• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Minh Viễn né tránh ánh mắt của Lưu Kiến Văn: “Nhưng làm thế nào mới tìm được người đổ oan cho Hạo Nhiên đây?”

Lưu Kiến Văn làm bộ bí hiểm “Bí mật.”

Vương Triêu thấy mặt Minh Viễn xị ra thì đi tới khoác vai cậu ta “Kệ cậu ấy đi, kiểu gì chả tìm được con ốc thích núp trong vỏ ấy, chúng ta cứ chờ thôi.”

“Ò.”

Ngay tối hôm đó Lưu Kiến Văn đã nhận được kết quả từ thám tử tư. Anh lật từng tấm ảnh, đôi lông mày dính chặt vào nhau: “Chết tiệt!”

…----------------…

Từ sau khi Nghiêm Hạo Nhiên bị tố ăn cắp bài luận, mọi người dần tránh xa cậu, ngoài ba người kia thì cũng chẳng còn giao du với ai nữa.

Nghiêm Hạo Nhiên vẫn như lúc trước, đi tới trường học, chỉ là bây giờ cậu không còn cười cười nói nói.

Sau khi nhận được đống bằng chứng của thám tử tư Lưu Kiến Văn như bốc hơi, cả ngày chẳng thấy mặt mũi đâu, cũng chẳng thèm đi học.

Lưu Kiến Văn về Mỹ ngay trong ngày, đến nơi thì trực tiếp đi tìm Lưu Quang Anh.

Không biết lúc đó Lưu Kiến Văn và Lưu Quang Anh đã nói những gì nhưng ngay ngày hôm sau người đăng bài tố Nghiêm Hạo Nhiên ăn cắp đã lên tiếng xin lỗi, thừa nhận bản thân ngụy tạo bằng chứng vì ganh ghét Nghiêm Hạo Nhiên.

Cuối cùng sau hơn một tuần mọi chuyện mới kết thúc, cả chục tin nhắn xin lỗi được gửi cho cậu.

Nghiêm Hạo Nhiên đi học thêm về thì đọc được tin kẻ kia đã xin lỗi trên diễn đàn trường, cậu nhanh chóng biết được anh đã nhúng tay vào. Định gọi cho Lưu Kiến Văn nhưng anh không nghe máy, cậu đành nhắn cho anh một câu cảm ơn rồi lại học bài.

…----------------…

Học sinh khối mười hai của trường WY đã hoàn thành kì thi cuối kì hai, từ giờ có thể không cần đến trường nữa, chỉ cần tới hôm bế giảng là được. Lớp A2 là lớp chọn nên hầu hết mọi người chọn học thêm ở ngoài nên đã nghỉ học, chỉ còn một số ít còn học thêm ở trường.

Vừa mới một ngày trôi qua mà lão Mạnh đã kể lể khắp nơi “Tôi nhớ tụi nhỏ quá.”

Anh và cậu không học thêm ở trên trường, cả hai đều đã nhận được thư trúng tuyển của trường đại học nên chỉ cần thi đủ điểm tốt nghiệp là được.

Biết Nghiêm Hạo Nhiên ở nhà rảnh rỗi, Lưu Kiến Văn liền kì kèo cậu tới nhà ông ngoại với mình. Tháng sau là tiệc mừng thọ thứ bảy mươi của ông ngoại Lưu Kiến Văn nên anh nghiễm nhiên phải tới chúc mừng, mọi năm đều đi một mình quả thực rất tẻ nhạt, năm nay nhân cơ hội được nghỉ liền muốn cậu đi cùng.

Nghiêm Hạo Nhiên vẫn còn nhớ ngày hôm đó bà nội anh tới tìm, yêu cầu mình rời xa anh nên giờ vẫn còn chút ám ảnh. Cậu khéo léo từ chối “Đi xa như vậy bố mẹ tớ không đồng ý đâu.”

Lưu Kiến Văn tự tin nói: “Tớ xin được cô chú rồi Nhiên Nhiên không cần lo.”

Nghiêm Hạo Nhiên thở dài, bất lực gật đầu đồng ý, lòng thầm mong tới đó sẽ không bị gây khó dễ.

Sau khi nhận được cái gật đầu của cậu Lưu Kiến Văn liền hí ha hí hửng kéo cậu đi chọn quà.

Hai người ở ngoài cả buổi chiều vẫn không chọn được món quà ưng ý.

Nhà ngoại của Lưu Kiến Văn cũng chả thua kém gì nhà nội, bố mẹ anh là kiểu môn đăng hộ đối. Ông ngoại anh thứ ngon, vật lạ trên đời còn có gì là chưa nhìn qua?

Những năm trước Lưu Kiến Văn sẽ nhờ mẹ mua hộ quà nhưng năm nay là mừng thọ ông bảy mươi tuổi nên anh muốn chuẩn bị một món quà thật độc lạ để lại ấn tượng đối với ông.

Lúc đầu anh định tặng ông một chuỗi ngọc, tới nơi thì lại nhớ ra ông đã có cả bộ sưu tập ở nhà.

Cái này không được cái kia cũng không được, đi cả buổi vẫn không chọn được quà Lưu Kiến Văn vẫn đành rầu rĩ đưa Nghiêm Hạo Nhiên về nhà vì trời đã chập tối.

Ngồi trên xe, Nghiêm Hạo Nhiên như nghĩ ra gì đó vội quay sang nói với Lưu Kiến Văn: “Hay chúng ta tự đi làm tượng tặng ông.”

Lưu Kiến Văn thắc mắc “Tượng gì cơ?”

Cậu khua tay múa chân giải thích “Chính là cái dạng tượng làm từ gỗ Trầm Hương ấy, tớ vẽ phác thảo ra trước, chúng ta làm tượng mô phỏng ông ngoại được không?”

Anh đập tay vào vô lăng tỏ vẻ đồng tình “Ý hay đó nha, vậy việc phát thảo trông cậy vào Nhiên Nhiên nha.”

Nghiêm Hạo Nhiên thấy anh cũng thích ý tưởng của mình trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác vui mừng. Từ lúc đấy đến khi về tới nhà cứ ngẩn ra cười ngốc miết.

Trầm Hương là loại gỗ quý, ông ngoại anh cũng thấy thích loại gỗ này. Lưu Kiến Văn rất thích ý tưởng của cậu, đưa cậu về xong liền đi tới xưởng chọn gỗ.

Chọn tới chọn lui một hồi, chủ xưởng sắp ngất tới nơi. May mắn, Lưu Kiến Văn đã chọn được khúc gỗ ưng ý.

Khúc Trầm Hương dài khoảng 50cm được công nhân gói gém cẩn thận để mang đi xử lý trước khi khắc thành tượng theo bản vẽ.

Mọi việc xong xuôi, Lưu Kiến Văn sảng khoái hết đi đặt lễ phục cho mình và Nghiêm Hạo Nhiên lại đặt vé máy bay tới thủ đô, mãi đến tối muộn mới về tới nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK