Vốn dĩ Thẩm Thư Điềm không nghĩ được nhiều như thế, gặp phải chuyện thế này, cô cảm thấy Tả Tư Nam không phải là hoàn toàn không để ý tới.
Cũng giống như cô vậy, bề ngoài thì tỏ vẻ là không có việc gì, nhưng trong lòng vẫn thấy hơi buồn.
Vừa nãy khi cô nhìn thấy cảnh đó, lập tức muốn bắt lấy rồi đưa cho cậu xem, thực ra cũng chỉ là ý nghĩ thoáng qua thôi.
Trong bóng tối, không thể nhìn thấy vẻ mặt của cậu, chỉ có tiếng nói nhẹ nhàng vang vọng ở trong phòng, có một số người, giọng nói của họ thật sự hay đến nỗi khi nghe xong có cảm giác như bị mê hoặc vậy.
Mặt của Thẩm Thư Điềm đỏ hồng, nhưng vẫn nhỏ giọng đáp lại, hết sức dịu dàng: ”Đúng thế.”
Hy vọng là cậu có thể vui vẻ hơn một chút.
Rõ ràng chỉ là hai chữ đơn giản, nhưng Tả Tư Nam lại thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường.
Thẩm Thư Điềm vẫn có chút ngượng ngùng, giọng nói ngọt ngào không giấu nổi vui vẻ: “Em có thấy vui vẻ hơn không?”
Hầu kết của Tả Tư Nam trượt lên trượt xuống, môi mỏng khẽ nhếch lên, nhẹ giọng đáp: “Có.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thẩm Thư Điềm nhón nhón chân, cảm thấy tâm ý của bản thân được người khác tiếp nhận, ngọt ngào đáp: “Vậy thì tốt.”
Cậu nghĩ rằng, có lẽ là trên thế giới này, sẽ chẳng còn có ai khác dùng biện pháp ngốc nghếch này để dỗ dành hắn nữa, bởi vì người này là cô ấy, nên mọi việc đều trở nên khác biệt.
Cửa sổ trong phòng vẫn đang mở, gió từ bên ngoài thổi vào, đom đóm dựa theo hướng gió thổi, mà hướng về phía ngoài cửa sổ bay đi.
Thẩm Thư Điềm đột nhiên nhớ ra, cô bởi vì bắt đom đóm, mà đem nhiệm vụ bà nội Từ giao cho quên mất tiêu rồi.
“Chị quên ngắt cà tím rồi.”
Thẩm Thư Điềm vội vàng xoay người, nhưng do vẫn chưa thích ứng được với bóng tối, không để ý cái ghế ở bên chân, nên bị va vào luôn rồi.
Cảm giác đau đớn truyền tới, động tác của Thẩm Thư Điềm liền ngừng lại.
Tả Tư Nam đỡ lấy tay cô, cau mày, “Đau à?”
Thẩm Thư Điềm lắc lắc tay: “Chị còn phải đi ngắt cà tím nữa.”
Cũng không để ý đến cảm giác đau đớn dưới chân, chạy chậm ra khỏi phòng, vội vàng đi xuống lầu.
Tả Tư Nam liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, điểm sáng nho nhỏ ở trong bóng tối vô tận, vô cùng bắt mắt.
Bà nội từ chọn được ba quả cà tím nhìn qua rất to, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Thẩm Thư Điềm giống như quả pháo nhỏ đang lao xuống: “Tiểu Điềm, cháu vội vã làm gì đó.”
Thẩm Thư Điềm dừng lại cách bà nội Từ khoảng một mét, chớp chớp mắt, nhìn mấy quả cà tím trong tay bà, ngượng ngùng nói: “Bà nội, bà tự đi ngắt rồi ạ.”
Bà nội Từ vừa cười vừa gật đầu, cảm thấy kỳ lạ: “Cháu vừa rồi vội vội vàng vàng làm gì thế?”
