Vui lòng mang truyện đi nhớ ghi nguồn.
Sau khi tạm biệt Trần Hạc Chinh, Ôn Lý nhanh chóng đi hết con đường vào tiểu khu, đi đến trước thang máy vào chung cư.
Tâm trạng rất tốt nên cô quyết định đi thang bộ, bước chân cũng nhanh nhẹn, một bước leo lên hai bậc, thậm chí còn nhảy hai lần khi tiếp đất.
Về đến nhà, Ôn Lý lấy chìa khóa mở cửa, trong phòng khách tràn ngập âm thanh chương trình tạp kỹ và mùi tôm càng cay.
Phó Nhiễm Ninh cắn một miếng đuôi tôm, đang định gọi Ôn Lý đến ăn khuya, liếc nhìn qua, phát hiện chiếc áo khoác trên người cô, sửng sốt: "Lý Lý, cậu đang mặc quần áo của ai?"
Ôn Lý trước tiên cởi áo khoác treo lên, sau đó đi vòng vào phòng vệ sinh rửa tay, lúc trở lại, Phó Nhiễm Ninh đã tạm dừng phát video, từ trên sô pha ngồi dậy, vẻ mặt nghiêm túc thể hiện ra "Cậu có chuyện gì đó, không cho phép không nói".
Ôn Lý mỉm cười, nhìn cô một cái, cố ý nói: "Đoán xem!"
Không cần phải đoán!
Từ cấp 3 đến đại học cho đến sau đại học, có rất nhiều người tích cực theo đuổi Ôn Lý, cô là một cô gái tinh tế, dịu dàng, trầm tính và giỏi chăm sóc người khác, khi cười có vị ngọt ngào làm cho thế giới bừng sáng, ai mà lại không thích.
Nhưng Phó Nhiễm Ninh chưa bao giờ thấy Ôn Lý đặc biệt quan tâm đến người khác giới, cô ấy đối với mọi người đều khách khí, có nghĩa là cô ấy cách xa mọi người chứ đừng nói đến việc tiếp xúc gần với họ, trong số họ chỉ có một ngoại lệ.
"Trần Hạc Chinh?" Phó Nhiễm Ninh lập tức đoán ra, giọng điệu kinh ngạc, "Hôm nay gặp nhau à? Quay lại với nhau sao?"
Câu hỏi này không dễ trả lời.
Ôn Lý ngồi ở trên sô pha, mái tóc dài mềm mại phủ xuống bả vai, tựa hồ có chút đau lòng, đầu tiên gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
Phó Nhiễm Ninh bị cô làm cho bối rối, tùy tiện đoán ra: "Trần Hạc Chinh không phải độc thân sao? Anh ta còn có quan hệ khác cần giải quyết sao?"
"Không phải," Ôn Lý lập tức nói: "Anh ấy chưa bao giờ có người khác."
"Đã như vậy," Phó Nhiễm Ninh tháo găng tay nhựa ra, lấy một quả táo từ trong bát hoa quả ra chơi, "Mũi tên tình cảm của hai người phóng còn nhanh hơn thắt eo của mình, vậy tại sao còn chưa quay lại?"
Ôn Lý nhất thời không nói chuyện, bầu không khí trở nên im lặng.
Phó Nhiễm Ninh không vội vàng, ném quả táo trong tay lên và bắt lại.
Mùi tôm càng cay nồng nên Ôn Lý đứng dậy đi mở cửa sổ, sau đó đẩy cửa kính trượt của ban công ra.
Phó Nhiễm Ninh đi theo, đi ra ban công với Ôn Lý.
Hai người đứng cạnh nhau ở ban công, gió đêm thổi vào, tóc Ôn Lý có chút lộn xộn, cô ngẩng đầu nói: "Ninh Ninh, ban đầu vốn dĩ là gương vỡ lại lành, nhưng cái gương này có chút đặc biệt, đã vỡ nát. Cũng giống như mình và Trần Hạc Chinh, mình đã làm vỡ nát anh ấy, nhưng từ đầu đến cuối anh ấy không làm gì sai."
Phó Nhiễm Ninh dựa vào lan can ban công quay đầu nhìn Ôn Lý: "Cậu nghĩ rằng mình nợ anh ấy sao?"
"Đúng vậy, mình yêu anh ấy, nhưng cũng cảm thấy có lỗi với ảnh." Ôn Lý nói.
Gần đó có những tòa nhà cổ kính, cùng với những chấm ánh sáng chiếu sau cửa sổ kính, đây là loại pháo hoa phổ biến nhất của con người.
Ôn Lý dùng ngón tay quấn một sợi tóc, xoắn lại, nhìn ánh đèn nói tiếp: "Trần Hạc Chinh rất tốt. Anh ấy càng hoàn mỹ, mình lại càng không thể quên những chuyện mình đã làm với anh ấy, mình rất muốn nói lời xin lỗi, nhưng mình nghĩ một mối quan hệ bền chặt nhất định không cần lời xin lỗi này."
Phó Nhiễm Ninh nghe, gật đầu, Lý Lý tỉnh táo và nhạy cảm hơn cô nghĩ.
"Mình nghĩ mình cần một chút thời gian để buông bỏ quá khứ hổ thẹn đó." Một cơn gió mát từ ngoài cửa sổ thổi vào, mái tóc dài của Ôn Lý bay tung, cô ngẩng đầu nhìn màn đêm xanh thẫm ngoài cửa sổ, nói với Phó Nhiễm Ninh và chính mình: "Sau đó, mình sẽ kiêu ngạo đứng kế bên anh ấy."
"Mình hiểu được," Phó Nhiễm Ninh cắn một miếng táo, sắc bén nói: "Trước hết, cậu phải điều chỉnh tâm lý của mình, không thể lúc nào cũng cảm thấy mình mắc nợ đối phương hay kém cỏi hơn người khác. Thứ hai, cậu phải dỗ dành Trần Hạc Chinh, dù sao thì hai người cũng từng chia tay. Thiếu gia mà không vui, cậu không dỗ dành đàng hoàng thì anh ấy sẽ không theo cậu đâu."
Ôn Lý nghe vậy bật cười, sau đó gật đầu nói: "Nói rất hay, nói chung chính là như vậy!"
Phó Nhiễm Ninh vỗ vai Ôn Lý, nói: "Cái tên Trần Hạc Chinh đó trông không dễ dụ dỗ. Cố lên, Lý Lý!"
*
Đêm hôm đó, sau khi tắm rửa sạch sẽ, Ôn Lý ngã xuống giường, lại cảm thấy có chút mất ngủ. Cô ngơ ngác nhìn trần nhà một lúc, lật người, không nhịn được nhấc điện thoại lên, tìm được Trần Hạc Chinh trong danh sách WeChat.
Ảnh đại diện của Trần Hạc Chinh là một bóng người đội một chiếc mũ bóng chày màu đen, vành mũ được kéo xuống để che đi các đường nét trên khuôn mặt, anh ấy đeo tai nghe có dây màu trắng trên tai.
Bức ảnh rất có khí chất, xét từ đường nét thì chắc chắn là chính Trần Hạc Chinh.
Tường nhà đặt chế độ hạn chế nên Ôn Lý không xem được bất kỳ nội dung nào, ảnh bìa cũng tối đen.
Phù hợp với phong cách thường ngày của anh, phóng khoáng và bí ẩn.
Nhìn bức ảnh dùng làm ảnh đại diện, Ôn Lý cảm thấy tim mình yếu ớt đập mạnh, muốn lưu vào điện thoại nhưng lại cảm thấy không phù hợp.
Do dự một lát, Ôn Lý mở album ảnh ra, tìm được bức ảnh chụp trong xe, đặt làm nền trò chuyện với Trần Hạc Chinh.
Trên trang trò chuyện giữa hai người, ngoài lời nhắc của hệ thống rằng họ đã trở thành bạn bè, chỉ có một hộp thoại màu xanh lá cây, chính là trái tim nhỏ mà Ôn Lý đã gửi nhầm trước đó. Cô giơ tay lên, đặt đầu ngón tay lên màn hình rồi từ từ di chuyển dọc theo yết hầu của người đàn ông trên ảnh nền.
Sau khi di chuyển mấy lần, chóp mũi Ôn Lý đột nhiên cảm thấy đau nhức, trong mắt có cảm giác khó chịu.
Ôn Lý thật không ngờ mình có thể lấy lại được.
Năm năm thực sự rất dài, dài đến mức cô sẵn sàng không bao giờ gặp lại anh nữa.
Cô nghĩ mình đã mất tất cả và chấp nhận mất mát.
