Vui lòng mang truyện đi nhớ ghi nguồn.
Trước khi Trần Hạc Chinh đi hâm sữa, Ôn Lý kêu anh một tiếng, hỏi cô có thể dùng phòng tắm không, cô khóc đến mức chật vật, muốn đi rửa mặt.
Ngôi nhà này được Trần Hạc Chinh mua sau khi anh trở về Trung Quốc, là một ngôi nhà lệch tầng, nhà vệ sinh ở tầng một chủ yếu dành cho khách và bảo mẫu.
Trần Hạc Chinh do dự vài giây, bước qua cầu thang xoắn ốc và dẫn Ôn Lý lên tầng hai.
Thiết kế trang trí trên tầng hai cũng tối giản, Trần Hạc Chinh bật đèn chính ở hành lang, giới thiệu ngắn gọn về cách bố trí cho Ôn Lý.
So với tầng một, tầng hai rõ ràng là thuộc về của một mình chủ nhà, phòng ngủ chính, phòng làm việc và phòng thay đồ đều nằm ở đây. Với tính cách kiêu ngạo và độc đoán của Trần Hạc Chinh, những người có mối quan hệ xã giao muốn bước vào thế giới của anh còn khó hơn lên trời. Vậy nên, tất cả không gian của lầu hai chỉ dành riêng cho một mình anh.
Sau năm năm xa cách, anh vẫn không có khả năng tự vệ khi đối mặt với Ôn Lý, anh đưa cô vào thế giới của mình như một lẽ đương nhiên và sẵn sàng dùng tất cả những gì anh có để chia sẻ với cô.
Ý thức được điểm này, Ôn Lý cảm thấy trong lòng từng nhịp đều chua chát.
Trần Hạc Chinh, rõ ràng là một người lạnh lùng như vậy, với đôi mắt đen thuần khiết và thờ ơ với mọi thứ, đã mang đến cho Ôn Lý vô số sự kiên nhẫn, bao dung và tỉ mỉ.
Một khi nếm trải cảm giác được Trần Hạc Chinh cưng chiều trong tay, sẽ trở nên nghiện.
Phòng tắm rất rộng rãi, khi tắt đèn mang lại cảm giác ấm áp dễ chịu, qua vách kính có thể nhìn thấy bồn tắm màu trắng được đặt bên trong. Trong góc phòng có chút hương thơm, mùi nhẹ nhàng, rất dễ chịu.
Đây là nhà của Trần Hạc Chinh, là nơi thuộc về anh và mọi vật dụng đều liên quan đến anh.
Ôn Lý đặt tay lên chậu rửa có hình thủy mặc, cảm thấy tim mình đập nhanh có chút không rõ nguyên nhân.
Ôn Lý rửa mặt, không dám đụng vào cái gì khác, chỉ dùng khăn giấy lau sạch.
Sợi dây cao su nhỏ buộc tóc của cô hơi lỏng nên cô tùy ý cởi ra, mái tóc dài đến thắt lưng, mềm mại bồng bềnh, toát ra vẻ dịu dàng như một người có tri thức, rất hấp dẫn.
Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa phòng tắm, Ôn Lý không suy nghĩ nhiều, tùy ý đáp: "Anh vào đi."
Cửa bị đẩy ra trong nháy mắt, Ôn Lý vịn tay lên mép bồn rửa, xoay nửa người về phía cửa, khuôn mặt chứa đầy sự dịu dàng, cả người như tuyết rửa sạch bước ra.
Sạch sẽ, trong sáng.
Khóe mắt cô vẫn đỏ hoe, màu hoa đào trong nước, mái tóc dài buông xõa, có hơi rối.
Bộ dạng như vậy, rất khiến cho người ta muốn bắt nạt.
Muốn đem cô nhốt đi, vĩnh viên không cho cô rời đi.
Yết hầu của Trần Hạc Chinh cử động, cảm giác khô khan lại ập đến trong anh, anh giơ tay che dấu, chỉ vào nơi nào đó, nói: "Khăn tắm và máy sấy tóc mới ở đó, có thể dùng được."
Ôn Lý đối với nam nhân không đủ hiểu biết, không hiểu được cảm xúc đang dâng trào nhưng bị anh ẩn sâu trong cơ thể, ngoan ngoãn gật đầu nói: "Em biết rồi, cảm ơn anh."
Trần Hạc Chinh ậm ừ, sau đó không nói nữa cũng không có động tác nào khác, chỉ đứng đó, thân hình cao lớn có chút ngột ngạt.
Ôn Lý tưởng rằng anh còn có chuyện muốn nói, liền nghiêng đầu nhìn sang.
Trần Hạc Chinh cũng không nói rõ mình rốt cuộc muốn làm gì, nhưng anh có chút luyến tiếc, luyến tiếc đi ra ngoài, luyến tiếc rời khỏi cô.
Im lặng ba bốn giây, anh âm thầm chửi rủa bản thân, quay người định đẩy cửa vào thì bị Ôn Lý ngăn lại.
"Trần Hạc Chinh, lúc nãy anh đã nói, để em suy nghĩ rõ ràng anh muốn cái gì trước khi tới tìm anh." Ôn Lý cầm trong tay mình một cái khăn giấy, cô vô thức vò thành một khối, chậm rãi nói: "Em sẽ nhớ kỹ câu này, cũng rất nghiêm túc suy nghĩ. Nhưng, trước khi em kịp nghĩ ra, anh có thể đừng thích người khác được không?"
Giữa hai người có một khoảng cách nhất định, ánh sáng chiếu vào đó, giống như một lớp sương mù, khiến họ trở nên mờ mịt.
Ôn Lý cắn môi hỏi, tựa như đang cùng anh thương lượng: "Cho em thêm một chút thời gian có được không?"
Vẻ mặt cô không có chút cầu xin nào, giọng điệu cũng không hề khiêm tốn, nhưng lại khiến Trần Hạc Chinh nếm được một loại ngọt ngào khác.
Giống như viên kẹo chanh cô vô tình đánh rơi khi gặp cô ở Tứ Xuân.
Nó ngọt ngào đến nỗi khiến trái tim anh tan chảy.
Ôn Lý nhìn Trần Hạc Chinh lúc này đang trầm mặc, cho nên không khỏi có chút bất an. Cô lại cắn môi rồi buông ra, do dự một lúc mới nói: "Người khác, người khác có thể không tốt bằng em."
Cô nói câu này với giọng rất nhẹ nhàng, nói xong cô xấu hổ quay người lại, vặn vòi nước để rửa tay.
Người phía sau hồi lâu không lên tiếng, cũng không nghe tiếng cửa đóng mở phía sau, Ôn Lý ngước mắt nhìn vào gương trên mặt bàn.
Chiếc gương phản chiếu khung cảnh phía sau cô và cách Trần Hạc Chinh nhìn cô.
Đôi mắt màu đen, sâu hút, như muốn chiếm lấy cô.
Ôn Lý bị ánh mắt đó làm cho sửng sốt, cô vô thức cử động ngón tay, tắt vòi nước, tiếng nước chảy tắt trong nháy mắt, khiến cho cô nghe được tiếng tim đập của mình.
Trong phòng tắm dường như có thêm một lớp hơi ẩm, Ôn Lý cảm thấy nóng ẩm, khó thở.
Đối diện gương, Trần Hạc Chinh nhìn chằm chằm vào mắt cô, nói một cách bình tĩnh.
"Tôi có thể cho em thời gian, những việc còn lại, em không cần phải nghĩ nhiều." Anh bình tĩnh nói, "Bên cạnh tôi chưa bao giờ có người khác, sau này, cũng không."
Nói xong, lời còn chưa dứt, tiếng đóng cửa lại vang lên.
Trần Hạc Chinh bước ra ngoài.
Trong phòng tắm chỉ còn lại Ôn Lý, cô không thể phục hồi tinh thần, hơi thở và nhịp tim đều run rẩy không thể khống chế.
Vì lời nói của anh, và vì sự kiên trì không ngừng nghỉ của anh trong suốt bao năm qua.
Bị một bức tường ngăn cách, Trần Hạc Chinh đi xuyên qua hành lang, bước chân có chút gấp gáp, đến cầu thang lại dừng lại.
Phòng khách tầng một được thiết kế rất thông thoáng, Trần Hạc Chinh nhìn xuống cách bố trí bên dưới, đột nhiên cảm thấy ngôi nhà quá rộng và cực kỳ lạnh lẽo. Đã hơn bốn tháng kể từ khi anh chuyển đến nhưng anh vẫn chưa thể tô điểm thêm chút gì lấp lánh cho nơi này.
Tuy nhiên, một người dù có lạnh lùng đến đâu thì vẫn có một trái tim cháy bỏng.
Bao năm qua, chỉ có Ôn Lý làm anh động tâm, cam tâm tình nguyện vì cô.
Có cô ở đây, anh không thể thích ai khác được.
*
Lúc rửa mặt, tóc và quần áo đều dính chút nước, Ôn Lý dùng máy sấy tóc thổi khô. Chờ đến đi cô bước ra, trong nhà đã ngập tràn mùi đồ ăn.
Trần Hạc Chinh không chỉ hâm nóng sữa mà còn hâm nóng cháo trắng và bắp cải luộc do dì Đồng nấu.
Ôn Lý đi xuống cầu thang xoắn ốc, xuyên qua phòng khách, dừng lại trước cửa nhà ăn, nơi cô có thể nhìn thấy Trần Hạc Chinh đang đặt bát đĩa và đũa.
Lưng anh hơi cong, tóc xõa xuống trán, che đi đôi lông mày đen nhánh, cả người anh như có thêm một lớp mềm mại.
Một từ chợt lóe lên trong đầu Ôn Lý——
Nghi thất nghi gia
Cái từ này ——
Dùng để sự hòa hợp của vợ chồng.
Ôn Lý đặt mu bàn tay lên gò má đỏ bừng của mình, nghĩ thầm, thật sự là bị quỷ xui khiến!
Đứng đây mà nghĩ lộn xộn!
Nghe thấy tiếng bước chân, Trần Hạc Chinh không quay đầu lại mà chỉ chỉ vào chiếc ghế trống đối diện, ra hiệu cho Ôn Lý lại đây ngồi xuống ăn cơm.
Cả hai đều không nói gì, nhà ăn yên tĩnh, có cảm giác khó chịu.
Trần Hạc Chinh có lẽ đã không vào bếp, ngay cả một món ăn đơn giản như bắp cải luộc cũng khiến anh làm rất khó khăn. Ôn Lý cầm một cái lên cắn một miếng, sắc mặt đột nhiên cứng đờ.
Trần Hạc Chinh nhìn cô một cái, cuối cùng nói: "Đừng ăn, mặn quá."
Quá nhiều muối.
Bàn tay cầm đũa của Ôn Lý khựng lại, nhưng cô không nhịn được, nở nụ cười.
Nụ cười của cô thật sự rất đẹp.
Đôi mắt cong của cô rất sáng, khóe môi cũng nhếch lên, nở ra một nụ cười nhàn nhạt.
Ánh sáng nhẹ nhàng bao phủ bên người, cô có khuôn mặt nhỏ nhắn, mái tóc dài thẳng mềm mại, đuôi tóc có mùi thơm rất thơm.
Ngay cả si-rô mới làm cũng không ngọt bằng gương mặt của cô ấy.
Nụ cười hơi trũng xuống, giống như quả chanh ngâm mật.
Quá tốt, quá đẹp.
Muốn hôn cô ấy.
Muốn nếm thử đôi môi của cô ấy.
Một cảm giác bồn chồn hỗn loạn và mãnh liệt, máu khắp cơ thể anh như đang bốc cháy.
Trần Hạc Chinh đặt bát và đũa trong tay xuống, đáy bát sứ đập xuống bàn một tiếng.
Ôn Lý cho là anh không vui, vội vàng nói: "Nên kết hợp với cháo trắng, cần vị đậm hơn mới ngon."
Vừa nói, cô vừa gắp một miếng bắp cải khác cho vào chén cháo nhỏ rồi nhúng vào.
Cắn một miếng bắp cải, húp một ít cháo trắng.
"Thật ngon," cô nhìn anh với ánh mắt chân thành và mỉm cười, "Em rất thích."
Dùng lời lẽ để dỗ dành trẻ.
Nhưng hết lần này tới lần khác đều sẽ bày ra bộ dạng như vậy.
Đã lâu trước khi bắt đầu, vốn đã như vậy.
Khi cô dỗ anh, sự bình tĩnh trong anh đã mất, cứ vậy bị cô nắm trong tay.
Hai người dùng bữa đơn giản, trời đã tối, bên ngoài đã tạnh mưa.
Phó Nhiễm Ninh gửi tin nhắn hỏi Ôn Lý sao còn chưa về nhà, đã gần chín giờ rồi.
Ôn Lý liếc nhìn thấy tin nhắn, nói với Trần Hạc Chinh: "Em cần phải về."
Cô còn chưa kịp suy nghĩ kỹ xem nên dùng app nào để gọi taxi hay đi đến ga tàu điện ngầm, cô đã nghe thấy Trần Hạc Chinh nói: "Tôi đưa em về."
Nói xong đứng dậy đi lên lầu thay quần áo, không chừa chỗ cho Ôn Lý bàn luận hay từ chối.
Cái tính ngang ngược như vậy chưa bỏ được.
Trần Hạc Chinh thay trang phục thể thao, quần áo màu đen, của một thương hiệu thời trang nổi tiếng, giá rất đắt nhưng thiết kế rất hợp, khoe khéo đôi chân dài thẳng tắp của anh.
Anh đi xuống cầu thang, vừa đi vừa cúi đầu cài đồng hồ. Ôn Lý ngẩng đầu, mấy giây không chớp mắt.
Ngoài chìa khóa xe, trên tay Trần Hạc Chinh còn có một chiếc áo khoác, đi ngang qua Ôn Lý, trực tiếp ném chiếc áo khoác vào trong ngực cô.
Ôn Lý bị ném áo khoác vào làm cho tóc rối bù, cô còn chưa kịp hỏi, Trần Hạc Chinh đã đi tới cửa. Ôn Lý ôm áo vội vàng đi theo, mãi đến khi cô đi thang máy xuống tầng hầm, bị gió lạnh sau cơn mưa thổi cho run người, cô mới hiểu vì sao Trần Hạc Chinh lại ném áo khoác cho cô.
Nhiệt độ đã giảm xuống, trời rất lạnh.
Ôn Lý im lặng mặc áo.
Chiếc áo khoác nam quá rộng, khi mặc vào càng khiến cô trông nhỏ hơn.
Áo chắc hẳn đã được giặt, hình như chưa mặc lại, mùi giặt ủi vẫn còn vương vấn trên người.
Trần Hạc Chinh bước tới một chiếc Aston, mở cửa.
Ôn Lý đi phía sau mấy bước, cô đang định đi theo anh, hai tay tùy ý đút vào túi áo khoác, đầu ngón tay dường như chạm vào thứ gì đó.
Nhỏ và hơi cứng.
Cô mò mẫm lấy nó ra, dùng ánh sáng dưới tầng hầm để nhìn rõ——
Một chiếc kẹo chanh được gói riêng.
Món mà cô luôn ăn.