Đầu Thẩm Thư Điềm vẫn thấy hơi choáng váng, nghe thấy lời Trần Ngữ Trúc nói thì tỉnh táo hơn ít, cô vô thức kéo cách tay đang ghim kim, dọa Trần Ngữ Trúc sợ vội vàng ngăn lại động tác của cô.
Thẩm Thư Điềm phản ứng lại, cô li3m môi dưới, giọng mệt mỏi: “Tư Nam, em đang làm gì vậy?”
Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến tiếng th ở dốc dồn dập, Thẩm Thư Điềm biết cậu ấy đang nỗ lực kìm nén bản thân mình.
Ngay lúc mà nghe được giọng Thẩm Thư Điềm ấy, động tác Tả Tư Nam đã dừng lại, lửa giận ngập trời như muốn chui ra khỏi lồ ng ngực, đuôi mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm Tư Huệ Uyển.
Ở trong mắt Tư Huệ Uyển, Tả Tư Nam lúc này trông như ác quỷ ngoi lên từ địa ngục.
Tay chân cô ta lạnh lẽo, vô lực bám vào vách tường, cảm nhận được tay đang siết cổ cô ta hơi nới lỏng ra, cô ta vội khóc lóc hô to: “Thẩm Thư Điềm, cứu tớ, cứu tớ với…”
Đôi môi mỏng lạnh của Tả Tư Nam khẽ giật giật.
Thẩm Thư Điềm im lặng, đưa tay xoa huyệt thái dương để tỉnh táo lại hơn. Cô mềm mại nói một câu: “Tư Nam, chị đau quá. Em về đây với chị được không?”
Điệu điệu, kéo dài.
Tả Tư Nam hơi sững sờ, Thi Lâm và Vệ Tiêu Kiệt vội vàng khuyên bảo ôn tồn. Khóe môi cậu căng chặt, tay dùng sức ném mạnh Tư Huệ Uyển ra ngoài, nửa ngồi xổm trước mặt cô ta.
Bởi vì hai câu nói đơn giản của Thẩm Thư Điềm, cậu đã không điên cuồng như vừa rồi nữa, chỉ là đôi mắt nhìn Tư Huệ Uyển vẫn u ám vô cùng.
“Chờ xem, tao sẽ không tha cho mày như vậy đâu.”
Tả Tư Nam đúng lên, cầm lấy điện thoại của Liễu Trăn, giọng bỗng nhiên mềm mại hơn, nhỏ giọng dỗ dành: “Em đi qua ngay đây.”
Tiện tay ném điện thoại cho Liễu Trăn, cậu lạnh lùng liếc Tư Huệ Uyển một cái, khiến cô ta sợ tới mức co rúm lại.
Cơ thể lui về phía góc tường, mỗi nơi trên người đều đau đến mức khiến cô ta muốn hét lên, nhưng rồi lại chỉ có thể nhịn xuống để không chọc giận Tả Tư Nam.
Tả Tư Nam đi ra ngoài.
Tư Huệ Uyển ngây người hồi lâu, cơn đau trên người và nỗi chua xót trong lòng cùng nỗi sợ hãi đan chéo vào nhau khiến cô ta che mặt lại gào khóc, không còn có thể quản được cái gì là ưu nhã, cái gì là hình tượng nữa.
Lục Nhứ đứng ở bên cạnh, trong lòng không biết có cảm giác như thế nào. Cô ấy cảm thấy không thể tin được Tư Huệ Uyển sẽ làm ra chuyện như vậy, nhưng mà phản ứng của Tư Huệ Uyển lại đã để lộ ra rất nhiều sơ hở.
Dạy dỗ lâu như vậy khiến cô ấy cảm thấy hơi thất vọng. Lục Nhứ đi qua, khom người nâng Tư Huệ Uyển dậy, chân Tư Huệ Uyển không có sức lực, cả người dựa hết vào Lục Nhứ.
Cổ họng đau đớn, nóng rát, cô ta không hề nghi ngờ trên cổ chắc chắn là có để lại dấu hằn.
Cô ta vừa mở miệng nói chuyện, giọng rõ ràng đã có phần thay đổi.
Vệ Tiêu Kiệt dùng vẻ mặt phức tạp nhìn Tư Huệ Uyển, cậu ta cũng không chắc là cô ta làm. Cuối cùng, bây giờ đã có thể xác nhận được, trong lòng càng thêm thất vọng.
Cậu ta không rõ, thanh mai cùng nhau lớn lên, sao lại đột nhiên biến thành dáng vẻ khiến cậu ta thấy thật sự rất xa lạ.
Cậu thở dài một hơi, do dự tiến lên, sau đó lại bị Thi Lâm kéo lại. Thi Lâm nhìn Tư Huệ Uyển, giọng điệu lạnh băng, có phần tương tự với Tả Tư Nam.
“Tiêu Kiệt, mày biết bây giờ anh Tả đang giận đến mức nào không? Đừng làm việc dại dột!”
Tả Tư Nam c ăn bản không thể chấp nhận được việc Thẩm Thư Điềm bị thương, cho dù có là một vết thương nhỏ xíu xiu, chứ nói gì đến nghiêm trọng như hiện tại. Vừa ròi nếu không phải Thẩm Thư Điềm có thể nói chuyện được, bọn họ cũng không biết chuyện gì tiếp theo sẽ xảy ra.
Thẩm Thư Điềm trong lòng Tả Tư Nam đủ đến khiến họ chấn động rồi.
Cậu coi Tả Tư Nam là bạn, điều đó có nghĩa là cậu tuyệt đối sẽ không đồng ý để cho Vệ Tiêu Kiệt nghiêng về phía Tư Huệ Uyển. Chính vì vậy, thái độ ngay lúc này của Vệ Tiêu Kiệt là rất quan trọng.
Vệ Tiêu Kiệt mím môi, bất động. Liễu Trăn lắc đầu, đi lên đỡ Tư Huệ Uyển.
Hiện tại Liễu Trăn tương đương với thầy giáo, lúc này không hợp đi hưởng ức lập trường đứng thành hàng gì đó, chỉ có thể vứt bỏ tất cả các cảm xúc trước đi.
Anh ta nói: “Bị thương nặng rồi, đi tới phòng y tế xem sao đi.”
Tư Huệ Uyển thử bình ổn lại cảm xúc của mình, cảm giác đau đớn trồi lên, khắp người chỗ nào cũng đau. Vừa rồi khi Tả Tư Nam nổi điên kéo cô ta tới, khiến đùi cô ta xuất hiện không ít vết thương, đều là do bị sượt vào cái gì đó.
“Không cần, không tới phòng y tế, đi ra ngoài.” Cơ thể cô ta vẫn còn đang phát run, suy sụp nói: “Để tài xế nhà em đến đón em.”
Hiện tại cô ta căn bản không có lá gan đi đến phòng y tế, bây giờ Thẩm Thư Điềm vẫn còn ở đó mà.
Liễu Trăn gật đầu, Lục Nhứ vội đi gọi điện thoại.
Tư Huệ Uyển cúi đầu, Vệ Tiêu Kiệt không muốn tới đỡ cô ta, cô ta cũng không tưởng tượng được kết quả lại sẽ thành ra thế này.
Tình huống này là ngoài sức tưởng tượng.
Tư Huệ Uyển mím môi, miễn cưỡng ngẩng đầu lên, giọng mềm yếu: “Tiêu Kiệt. ”
Vệ Tiêu Kiệt nhìn cô ta một cái, quay đầu đi.
Thi Lâm lạnh nhạt nói: “Đi thôi, đi thôi.”
Đến nước này rồi, bọn họ cũng không thể làm gì, thái độ của Tả Tư Nam chính là thái độ của họ.
Vệ Tiêu Kiệt dẫn đầu đi ra ngoài, Thi Lâm theo sau, để lại Tư Huệ Uyển sững sờ nhìn theo bóng lưng của hai người.
Liễu Trăn nhìn Lục Nhứ: “Đi thôi, chúng ta đỡ con bé xuống trước.”
Lục Nhứ gật đầu, đầu ẩn ẩn đau: “Được.”
Tắt điện thoại, đầu óc Thẩm Thư Điềm vẫn còn trống trải, lại không biết bên kia Tả Tư Nam cuối cùng sẽ thế nào.
Trần Ngữ Trúc cảm thấy ngại ngùng khi đánh thức Thẩm Thư Điềm dậy, cô ấy sờ sờ mũi: “Điềm Điềm, cậu thấy thế nào?”
Thẩm Thư Điềm gật đầu một cái, cười nhạt: “Vẫn ổn.”
Trần Ngữ Trúc mím môi: “Không thì cậu ngủ thêm một lát nữa đi.”
Thẩm Thư Điềm chớp chớp mắt, mềm mại nói: “Không sau đâu, tớ chờ cậu ấy lại đây.”
Trần Ngữ Trúc biết bây giờ Thẩm Thư Điềm vẫn thấy khó chịu trong người nên không quầy rầy cô nữa, giúp cô đắp lại chăn rồi ngồi bên cạnh không nói gì.
Cửa phòng bị đẩy ra, dáng người cao lớn rắn chắc của chàng trai xuất hiện ở cửa, lồ ng ngực phập phòng chứng tỏ cậu đã chạy tới rất vội vàng.
Trần Ngữ Trúc nhìn lên rồi đứng dậy, nhẹ giọng nói: “Tớ đi WC, các cậu nói chuyện đi ha.”
“Được.” Thẩm Thư Điềm gật đầu, nhìn hơi thở vẫn lạnh thấu xương trên người Tả Tư Nam, đôi mắt cong lên.
Tả Tư Nam khựng lại, đi tới ngồi bên cạnh cô.
Thẩm Thư Điềm nghiêng đầu, làm nũng với giọng mềm như bông: “Em có muốn ôm chị một cái không?”
Tả Tư Nam rũ mắt nhìn cô, cơ thể hơi cứng còng. Thẩm Thư Điềm ngước mắt, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp ngấn nước, giống như một dòng suối tinh khiết trong vắt.
Thẩm Thư Điềm lại giơ tay, ngón tay ngoéo ngón út của cậu, khẽ quơ quơ.
Cơ thể đang căng chặt của Tả Tư Nam thả lỏng ra, duỗi tay ôm cô gái từ trong chăn ra. Quả nhiên, đôi mắt của cô gái sáng lên, còn có phần đắc ý nghịch ngợm.
Tả Tư Nam ba phần bất lực, bảy phần cũng như ba. Cậu cẩn thận ôm cô gái vào lòng, cố ý tránh đi cái tay đang ghim kim của cô.
Giọng khàn khàn: “Bây giờ có còn khó chịu không?”
Cái mũi nhỏ của Thẩm Thư Điềm giật giật, ngửi hơi thở mát lạnh trên người cậu, cơ thể hơi động đậy, sau đó tìm một tư thế thoải mái hơn rồi lười biếng dựa vào lòng Tả Tư Nam.
Một tay cô vẫn còn đang ghim kim để truyền dịch nên chỉ có thể ngoan ngoãn đặt ở một bên. Cái tay còn lại của cô thì nghịch bàn tay thon dài như ngọc của cậu, mu bàn tay dán lòng bàn tay, bàn tay nhỏ xinh của cô đặt trong bàn tay to lớn của cậu quả nhiên rất đáng yêu.
Tùy ý để cô nghịch, cảm xúc Tả Tư Nam quả nhiên dịu đi không ít. Cậu hơi dùng sức, nắm trọn vẹn tay nhỏ của cô gái, nâng lên và đặt vào đó một nụ hôn, mang theo sự trìu mến.
Giọng cậu nghẹn ngào: “Bị dọa rồi à?”
Thẩm Thư Điềm lắc đầu. Cô ngửa đầu lên nhìn cậu, đôi mắt tròn xoe. Đáng tiếc là do tư thế này nhìn rất khó, nên cô đánh phải ngồi hẳn hoi lại.
“Sẽ không đâu mà.”
Giọng điệu đương nhiên, mềm mại: “Cho dù em có thế nào, chị cũng sẽ không bị dọa đâu. Dù sao thì em sẽ không bao giờ đối xử với chị như vậy mà.”
Khóe môi cong cong, Tả Tư Nam nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Thẩm Thư Điềm mím môi, lo lắng nói: “Em làm ra chuyện như vậy, có phải không tốt lắm không?”
“Chị không cần phải lo lắng!” Đôi mắt Tả Tư Nam lành lạnh, giọng sắc bén: “Cần phải lo lắng chính là bọn chúng, em sẽ xử lý hết.”
“Ò, được rồi.” Thẩm Thư Điềm gật đầu. Tuy rằng không yên tâm cho lắm, nhưng mà lời Tả Tư Nam vẫn giúp cô bình tĩnh không ít.
Ngoài phòng bệnh.
Thi Lâm và Vệ Tiêu Kiệt đã trở lại, Trần Ngữ Trúc đang ngồi bên ngoài, lưng dựa vào ghế xem điện thoại.
Liếc nhìn dáng vẻ hai người thân mật ngọt ngào trong phòng bệnh, sao cô ấy có thể mặt dày mặt dạn đi vào trong nữa chứ, cho nên đành phải ngồi ngoài này gặm cơm chó thôi.
Thi Lâm nhìn cô ấy một cái: “Đàn chị Thẩm đã đỡ hơn chưa?”
Trần Ngữ Trúc: “Nhìn từ bên ngoài thì đã ổn rồi, nhưng mà cũng thật sự rất nghiêm trọng, muốn tiêu hết cũng không dễ dàng à nha.” Cô ấy nhìn ra phía sau, chớp mắt, kỳ quái nói: “Thầy Liễu Trăn đi đâu rồi?”
Thi Lâm: “Bây giờ thì hình như mang Tư Huệ Uyển đi bệnh viện với cô Lục Nhứ rồi.”
“Ở đây?”
“Gan đâu ra? Tư Huệ Uyển không muốn tới, cho nên đã đi tới bệnh viện thành phố rồi.”
Trần Ngữ Trúc gật đầu, bĩu môi: “Được rồi.” Cô ấy cũng biết thầy cô không thể nào giống như đám học sinh nghịch ngợm làm theo ý mình được, cho nên cũng không cảm thấy gì.
Thi Lâm: “Lần này có không ít người chứng kiến, chắc chắn sẽ truyền ra ngoài rất nhanh.”
Tuy rằng lúc ấy đang giờ vào học, nhưng cũng có mấy lớp là tiết thể dục, khi đi qua khu dạy học thì chắc cũng có không ít học sinh chú ý tới.
Trần Ngữ Trúc cau mày, thờ phì phò hừ một tiếng: “Truyền ra thì cứ truyền đi, để cho mọi ngươi thiết được cái con Tư Huệ Uyển miệng nam mô bụng một bồ dao găm kia.”
Nghĩ nghĩ, cô lại nói: “Thái tử gi ánh vậy, sẽ không có ảnh hưởng lớn chứ?”
Tả Tư Nam bên phía bọn họ, nhưng mà lại đánh người. Tuy rằng đã được biết đến sự lợi hại của Thái tử gia, nhưng Trần Ngữ Trúc vẫn không nhịn được mà lo lắng.
Thi Lâm nhẹ nhàng nói: “Nếu Thái tử gia dám làm như vậy, thì không có gì phải sợ. Hơn nữa, chính Tư Huệ Uyển đã khơi mào chuyện này.”
Trần Ngữ Trúc càng nghĩ càng tức giận: “Thật đáng tiếc, chị rất muốn đánh cô ta một trận, đáng thương Điềm Điềm nhà ta.”
Trần Ngữ Trúc nói xong không khỏi liếc nhìn Vệ Tiêu Kiệt, cậu ta chú ý tới ánh mắt của cô, chua xót cười một tiếng, cô biết thái độ hiện tại của cậu ta là gì.
Cô cũng hiểu sự khó xử của Vệ Tiêu Kiệt nên giơ tay vỗ vai cậu để bày tỏ sự an ủi.
Thi Lâm: “Chúng ta không cần làm gì cả, chỉ cần có người hỏi tới, cứ thể hiện thái độ mình là được.”
Trần Ngữ Trúc gật đầu: “Đúng vậy đấy.”
Trần Ngữ Trúc biết bây giờ họ không cần phải ở lại đây, vì vậy cô không làm phiền họ nữa, ai nấy quay trở lại lớp học của mình.
Khi Trần Ngữ Trúc trở lại lớp học thì vừa đến tiết học mới, các học sinh trong lớp vẫn đang tự học, nhưng một số học sinh lại theo phản xạ nhìn về phía cô.
Đúng như dự đoán, tin tức lan truyền nhanh chóng, nhưng hầu hết những kẻ hóng chuyện đều không biết chuyện gì đã xảy ra, họ chỉ biết rằng hình như là có một nhân viên bị thương, cả Thẩm Thư Điềm và Tư Huệ Uyển đều được đưa vào bệnh viện.
Nhưng mà đã xảy ra chuyện gì thì bọn họ không kịp tìm hiểu, vì vậy trong lòng rất khó chịu.
Trần Ngữ Trúc thậm chí không nhìn họ, đi thẳng đến chỗ ngồi của mình và lặng lẽ ngồi xuống.
Chỉ để lại ánh mắt u oán của nhiều người.
Thẩm Thư Điềm được Tả Tư Nam ôm vào lòng để truyền dịch, ngay cả khi bác sĩ của trường đi vào, Tả Tư Nam vẫn tỏ ra tự nhiên, chỉ có Thẩm Thư Điềm vô cùng xấu hổ với đôi tai đỏ bừng.
Bác sĩ của trường thở dài một hơi, cẩn thận rút kim ra và dặn dò một ít những việc cần chú ý.
Tả Tư Nam đưa Thẩm Thư Điềm ra khỏi phòng y tế.
Với tình hình hiện tại của Thẩm Thư Điềm, cô sẽ không thể đến trường trong vài ngày tới. Cô khẽ giật góc áo của Tả Tư Nam, lí nhí nói: “Chị muốn quay lại lớp học để làm bài tập về luyện tập thêm.”
Tả Tư Nam nhìn xuống cô, cô gái đang đeo khẩu khẩu trang che gần hết khuôn mặt nhỏ, chỉ để lại đôi mắt rơm rớm nước mắt.
Tả Tư Nam khẽ nhếch khóe môi, nhẹ giọng nói: “Chị muốn lấy gì, em đi lấy giúp chị.”
Mặc dù cô không ngại, nhưng cậu không muốn người khác nhìn cô với ánh mắt soi mói, tò mò.
Thẩm Thư Điềm trong chớp mắt, thuật lại hầu hết các bài tập và bài kiểm tra ở trường của mình, đồng thời đặc biệt nhấn mạnh rằng phải nhớ rõ môn toán.
Sau đó học sinh lớp 12.1 nhìn thấy Thái tử gia xuất hiện ở cửa với vẻ lạnh lùng lười nhác, đi đến chỗ ngồi của Thẩm Thư Điềm, cẩn thận gom sách hết hộc tủ vào trong ba lô.
Mọi người im lặng, nhìn động tác của cậu một cách máy móc, một lần nữa lại ảo tưởng.
Trần Ngữ Trúc tiện tay lấy một cây bút màu xanh, cười nói: “Cậu ấy thích dùng cây bút xanh này, cậu cũng mang theo cho cậu ấy đi.”
Tả Tư Nam gật đầu, cầm lấy cây bút nhét vào chiếc cặp màu trắng đáng yêu của cô gái.
Trịnh Hàng không biết xảy ra chuyện gì, dùng ngón tay cầm bút, gượng cười, hỏi: “Thư Điềm đã xảy ra chuyện gì, cô ấy hiện như thế nào?”
Tả Tư Nam lạnh lùng liếc nhìn cậu ta, cười khinh, nói: “Đây không phải là việc mà anh có tư cách quản.”
Cậu cầm cặp đi ra ngoài, mặc kệ khuôn mặt đỏ bừng xanh tái của Trịnh Hàng.
Thẩm Thư Điềm cùng Tả Tư Nam trở về nhà họ Tả.
Với bộ dạng khốn khổ này chắc chắn không những thím Tả, ngay cả Tướng quân cũng sợ hãi không kém.
Nó định chạy như điên, lúc sắp phóng lên thì đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô một lúc.
Sau đó, nó đi theo cô, nhảy lên ghế sô pha, thè lưỡi li3m cánh tay cô, chắc là nó nghĩ cô đang bị thương.
Ngay cả khi Tả Tư Nam cũng nhéo gáy nhấc nó lên, nó không quan tâm chút nào, đôi mắt xanh lam của nó chỉ lo lắng nhìn Thẩm Thư Điềm.
Thẩm Thư Điềm trong lòng mềm nhũn, ra hiệu cho Tả Tư Nam và ôm Tướng quân vào lòng, Tướng quân đứng dậy, đặt hai chân trước lên vai cô, tiến đến gần mặt cô, kêu meo meo đáng thương.
Nghe tiếng động, những người không biết cho rằng nó đang bị thương, nó lại nhẹ nhàng dụi đầu vào mặt cô.
Tả Tư Nam nhìn bọn họ nhốn nháo, cậu đặt cặp sách của Thẩm Thư Điềm xuống và quay trở lại phòng làm việc.
Vừa bước vào, cậu lập tức nhận được điện thoại của Tả Cảnh Long.
Tả Tư Nam không ngạc nhiên gì cả, chắc chắn chú Lưu đã kể cho ông nghe. Mặc dù chỉ là tài xế, nhưng Tả Cảnh Long đã căn dặn chú Lưu rằng nếu cháu ông xảy ra chuyện gì thì phải nói cho ông biết, nếu ông không có ở đây, ông cũng có thể nhanh chóng về để mà xử lý.
Tả Tư Nam uể oải dựa vào trên ban công, dùng đôi mắt hơi ủ rũ nhìn về phía xa xa, điềm tĩnh gọi: “Ông ơi.”
Tả Cảnh Long lo lắng hỏi: “Bé con bị làm sao vậy?”
“Bị dị ứng.” Tả Tư Nam bình tĩnh đáp, Tả Cảnh Long vốn rất hiểu cháu mình, làm gì không biết cháu mình đang tức giận, ông cau mày hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Tả Tư Nam dùng những ngón tay dài gõ lên lan can và kể lại những gì đã xảy ra hôm nay.
Giọng điệu của Tả Cảnh Long tràn đầy sự tức giận, tất nhiên ông biết Thẩm Thư Điềm bị dị ứng với quả đào, trước khi đồng đội của ông rời đi, từng nhắc nhở ông chuyện này.
“Cô nhóc kia thật độc ác, bé con vốn không đụng chạm gì cô ta.”
Tả Cảnh Long: “Bây giờ bé con có gì nguy kịch không?”
Tả Tư Nam nhắm chặt đôi mi dài, đôi mắt đen láy sắc bén, nhẹ giọng nói: “Hiện vẫn tạm ổn ạ.”
Tiếng hét của bà Từ truyền đến làm rung màng nhĩ của Tả Tư Nam: “Rốt cuộc Điềm Điềm đã xảy ra chuyện gì? Nói rõ ràng xem nào.”
“Tại sao bà lại nghe lén điện thoại của tôi?”
