• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tim Thẩm Thư Điềm đập loạn, môi đỏ khẽ nhếch lên, ngón tay bởi vì căng thẳng mà bất giác co lại, sững sờ không biết nên phản ứng như thế nào.

Cô thật sự nghe ra được sự âm u lạnh lẽo và khinh thường trong lời nói của cậu, giọng điệu như là chuyện hiển nhiên. Đôi mắt đen nháy nhìn chằm chằm cô, khóe miệng lạnh lẽo cong lên, giống như là ác ma đi ra từ trong địa ngục.

Cô theo phản xạ dựa vào đằng sau ghế, phía sau lưng đụng vào cửa xe, vang lên một âm thanh trầm thấp. Không tính là đau, nhưng cũng đủ khiến cho cô đang hoảng hốt tỉnh lại.

Thẩm Thư Điềm mấp máy đôi môi đỏ, đôi mắt màu hổ phách xoay một vòng nhìn về phía bên cạnh, sau đó nhìn về phía trước, “Ừ.”

Tả Tư Nam rất nhạy cảm, đặc biệt là về cảm xúc của Thẩm Thư Điềm, một phân một hào cũng không thoát khỏi đôi mắt của cậu. Vừa nãy cô lại tránh né cậu.

Sâu thẳm trong đôi mắt đen, thật sự không dễ phát hiện ra những tia ấm áp chẳng biết đã biến mất từ bao giờ, hầu như không còn nữa. Thay vào đó, dần dần hiện lên một lớp sương băng mỏng.

Quả nhiên, bị dọa sợ rồi.

Lúc này cậu hơi nghiêng người nhìn cô, khuôn mặt cô gái trơn bóng đẹp đẽ, đôi lông mi dài cong vút, ngồi ở chỗ đó vừa ngoan vừa đáng yêu.

Cậu hận không thể ngay bây giờ, nâng cằm cô lên, cắn xé đôi môi của cô, ôm cô vào trong ngực, ép chặt vào bên trong xương cốt.

Nhưng mà chuyện đó sẽ làm cô sợ.

Vì vậy nên là không được.

Tả Tư Nam nhìn cô lâu một chút, trong mắt dần hiện lên tia tàn bạo, áp chế không đi xuống. Cậu kiềm chế mở mắt ra, thân thể cứng rắn lạnh lẽo ngồi thẳng, dựa vào thành ghế, cánh tay ngăn cản đôi mắt lạnh lẽo.

Đây rõ ràng là từ chối giao tiếp, Thẩm Thư Điềm ngây ngốc nhìn cậu.

Trong một khắc, không khí ở đây dường như ngưng tụ lại, ngay cả chú Lý lái xe ở phía trước cũng cảm nhận được một chút khác thường. Thỉnh thoảng chú lại nhìn hai người bọn họ từ kính chiếu hậu.

Chú không nghe được những lời mà hai người nói, nhưng cũng cảm nhận được bầu không khí so với bình thường kém hơn rất nhiều.

Bây giờ, hai đứa đang cãi nhau hả?

Chỉ là chú không có lập trường gì để nói, cũng chỉ có thể im lặng.

Thật ra, Thẩm Thư Điềm không phải sợ, chỉ là cảm thấy hơi bất an. Cô cảm nhận được sự an toàn rất ít.

Gặp được bất kỳ thứ gì, cô đều theo thói quen tránh ra. Cô nghĩ làm vậy thì sẽ không chịu tổn thương. Chờ đến lúc phản ứng lại được thì cục diện đã như thế này rồi.

Thẩm Thư Điềm nhìn cậu, cơ thể thật cẩn thận nghiêng về phía trước, hơi do dự, muốn giật nhẹ ống tay áo cậu, nhưng lại không biết một lát sau nên nói gì.

Cô không phải cố ý tránh ra, nhưng mà cô cũng không hiểu tại sao cậu lại đột nhiên tức giận như vậy. Không biết mình có nên nhận sai hay không?

Nhưng mà trong thời gian do dự ngắn ngủi, đột nhiên chuông điện thoại vang lên. Là điện thoại của Tả Tư Nam.

Tả Tư Nam thuận tay lấy điện thoại ra, rũ mắt nhìn một lúc mới nghe máy, lông mi dài xoay một cái, nhàn nhạt nhìn về phía ngoài cửa xe, gò má xinh đẹp hờ hững lạnh lẽo.

Thẩm Thư Điềm đột nhiên không có dũng khí để chạm vào.

Cũng không biết phía bên kia nói cái gì.

“Ừ.”

Nghe điện thoại xong, âm thanh Tả Tư Nam lãnh đạm nói, “Tôi muốn xuống xe.”

“Vâng, cậu chủ.”

Chú Lý trả lời một câu, dừng xe ở bên lề đường. Tả Tư Nam kéo cửa xe ra, đi xuống, sau đó đóng cửa xe rầm một tiếng, không quay đầu lại, rời đi.

Không nói với cô một chữ.

Lời cô vừa định nói ra khỏi miệng lập tức nín trở lại, không biết nên nói thế nào.

Xe lại một lần nữa lăn bánh, Thẩm Thư Điềm nhìn ra bên ngoài, thấy Tả Tư Nam chặn một chiếc xe lại, ngồi vào trong.

Thẩm Thư Điềm thu lại lông mi dài, ngồi yên tĩnh, ôm chặt cặp sách trong lồ ng ngực.

Thẩm Thư Điềm trở về biệt thự, thím Phương đang nấu cơm ở trong nhà bếp.

“Cô chủ đã trở về?”

Thẩm Thư Điềm dừng lại một chút, một lần nữa nâng cao khuôn mặt tươi cười, “Thím Phương, con mới về.”

Thím Phương nhìn phía sau cô một chút, ngoài dự tính hỏi: “Cậu chủ đâu? Cậu ấy không về cùng với cô chủ sao? Cậu ấy còn cố ý bảo thím nấu canh cá, thím còn tưởng rằng tối nay cậu ấy trở về.”

Thẩm Thư Điềm mím môi, trong lòng hơi khó chịu, “Cậu ấy và bạn bè đi ra ngoài, con cũng không biết tối nay cậu ấy có về ăn cơm hay không.”

Thím Phương không cảm thấy có gì khác thường, bà cười gật đầu nói, “Vậy thì cô chủ có thể ăn nhiều hơn một chút.”

Thẩm Thư Điềm gật đầu, đeo cặp sách đi về phòng.

Trên tủ sách có một bịch thức ăn cho mèo, ngay ngắn chỉnh tề. Thẩm Thư Điềm vỗ vỗ mặt, ném những suy nghĩ lung tung ra ngoài, suýt chút nữa quên cho mèo ăn.

Hai ngày nay cô phải ôn thi, nhưng cô đã mang đủ thức ăn cho mèo để ở dưới gốc cây, còn cố ý bỏ nhiều hơn một chút, tránh cho nó ăn không đủ.

Thẩm Thư Điềm cầm túi thức ăn cho mèo đi ra khỏi biệt thự. Bây giờ trời đã chạng vạng gần tối, nhưng mà không khí lại hết sức nóng nực, nhiệt độ cũng cao lên, khiến cho tâm trạng cô càng ngày càng buồn.

Thẩm Thư Điềm bò vào bụi cây. Không biết có phải là ảo giác của cô hay không. Cô luôn cảm thấy chỗ mình bò vào hình như to lên, có rất nhiều cành cây bị bẻ gãy. Cô đi vào bên trong một cách rất dễ dàng. 

Cô đi đến dưới gốc cây, chiếc bát ban đầu đặt ở đây để đựng thức ăn cho mèo bị hất tung, bẩn thỉu dính rất nhiều bùn. Thậm chí lần này còn không nhìn thấy con mèo trắng ở đâu, không biết đã chạy đi đâu rồi.

Thẩm Thư Điềm trong lòng phát hoảng, thật sự không nghĩ ra ai lại có thể làm ra chuyện quá đáng như vậy, nhưng mà cô thật sự không thể làm gì. Không biết là ai có tâm tư độc ác như vậy, ngay cả một con mèo cũng bắt nạt.

Thẩm Thư Điềm cất thức ăn cho mèo đi, thở dài một hơi, một lần nữa bò ra ngoài, nhưng mà còn chưa đi được xa.

Bầu trời đột nhiên đổ mưa to, giọt mưa không lưu tình rơi thẳng xuống. Xung quanh cô không có nơi nào để tránh mưa, gần nhất chỉ có một cái đình nghỉ mát, cách cô gần một trăm mét.

Không hề chuẩn bị chạy về hướng đó, Thẩm Thư Điềm bị nước dội lạnh thấu tim. Chờ đến khi cô vất vả chạy đến được đình nghỉ mát, toàn thân đều ướt đẫm.

Quần áo ướt nhẹp dính sát ở trên người, mỗi tấc da tấc thịt đều hết sức khó chịu.

Vậy mà trời mưa càng lúc càng lớn, sắc trời càng ngày càng tối, còn kèm theo âm thanh sấm sét đinh tai nhức óc.

Thẩm Thư Điềm ngồi xổm dưới cây cột, bịt chặt lỗ tai. Nước mưa lạnh băng từ trên đầu, nhỏ xuống quần áo, rất nhanh đã khiến dưới người cô đầy vết nước.

Bình thường cô không sợ sấm sét như vậy. Nhưng mà lúc này, Thẩm Thư Điềm một mình ngồi cô độc trong đình hóng gió nhỏ hẹp thế này, xung quanh lại trống trải, trước mặt lóe lên tia chớp, bên tai toàn tiếng sấm đinh tai nhức óc. Thật sự giống như có tia sét ở ngay bên cạnh người.

Mọi lần cô đi ra ngoài cho mèo ăn, đều không mang theo điện thoại. Lúc này thật sự là rất đơn độc.

Gió lạnh từ khắp nơi thổi vào đây, thêm nữa là trên người cô đang ướt, cái lạnh ập vào khiến toàn thân Thẩm Thư Điềm nổi lên da gà.

Cô dựa sát về phía cây cột tranh một chút, nỗ lực co người vào một góc, giương mắt nhìn sắc trời càng ngày càng âm u, cúi đầu, không biết nên làm gì tiếp theo.

Thật vất vả mới đến Chủ nhật, Thi Lâm hẹn một đám bạn bè ra ngoài chơi, lão đại của bọn họ, Thái Tử gia Tả Tư Nam, tất nhiên phải có mặt.

Có điều, Tả Tư Nam ngày bình thường mệt mỏi, lười biếng, thậm chí còn thiếu kiên nhẫn. Thi Lâm đã chuẩn bị kỹ càng từ sớm, tốn rất nhiều lời, mới có thể mời được vị đại thần này đi. Không nghĩ đến, lần này cậu đồng ý cực kỳ dễ dàng.

Cậu ta còn không kịp giật mình, đã bị Tả Tư Nam cúp điện thoại.

Vệ Tiêu Kiệt đi đến, “Anh Tả có đến hay không?”

“Mình đã ra tay, làm gì có chuyện không được?” Giọng điệu Thi Lâm hết sức đắc ý dào dạt, “Ngày hôm nay sẽ rất thoải mái.”

Vệ Tiêu Kiệt đảo mắt nhìn: “Nhàm chán.”

Thi Lâm vỗ đùi một cái: “Không phải là Thẩm hoa khôi muốn đến chứ? Mình còn nói với cô ấy, lần sau nếu có cơ hội thì cùng nhau chơi đùa. Thật ra mình cảm nhận được bọn họ sẽ đến cùng nhau. Nếu không làm gì có chuyện anh Tả  đột nhiên dễ nói chuyện như vậy. Không có lý do gì hết.”

Vệ Tiêu Kiệt: “Chị Thẩm biết cậu gọi điện thoại không?”

“Tôi cũng không biết nữa.” Thi Lâm dừng lại, “Trực giác của mình chắc chắn chính xác. Một lúc nữa, mình nhất định sẽ nhìn thấy Thẩm hoa khôi. Cậu không tin tôi?”

Vệ Tiêu Kiệt không muốn quan tâm đ ến cậu ta nữa, quay sang bên kia bắt chuyện với người khác.

Hai mươi phút sau Tả Tư Nam đến, Thi Lâm thò đầu ra nhìn phía sau, cười hì hì nói: “Thẩm hoa khôi có đến hay không?”

Khóe miệng Tả Tư Nam cong thành đường thẳng, ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu ta, Thi Lâm ngay lập tức rùng mình một cái.

Cậu nói sai cái gì sao? Rõ ràng mấy ngày hôm nay thái độ của Tả Tư Nam đối với Thẩm hoa khôi dịu dàng hơn hai phần. Hôm nay sao lại như vậy?

Chẳng lẽ xảy ra chuyện gì rồi sao?

Thật sự tai họa đến từ người trong cuộc mà, cậu vô tội cực kỳ. Thi Lâm rụt cổ, chột dạ đóng cửa lại.

Cũng may là lúc này Tả Tư Nam không có tâm trạng so đo cùng cậu ta. Cậu ngồi trên ghế sofa bằng da màu đen, nhìn thoáng qua bàn bi-a trước mặt, mở một lon nước, ngửa đầu uống.

Có chất lỏng tinh xảo từ cằm chảy xuống, nhỏ vào ở trên quần áo, thấm ướt vạt áo trước, từng chút từng chút sâu thêm, trượt xuống.

Nhàu nát lại rất mê người.

Từ lúc cậu đi vào, ánh mắt của mọi người đều dừng lại ở trên người cậu, đặc biệt là phụ nữ.

Tả Tư Nam quá hấp dẫn người khác. Ngày hôm nay hiếm khi thấy được một chút đồi bại từ cậu, so với thường ngày khác biệt rất lớn. Thế nhưng như vậy cũng không làm giảm đi mị lực của cậu, ngược lại còn thêm vài phần gợi cảm và lười biếng.

Khiến cho người khác mong muốn được ngồi ở trên người cậu, cởi bỏ lớp áo sơ mi của cậu, để cho cặp mắt đen mê người kia phản chiếu lại hình bóng của bản thân.

Tả Tư Nam uống hết lon bia, sau đó ném vỏ rỗng sang bên cạnh, một âm thanh leng keng vang lên.

Một người phụ nữ ánh mắt chợt lóe lên tia sáng, cầm một ly rượu đi qua, ung dung ngồi ở bên cạnh cậu, đưa ly rượu trong tay đến trước mặt cậu.

Âm thanh kiều mị làm ra vẻ gợi cảm: “Anh Tả, anh uống thử cái này xem.”

Tả Tư Nam dừng động tác uống rượu, ngước mắt nhìn cô ta. Đôi mắt đen tối tăm thấy không rõ chiều sâu, mông lung, cảm thấy như hố băng lạnh, thu hút tâm hồn.

Người phụ nữ kia vui vẻ, thân thể lại xích đến gần hơn, cả người mềm mại cọ lên cánh tay của thiếu niên, ánh mắt khi3u gợi, không ngừng ám chỉ.

Chỉ là cô ta còn chưa kịp làm thêm động tác tiếp theo, cánh tay đã bị thiếu niên mạnh mẽ nắm chặt, sức lực rất lớn, giống như là muốn bóp nát xương của cô ta. Cô ta lập tức hét lên một tiếng.

Nhưng mà cô ta chưa kịp phản ứng lại, cánh tay đã bị thiếu niên hung hăng hất lên một cái, cơ thể bị ném ra ngoài, tàn nhẫn đập vào bàn đá, đau nhức kéo đến.

Người đàn ông đứng lên từ trên ghế sofa, chậm rãi đi về phía cô ta. Lúc này ánh sáng lớn trên màn hình, chiếu vào trên mặt cậu.

Cũng để cho cô ta nhìn rõ sự tức giận và căm ghét trên mặt của Tả Tư Nam. Cậu nhìn cô ta giống như là một thứ đồ ghê tởm. Đáng sợ đến mức có thể so sánh với ác ma đến từ địa ngục.

Cô ta thật sự bị dọa sợ, tiếng thét chói tai đột nhiên kẹt ở trong cổ họng, đôi mắt trừng lớn, kinh hãi một tiếng.

Thi Lâm thầm mắng một tiếng, người phụ nữ kia đúng là ngu dốt. Hôm nay, tâm trạng anh Tả không tốt, cô ta lại còn chọc giận cậu. Rảnh rỗi quá nên muốn chết sao?

Mọi người đều nhìn ra Tả Tư Nam đang tức giận. Chẳng lẽ cô ta mù sao?

Nhưng những người này hoặc là do cậu trực tiếp gọi đến, hoặc là gián tiếp gọi đến, cũng không cần thiết phải làm náo loạn đến khó coi như vậy.

Thi Lâm tiến đến một bước chặn Tả Tư Nam lại, ra hiệu cho những người khác đưa người phụ nữ kia nhanh chóng rời đi.

Rồi quay lại khuyên nhủ: “Anh Tả, quên đi.”

Tả Tư Nam ảm đạm nhìn cậu ta, qua một lúc sau, mới ngồi lại vị trí ban đầu.

Những người khác cùng nhau thở phào nhẹ nhõm, nhưng mà cũng không dám tiếp tục quậy quá lớn.

Thi Lâm và Vệ Tiêu Kiệt nhìn nhau một cái, hai người cùng ngồi xuống bên cạnh Tả Tư Nam, cũng không nói gì, cùng anh uống mấy lon.

Không cần phải nói, là anh em thì phải uống cùng.

Trong phòng khách còn đang ầm ĩ, Thi Lâm rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, mắt nhìn Vệ Tiêu Kiệt đáng thương vô cùng.

Không thể không nói, Tả Tư Nam mà nổi giận lên, tùy ý liền làm bậy, vô cùng liều mạng. Hai người bọn họ đều sợ hãi, nhưng mà không biết nguyên nhân lần này là gì.

Thi Lâm cầm lấy đũa ăn món ăn phụ vừa được mang lên, cùng Vệ Tiêu Kiệt nói chuyện phiếm. Vào lúc này bọn họ cũng mất tâm trạng chơi đùa.

Nhưng mà chẳng được bao lâu, điện thoại của Tả Tư Nam vang lên.

Lần thứ nhất không có nghe, lần thứ hai cũng không nghe, đến lần thứ ba, Tả Tư Nam hơi mất kiên nhẫn, cầm lấy điện thoại lên nghe.

Giọng nói của cậu hết sức âm trầm khàn đặc, do say rượu, đặc biệt gợi cảm, “Thím Phương.”

Thím Phương lo lắng: “Cậu chủ, cậu có biết cô chủ đi đâu rồi không? Điện thoại cũng không mang theo. Vừa nãy tôi đang nấu cơm, cũng không biết cô ấy đi ra ngoài bao lâu rồi. Cơm cũng không ăn. Chú Lý cũng không ra ngoài. Hiện tại trời mưa lớn như vậy, lại có sấm sét, cô ấy có thể đi đâu được chứ?”

Tả Tư Nam bình tĩnh ngắt điện thoại, đột nhiên đứng dậy bước chân nhanh đi ra ngoài cửa, cũng không quan tâm Thi Lâm và Vệ Tiêu Kiệt đằng sau đang kêu gào.

Sắc trời sớm đã tối đen rất lâu. Buổi tối, gần tám rưỡi, trong tháng máy trong suốt ngoài trời mưa to, bầu trời ở xa xa còn có sấm chớp, thỉnh thoảng truyền đến tiếng sấm đinh tai nhức óc.

Cậu không biết trời mưa khi nào? Cũng không biết cô bây giờ đang ở đâu, có nguy hiểm hay không, có đang sợ hãi hay không? Trong lòng cô thật ra có hơi yếu đuối. Vậy mà cậu hiện tại cái gì cũng không biết.

Tả Tư Nam mím chặt môi, trong lòng co rút đau đớn một trận. Cậu xoa lông mày, suy nghĩ xem cô có thể đi những chỗ nào.

Khu biệt thự, bên ngoài xung quanh hồ nguyệt, kiến trúc đều rất đẹp, chiếm diện tích rất lớn.

Tả Tư Nam nhanh chóng đè lại nỗi sợ hãi trong đáy lòng, tìm từng góc nhỏ, những nơi có khả năng. Nhưng mà thời gian cứ thế trôi qua, nỗi lo lắng ở trong lòng càng trở nên lớn hơn, cậu không kiểm soát được mà run rẩy.

Cuối cùng ở một bên đình hóng gió, tìm được một cô gái đang ngồi xổm ôm đầu bó gối ở một góc.

Thật sự là rất chật vật, đỉnh đầu còn vướng một vài cành cây lá vàng. Toàn thân đều ướt đẫm, thân thể nhỏ bé vô cùng đáng thương, vùi sâu ở một góc.

Tiếng sấm vang lên, cô còn run lên.

Hình ảnh này đâm vào mắt, khiến cậu đau đớn.

“Chị.”

Tả Tư Nam sải bước đi đến, lôi kéo cánh tay của cô, lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ lạnh băng, môi của cậu mím càng thêm chặt.

Trong ý thức của Thẩm Thư Điềm toàn là sợ hãi. Trời mưa quá lâu, cô không tìm được cơ hội để trở về.

Quần áo ướt đẫm dính sát vào cơ thể, càng tăng thêm sự lạnh lẽo. Cơ thể chịu đựng hết cơn gió lạnh này đến cơn gió lạnh khác, khó chịu đến mức không thể chịu đựng hơn được nữa.

Đột nhiên cánh tay bị kéo lên, chân cô lại tê tê không có sức, thân thể mềm nhũn ngã vào trong lòng của người đàn ông.

Cậu cuống quýt ôm lấy vòng eo của cô, khuôn mặt cô gái kề sát ở trên lồ ng ngực. Cậu mới phát hiện ra mặt cô nóng bừng, so với cánh tay lạnh lẽo lộ ra bên ngoài khác biệt hoàn toàn rõ ràng.

Lòng bàn tay cậu sờ lên trán của cô, quả nhiên là nóng bỏng đến kinh người. Mấy người thím Phương cũng đi tìm, cậu nhanh chóng gọi điện thoại để cho bọn họ lái xe đến chỗ này.

Thẩm Thư Điềm vẫn chưa ý thức được cơ thể cô đang nóng lên, chỉ cảm thấy cơ thể mềm mại không có chút sức lực, còn nghĩ rằng là do ngồi xổm lâu nên bị tê.

Thân thể cô vừa ướt vừa lạnh, không muốn người Tả Tư Nam ướt theo. Chẳng qua là khi muốn giãy giụa đứng lên, thì lại bị người đàn ông gắt gao ấn trở lại trong ngực.

Cổ họng của cô rất khô, cô khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, lại nhớ đến chuyện xảy ra ở trong xe, đột nhiên nắm lấy ống tay áo của cậu, mềm mại như bông kéo kéo.

“Vừa rồi không phải là do tôi cố ý, cậu đừng tức giận nữa có được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK