Thẩm Thư Điềm biết cô ta đang cố gắng kiềm chế bản thân mình nhưng cô không hề quan tâm. Thật ra nếu như cô ta không hỏi, cô cũng sẽ không trả lời.
Thẩm Thư Điềm nhìn xuống, sau đó thản nhiên ngẩng lên, vẻ mặt rất bình tĩnh, cô xem đó là điều hiển nhiên khi nói những lời đó.
Tư Huệ Uyến nghiến răng, nhìn chằm chằm vào Thẩm Thư Điềm một lúc lâu rồi bỗng lên tiếng: “Là vì chuyện ngày đó sao? Là bởi vì đã xảy ra chuyện đó sao?”
Mặc dù lúc trước cô ta có thể nhìn ra giữa hai người ít nhiều gì cũng có quan hệ gì đó với nhau nhưng vẫn đang trong giai đoạn mờ ám.
Mối quan hệ mập mờ và không rõ ràng như vậy thậm chí còn khiến cô ta cảm thấy còn lâu mới tiến tới được.
Bây giờ đột nhiên lại như vậy, cô ta không khỏi suy nghĩ nhiều hơn. Không biết có phải là bởi vì cô đã làm chuyện đó nên đã làm chất xúc tác cho hai người.
Thẩm Thư Điềm trừng mắt nhìn, hời hợt nói: “Điều này quan trọng sao?”
Sao lại không quan trọng chứ, chẳng qua cô ta chỉ đi sai một bước, khiến cho các bước phía sau đều sai nốt.
Thẩm Thư Điềm không muốn phân tích hoặc chia sẻ chuyện giữa cô và Tả Tư Nam. Cô nói xong lời này liền đẩy cửa rời đi.
Sau này cơ hội bọn họ gặp được nhau là rất ít, cô cũng không cần phải lãng phí thời gian nói thêm lời nào với cô ta nữa. Thẩm Thư Điềm cầm tập tài liệu ra ngoài, bên ngoài khung cảnh sáng sủa và quang đãng.
Hành lang rất vắng lặng, cô đi về phía trước vài bước.
Tiếng chuông tan học của trường vang lên, rất nhiều học sinh vọt ra từ trong phòng học, lưng mang cặp sách chạy ra cổng trường, tiếng cười đùa vui vẻ làm náo nhiệt cả khuôn viên trường.
Một bên khác.
Trong một phòng riêng lớn trên tầng bốn của toà nhà Quảng Ngọ.
Trong gian phòng mang phong cách cổ điển xinh đẹp thoang thoảng một mùi hương thanh nhã cổ xưa. Xung quanh đều là những bức tường được chạm khắc hoa văn phức tạp. Trên bàn bày một bình sứ màu trắng, bên trong được c ắm vào những bông hoa tươi xinh xắn.
Bầu không khí cũng hết sức gượng gạo.
Tả Tư Nam uể oải tựa vào ghế, một tay cậu chống trên lưng ghế. Mái tóc đen mềm mại của cậu rủ xuống vầng trán trắng ngần, hơi che đi đôi mắt đào hoa lạnh lùng thờ ơ.
Những món ăn tinh tế trên bàn vẫn còn phản phất mùi hương mê người. Nhưng bởi vì đã bày ra khá lâu rồi nên đã không làm người ta muốn ăn như lúc ban đầu nữa.
Tả Tư Nam còn không động một đũa, bát đũa trước mặt sạch như lúc đầu.
Tả Kỳ cầm đũa gắp một miếng măng tre rồi bỏ vào trong chén, sau đó ông cắn một cái nhưng cũng chẳng cảm nhận được mùi vị gì, chỉ cảm thấy rất khó chịu.
Tả Tư Nam rõ ràng như nước đổ đầu vịt, bất luận ông ta đã phí bao nhiêu lời nói, nói ra bao nhiêu câu thì cậu vẫn bày ra bộ dạng không để ông ta vào mắt.
Ông thậm chí còn cảm thấy, Tả Tư Nam đồng ý đến đây là bởi vì muốn nhìn thấy bộ dạng đáng thương khẩn cầu của ông.
Trong khoảng thời gian này, Tả Kỳ đã tốn không ít tâm tư bên cạnh Tả Cảnh Long. Ông muốn lấy lòng hai người nhưng hiệu quả không tốt lắm.
Ông cũng biết vì sai lầm lần trước va chạm với Tả Tư Nam, ấn tượng của Phó Giai Ý vô cùng thấp, nếu như không bù đắp lại thì nhất định sẽ càng ngày càng kém.
Phó Giai Ý cũng xem như đã nhìn ra, Tả Kỳ thật sự không có tiếng nói trong lòng Tả Cảnh Long và bà nội Từ mà bản thân ông ta cũng rất kinh sợ hai người lớn tuổi này.
Nếu cứ tiếp tục như vậy thì khi nào mới kết thúc.
Vì thế bây giờ cho dù Phó Giai Ý không đồng ý cũng chỉ có thể bảo Tả Kỳ tìm Tả Tư Nam đến giúp đỡ. Nếu như Tả Tư Nam đồng ý khuyên thì Tả Cảnh Long nhất định sẽ bỏ qua.
Nếu như Tả Tư Nam không đồng ý thì Tả Cảnh Long hiển nhiên sẽ chỉ phản đối.
Tả Kỳ cũng biết bây giờ chỉ có cách bắt tay theo Tả Tư Nam bên này, vì thế ông chỉ có thể kìm nén tính tình và sự khó chịu mà ông không muốn thừa nhận trong lòng.
Để hẹn Tả Tư Nam đến đây ông đã hao tâm phí sức, nói rất lâu.
Tả Tư Nam từ lúc sau khi đến thì ngồi yên không nói năn gì, trên mặt cũng không chút biểu cảm, giống như ông đã phí nước bọt ở đây nhưng nửa câu của cậu cũng không nghe thấy. Thỉnh thoảng ông nghiêng đầu nhìn xuống dưới lầu, đám người ồn ào nói chuyện phía dưới còn có trọng lượng hơn cả Tả Kỳ.
Điều này càng khiến ông càng thêm buồn bực không cam lòng, nhưng cho dù không cam lòng thì ông cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng.
Ít nhất cũng phải chịu đựng được đến khi Tả Tư Nam nói chuyện giúp Phó Giai Ý.
Ngón tay thon dài như ngọc của Tả Tư Nam cầm lấy chén rượu bằng thuỷ tinh, cậu nhẹ nhàng lắc nó, rồi cúi đầu thản nhiên uống một ngụm.
Cậu nhíu mày, mùi vị cũng bình thường.
Cậu mở điện thoại ra xem thời gian, bây giờ xuất phát từ đây thì cô cũng vừa tan học.
Cậu phải đi đón cô rồi.
Tả Kỳ buồn bực lo lắng, miệng vẫn không ngừng lặp đi lặp lại những câu giống nhau. Đột nhiên ông nghe thấy người đối diện kéo ghế đứng lên, ông hơi nhíu mày.
Tả Tư Nam một tay cho vào túi quần, thản nhiên nói: “Tôi không muốn nói lại những lời mình nói.”
Tả Tư Nam đẩy cửa bước ra, hơi nghiêng đầu, ngữ khí không chút dao động: “Làm ra những chuyện như thế, mỗi ngày ông đều vẫn ngủ ngon được sao?”
Cậu đóng cửa phòng rồi sải bước rời đi.
Tả Kỳ sững sờ, trên mặt lộ vẻ tức giận, ông tung chân đá một cái, sau đó hất đổ nửa bàn ăn.
Phục vụ nghe thấy tiếng động thì nhanh chóng chạy vào lo lắng hỏi thăm tình hình.
Bước chân của Tả Tư Nam khựng lại, khoé miệng lạnh lùng cong lên rồi tiếp tục đi về phía trước.