“Rõ ràng là ông đứng ở trước cửa nói chuyện, tôi nào có ý nghe lén ông, ông tránh ra.” Bà Từ giật lấy điện thoại, cũng lo lắng hỏi: “Tiểu Nam à, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nói cho bà biết, có phải bé con đã xảy ra chuyện gì rồi không?”
Bệnh viện Lạc Thành.
Lục Nhứ đã thông báo cho cha mẹ của Tư Huệ Uyển, nhân viên béo kia cũng đang ở bệnh viện này tiếp nhận điều trị.
Vết thương của Tư Huệ Uyển không nghiêm trọng, nhưng đủ để cô ta đau đớn trong một thời gian dài.
Lục Nhứ dường như muốn hỏi gì đó, nhưng nhìn thấy Tư Huệ Uyển đang trầm mặc trên giường, cô ấy khó lòng mở lời.
Liễu Trăn đã đi rồi, anh ta vốn dĩ không được xem là giáo viên chính thức, anh tự cho rằng bản thân đã làm tròn trách nhiệm, trong thâm tâm anh không nỡ nhìn cảnh Thẩm Thư Điềm bị thương.
Rất nhanh sau đó cha mẹ Tư Huệ Uyển đã đến. Bà Tư xông vào, nhìn thấy vết thương trên người Tư Huệ Uyển và bộ quần áo rách nát của cô ta, bà lập tức chạy đến và ôm lấy con gái.
“Uyển Uyển, đã xảy ra chuyện gì? Con làm sao lại bị thương nặng như vậy?”
Ông Tư cũng rất tức giận, ông nhìn Lục Nhứ với giọng điệu nghiêm túc: “Cô Lục, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Tư Huệ Uyển vừa tỉnh, liền nhìn về phía Lục Nhứ với vẻ mặt cầu xin, hy vọng rằng cô ấy sẽ nói giúp cho mình.
Khóe miệng Lục Nhứ tái nhợt, đây đã không còn là chuyện riêng của Tư Huệ Uyển nữa rồi. Chuyện Tả Tư Nam mất bình tĩnh, đã liên quan đến cả nhà họ Tả rồi.
Cô chỉ là một giáo viên nhỏ nhoi thì có thể làm được gì, nhưng cô nghĩ đến những người khác trong phòng bệnh, không muốn nói ra trước mặt nhiều người như vậy, liền ra hiệu cho ông Tư ra ngoài.
Lục Nhứ giải thích ngắn gọn về vấn đề này, nhưng lời nói của cô lại vô tình nói giúp Thẩm Thư Điềm.
Bây giờ thì tốt rồi, vì Tư Huệ Uyển, không chỉ diễn viên chính của phim tuyên truyền bị thương, mà tiến độ công việc hiện tại của cô cũng có vấn đề.
Lục Nhứ lạnh lùng nghĩ, nếu Tư Huệ Uyển không nhất quyết cầu xin cơ hội này, cô ấy sẽ không cho cô ta một vị trí mà cô đã thân thuộc như vậy.
Khi nhà họ Tả truy cứu, cô cũng không thể đảm bảo liệu mình có bị liên lụy hay không, vì vậy cuối cùng, thái độ của cô ấy đối với ông Tư không còn tốt nữa.
Ông Tư cau mày: “Thế nên cô nữ sinh đó chỉ bị dị ứng?”
Lục Nhứ: “Tôi phải nhắc lại cho anh biết, dựa vào thể chất của em Thẩm, dị ứng không phải là chuyện nhỏ.”
Ông Tư thản nhiên xua tay, rõ ràng là không nghe lời cô nói, ông chỉ biết rằng đứa con gái quý giá của mình đang bị thương và ông không thể đụng tới Tả Tư Nam.
Ông Tư: “Cô gái đó có lai lịch gì với nhà họ Thẩm?”
Lục Nhứ không hiểu, nhưng nhìn thấy bộ dạng của ông Tư, cô không định nói ông biết, vì vậy chỉ nói một cách qua loa: “Tóm lại, tôi đã bàn giao Tư Huệ Uyển cho ông. Tôi có việc khác phải làm, xin phép đi trước.”
Ông Tư nhìn Lục Nhứ rời đi, trên mặt hiện lên một tia không vui.
Ông Tư quay người, về lại phòng bệnh.
Khi bà Tư nhìn thấy vết thương của Tư Huệ Uyển, bà càng trở nên bồn chồn hơn, bà ta nghiến răng hung dữ, nói: “Món nợ này chúng ta sẽ đòi lại.”
Những lời đe dọa của Tả Tư Nam lúc đó hiện lên trong đầu Tư Huệ Uyển, nỗi sợ hãi lại dâng lên, cô ta nắm lấy tay bà Tư: “Mẹ, hay là chúng ta bỏ qua đi.”
“Làm sao có thể bỏ qua được?” Bà Tư không cam tâm, vỗ nhẹ cánh tay Tư Huệ Uyển: “Con yên tâm đi, cha sẽ làm chủ cho con.”
Ông Tư cau mày: “Trước tiên tôi sẽ điều tra chuyện này, có chuyện gì sẽ nói sau.”
Bà Tư: “Còn chuyện gì để nói nữa chứ, rõ ràng là chúng bắt nạt con gái ta mà?”
Ông Tư phớt lờ bà: “Uyển Uyển, hãy nói chi tiết cho bố nghe một lần.”
Theo những gì vừa rồi Lục Nhứ nói, nghĩa là nhà họ Tả không biết rằng Tả Tư Nam vì một cô gái mà làm chuyện như vậy sao? Nếu Tả Cảnh Long biết Tả Tư Nam bởi vì một cô gái mà động tay đánh nhau, ông ta sẽ…
Càng biết chi tiết, ông ta càng có thể ngăn chặn bước tiếp theo đi sai, dù sao đó cũng là nhà họ Tả, tốt nhất vẫn nên cẩn thận.
Tư Huệ Uyển biết mình thuyết phục không được bọn họ, trong lòng có chút không cam tâm, vì vậy cô ta mím môi: “Vâng ạ.”
Thẩm Thư Điềm không biết rằng Tả Cảnh Long và bà Từ đã biết chuyện của cô, cô cũng không biết bây giờ bọn họ đang tức giận như thế nào.
Trong suy nghĩ của cô, chuyện này có lẽ đã kết thúc như thế.
Sau khi uống thuốc, Thẩm Thư Điềm trở nên buồn ngủ, Tả Tư Nam vẫn ở trong phòng làm việc và không ra ngoài. Tướng quân bây giờ rất dính lấy cô, không muốn rời cô nửa bước, Thẩm Thư Điềm bế nó trở về phòng.
Khi tỉnh lại thì đã trời đã sập tối, tướng quân đã tỉnh, nó nằm trên gối của cô nhìn cô không chớp mắt.
Dáng vẻ đó, tựa như đang bảo vệ một kho báu.
Thẩm Thư Điềm đi dép lê, bước ra ngoài, sảnh dưới lầu được thắp sáng rực rỡ, nhưng có vài người đang ngồi ở đó.
Cô hơi ngạc nhiên vì thấy Tả Cảnh Long và bà Từ cũng đến.
Một nam một nữ ngồi đối diện, người nam mặc quần tây, đi giày da, người nữ nói huyên thuyên, từ biểu cảm hung dữ trên gương mặt, có thể đoán được nhất định không phải lời hay ý đẹp gì.
Người phụ nữ đó còn chưa nói xong, Thẩm Thư Điềm đã thấy bà Từ đứng dậy, đột nhiên cầm lấy ấm trà trên bàn, mở nắp, tạt hết trà lên người phụ nữ.
Chưa kịp dứt, bà tiếp tục tạt lần nữa, toàn bộ lá trà trong ấm rơi ra, rơi vãi khắp người phụ nữ kia.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của người phụ nữ, giọng nói chắc nịch của bà Từ truyền đến: “Cô có tin là, cô nói thêm một câu nữa, tôi sẽ đuổi cô ra khỏi đây không?”