• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người dịch: Chuk chuk.

Vui lòng mang truyện đi nhớ ghi nguồn.

Nước da của Ôn Lý trắng nõn, lòng bàn tay mềm mại, bên trong lặng yên ẩn chứa một viên kẹo chanh nhỏ. Cô cuộn ngón tay lại, bao bì kẹo phát ra âm thanh lạo xạo nhỏ.

Trần Hạc Chinh mở cửa, mở luôn cửa cho ghế phụ, lại không thấy Ôn Lý đi qua. Anh quay đầu, thấy Ôn Lý vẫn đứng chỗ cũ, cúi đầu, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Tiếng bước chân vang lên bên tai cô, trầm ổn nhưng rất có quy luật, Ôn Lý vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trần Hạc Chinh đang đi về phía cô, dừng lại ở trước mặt.

Đêm sau cơn mưa rất lạnh.

Chiếc áo khoác đó, Ôn Lý tùy tiện mặc trên người, không kéo khóa để lộ chiếc áo mỏng màu sáng bên trong.

Trần Hạc Chinh cau mày, định giúp cô cài khóa kéo, nhưng Ôn Lý đã đưa tay ra trước, lòng bàn tay trắng nõn xòe ra giữa hai người.

"Trong túi áo khoác của anh có một viên kẹo." Ôn Lý nói: "Anh cố ý bỏ vào đó sao?"

Mùi bột giặt vẫn còn đọng lại trên quần áo, sau khi giặt và phơi khô chắc là chưa được sử dụng lại.

Vậy, viên kẹo này được bỏ vào khi nào?

Có phải đó là lúc anh quyết định cho cô mượn tạm áo khoác trước khi ra ngoài?

Bỏ một viên kẹo vào túi áo khoác để tạo cho cô gái hay mít ướt một chút bất ngờ.

Trần Hạc Chinh...

Hai người chênh lệch chiều cao, Ôn Lý hơi ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Trần Hạc Chinh, tiếp tục hỏi: "Làm sao anh biết em thích kẹo của hãng này? Hơn nữa còn là kẹo chanh vị đường?"

Sau khi chia tay, Ôn Lý bắt đầu có thói quen ăn đồ ăn ngọt. Trong thời gian đó, cô thường xuyên gặp ác mộng, ban đêm không thể ngủ ngon, bị hạ đường huyết, bác sĩ đề nghị cô mang theo một ít kẹo bên mình.

Bóng đêm yên tĩnh, hầm để xe không có một ai.

Trần Hạc Chinh cụp mắt xuống, nhìn Ôn Lý một lúc, tự giễu nói: "Chuyện của em, tôi đều không biết."

Anh biết Ôn Lý nhất quyết muốn ký hợp đồng với vũ đoàn Reborn, anh cũng biết Reborn đã đưa ra một hợp đồng với điều kiện khắc nghiệt, anh thậm chí còn biết Ôn Lý đã nói gì với giám đốc vũ đoàn Tưởng Du Án.

Cô nói: "Tôi hứa hẹn với một người rằng tôi sẽ luôn làm những gì tôi thích. Tôi sẽ luôn nhảy và trở thành một vũ công xuất sắc, còn anh ấy sẽ viết những bài hát hay và trở thành nhạc sĩ giỏi nhất. Reborn không chỉ cho phép tôi nhảy, mà còn là nơi gần anh ấy nhất mà tôi có thể tìm thấy, tôi hy vọng mình có thể ở lại đây."

Rõ ràng là cô đã chủ động chia tay, quyết tâm buông bỏ anh, vậy thế nào mà cô còn phải chạy đến "Nơi gần anh ấy nhất" để ký hợp đồng?

Tàn nhẫn chính là cô, vậy mà dây dưa, dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng cũng lại là cô.

Dẫu lìa ngó ý còn vươn tơ lòng: Vương vấn không dứt được.

Trần Hạc Chinh rất khó chịu về điều này.

Anh không quan tâm đến việc Ôn Lý bị thương, cũng không quan tâm đến việc vì cô mà mất đi mạng sống, nhưng anh không thể tha thứ cho Ôn Lý đã từng nghĩ đến việc không cần anh.

Cô không cần anh nữa.

Đây là điều Trần Hạc Chinh không thể buông bỏ nhất.

Ánh sáng chiếu sáng một nửa khuôn mặt của Trần Hạc Chinh, sóng mũi cao và những đường thẳng đặc biệt đẹp mắt.

Ôn Lý nhìn anh, đột nhiên nói: "Vậy anh có biết tại sao em lại thích nhất là kẹo chanh vị đường không?"

Trần Hạc Chinh vẫn im lặng, đôi mắt trong veo, sâu thẳm nhìn cô.

Ôn Lý tiếp tục nói: "Bởi vì mùi hương này làm cho em nhớ tới anh."

Trần Hạc Chinh không bao giờ hút thuốc, hơi thở luôn trong lành, mát lạnh như lá bạc hà, giống như hỗn hợp muối biển và nước chanh.

Vị chua ngọt sảng khoái nhẹ nhàng của kẹo chanh rất giống mùi của anh.

Không hiểu sao Ôn Lý cảm thấy khó xa rời, có chút hoài niệm.

Có gió thổi vào bãi đậu xe, thổi vào làm cho không khí mát mẻ.

Trần Hạc Chinh cuối cùng cũng đưa tay ra giúp Ôn Lý kéo thẳng khóa kéo áo khoác, kéo từ dưới lên trên cho đến tận trên cùng. Sau đó, anh nới lỏng dây kéo, dùng ngón tay cái và ngón trỏ kẹp cằm Ôn Lý, khiến cô ngửa đầu lên.

Anh cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào cô, nhìn thẳng vào mắt Ôn Lý, trầm giọng nói: "Đừng tưởng rằng nói vài câu dễ nghe, tôi sẽ bỏ qua chuyện cũ mà quay lại với em. Ôn Lý, mọi thứ không dễ dàng như em tưởng."

Hô hấp của Ôn Lý có chút không ổn, lồng ngực phập phồng trở nên hỗn loạn.

Đầu ngón tay của Trần Hạc Chinh chạm vào môi Ôn Lý, anh cố tình vuốt ve rồi nói: "Con người của tôi, yêu ghét phân minh, nói thẳng ra là tôi cố chấp, hay ghi thù. Trước đây, chia tay cũng là em nói, bảo tôi không nên quay về cũng là em nói, tôi đâu dễ dàng quên được."

Trong tiềm thức, Ôn Lý muốn xin lỗi lần nữa, nhưng cô nhanh chóng nhận ra rằng đây không phải là điều Trần Hạc Chinh muốn nghe.

Ôn Lý chớp mắt, lông mi dài in bóng lên làn da của cô. Cô lưỡng lự một lúc rồi đột nhiên nói: "Đó là những ký ức đau buồn, không đáng để nhắc lại, có thể hay không chúng ta nên thay nó bằng cái gì đó ngọt ngào được không?"

Nói xong, không đợi Trần Hạc Chinh phản ứng, Ôn Lý bóc giấy kẹo, bỏ viên kẹo vào miệng. Sau đó, cô nhấc chân lên, nghiêng người đặt một nụ hôn, có vị chanh ngọt ngào lên môi Trần Hạc Chinh.

Hơi thở của hai người đồng thời tràn ngập mùi vị của kẹo trái cây.

Ngọt ngào, mềm mại, ướt át mà tinh tế.

Có cái gì đó đang đốt cháy, nóng bừng.

Chạm môi một chút, Ôn Lý liền muốn rời đi.

Cô thực sự không giỏi hôn.

Nhưng làm sao Trần Hạc Chinh có thể để cô đi.

Đôi tay chơi đàn, những ngón tay dài trắng nõn lạnh lẽo, ôm lấy sau gáy Ôn Lý, chặn đường cô quay lại.

Khoảng cách ngày càng gần hơn và họ lại gần nhau hơn, gần đến mức họ có thể cảm nhận được nhịp tim của nhau.

Ôn Lý thuận theo lực ôm lấy cổ cô, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Cô không thể điều hòa được hơi thở của mình, lúc nhanh lúc chậm, thậm chí hỗn loạn.

Nhưng lại luyến tiếc việc dừng lại.

Lúc này cô muốn dung túng Trần Hạc Chinh, tùy ý để anh muốn làm gì thì làm, cũng đồng ý cho anh muốn làm gì thi làm.

Hình bóng của hai người chồng lên nhau, thậm chí cả bóng của họ cũng hòa chặt chẽ vào nhau.

Không thể tách rời và sẽ không bao giờ tách rời nữa.

"Trần Hạc Chinh," Ôn Lý gọi tên anh, mơ hồ nói: "Anh không cần vội quay lại với em, em sẽ nghĩ kỹ anh muốn gì, cũng sẽ cho anh thấy được rõ từ từ vị của kẹo chanh đường, anh sẽ không còn nhớ lại vị của đau khổ kia nữa, hãy tin em!".

Vừa dứt lời, Trần Hạc Chinh đã cắn vào môi Ôn Lý, nụ cười nhàn nhạt để lộ núm đồng tiền hiện ra.

"Rốt cuộc là ai vội quay lại?" Trần Hạc Chinh nghiêng đầu, lại cắn nhẹ qua môi Ôn Lý, hơi thở lướt qua chóp mũi cô, "Tôi đang vội hay là em?"

Ôn Lý hai má đỏ bừng, không khỏi ôm lấy vòng eo thon gọn của Trần Hạc Chinh. Cô bám lấy anh, đúng lúc Ôn Lý đang định gật đầu nói rằng cô đang vội thì tiếng xe khởi động đột nhiên từ phía trước truyền đến, ánh đèn pha của ô tô quét qua, chiếu sáng nơi họ đang đứng giữa ánh sáng rực rỡ.

Trần Hạc Chinh ngay lập tức ôm Ôn Lý vào lòng, che mặt cô thật chặt. Cùng lúc đó, một chiếc ô tô màu đen rời khỏi bãi đậu xe, lao ra theo con dốc ở lối ra bãi đậu xe.

Có người hạ cửa sổ bên ghế hành khách xuống, đưa tay ra hiệu cho Trần Hạc Chinh, cười nói: "Xe đẹp lắm, tiểu Trần tổng. Hẹn gặp lại!"

Ôn Lý lúc xe khởi động làm cho giật mình, trốn vào trong ngực Trần Hạc Chinh, thấp giọng hỏi anh: "Sao vậy? Có người muốn làm phiền anh sao?"

"Chắc là phóng viên, là người của Hard Dog." Trần Hạc Chinh đặt tay lên lưng Ôn Lý, vỗ về cô, "Gần đây bọn họ muốn phân thắng thua với anh trai của tôi, chắc là muốn đánh tôi một đòn. PR sẽ xử lý việc đó, đừng sợ."

"Em không sợ," Cằm của Trần Hạc Chinh tựa vào đầu Ôn Lý, cổ áo khoác che mất nửa khuôn mặt của cô, Ôn Lý cảm thấy rất an toàn, thấp giọng nói: "Anh đã quay lại, em cái gì cũng không sợ."

Những lời ngọt ngào nên nói với người mình thích.

Dù có nói bao nhiêu từ đi chăng nữa, cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán hay chán nản.

Bởi vì cô thích anh, thực sự thích anh.

*

Đêm đó, Trần Hạc Chinh đưa Ôn Lý đến lối vào của tiểu khu. Cô thuê một chung cư kiểu cũ, đường hẹp, lái xe vào không thuận tiện, Ôn Lý không cho anh vào.

Trước khi xuống xe, Ôn Lý muốn trả lại áo khoác nhưng bị Trần Hạc Chinh ngăn lại.

Anh một tay cầm vô lăng, tay kia vỗ nhẹ trán Ôn Lý nói: "Bên ngoài lạnh lắm, em mặc quần áo vào trước đi."

Ôn Lý mím môi, cười ngọt ngào, đôi mắt sáng ngời.