Vô số đêm mất ngủ, cô không ngừng suy nghĩ, suy đi nghĩ lại, không gặp được Trần Hạc Chinh cũng không sao, chỉ cần anh vẫn ổn, khỏe mạnh và an toàn, cô sẽ không ngại rút lui khỏi cuộc sống của anh.
Ôn Lý tự coi mình là tội nhân nguyên thủy đã gây ra vết thương cho Trần Hạc Chinh và gánh chịu mọi tội lỗi và hình phạt. Cô tìm đủ lý do cho mình, nghĩ rằng chỉ cần cắt bỏ điểm yếu của mình là có thể có áo giáp.
Cô xóa thông tin liên lạc của Trần Hạc Chinh và ảnh của anh, ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần không nhìn hay nghĩ về nó, cô sẽ không còn buồn nữa.
Từ nay về sau không còn sợ hãi nữa.
Cô nghĩ mình đã đủ mạnh mẽ, không còn yếu đuối nữa, có thể chịu đựng và đối mặt với nó.
Luôn nghĩ như vậy.
Cho đến khi mini-album mang tên "Hơi thở của Hồng Tiêu Lý" được phát hành, ban nhạc Sirius đã trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm, nhà sản xuất âm nhạc Trần Hạc Chinh cũng lọt vào mắt công chúng và nổi tiếng một thời gian.
Tên của Trần Hạc Chinh bắt đầu xuất hiện trên nhiều trang web khác nhau, các mục liên quan đến anh thường xuyên xuất hiện trên danh sách hot search của Weibo, có lượt view tới hàng trăm triệu. Mọi người đều nói về âm nhạc, tài năng của anh ấy, việc anh ấy học tại Đại học Đồng Án, là người đạt điểm cao nhất trong kỳ thi tuyển sinh đại học, đồng thời cũng nói về hoàn cảnh gia đình của anh ấy.
Một con người xuất chúng nhưng lại rất bí ẩn, khiến người ta phải khao khát.
Lối đi của ga tàu điện ngầm cũng được bao phủ bởi các áp phích quảng cáo cho album và ban nhạc, một tấm áp phích khổng lồ được chiếu sáng bằng ánh đèn. Mỗi lần đi ngang qua, Ôn Lý đều dừng lại, nhìn chằm chằm hồi lâu.
Người người đến người đi, bước chân vội vã, những bóng người hỗn loạn và mờ ảo. Tất cả mọi người đều bị cuốn vào nhịp sống hối hả, chỉ có Ôn Lý đứng lặng lẽ, tấm lưng gầy gò nhưng cũng lộ ra chút kiên trì và bướng bỉnh.
Những fan hâm mộ của ban nhạc Sirius đi ngang qua, thấy Ôn Lý đang chăm chú nhìn, họ sẽ dừng lại nhìn, thậm chí còn trò chuyện với cô, hỏi Ôn Lý rằng cô thích nhất thành viên nào trong ban nhạc.
Đó là nữ ca sĩ chính hào hùng hay tay guitar cực ngầu cao hơn 1 mét 9?
Ôn Lý chỉ lắc đầu không nói gì.
Cô bị cảm, ho liên tục, ra ngoài phải đeo khẩu trang, che gần hết khuôn mặt.
Fan hâm mộ nói chuyện với cô cũng là một cô gái, có lẽ vẫn đang học cấp 3, mái tóc đuôi ngựa gọn gàng và đôi má phúng phính.
Cô gái đang định hỏi tiếp thì Ôn Lý đột nhiên giơ tay lên, chỉ vào một góc của tấm áp phích nói: "Tôi thích nhất người này."
Ở góc có danh sách những người tham gia sản xuất album, chữ hơi nhỏ nên cô gái phải đến gần mới đọc được, đọc nhỏ giọng.
"Nhạc sĩ Trần Hạc Chinh."
Cô gái quay lại nhìn Ôn Lý, nở nụ cười và ánh mắt trong sáng, hỏi cô: "Chị ơi, người chị thích tên là Trần Hạc Chinh sao?"
Người chị thích tên là Trần Hạc Chinh.
Khi nghe những lời này, cô cảm thấy như có một con dao đen xuyên qua ngực, cơn đau rất rõ ràng và dữ dội.
Ôn Lý không biết là cô cảm nặng hơn hay là bị gió lạnh nghẹn họng, cô quay đầu đi chỗ khác, bắt đầu ho không ngừng.
Cô ho dữ dội đến nỗi ngực và bụng đau nhức, mắt cô dần đỏ lên, lông mi ướt át, cảm giác như vừa nuốt một nắm cát thô vào cổ họng.
Chiếc fan nhỏ sợ hãi, vội vàng chạy tới đỡ cô, khẩn trương hỏi: "Chị, chị bị bệnh à?"
Ôn Lý chỉ ho, không nói được.
Chiếc fan nhỏ đỡ lấy Ôn Lý, cảm giác có thứ gì đó lành lạnh rơi vào mu bàn tay. Cô ngước mắt lên, nhìn thấy khuôn mặt Ôn Lý rất nhỏ, được che bởi một chiếc mặt nạ, chỉ có thể nhìn thấy một đôi mắt, từng hạt nước từ trong đó lần lượt rơi xuống.
Đây chắc chắn là một người chị rất xinh đẹp, fan nhỏ nghĩ, chỉ cần nhìn vào mắt chị ấy thôi. Đôi mắt cô ấy rất đẹp và dịu dàng nhưng sao cô ấy lại khóc buồn thế?
Có phải do bệnh?
Tại sao cô ấy lại buồn thế?
Bởi vì cô ấy thực sự thích Trần Hạc Chinh, cô ấy vẫn sẽ như vậy sau nhiều năm nữa.
Cái tên đó chỉ cần xuất hiện một lần là có thể phá vỡ chính xác cái gọi là áo giáp của cô, để lộ những vết thương lốm đốm bên dưới.
Hóa ra chưa bao giờ thay đổi, cô vẫn là Ôn Lý hèn nhát, mọi thứ mạnh mẽ và có trách nhiệm đều là giả tạo. Cô đã dùng cái cớ tội nghiệp là "vì lợi ích của mình" để che đậy việc trốn thoát của mình.
Phải, khi cô lựa chọn chia tay, đó chính là một kiểu trốn chạy.
Chạy đi, đừng nhìn, có thể coi như không có chuyện gì xảy ra.
Giả vờ như Trần Hạc Chinh không bị thương, rằng anh ấy vẫn luôn ổn.
...
Ký ức đột ngột dừng lại ở đây.
Ôn Lý lấy điện thoại di động bấm liên tục vào ảnh đại diện của Trần Hạc Chinh, khuôn mặt vô cảm là dấu vết in sâu vào lòng cô.
Sau khi trải qua việc cô từ bỏ và trốn thoát, Ôn Lý thực sự không ngờ rằng Trần Hạc Chinh lại chấp nhận mối quan hệ này.
Nói chính xác thì anh chưa bao giờ đi xa, anh luôn ở đó, nhìn cô và chờ đợi cô.
Đợi cô suy nghĩ sáng suốt, đợi cô quay đầu lại.
Trần Hạc Chinh đặt trái tim mình hoàn toàn vào tay Ôn Lý, kiên quyết, không chút lay động.
Cho dù anh đã từ bỏ một lần tan vỡ, sự chân thành của anh vẫn không thay đổi.
Trần Hạc Chinh, người rất kiêu ngạo, lại luôn nhượng bộ khi đối mặt với Ôn Lý, thậm chí đến mức khiêm tốn.
Ôn Lý càng hiểu càng dễ cảm thấy áy náy, lo lắng muốn lấy lại thứ đã mất, lo lắng về được và mất.
Những tình cảm mà Trần Hạc Chinh dành cho cô thật đẹp và quý giá.
Ôn Lý sợ mình lại làm anh thất vọng.
Cô muốn trân trọng anh rất nhiều.
Đêm sau cơn mưa không trăng và yên tĩnh.
Ôn Lý tắt điện thoại di động, đắp chăn, cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ. Cô áp má vào gối, nhắm mắt lại, dường như thở dài khe khẽ ngay cả trong giấc mơ.
Con gái khi yêu thực sự rất dễ vướng vào.
Cả trái tim tràn ngập người đó.
Rõ ràng là đã xa nhau rất lâu, nhưng lại có cảm giác như mới đây.
Nghĩ đến đôi mắt đen sâu thẳm và nụ hôn vị chanh trên môi anh.
Những cảm giác chua chát nho nhỏ đó cùng với niềm hạnh phúc lớn lao.
Cô muốn trở nên đẹp hơn và tốt hơn hơn khi đứng cạnh anh.
Không bao giờ xa nhau nữa.