• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc từ trên sân thượng đi xuống, Nghiêm Hạo Nhiên nhận được cuộc điện thoại từ giảng viên nên Lưu Kiến Văn về phòng trước.

Nghiêm Hạo Nhiên nghe điện thoại khoảng chừng 15 phút rồi cũng quay lại.

Cậu mở cửa phòng, bóng tối bao trùm. Nghiêm Hạo Nhiên hoang mang quơ quơ tay tìm công tắc điện “Văn ca? Sao cậu không bật đèn lên?”

Cả căn phòng là một mảng đen yên tĩnh, rồi bỗng nhiên một giọng nói vang lên, Nghiêm Hạo Nhiên có thể ước chừng được giọng nói đó phát ra rất gần cậu “Cứ để đó đi cậu đừng có bật.”

“???”

Lưu Kiến Văn bước tới ôm từ phía sau làm cậu giật thót lên.

Trong lòng Nghiêm Hạo Nhiên bỗng thấy bất an, cậu không thấy rõ mặt anh chỉ biết là anh đang tựa đầu lên vai cậu.

Hơi thở ấm áp phả vào sau gáy khiến cậu rùng mình, mặt Nghiêm Hạo Nhiên ửng hồng nhưng bóng tối đã giúp cậu che giấu điều đó.

Lưu Kiến Văn không nói không rằng xoay người cậu lại đối diện với anh. Mùi thơm anh thảo thoang thoảng tỏa ra từ người anh, tâm trạng của Nghiêm Hạo Nhiên cũng dịu xuống hơn.

“Hôm nay cậu thật kì lạ.” Nghiêm Hạo Nhiên ngờ vực nói.

Lưu Kiến Văn cúi xuống hôn lên chóp mũi cậu rồi trả lời bằng giọng điệu ngả ngớn: “Có sao?”

“…”

Thấy Nghiêm Hạo Nhiên không có động tĩnh gì, anh được đà làm tới, nhẹ nhàng tới gần mặt cậu một lần nữa, môi chạm môi.

Nghiêm Hạo Nhiên bên dưới có vẻ giật mình vội đẩy mạnh Lưu Kiến Văn ra xa.

Lưu Kiến Văn giận dỗi bật đèn lên, bĩu môi ngồi phịch xuống giường: “Sao cậu lại đẩy tớ ra chứ? Cắt xoẹt luôn.”

Sau đó là một mảng tĩnh lặng, Nghiêm Hạo Nhiên cạn lời không thèm lên tiếng.

Mắt thấy cậu không để ý đến mình, Lưu Kiến Văn phi đến trước mặt cậu: “Cậu không thèm để ý tớ.”

Nghiêm Hạo Nhiên bất lực đáp lại: “Tớ vẫn luôn để ý cậu.”

“Vậy cho tớ hôn hôn một cái đi.”

“…”

“Nhé nhé?”

“Không!” Cậu từ chối một cách dõng dạc khiến Lưu Kiến Văn như chú cún cụp đuôi lề mề chui vào trong chăn.

Lưu Kiến Văn tự dưng giở chứng Nghiêm Hạo Nhiên cũng không biết nên làm sao cho phải.

Cậu đắn đo một lúc rồi cũng đến bên giường lật tung chăn ra thì thấy Lưu Kiến Văn đã ngủ từ lúc nào, miệng còn đang kêu khò khò.

…----------------…

Sáng hôm sau chiếc xe được sửa xong và được mang đến tận cửa khách sạn. Hai người cũng chuẩn bị đồ đạc để về lại thành phố vì chiếc xe bị hỏng giữa đường cũng đã lỡ mất buổi hẹn với người hướng dẫn ở trường đại học nên anh và cậu quyết định về nhà luôn có dịp khác sẽ đến trường sau.

Nghiêm Hạo Nhiên mệt mỏi ngồi trên ghế phụ lái, Lưu Kiến Văn quan tâm đo nhiệt độ giúp cậu.

“Hình như cậu bị cảm rồi.” Lưu Kiến Văn lo lắng nói.

Cậu sụt sịt mũi “Không sao, cậu cứ lái xe về đi tớ ngủ một lúc là khỏe à.”

“Được thôi nếu thấy mệt quá thì nhớ nói lại với tớ đấy nhé.”

Đầu nhỏ gật gật mấy lần rồi cũng nhắm mắt ngủ thiết đi.

Đi được một lúc, chiếc ô tô dừng lại trước cửa tiệm thuốc. Có vẻ như Lưu Kiến Văn vẫn chưa an tâm về sức khỏe của cậu. Anh vào trong rồi đi ra với một túi thuốc.

Lưu Kiến Văn nhẹ nhàng đánh thức cậu: "Uống thuốc đi này, nhỡ mà cậu ốm nặng thì tớ thấy có lỗi với cô chú Nghiêm lắm.

Nhận lấy chai nước thì tay anh, Nghiêm Hạo Nhiên dụi dụi mắt: “Đã nói tớ không sao mà. Tớ khỏe lắm đó không yếu như cậu nghĩ đâu.”

Lưu Kiến Văn mặc kệ cậu biện minh dí thuốc vào tay cậu rồi nhìn chằm chằm đến khi Nghiêm Hạo Nhiên uống hết thuốc rồi mới thôi. Nhìn cũng rất giống phụ huynh canh con nhỏ uống thuốc.

Uống thuốc xong cậu lại ngủ thiết đi. Một lúc lâu sau chiếc xe mới dừng lại.

Anh quay qua với tay về phía Nghiêm Hạo Nhiên, nhẹ nhàng giúp cậu cởi dây an toàn.

“Nhiên Nhiên! Mau dậy thôi đến nhà rồi nè.”

“… năm phút nữa đi.”

Lưu Kiến Văn phì cười trêu ghẹo: “Cậu mà không dậy thì tớ bế cậu vào nhà đưa cho cô chú Nghiêm đấy nhá.”

Bỗng nhiên, Nghiêm Hạo Nhiên vùng dậy “Cái gì cơ?” cậu thở hổn hển “Cậu đưa tớ về nhà bố mẹ à?”

Lon nước mát được đưa tới đặt lên tay cậu, anh đáp: “Nhiên Nhiên ở nhà bố mẹ vài hôm nhé? Tớ có một xíu việc, khoảng ba ngày nữa tớ về đón cậu. Nhé?”

“Hứ!” Nghiêm Hạo Nhiên quay mặt đi làm bộ giận dỗi “Tớ không thèm. Cậu định đi đâu còn không nói cho tớ biết trước cơ mà?”

Lưu Kiến Văn bất lực dỗ dành “Tớ đang nói cho cậu đây nè.”

Từ lúc anh trở về, quả thực Nghiêm Hạo Nhiên trẻ con hơn hẳn, trước đây cậu sẽ không nũng nịu vì những chuyện đơn giản như thế này. Nhưng bây giờ đơn giản vì cậu tin tưởng, được Lưu Kiến Văn nuông chiều nên sinh ra sự dựa dẫm, tính tình cũng dần càng trẻ con.

Nghiêm Hạo Nhiên phụng phịu không nói gì nữa, anh cũng chỉ đành xuống xe mở cửa ghế lái phụ “Xuống xe thôi nào, lúc về sẽ mua cho cậu một xe đồ ăn vặt.”

Nghe đến chữ đồ ăn vặt mắt Nghiêm Hạo Nhiên sáng lên, cậu nhảy tót xuống xe.

“Được thôi lần này tạm tha cho cậu. Đi đường cẩn thận.”

“Vâng vâng, goodbye!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK