng nói: "Sao cô lại cứ thích khi dễ người khác vậy?"
Trịnh Gia Tuần không nhịn được mà cười lớn, vừa cười vừa đưa tay ra ôm lấy vai Ôn Lý nói: "Không phải vì cô dễ bắt nạt đâu! Đi thôi, theo tôi đến mà xem, tận mắt nhìn xem người bệnh là ai!".
Lần này Ôn Lý không thể từ chối, bị Trịnh Gia Tuần ôm nửa người khi đi về phía bãi đậu xe.
Xe của Trịnh Gia Tuần là loại xe mini, trên đó phủ một lớp bột màu ngọc trai, hoàn toàn hào nhoáng.
Cô mở cửa bên lái, khoe với Ôn Lý: "Chiếc xe này đã được chỉnh sửa lại, tôi tự thiết kế, nhìn có đẹp không?"
Ôn Lý còn chưa nguôi giận, không khỏi hung hãn nói: "Xe thì tốt, nhưng người thì không."
Trịnh Gia Tuần lần thứ hai bị chọc cười, lông mày cong lên như vầng trăng khuyết, tâm trạng dường như rất tốt.
Cô ấy nói là đi đưa thuốc, Ôn Lý vốn tưởng rằng Trịnh Gia Tuần sẽ đi hiệu thuốc trước, không ngờ lại dừng lại ở một cửa hàng ngọc bích.
Ôn Lý ở trên xe, một mình Trịnh Gia Tuần đi xuống, năm phút sau cô quay lại đưa một túi giấy cho Ôn Lý.
"Mở nó ra nhìn xem," cô nói.
Bên trong có một chiếc vòng ngọc, Ôn Lý không hiểu ngọc, nhưng cái gì tốt hay xấu cũng miễn cưỡng có thể nhìn ra.
Chất lượng tốt như nước, giá thị trường ít nhất cũng sáu con số.
"Trông không đẹp sao?" Trịnh Gia Tuần vừa khởi động xe vừa nói: "Có người tặng tôi. Tôi đã đặt hàng trước nhưng phải tự mình đi lấy, cũng chẳng có gì bất ngờ hay đẹp đẽ cả."
Chiếc hộp chứa chiếc vòng tay ngọc được đặt trên đùi Ôn Lý, cô nhìn xuống, đôi mắt được ánh sáng ngọc bích phản chiếu, lộ ra một vệt nước.
Im lặng hồi lâu, Ôn Lý đột nhiên nói: "Trên người tôi có hình xăm cá chép đỏ là vì trong tên có chữ 'Cá chép'. Còn cô thì sao? Tại sao cô lại muốn có hình xăm con hạc?"
Lúc này đèn giao thông đã chuyển màu, Trịnh Gia Tuần giảm tốc độ xe, quay đầu nhìn Ôn Lý, mỉm cười, nhẹ nhàng trả lời: "Cho người đó."
Ôn Lý bất giác cắn môi.
Giống như một chiếc đinh đóng vào phần mềm mại nhất của trái tim, cảm giác nhức nhối vô cùng rõ ràng.
Lý trí nhắc nhở Ôn Lý không nên tiếp tục chủ đề này, nhưng cô nhịn không được, chỉ có thể hỏi: "Cô bắt đầu hẹn hò với anh ấy rồi sao? Tại sao còn kéo theo tôi?"
"Bởi vì một mối quan hệ ổn định quá nhàm chán," nụ cười của Trịnh Gia Tuần vẫn không thay đổi, "Cạnh tranh và có đối thủ rất thú vị. Tôi thích một cuộc sống có thử thách chứ không phải một cuộc sống trì trệ."
Lời vừa dứt, trong xe lâm vào khoảng lặng ngắn ngủi, không có bất kỳ âm thanh nào.
Ngay sau đó.
Lông mi Ôn Lý run lên, khóe mắt đột nhiên đỏ lên, "Anh ấy không phải đồ chơi của cô, cô không được đối xử với anh ấy như vậy!"
Trần Hạc Chinh.
Đó là Trần Hạc Chinh, người duy nhất cô thích trong ngần ấy năm.
Anh ấy hẳn vĩnh viễn kiêu ngạo, sống ở nơi tươi sáng và được yêu thương thật lòng, thay vì bị người tùy ý trêu chọc, trở thành công cụ mua vui cho người khác.
Không thể làm như vậy với anh ấy!
Bất giác, chiếc xe lái vào khu dân cư rồi dừng lại ở một bãi đỗ xe.
Trịnh Gia Tuần bước ra khỏi xe trước, khi đóng cửa lại, cô dùng một lực mạnh để đóng cửa, tạo nên âm thanh rất lớn. Ôn Lý bị âm thanh này làm cho run lên, vô thức đi theo cô xuống xe.
Buổi trưa, nắng gay gắt.
Trong lúc Trịnh Gia Tuần một bên dùng quạt quạt cho mình, một bên nhìn về phía Ôn Lý, thản nhiên nói: "Cô đã tuyên bố không cần anh ta nữa, không muốn liên quan gì đến hắn. Tôi đối xử với anh ta như thế nào, lợi dụng hay chà đạp anh ta, những chuyện đó đều do tôi muốn, mắc mớ gì đến cô?".
Rõ ràng đang là mùa nóng, nhưng Ôn Lý lại có cảm giác như mình đang ở trong một thế giới băng tuyết, máu toàn thân đông cứng. Cô cảm thấy rất lạnh, ngay cả môi cũng tái nhợt nhưng khóe mắt lại đỏ hoe nhuốm màu của hoàng hôn.
Ôn Lý nhỏ giọng: "Tôi vì anh ấy nên mới chọn cách đó, cũng vì vậy mà gây nên phiền toái cho anh..."
"Đừng nói với tôi điều này," Trịnh Gia Tuần cười nhạt, "Quá khứ của hai người không có liên quan gì đến tôi! Có bản lĩnh, cô đi đến trước mặt Trần Hạc Chinh mà nói! Nói từng chữ cho hắn nghe!".
Hôm nay, đây là lần đầu tiên Ôn Lý nghe thấy tên Trần Hạc Chinh từ Trịnh Gia Tuần kể từ khi họ gặp nhau.
Chiếc đinh đóng ở đỉnh tim dường như đâm sâu hơn, khiến cô thấy đau nhức.
Có mùi cỏ và gỗ dễ chịu trong không khí mùa hè.
Ôn Lý nhẹ nhàng thở ra, khóe mắt vẫn đỏ hoe, giọng nói có vẻ bình tĩnh, nói: "Không phải cô và anh ấy đã bắt đầu hẹn hò với nhau rồi sao? Tại sao còn để ý đến tôi?".
Trịnh Gia Tuần không nói gì, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.
Ôn Lý tiếp tục nói: "Tôi phải làm thế nào, làm thế nào mới có thể được tha thứ, để cô yên tâm mà đối xử tốt với anh ấy? Tôi có thể vĩnh viễn rời xa thành phố này, anh ấy nhất định sẽ không gặp được tôi."
Trịnh Gia Tuần nghe như một câu chuyện cười: "Tôi thực sự đánh giá cao sự nhượng bộ của cô!"
Nói xong, cô quay người đi vào thang máy của khu dân cư mà không nhìn Ôn Lý.
Chủ đề không thể kết thúc ở đây mà không có bất kỳ sự rõ ràng nào, Ôn Lý vô thức đi theo.
Trong thang máy, ngón tay của Trịnh Gia Tuần không ngừng giữ nút cửa, cho đến khi Ôn Lý bước vào, cô vẫn chưa buông ra, lùi lại một bước như cố ý.
Trên màn hình nhỏ, số tầng thay đổi nhanh chóng từ thấp đến cao, thang máy đi lên không ngừng.
Sau đó Ôn Lý mới nhận ra rằng cô sắp đến nơi Trần Hạc Chinh ở.
Không biết mình đang bối rối hay lo lắng, Ôn Lý chỉ có thể cảm nhận được nhịp tim của mình nhanh chóng không thể khống chế.
Đầu có cảm giác choáng váng, như thể bị say nắng.
Trong lúc bàng hoàng, Ôn Lý hiểu ra điều gì đó.
Trịnh Gia Tuần quay lưng lại với Ôn Lý, đứng cách cô một bước, đang lướt web trên điện thoại di động.
Ôn Lý nhìn bóng lưng của Trịnh Gia Tuần, nhẹ nhàng hỏi: "Cô và anh ấy căn bản không phải là người yêu của nhau phải không?".
Trịnh Gia Tuần nghịch nghịch điện thoại, một chút cũng không quay đầu lại, "Thì sao? Nếu không phải thì sao? Cô đừng quên, anh ta là Trần Hạc Chinh, mặc dù cái gì anh ta cũng không nói, chỉ đứng ở nơi đó, vì người mà nguyện ý lao đầu vào lửa."
Nói đến đây, Trịnh Gia Tuần nghiêng người liếc nhìn Ôn Lý, nửa cười nhưng không cười, giống như một tiểu ma nữ.
"Được Trần Hạc Chinh toàn tâm toàn ý yêu, nâng niu trong lòng bàn tay, mùi vị như thế nào, cô là người rõ nhất," Trịnh Gia Tuần nói, "Cô nói xem, cô có muốn để người khác nếm thử mùi vị đó không?".
Ôn Lý không nói nên lời, sắc mặt có chút tái nhợt.
"Cô không trân trọng anh ấy," Trịnh Gia Tuần xoay chìa khóa xe ở trên ngón tay trỏ, vừa xoay vừa nói, " Có nhiều người ngoài kia sẵn sàng trân trọng anh ấy."
Cùng với lời nói là tiếng cửa thang máy mở ra.
Đến rồi.
Góc ngoài lề: Douma chị Tuần ngầu quá chị oiiiiiii