Thẩm Thư Điềm sờ sờ mặt, cũng ngại nói ra việc bản thân vừa mới đem đom đóm tặng cho Tả Tư Nam, “Cháu giúp người rửa cà tím nhé ạ.”
“Bà tự làm là được rồi.” Bà nội Từ đột nhiên ngẩng đầu lên, phân phó: “Lão gia tử giờ này vẫn chưa về, Tiểu Nam cháu đi gọi ông ấy đi.”
Thẩm Thư Điểm quay đầu lại, mới phát hiện ra Tả Tư Nam đang chậm rì rì đi xuống lầu.
Vừa rồi ở trong bóng tối không nhìn rõ, bây giờ mới để ý là tâm trạng của cậu không tệ lắm, con ngươi đen nhánh như lóe lên ánh cười với cô.
Bà nội Từ nghĩ nghĩ, “Tiểu Điềm cháu với Tiểu Nam đi cùng nhau đi.”
“Dạ?”
Bà nội Từ cười nói: “Trong bếp cũng không có việc gì làm, một mình bà là được rồi, Tiểm Điềm cháu đi cùng với Tiểu Nam đi.”
Thẩm Thư Điềm đương nhiên là không có ý kiến gì, ngoan ngoãn gật đầu, cùng đi ra ngoài với Tả Tư Nam đang ở phía sau mình.
Ở thôn quê, khắp nơi đều là cây cối đồng ruộng, gió đêm rất mát, thổi lên người vô cùng thoải mái, hai bên có rất nhiều tiếng côn trùng đang kêu, có rất nhiều thanh âm không biết tên gọi là gì.
Tâm trạng của Thẩm Thư Điềm cũng từ từ bình tĩnh lại, muốn được gió thổi bay lên, vô cùng dễ chịu.
Bước chân giống như động vật đang nhảy nhót, giống như con thỏ vậy, “Ông Tả sẽ đi đâu đây?”
“Đi vào chỗ gốc cây đa già ở trong thôn nhìn xem, ông ấy chắc đang cùng bạn bè đánh cờ ở đó.”
Thẩm Thư Điềm nghiêng đầu nhìn hắn, “Gốc cây đa già?”
“Ừ, cũng bốn năm trăm năm rồi.”
“Ồ.”
Cần phải đi qua cây cầu nhỏ mà ban ngày đã đi qua, sau đó đi về phía bên phải, đi chưa được bao xa Thẩm Thư Điềm đã bị cảnh tượng trước mắt kinh sợ rồi.
Vừa mới nhìn qua, bên tay phải là đồng ruộng, trên không trung có rất nhiều đom đóm.
Tràn đầy một khoảng trời.
Chỉ là khoảng cách có chút xa, ánh mắt của Thẩm Thư Điềm không tự giác mà nhìn về phía đó, cũng không quan tâm đ ến đường đi.
Tả Tư Nam tự nhiên là để ý đến cô, bước chân dừng lại, đột nhiên nói: “Muốn đi qua đó xem không?”
Thẩm Thư Điềm lấy lại tâm trí rồi nhìn qua, không hiểu được mà hỏi: “Đi đâu cơ?”
Tả Tư Nam nghiêng nhẹ đầu đáp: “Bên kia.”
Chỗ mà hắn nói chính là khu có đom đóm ở bên kia, nhưng mà bên đó là một mảnh ruộng lúa mà.
Thẩm Thư Điềm muốn đi, nhưng mà tình huống bây giờ không thích hợp, do dự nói: “Chúng ta còn phải đi gọi ông nội Tả về ăn cơm nữa.”
“Không cần vội.”
Tả Tư Nam đi về phía trước, Thẩm Thư Điềm liền biến thành cái đuoi nhỏ đi theo phía sau.
Những con đường nhỏ ở giữa các ruộng cũng không được dễ đi như cô nghĩ, mà có chút nhỏ hẹp, trời thì lại là buổi tối, chỉ có ánh sáng chiếu ra từ điện thoại, nên bước đi của cô có chút xiêu xiêu vẹo vẹo.
Tả Tư Nam quay đầy nhìn một cái, khẽ nhấp môi, bước chân cũng thả chậm lại. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Từ bên ngoài đi vào bên trong, cả người Thẩm Thư Điềm được được đom đóm bao quanh, còn có mấy con bay ở giữa hai người, phát ra ánh sáng lấp lánh.
Trước sau trái phải, còn có phía bên trên, mấy trăm con, mấy nghìn con, tất cả đều là đom đóm đang phát sáng, bay lung tung xung quanh bọn họ, cô chỉ cần giơ tay ra là có thể bắt được một con.
Thẩm Thư Điềm bắt lấy góc áo của Tả Tư Nam, kéo nhẹ: “Mỗi buổi tối đều sẽ có nhiều đom đóm như thế này sao?”
Tả Tư Nam nhẹ nhàng đáp lời, cô gái nhẹ nhàng dơ tay lên, đột nhiên có một con đom đóm nhẹ nhàng đậu lên ngón tay cô, sau đó lại bay đi mất.
Hắn nhếch khóe miệng đáp: “Không đâu, thỉnh thoảng mới có.”
Thẩm Thư Điềm cảm thấy bản thân hôm nay vô cùng may mắn, cô lắc lắc tay, đem cảnh tượng trước mắt thu vào đáy mắt.
“Chúng ta đi thôi.”
Thẩm Thư Điềm bước về phía trước một bước, anh mắt của Tả Tư Nam hướng xuống dưới, lông mày nhíu lại: “Đợi đã.”
“Sao thế?”
Thẩm Thư Điềm hơi quay người lại, những lá lúa ở hai bên bởi vì cô di chuyển nên cũng chuyển động theo.
Tả Tư Nam vẫn biết là lá lúa rất sắc bén, mà cô hôm nay lại mặc một chiếc váy ngắn trên đầu gối một chút.
Cậu mím môi, cúi lưng xuống, tách những lá ở trước mặt ra.
Thẩm Thử Điềm theo bản năng lùi mà về phía sau nửa bước.
Ánh sáng của điện thoại không mạnh, nhưng lại soi rõ được những vết hồng hồng trên đôi chân trắng nõn của người con gái.
Tả Tư Nam hối hận vì mình suy nghĩ không chu toàn, cậu đứng lên, đưa điện thoại cho Thẩm Thư Điềm, sau đó xoay người nói: “Leo lên đi.”
Thẩm Thư Điềm nhìn lưng cậu, khi nãy màu mắt cậu trở nên sẫm màu, cô cũng có nghĩ đến là vì sao, cô không được tự nhiên nói: “Không cần đâu.”
Tả Tư Nam quay đầu lại liếc cô một cái: “Ôm chị còn khó đi hơn đấy.”
Câu này có nghĩ là nếu mà cô còn không lên là cậu sẽ trực tiếp bế cô đi về vậy.
Thẩm Thư Điềm quỷ dị mà phát hiện ra, có đôi khi Tả Tư Nam lại trở nên vô cùng bá đạo.
Thẩm Thư Điềm nhấp nhấp môi, lại do dự một lát, bàn tay nhỏ bé bám lên sau lưng cậu, không quên bổ sung thêm một câu: “Chị nặng lắm đấy.”
Tả Tư Nam để cô gái ổn định ở phía sau lưng, dựa vào chiều cao của cậu, thì chân của cô gái sẽ không tiếp xúc được với lá lúa nữa.
“Không nặng.” Cũng không biết là vì sao, cậu lại cười: “Cũng không phải tôi chưa từng ôm bao giờ.”
Thẩm Thư Điềm chớp mắt, chợt nhớ ra là Tả Tư Nam đã từng bế cô rồi, vừa nãy là có chút ngơ ngác mà quên mất.
Tả Tư Nam bỗng nhiên nói một câu: “Có phải là chị lên cân rồi không?”
Thẩm Thư Điềm trợn tròn mắt, vỗ vỗ mặt, cãi lại: “Mới có mấy ngày chứ, chị có thể nặng đến đâu được.”
Nhưng là do mấy ngày nay được yêu thương quá mức đi, dì Phương đã nấu rất nhiều đồ bổ dưỡng, cô cũng bị ép ăn thêm không ít cơm.
Vừa nghĩ như thế, cô lại không nhịn được có chút chột dạ.Nếu như thật sự béo lên, vậy chỉ cần mấy ngày là đủ rồi.
Lâu không gặp, chỉ là nghỉ một kỳ nghỉ lễ ngắn ngày, vừa mới quay lại liền nghe mọi người nói, hình như cậu tròn ra một vòng sao á. Mấy ngày này, cô cảm thấy hình như trôi qua không kém ngày tết là bao nhiêu.
Thẩm Thư Điềm buồn buồn đáp: “Chắc là không béo hơn bao nhiêu đâu.” Cô đung đưa chân nhỏ, “Hay là cậu thả tôi xuống đi.”
“Đừng nghịch.” Tay Tả Tư Nam siết chặt hơn, chắc là cũng tự hiểu được mình vừa làm cô gái giận dỗi rồi, liền nhẹ nhàng dỗ dành: “Chị không nặng.”
Thẩm Thư Điềm không trả lời cậu.
Cậu lại hít một hơi: “Chị có nặng hơn nữa thì tôi vẫn có thể cõng được.”
Tay Thẩm Thư Điềm bám lấy vai cậu, không nhịn được bèn phản bác: “Đáng lẽ cậu nên nói là chị sẽ không bao giờ béo lên cả.”
“Ừm.” Tả Tư Nam chầm chậm đáp một tiếng: ” Cầm điện thoại soi đường cẩn thận.”
Thẩm Thư Điềm đang chìm đắm trong vấn đề cân nặng của bản thân, đoạn đường trước mặt đều không soi rõ.
Thẩm Thử Điềm nghe thế thì phản ứng lại, không dám sơ suất, cơ thể của cô đang ở trên lưng hắn, một tay thì ôm lấy vai hắn, tay còn lại thì cầm điện thoại cẩn thận soi đường đi.
Bởi vì đường vừa bé vừa không dễ đi, cằm của Thẩm Thư Điềm đều gác ở trên vai hắn, hít thở ngay bên tai.
Nơi m3m mại trước ngực cũng dán lên, cách mấy tầng vải vóc, nhưng vẫn mềm đến có chút khó tin, từng chút từng chút khiêu chiến tinh thần của cậu.
Cậu nh ỏ giọng mắng một câu: “**”
Ngày thường chỉ cần đến gần một chút, hắn đã có chút nhịn không được, càng đừng nói đến tình huống hiện tại, cũng chỉ có thể áp xuống dưới.
Đoạn đường này nói ngắn chẳng ngắn, nói dài thì cũng chẳng dài.
Đi đến bên đường lớn rộng rãi, Tả Tư Nam liền buông Thẩm Thư Điềm xuống. Thẩm Thư Điềm còn không nhận ra ánh mắt đang nhìn phía sau mình.
Lại đi thêm 10 phút, Thẩm Thư Điềm và Tả Tư Nam cũng đi đến giữa thôn, ở chỗ đó để không ít thiết bị giải trí bằng gỗ, vừa tinh xảo vừa đẹp mắt.
Cây đa già vừa to vừa rộng, tán lá rậm rạp, thân cây năm sáu người mới có thể ôm được hết, bên trên có treo một ít bóng đèn, bên dưới gốc cây rộng rãi vừa sáng sủa.
Dưới gốc cây có mấy người tụ tập ở một chỗ, Thẩm Thư Điềm nhìn qua, liền nhìn thấy Tả Cảnh Long đang ngồi chơi cờ ở đó.
Lúc hai người đi qua Tả Cảnh Long cũng không phát hiện ra, đang cau mày nghĩ xem bước tiếp theo phải đi thế nào, Tả Tư Nam nhìn nhìn bố cục của ván cờ, qua một lát, ngón tay thon dài chỉ vào một vị trí, lạnh nhạt nói: “Chỗ này.”
“Đúng, đúng, chính là chỗ này.”
Tả Cảnh Long vỗ tay nói, một bước là có thể chặn được đối phương.
“Lão Tả, không tính, như này là ông đang ăn gian.”
Giọng của Tả Cảnh Long vô cùng chính trực nói: “Ăn gian ở đâu, đều là người của Tả Gia cả.”
Tả Cảnh Long ngẩng đầu nhìn bọn họ, vui vui hỏi: “Sao hai đứa lại đến đây?”
“Bà nội gọi người về ăn cơm.”
Tả Cảnh Long không có một chút do dự, lập tức đứng lên, không có nửa phần chậm trễ.
“Này, còn chưa chơi xong mà, sao đã đi rồi.”
Tả Cảnh Long vẫy vẫy tay, “Vừa nhìn là biết ông thua chắc rồi, tôi không thèm lãng phí thời gian nữa, đi đây đi đây.”
“Đi đi, đi đi, đúng thật là.”
Trên đường về nhà, Thẩm Thư Điềm nhìn qua, đom đóm đã bắt đầu bay đi bốn phía rồi, không còn tập trung như trước nữa, nhưng mà cô cảm thấy, lúc nãy là đã đủ rồi.
Ba người nhanh chân đi về biệt thự.
Thẩm Thư Điềm vừa về đến nơi liền đi vào trong bếp, rõ ràng vừa nãy là muốn giúp đỡ bà nội Từ, kết qua là lại chạy ra ngoài, cô nhìn vào chỗ cái chậu, con cá của cô đã không nhìn thấy đâu rồi.
Mũi nhỏ nhẹ nhàng ngửi một chút, trong không khí truyền đến mùi thơm của cá, vừa ngửi đã thấy đói rồi.
Thẩm Thư Điềm liền đi đến gần, bà nội Từ vừa cười vừa nhìn cô,mở nắp vung ra nói: “Cá của Tiểu Điềm.”
Bà nội Từ nấu canh cá.
Thẩm Thư Điềm vẫn chưa quên là bản thân đã từng nói với Tả Tư Nam một câu là, cá là do cô bắt được, cô không có ý định muốn cho Phó Giai Ý ăn.
Đặc biệt là sau khi nghe được đoạn đối thoại ở trong phòng sách, cô càng thêm không nguyện ý.
Dựa vào đâu mà hắn phải chịu ủy khuất như thế?
Chỉ là, cô đang nghĩ xem nên làm khó dễ như thế nào.
Bà nội Từ đậy nắp vào, quay đầu qua, liền nhìn thấy gương mặt khổ não của cô, “Sao thế?”
Thẩm Thư Điềm do dự không thôi, đôi mắt đang đầy âm mưu, vô cùng cẩn thận mà suy nghĩ xem nên thương lượng như thế nào, “Bà nội, canh cá này cháu có thể quyết định cho ai ăn không ạ?”
Phó Giai Ý cũng coi như khách của gia đình Tả Cảnh Long, cô cũng không dễ dàng nói không cho là không cho.
Bà nội Từ hỏi lại: “Tiểu Điềm, cháu muốn làm gì thì cứ nói thẳng.”
Thẩm Thư Điềm bĩu bĩu môi, không vui nói: “Bà nội, cháu không muốn cho Phó Giai Ý ăn.”
Bà nội từ chớp chớp mắt, hỏi lại: “Vì sao?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Thẩm Thư Điềm trộm nháy mắt, bà nội hình như cũng thấy có gì đó sai sai, trong lòng không yên, “Bà ta không thích Tư Nam, cháu không muốn cho bà ta ăn.”
Đôi mắt bà nội Từ lập tức cong lên, lại nhìn nồi canh cá, không hề có một chút do dự, “Là di Tiểu Điềm bắt được, đương nhiên là để Tiểu Điềm quyết định rồi.”
“Tiểu Điềm, cháu đi lấy 4 cái bát.”
Con cá mà Thẩm Thư Điềm bắt được cũng không lớn lắm, chia thành mấy khúc là hết rồi.
Thâm Thư Điềm nghe lời bà nội Từ lấy 4 cái bát, nhìn bà múc ra bốn phần, thịt cá được vớt ra sạch sẽ.
Bà nội Từ tự nhiên mà nói: “Phó Giai Ý là A Kỳ đưa tới, người ta không có ăn, nó tất nhiên cũng phải bồi theo rồi.”
Lại nói, nếu như muốn chia cho nó, thì cũng vẫn sẽ chạy vào trong bụng của Phó Giai Ý thôi.
Đúng là đứa con trai lang tâm cẩu phế mà.
Thẩm Thư Điềm cũng không muốn cho Thẩm Kỳ ăn, nhưng mà đấy lại là con trai của Tả gia gia và Từ nãi nãi, cho nên cô căn bản là không dám nhắc đến.
Thẩm Thư Điềm nhịn không được mà nhếch miệng lên, lại sợ bà nội Từ nhìn ra, cảm thấy cô quá hư, đành phải dùng hết sức mà ép xuống, khuôn mắt trắng trẻo cũng muốn biến thnahf màu hồng luôn rồi.
“Cái này có phải là không tốt lắm không ạ?”
“Cháu không cần lo lắng, có bà nội ở đây, không cần quản nó.”
Thẩm Thư Điềm vui vẻ: “Được ạ.”
Sắp đến thời gian ăn cơm, Phó Giai Ý muốn đi vào giúp đỡ mang đồ ăn lên, lần này bà nội Từ không có cự tuyệt, tiện tay chỉ chỉ, để cho bà ta từng đ ĩa từng đ ĩa bê ra ngoài.
Ta Kỳ đưa mắt nhìn, cũng không thấy có gì không đúng, dù sao thì mẹ hắn cũng đã nấu cơm, để cho Phó Giai Ý làm việc này hắn cũng thấy không sao cả.
Hoàn toàn không biết được nguyên nhan là do bà nội Từ căn bản không muốn nhìn thấy mặt bà ta.
Thẩm Thư Điềm đã đem canh cá bê ra ngoài hết rồi, có bốn bát được đặt tại chỗ của bốn người.
Tả Kỳ ngồi xuống, trước mặt mấy người khác đều có một bát canh cá.
Ngoại trừ ông ta và Phó Giai Ý.
Tả Kỳ: “Mẹ, canh cá của con và Giai ý đâu ạ?”
“À, hết rồi, hai người ăn cái khác đi.”
“Nhưng mà Giai Ý thích ăn cá nhất.”
“Vậy lấy của tôi cho cô ta.”
Tả Kỳ rất ấm ức, đương nhiên không dám đáp lại, việc lúc trưa hôm nay cũng đã đủ xấu hổ rồi.
Phó Giai Ý cảm thấy bản thân trước giờ đều chưa bị vả mặt như thế này bao giờ, lại còn là từ gia đình mà cô ta muốn gả vào làm dâu.
Nếu như có thể, cô ta rất muốn quăng Tả Kỳ đi, nhưng mà không được. Hiện tại ông ta là đối tượng tốt nhất mà cô ta có thể tìm được rồi.”
Cô ta miễn cưỡng cười: “Dì à, không cần đâu ạ, dì ăn đi. Cháu không đói.”
Thẩm Thư Điềm nhai nhai thịt cá, mùi vị rất là ngon, hai bên ma phồng phồng lên, giống như con hamster nhỏ, chuyển động tròng mắt, lại gióng như một con mèo nhỏ đang thỏa mãn.
Tả Tư Nam rũ mi, nghĩ đến những lời mà Thẩm Thư Điềm nói lúc ở trong vườn, nhẹ nhàng nhếch miệng chậm rãi gắp thịt cá lên ăn.
Bên trong thư phòng của Tả Cảnh Long.
Tả Cảnh Long chậm rãi uống trà, “Tư Nam, bố con đưa Phó Giai Ý đến, ông nghĩ là con cũng biết nó có ý nghĩa là gì.”
Tả Tư Nam thả lỏng dựa vào sopha, ngẩng đầu lên, nghĩ đến sự việc xảy ra lúc chiều, bên miệng xẹt qua một mạt khinh thường: “Cháu biết ạ.”
Tả Cảnh Long cho một cái bảo đảm: “Ông nội sẽ kiên quyết không đồng ý việc này, bà nội con cũng sẽ không đồng ý.”
Tả Tư nam tỏ vẻ chẳng sao cả, lạnh nhạt nói: “Ông ấy muốn lấy thì lấy, con chẳng sao cả.”
Tả Cảnh Long chăm chú nhìn Tả Tư Nam, thấy rõ ràng trong mắt cậu có vẻ lạnh nhạt, liền thở ra một hơi, làm một người bố, có thể nói Tả Kỳ là một người bố vô cùng thất bại.
Nhưng không phải chính ông cũng như thế sao?
Vì mọi việc đều không rõ ràng, ông dạy dỗ lâu như thế, không hiểu sao Tả Kỳ lại lớn lên lệch lạc đến vậy.
Tả Cảnh Long cũng không nói với cậu, biểu cảm bỗng trở nên nghiêm túc hơn: “Ông bây giờ lớn tuổi rồi, bố của con thì lại là cái đồ vô dụng. Ông đang nghĩ, bây giờ con học lớp 11, ông muốn cháu tiếp xúc trước với một ít sự vụ của công ty.”
Động tác của Tả Tư Nam ngừng lại, nâng mắt lên nhìn về phía ông.
Trước ngày hôm nay, thì thật ra Tả Cảnh Long cũng chưa muốn cho Tả Tư Nam tiếp xúc với mấy thứ này sớm như thế, nhưng mà hành vi ngày hôm nay của Tả Kỳ, thật sự làm ông lo lắng, một ngày nào đó liệu Tả Kỳ có lên cơn động kinh không, mẹ nó ai mà biết được ông ta sẽ làm ra cái việc kỳ quái gì đó thì sao.
Ông cũng không thể bảo đảm được liệu bản thân một ngày nào đó có xảy ra bất trắc gì không, Tả Thị cần một người thừa kế.
“Cũng không phải bắt con làm, bây giờ con ở bên cạnh ông, nhìn xem ông làm thế nào, ở bên cạnh để học tập.”
Thực hành dù sao cũng có tác dụng hơn là chỉ đọc sách, cũng là để người khác nhìn thấy thái độ của Tả Cảnh Long hắn, hắn quyết định trực tiếp bỏ qua Tả Kỳ, đem Tả Tư Nam kéo lên.
Dù sao thì trong mắt họ, Tả Tư Nam bây giờ vẫn còn rất non nớt.
Tả Tư Nam đứng thẳng người lên, không chút để ý nói: “Vâng ạ.”
Tả Cảnh Long liếc mắt nhìn cậu, tiện tay từ trong ngăn kéo lấy bàn cờ ra, “Đến đây, bây giờ rảnh rỗi, chơi với ông một ván nào.”
“Không được rồi ạ.” Tả Tư Nam từ từ đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Bây giờ cháu không có thời gian rảnh.”
Tả Cảnh Long nhìn Tả Tư Nam đang lạnh nhạt kéo cửa phòng ra, nhìn không được mà oán giận: “Có việc gì mà còn quan trọng hơn là chơi cờ với ông nội hả?”
“Chị gái đang làm bài tập toán, cháu đi xem liệu chị ấy có chỗ nào không biết không.”
Tả Cảnh Long: “…”
Tả Cảnh Long sờ sờ cằm, bỗng nhiên nói: “Có phải cháu đối xử với con bé tốt quá rồi không? “