Thẩm Thư Điềm về đến phòng học, cô nhét tài liệu vào cặp sách. Tả Tư Nam gửi một tin nhắn nói sẽ đến đón cô.
Thẩm Thư Điềm biết bây giờ cậu không ở trường học nên hẹn gặp cậu ở ngoài nhà sách.
Thẩm Thư Điềm tạm biệt Trần Ngữ Trúc, cô đeo cặp sách chạy ra ngoài, mái tóc đuôi ngựa tung lên ở phía sau.
Trần Ngữ Trúc vuốt cằm, trầm tư suy nghĩ một lát: “Sao cứ cảm thấy dạo gần đây Điềm Điềm có chút sai sai.”
Thẩm Thư Điềm không chú ý đến, bây giờ cách thời gian thi đại học càng ngày càng gần. Giờ đây cô chỉ muốn đi đến nhà sách mua thêm mấy quyển luyện đề.
Với thành tích của Thẩm Thư Điềm thì có không ít bài thi không cần phải dành nhiều thời gian như vậy, cô cần một số sách bài tập tập trung nhắm vào và khắc phục điểm yếu của mình.
Bây giờ đã vào thu, màng đêm đến rất nhanh. Lúc cô vào nhà sách, ánh đèn ne-ông bên đường cũng đã sáng lên, trên phố cũng bắt đầu náo nhiệt.
Chỗ mà Thẩm Thư Điềm hẹn với Tả Tư Nam là ở là một nhà sách ở bên phía nam thành phố. Thẩm thư Điềm xuống xe liền nhìn qua.
Tả Tư Nam cũng không có nhìn qua bên này, cậu đứng ở đầu kia của tiệm sách, đám người nhộn nhịp lướt qua cậu.
Cậu lặng lẽ đứng trong đám người, dáng người cậu cao ráo. Ánh đèn chiếu lên một bên mặt của cậu, hàng mi dài mềm mại tỏa ra bóng mờ nhàn nhạt, đường cong của khuôn mặt thật thanh tú.
Thẩm Thư Điềm nhận thấy rằng những người lướt qua cô đều trộm nhìn lén cô vài cái.
Thẩm Thư Điềm đảo mắt sau đó dừng lại, lướt qua biển quảng cáo chạy về phía sau cậu, cô đưa tay vỗ vai phải của cậu. Sau đó cô chạy sang phía bên kia trước khi cậu quay lại.
Không ngờ Tả Tư Nam c ăn bản không làm như cô đoán mà trực tiếp quay sang bên trái đối diện với ánh mắt của Thẩm Thư Điềm đã nhảy qua.
Thẩm Thư Điềm phồng má, Tả Tư Nam lại không làm theo dự tính của cô.
Tức chết được.
Trong mắt Tả Tư Nam tràn ngập ý cười, cậu đương nhiên sẽ không nói cho cô biết rằng cậu đã phát hiện ra cô trước rồi. Cậu lén trốn, nhưng lúc thò đầu ra đã bị cô bắt được.
Tả Tư Nam nhận lấy cặp sách, tay còn lại nắm lấy bàn tay mềm mại của cô cùng đi vào nhà sách.
Thẩm Thư Điềm ngoan ngoãn đi bên cạnh cậu, trong lòng đang tính sẽ mua cái gì.
Nhà sách cách đó không xa.
Diện tích nhà sách này rất lớn, trong góc phòng bày rất nhiều sách tài liệu, khu vực này đề bán sách lớp mười hai.
Bên cạnh có một cái ghế nhựa rất cao, Thẩm Thư Điềm ngồi xuống rồi để sách trên đùi sau đó cô cúi xuống xem một cách nghiêm túc.
Cậu hơi nghiêng người sang một bên, khuôn mặt đáng yêu của cô gái đang trầm tư. Cô ngoan ngoãn ngồi bên cạnh cậu khiến trái tim nôn nao của cậu yên tĩnh lại.
Có một vài thứ quả thật không đáng để cậu lãng phí thời gian.
Tốc độ chọn sách của Thẩm Thư Điềm rất nhanh, sau khi thanh toán hai người liền rời khỏi đó.
Lúc này trên phố đã khá náo nhiệt, hai người đi giữa đám đông.
Bên cạnh có một sạp nhỏ bán kẹo bông, vài đứa trẻ nhỏ dễ thương vây xung quanh. Chúng ngước gương mặt bụ bẫm lên không chớp mắt mà nhìn mấy cây kẹo bông, xem ra có vẻ rất muốn ăn.
Thật ra Thẩm Thư Điềm cảm thấy kẹo bông không quá ngon, thậm chí lại thấy nó ngọt quá nhưng cũng không biết vì sao mỗi lần nhìn thấy đều muốn mua.
Lần này cũng như vậy.
“Vậy thì mua đi.”
Tả Tư Nam khẽ nhướng mày, kéo tay cô đi qua đó.
Khoé miệng Thẩm Thư Điềm cong lên, cô phấn khởi đi theo phía sau cậu như một cái đuôi nhỏ.
Chủ tiệm là một ông cụ mặt mũi hiền lành, kẹo bông được cuộn lại rất to, vừa to vừa trắng.
Thẩm Thư Điềm vui vẻ cầm cây kẹo bông rồi li3m một cái sau đó đột nhiên đưa đến trước miệng Tả Tư Nam, mặt cô ửng đỏ: “Anh nếm thử xem.”
Cô li3m môi, híp mắt cười: “Mùi vị cũng không tệ.”
Ánh mắt Tả Tư Nam tối sầm lại, cậu khẽ ừ một tiếng sau đó cúi người xuống rồi nhẹ nhàng cắn một cái.
Trong chiếc ô tô màu đen đứng đợi ở ngã tư đường, Tư Huệ Uyển lặng người nhìn cảnh này, mép váy bị cô cào nhăn nhúm lại.
Nếu như không tận mắt nhìn thấy thì quả thật cô ta có chút không cam lòng, chỉ là trên đường không muốn về nhà vậy mà lại thật sự có thể thấy được cảnh này.
Chàng thiếu niên dắt tay cô gái yên lặng đi vào trong đám đông như những đôi tình nhân bình thường khác. Cô gái cúi đầu ăn kẹo bông màu trắng. Chàng trai che chở bên cạnh để tránh bị người khác đụng trúng cô.
Khi cô đưa kẹo bông lên, cậu cũng vô tư cúi người cắn một miếng. Những hành động thân mật và tự nhiên như vậy khiến cô không thể lừa dối chính mình.
Bọn họ quả thực ở bên nhau, thân mật như không có ai bên cạnh.
Tư Huệ Uyển nghiến răng, đèn xanh phía trước sáng lên.
Tài xế liếc nhìn gương chiếu hậu trong xe, nhìn thấy gương mặt thất vọng và buồn bã của cô gái khiến ông ta khẽ cau mày. Đèn xanh ở phía trước sáng lên, ông đạp chân ga, chiếc xe lại từ từ chạy về phía trước.
Việc mà Tư Huệ Uyển làm, ngay cả đám người hầu bọn họ cũng biết. Nhưng đó cũng không phải điều mà bọn họ có thể nói xấu cho dù đến ngay cả ông cũng xem thường.
Thẩm Thư Điềm đương nhiên không chú ý đến cô ta, kẹo bông tan rất nhanh, cô mới li3m một lát mà đã hết rồi.
Thẩm Thư Điềm nghiêng đầu nhìn người bên cạnh một cái, cô đột nhiên nghĩ đến năm lớp mười hai phải xa cậu ít nhất một năm thì trong lòng có chút lưu luyến, bàn tay nắm chặt bất giác siết lại.
Vào lúc này hai người cũng chẳng có chuyện gì phải làm, bèn trở về biệt thự.
Có một chiếc xe đang dừng bên ngoài biệt thự, có người chuyển đồ đạc đi vào đi ra, Thẩm Thư Điềm nhíu mày khó hiểu.
Thẩm Thư Điềm và Tả Tư Nam liền đi vào thì nhìn thấy Tả Kỳ đang ngồi trên sofa, Phó Giai Ý cũng ngồi bên cạnh.
Phó Giai Ý cũng nhìn về phía bọn họ, khác với vẻ cứng nhắc và thờ ơ trước đây, nụ cười trên khoé miệng cô ta hôm nay hết sức tươi tắn.
“Các con trở về rồi à.”
Thẩm Thư Điềm liếc nhìn bàn trang điểm đang được chuyển lên lầu, cô cũng đã hiểu được Phó Giai Kỳ lúc này sao lại xuất hiện ở đây.
Bọn họ là muốn dọn về đây ở.
Tả Tư Nam mặt không biến sắc đẩy lưng Thẩm Thư Điềm ý bảo cô lên lầu đi.
Thẩm Thư Điềm lo lắng nhìn cậu, không ngờ rằng cậu căn bản lười nhát trả lời với bọn họ. Cậu đi theo Thẩm Thư Điềm lên trên.
Thẩm Thư Điềm thở phào một hơi, cô luôn lo sợ Tả Tư Nam sẽ phải chịu khổ, cùng người xa lạ sống dưới một mái nhà thì chuyện đó cũng không thể không xảy ra.
Thẩm Thư Điềm phát hiện cho dù Tả Tư Nam sống cùng với Phó Giai Kỳ thì cuộc sống của bọn cô cũng không có chút thay đổi nào.
Thẩm Thư Điềm là học sinh cấp ba, bọn họ cũng không đến làm phiền cô. Chỉ là cô phát hiện bọn họ hình như đang lấy lòng Tả Tư Nam.
Đến cả Phó Giai Kỳ cũng luôn hỏi han ân cần với Tả Tư Nam nhưng mỗi lần như vậy Tả Tư Nam đều đáp lại một cách hờ hững.
Thời gian trôi qua rất nhanh, sắp đến đại hội thể thao của trường rồi.
Bởi vì phải trang điểm nên Thẩm Thư Điềm đã phải dậy từ rất sớm để chuẩn bị đến đại hội thể thao của trường. Mạnh Hà và Trần Ngữ Trúc đã đến phòng học đợi từ lâu.
Thẩm Thư Điềm thay xong váy thì ngồi lên ghế mặc kệ Mạnh Hà trêu ghẹo trên mặt của mình.
Mạnh Hà trang điểm xong thì cảm thấy Thẩm Thư Điềm xinh quá đi mất. Thế nhưng cũng không ngăn cản cô cảm thấy tiếc nuối bởi vì Thẩm Thư Điềm không thể mặc được bộ hóa trang hồ ly.
Thẩm Thư Điềm tự nhiên không hiểu được, tối hôm qua không chú ý đến thời gian mà ngủ muộn một chút, sáng còn phải dậy sớm.
Đôi mắt có hơi buồn ngủ, người thì lừ đừ.
Lễ khai mạc bắt đầu lúc tám giờ sáng, học sinh các lớp từ bảy rưỡi đã phải tập hợp xếp hàng ở sân thể dục.
Bởi vì để phù hợp với bộ trang phục này, Thẩm Thư Điềm mang một đôi guốc cao nhọn, ngón chân trắng nõn lộ ra rất dễ thương.
Vào mùa này, nhiệt độ buổi sáng khá thấp, Thẩm Thư Điềm mặc một chiếc váy trắng, phía trên vì trời rét lạnh mà nổi da gà.
Nhưng mà hiệu quả hiển nhiên rất tốt, lúc đi qua thì có thể thấy những ánh mắt đánh giá xung quanh còn có cả tiếng cảm thán.
“Thư Điềm, cả người thật sự rất đẹp, tớ cũng rất thích bộ váy này.”
“Đẹp quá đẹp quá, nhất định là người giơ bản đẹp nhất rồi.”
“Khi nãy tớ cũng đã đi xem hết một vòng, tuyệt đối không có ai đẹp bằng Thẩm Thư Điềm đâu, cô ấy là đẹp nhất.”
“Vãi chưởng, tên tiêu tử nhà ngươi lén đi xem trộm lúc nào vậy, thế mà không dẫn tao đi cùng có xứng làm anh em không vậy, tuyệt giao nửa ngày với mày.”
“Đm, mày có chắc cuộc thi chạy tiếp sức lát nữa sẽ tuyệt giao với tao không, hơn nữa dẫn mày theo làm gì. Mày nhìn hoa khôi của chúng ta thì sẽ thấy những người khác cũng chỉ là nhan sắc bình thường.”
“Hai người đừng cãi nhau nữa, không lát nữa giáo viên sẽ đến cảnh cáo chúng ta đấy. Nhưng mà Điềm Điềm thật sự giống như một cô tiên vậy.”
“Mọi người xếp hàng nghiêm túc vào, có giáo viên đến rồi.”
Thẩm Thư Điềm được khen đến xấu hổ, chỉ đành mím môi cười ngượng ngùng.
Sau khi khích lệ xong thì tất cả mọi người đều hiểu ý vây xung quanh Thẩm Thư Điềm.
Quả nhiên, gió xung quanh đều bị chặn lại, cả người ấm hơn nhiều.
Xếp thành hàng hoàn tất, lớp phía trước tiến về trước theo âm thanh.
Thẩm Thư Điềm cầm bản tên đi ở phía trước, bởi vì có chút căng thẳng nên cơ thể không biết từ khi nào bỗng lạnh trở lại.
Lớp phía trước đang biểu diễn tiết mục, Thẩm Thư Điềm nhìn lên sân khấu một cách tự nhiên. Cô phát hiện Tả Tư Nam thản nhiên ngồi trên bục chủ tịch, trước mặt là một chiếc micro, cậu ngồi bên một vị lãnh đạo của trường.
Cô bất giác nhìn xuống chiếc váy màu trắng, li3m môi một cái, hai má hơi ửng hồng.
Lớp phía trước biểu diễn xong, Thẩm Thư Điềm lấy lại bình tĩnh bước về phía trước, cùng với tiến nhạc của lớp nhất cấp ba vang lên Thẩm thư Điềm liền vùi về sau đứng sang một bên nhìn các bạn biểu diễn.
Bên cạnh Thẩm Thư Điềm là nhân viên phụ trách quay phim, cô ẫn đang giơ cao bản. Nhân viên vội vàng lùi lại một bên quay phim, không chú ý mà đụng phải người cô.
Bởi vì mang giày cao gót chưa quen nên hai người đều bị ngã xuống đất.
Tấm bảng trên tay Thẩm Thư Điềm cũng bị rơi xuống theo.
Cô cũng không chú ý, chị quay phim liên tục nói xin lỗi, vừa định đứng dậy thì có người đỡ cô từ phía sau, còn nắm lấy tay, ôm eo cô dìu dậy tự như đang ôm cô vào lòng.
Giọng nói lạnh lùng từ đài phát thanh vang lên khắp nơi: “Đó là bạn gái của tôi.”
Thẩm Thư Điềm ngước mắt nhìn sang thì nhìn thấy Tả Tư Nam nhảy xuống từ khán đài cao cách đó khoảng hơn hai mét, dáng người nổi bật, với đôi chân dài đó cậu bước thẳng đến chỗ cô.
Chỉ là trên gương mặt anh tuấn ấy mang theo chút hàn khí, giữa hai lông mày hiện lên một tia ác ý.
Đầu của Thẩm thư Điềm ong ong, cô nhìn vị giáo viên trợn mắt há mồm trên khán đài cùng với những học sinh đang xoay đầu nhìn về phía này.
Toang rồi.