Cô đưa tay đẩy cửa xe, sau đó nghĩ tới điều gì đó, lại ngồi xuống nhìn Trần Hạc Chinh, "Em đã hôn anh rồi, có thể cho em add WeChat của anh được không?"

Sau khi ra nước ngoài, Trần Hạc Chinh đã thay đổi thông tin liên lạc của mình, Ôn Lý vẫn không biết số điện thoại mới của anh là gì.

Trần Hạc Chinh có chút bất đắc dĩ, lấy điện thoại di động đặt trong khe chứa đồ ra, mở khóa màn hình, trực tiếp đưa qua: "Muốn gì thì tự mình làm đi."

Anh rộng lượng như vậy, thực sự khiến Ôn Lý có chút xấu hổ, liền thấp giọng nói: "Em chỉ quét mã QR của anh thôi, không thể tùy ý đọc điện thoại anh được."

Trần Hạc Chinh thả lỏng cơ thể, từ từ lùi về phía sau, dựa vào lưng ghế lái. Anh vẫn không thích cười lắm, nhưng vẻ mặt lại ôn nhu, uể oải nói với Ôn Lý: "Không có gì là không thể cho em xem."

Bên trong xe ngập tràn ánh đèn nhỏ, dưới vầng hào quang mỏng, hiện ra đôi lông mày thanh tú của Ôn Lý, cô thao tác hai chiếc điện thoại di động, thản nhiên đáp: "Đừng có dỗ em bằng những lời ngon ngọt."

"Tôi không dỗ em," Trần Hạc Chinh ôm nửa cái gối dựa vào lưng ghế, ánh mắt luôn nhìn về phía gương mặt của Ôn Lý, nhẹ giọng nói: "Tôi đã nói, từ trước tới bây giờ chưa có ai bên cạnh tôi —— điều này là sự thật."

Nhịp tim của Ôn Lý bị những lời này khuấy động, đầu ngón tay trên màn hình điện thoại cũng bị rối, cô gửi nhầm biểu tượng cảm xúc tình yêu cho Trần Hạc Chinh, người vừa trở thành bạn bè trên WeChatcủa cô.

Khi cô đang định thu hồi, Trần Hạc Chinh lại gần hơn, đặt mu bàn tay lên má Ôn Lý, véo vành tai cô, nói: "Đừng thu hồi, giữ lại."

Biểu tượng cảm xúc trái tim nhỏ nhắn trên màn hình đang run rẩy, Ôn Lý cảm thấy nhịp tim của mình cũng đang run rẩy theo.

Cô nhẹ nhàng thở ra, hai má đỏ bừng ngượng ngùng, đổi dòng chữ của Trần Hạc Chinh thành "A Chinh" trên điện thoại di động.

Theo thứ tự bảng chữ cái, tên này sẽ xuất hiện ở đầu danh sách.

Sau khi thay đổi tên, Ôn Lý ngẩng đầu nhìn Trần Hạc Chinh, ánh mắt ngập ngừng không muốn nói.

Trần Hạc Chinh nhìn cô, không khỏi khẽ cười một cái.

Nụ cười này làm cho đôi lông mày lãnh đạm và lạnh lùng dịu lại, như thể mùa xuân đã đến như dự kiến, tuyết đã qua, băng tan, cảnh đẹp khắp nơi.

"Nói cho tôi biết," Trần Hạc Chinh vẻ mặt có chút mệt mỏi, nhưng ngữ khí lại rất ôn hòa, "Lại muốn làm gì?"

Ôn Lý cắn môi nói: "Em có thể chụp hình cho anh không? Em muốn làm hình nền chủ đề tin nhắn, chỉ của hai đứa mình thôi."

Trần Hạc Chinh hiếm khi từ chối yêu cầu của Ôn Lý, trước đây là như vậy.

Anh hỏi cô muốn chụp hình như thế nào.

Ôn Lý nói: "Em không chụp mặt, chỉ chụp ở đây thôi——"

Kính ngắm của camera điện thoại di động được chụp từ bên cạnh, chỉ chụp được quai hàm của Trần Hạc Chinh, yết hầu và phần vai.

Anh đang ngồi ở ghế lái, mặc quần áo đen, tóc đen, một tay điều khiển vô lăng. Đèn nền làm sâu thêm đường nét, đặc biệt nổi bật là các đường nét của yết hầu, thỉnh thoảng trượt lên, thể hiện một chút hung hãn cũng như sự lãnh đạm.

Giống như một bộ phim cũ đã trải qua nhiều năm nhưng vẫn là kinh điển, mỗi khung hình đều là một tác phẩm nghệ thuật tuyệt đẹp.

Ôn Lý không tự nhiên mím môi.

Trần Hạc Chinh thật hấp dẫn như thế này.

Anh thực sự rất giỏi trong việc quyến rũ mọi người!

Luôn lợi dụng người khác là không tốt, Ôn Lý nhịn được hôn anh lần nữa, đỏ mặt đẩy cửa xuống xe.

Cô có được tài khoản WeChat của Trần Hạc Chinh cùng với những bức ảnh của anh, cô đã đạt được rất nhiều, cô hài lòng đứng bên đường vẫy tay chào tạm biệt Trần Hạc Chinh và dặn anh lái xe cẩn thận.

Trần Hạc Chinh không có lập tức rời đi, mà là hạ cửa sổ xuống, nói với Ôn Lý: "Em vào trước đi, tôi ở đây canh cho em."

Ôn Lý mở to đôi mắt, cười ngọt ngào.

Nhìn bóng lưng của Ôn Lý rời đi, Trần Hạc Chinh có chút thất thần, đến khi điện thoại của Trần Hạc Nghênh làm anh giật mình.

Những ngày này, Trần Hạc Nghênh đang đi công tác nước ngoài, Trần Hạc Chinh đến làm giám đốc nghệ thuật của Công ty Vũ đoàn nghệ thuật Reborn, mà anh đã không nói với anh ấy. Nhưng dù sao tờ giấy không thể ngăn được lửa, Trần Hạc Nghênh vừa trở về nhà, nghe được tin này, tự nhiên rất tức giận.

"Trần Hạc Chinh, mày đúng là xem thường thành thói quen phải không?" Trần Hạc Nghênh nghiến răng nghiến lợi, "Mày nhất định phải biến mình trở thành một con chó đi sủa inh ỏi đến khi có đồ ăn hay sao?"

Anh trai càng tức giận, Trần Hạc Chinh càng bình tĩnh hơn, gõ nhẹ vào vô lăng hai lần, mở miệng nói về công việc đầu tiên: "Vở kịch là một dự án do Công ty Vũ đoàn Tanghe đồng tài trợ với Lạc Ưu, kí kết để làm ra vở kịch. Lạc Ưu bên kia đầu tư không ít tiền, yêu cầu duy nhất là để em phụ trách công tác soạn kịch. Trần tổng, chữ lợi vào đầu, em không thể cự tuyệt."

Trần Hạc Nghênh chế nhạo: "Cuối cùng cũng học được cách lấy việc công làm việc tư, tiểu Trần tổng, mày thật có bản lĩnh!"

Lúc này, giọng nói của Trần Hạc Nghênh đột nhiên thay đổi, hắn lại cười: "Đi, mày đi mà xem mấy cái hạng mục, tiếp xúc với nhiều người, vậy cũng tốt! Thế giới này kì quái, lại có nhiều cám dỗ, tao chính là muốn nhìn thấy, những thứ này đáng giá bao nhiêu tiền!".

Nói xong hắn cúp máy.

Cửa sổ xe hạ xuống một nửa, để lọt vào một chút ánh trăng.

Trần Hạc Chinh ném điện thoại di động của mình vào ngăn đựng, chiếc xe cuối cùng cũng nổ máy.

Trần Hạc Nghênh có thể nghĩ những chuyện anh làm là trò đùa, nhưng Trần Hạc Chinh cả đời này là muốn bám vào nó.

Tình yêu của anh vẫn luôn ở đó và sẽ không thay đổi.

Trần Hạc Chinh rất kiên quyết nhưng cũng rất tham lam, anh hy vọng Ôn Lý cũng sẽ yêu anh như vậy.

Cả hai người đều phải kiên định.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK