Tần thị bị gọi đến huyện nha, bà ấy nói năng thận trọng, không chịu thừa nhận từng dùng ngân phiếu giả làm tiền chuộc.
Hôm đó đột nhiên nghe thấy A Bảo bị hại, Tần thị nghĩ đến đứa trẻ bảo bối của mình bị ném vào giếng cạn mười mấy năm, bi thương quá độ nên choáng váng, nhất thời xúc động đã oán trách trượng phu không nên dùng ngân phiếu giả. Mạnh Quý vừa quát lớn là bà ấy đã tỉnh ngộ, lập tức kín miệng như bưng, không nói nữa.
Thẩm Tòng Lan biết sự lo lắng của bà ấy, nói với Tần thị: “Vụ án đã có tiến triển, thân phận của hai kẻ xấu dưới giếng đã được điều tra rõ, là bọn cướp được thuê tới. Mà người đứng sau màn sai khiến chính là người U Thành. Rất có khả năng, kẻ đó chính là hàng xóm của ngươi, kẻ đó biết gia cảnh của các ngươi không tệ, biết các ngươi yêu thương A Bảo.”
“Hắn đã giết A Bảo, độc chiếm tiền chuộc, sống ngày tháng nhàn hạ giàu có, không lo cơm áo. Hắn trơ mắt nhìn các ngươi đau khổ tột cùng vì mất đi con trai, trơ mắt nhìn các ngươi phí hết tâm huyết tìm con khắp nơi, trơ mắt nhìn các ngươi tuyệt vọng chờ đợi mười mấy năm, lại chờ được một bộ hài cốt. Chẳng lẽ ngươi không muốn bắt hắn lại, báo thù cho con trai ngươi sao?”
Tần thị cắn răng, trên khuôn mặt tràn đầy nỗi bi phẫn và căm hận.
Thẩm Tòng Lan: “Ta xác nhận Mạnh Quý dùng ngân phiếu giả là vì muốn dùng việc này làm manh mối để truy tìm hung thủ. Ta sẽ không truy cứu việc khác.”
Tần thị do dự mãi, nhỏ giọng khóc nói: “Xin đại nhân thứ tội, lúc đó kẻ xấu muốn bọn ta lập tức đưa năm ngàn lượng bạc chuộc người, trong lúc vội vã thật sự không gom đủ được. Có người đưa ra chủ ý cho bọn ta, dùng một trăm lượng bạc đổi thành hai ngàn lượng ngân phiếu giả, trộn vào trong ngân phiếu thật rồi đưa cho kẻ xấu.”
Thẩm Tòng Lan vội hỏi: “Ai đưa ra chủ ý cho ngươi?”
“Người đó che mặt, vạm vỡ thô kệch, vô cùng cao lớn, không phải khẩu âm U Thành.” Tần thị lập tức cầu khẩn nói: “Đại nhân, lúc đó bọn ta thật sự đã vào đường cùng, vì cứu A Bảo nên mới bất đắc dĩ dùng ngân phiếu giả. Xin đại nhân thứ tội.”
“Bản quan đã nói sẽ không truy cứu, ngươi yên tâm đi.”
Thẩm Tòng Lan gần như có thể khẳng định người này chính là một tay cờ bạc trong thành. Hắn giống lão Khúc, từng bị sòng bạc Hằng Xương chặt ngón tay, sau đó bí quá hóa liều nên đã đến bang Thanh Phủ tìm hai người tới làm một vụ lớn.
Từng là dân cờ bạc, từng phạm tội, trên mặt có xăm chữ, thiếu một ngón tay. Nếu như kẻ đó còn ở U Thành thì việc tìm thấy hắn cũng không khó lắm.
Hai ngày nay, thông tin nhị nương tử của hiệu sách Khê Khách được tìm về đã chậm rãi lan truyền trong thành.
Mẫu thân của Tiểu Kỳ Lân, Lưu thị cũng nghe được lời đồn, ban đầu bà ấy không tin. Vì hôm đó ở huyện nha, bà ấy và cha mẹ A Bảo đều ở đó. Thẩm Tòng Lan rõ ràng đã nói cho bọn họ biết, trong hai đứa trẻ dưới giếng có một đứa là gái. Mặc dù không có cách nào xác nhận thân phận nhưng trong ba đứa trẻ khi đó, chỉ có Khê Khách là bé gái, cho nên Lưu thị và trượng phu là Giả Khang An ngầm thừa nhận đứa trẻ đó chính là Khê Khách.
Bà ấy và Giả Khang An vẫn ôm hy vọng, suy đoán con mình có lẽ chưa chết, hoặc là bị kẻ xấu bán đi rồi.
Nhưng bây giờ Lâm thị đột nhiên tìm lại được con gái, vậy hài cốt trong giếng là ai? Hài cốt trẻ con khó phân biệt nam nữ, có phải ngỗ tác nghiệm sai rồi không?
Lưu thị suy đi nghĩ lại, trong lòng vô cùng lo lắng bất an, thế là bà ấy đến hiệu sách Khê Khách thăm Lâm thị, hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì.
Mấy năm nay, mẫu thân của ba đứa nhỏ thường xuyên liên lạc với nhau, đều là đồng bệnh tương liên, an ủi lẫn nhau. Lâm thị không hề giấu giếm, nói lại tỉ mỉ chuyện tìm con gái về như thế nào, hơn nữa còn gọi Thanh Đàn đến, nói với Lưu thị: “Đây chính là nhị nương tử nhà ta, bây giờ nó tên là Thanh Đàn.”
Lưu thị quan sát Thanh Đàn, không ngừng hâm mộ mà hỏi: “Thật sự là tiên nhân trên tháp Thanh Thiên đã để bà tìm lại được con gái sao?”
“Thật.” Lâm thị chân thành nói: “Ta đã từng trong hoàn cảnh của bà, sao ta lại lừa bà chuyện này chứ.”
Lưu thị kích động nói: “Vậy ta cũng đi lên tháp Thanh Thiên gửi tiên nhân trạng!”
Lâm thị có lòng tốt dặn dò: “Bà nhớ mang đôi giày đế dày, phải tránh không được lợi dụng sơ hở để được lợi. Tiên nhân có thiên nhãn, chỉ cần bà ôm lòng thành giẫm lên bảng đinh sắt thì mới nhận được thư của tiên nhân.”
“Được, hôm nay ta đi ngay!” Lưu thị không chờ nổi nữa mà đứng dậy: “Bà có thể tìm lại được Khê Khách. Ta cũng có thể tìm lại được Tiểu Kỳ Lân của ta.”
Thanh Đàn vốn dĩ muốn đợi đến khi Tần thị trèo lên tháp Thanh Thiên hỏi hung thủ sát hạt A Bảo rồi mới đi theo dõi “tiên nhân”, nếu Lưu thị muốn đi gửi tiên nhân trạng thì cũng giống nhau. Đợi Lưu thị vừa rời khỏi, Thanh Đàn đã ngay lập tức đi đến tiêu cục Phong Vân, nói cho Giang Tiến Tửu và Trương Khoảng biết việc này.
Giang Tiến Tửu vô cùng phấn khích, lập tức phái A Tùng đi đến gần tháp Thanh Thiên chờ đợi. Quả nhiên sau khi Lưu thị rời khỏi hiệu sách Khê Khách không lâu thì đã lên tháp Thanh Thiên. Nếu đã như vậy, chắc chắn “tiên nhân” sẽ đến lấy tiên nhân trạng khi màn đêm buông xuống.
Thế là trời vừa tối, Giang Tiến Tửu lập tức mang theo Thanh Đàn và Trương Khoảng đến dưới tháp Thanh Thiên. Thanh Đàn và Giang Tiến Tửu chờ đợi ở dưới tháp, Trương Khoảng thì lên đỉnh tháp, động tay động chân vào dây xích sắt.
Đợi Trương Khoảng đi từ đỉnh tháp xuống, Thanh Đàn tò mò hỏi: “Huynh hạ độc gì vậy?”
“Chiêu Phong Dẫn Điệp.”
Thanh Đàn cười chết: “Rốt cuộc là độc gì mà đặt cái tên lẳng lơ thế?”
Trương Khoảng giải thích: “Muốn người ta chết thì cực kỳ dễ, ta có thể tiễn hắn đi gặp Diêm Vương dễ như trở bàn tay. Nhưng chúng ta phải bắt sống hắn, không thể hại tính mạng hắn, còn phải có thể tìm được hắn. Việc này thì hơi khó khó. Ta nghĩ tới nghĩ lui, nên dùng Chiêu Phong Dẫn Điệp là thích hợp nhất. Sau khi dính độc, mùi trên cơ thể người này sẽ dẫn dụ rất nhiều côn trùng, ong bướm bay tới.”
Giang Tiến Tửu cuống lên: “Trương Đại Xuyên có phải ngươi chưa tỉnh ngủ không, trời lạnh thế này thì lấy đâu ra ong bướm?”
“Lão đại đừng vội, ta còn có một loại cổ trùng.” Trương Khoảng lấy một bình sứ nhỏ từ trong tay áo ra, huơ huơ nói: “Những con cổ trùng này vốn dĩ ta định dùng để nhớ đường. Mặc dù số lượng không thể nhiều bằng ong, bướm hoang dã nhưng khứu giác của loại trùng này cực kỳ nhạy bén. Chỉ cần xác nhận hắn đã lấy tiên nhân trạng, ta sẽ lập tức thả cổ trùng ra.”
Giang Tiến Tửu nghe thấy hắn nói như vậy thì mới thở phào: “Thanh Đàn con về trước đi, thầy và Trương Khoảng ở lại trông chừng.”
“Người mặc áo đen đánh nhau với con hôm đó có võ công cực cao, nếu như hắn phát hiện ra hai người ở dưới tháp trông chừng thì có thể sẽ không tới lấy thư đâu.” Thanh Đàn nhìn Giang Tiến Tửu, hiếm khi uyển chuyển nói: “Khinh công của hắn đã đạt đến trình độ tuyệt đỉnh, con còn chưa từng thấy cao thủ như vậy.”
Ý nói là, cho dù hai người ở đây chờ, mở mắt nhìn thấy hắn thì cũng không đuổi kịp.
Giang Tiến Tửu nghe ra được ý khác của nàng, thuận thế tìm cho mình bậc thềm: “Không sai. Việc này không thể nóng vội, cũng không thể đánh rắn động cỏ.”
Tuy nói như vậy nhưng ông vẫn chưa từ bỏ ý định, màn đêm buông xuống là ông mang theo A Tùng trốn ở gần tháp Thanh Thiên, ông muốn thử vận may. A Tùng có thị lực hơn người, thế nhưng trời tối đen như mực, giơ tay lên cũng không thấy được năm ngón. Đứng xa hơn một chút, thậm chí ngay cả bóng dáng của tháp Thanh Thiên cũng không thấy, càng khỏi nói đến nhìn thấy người ta.
Giang Tiến Tửu hậm hực dẫn A Tùng quay về tiêu cục Phong Vân, lại phái Vệ Thông và A Tùng ban đêm đi theo dõi Giả gia. Nhìn xem có người đến đưa thư tiên nhân hay không.
Chỉ là tiên nhân trạng mà Lưu thị gửi không phải là án mạng mà là tìm con giống như Lâm thị, có thể nhận được thư của tiên nhân hay không thì tạm thời cũng chưa biết.
Trong lòng Giang Tiến Tửu có chuyện, trời vừa sáng là đã thức dậy chờ tin tức của A Tùng và Vệ Thông.
A Tùng quả nhiên không khiến ông thất vọng, thông tin mang về vừa khiến ông hưng phấn lại khiến ông kinh ngạc. Quả thật có người đến đưa thư cho Giả gia, nhưng người đưa thư không phải là người mà là một con chim, chim giả.
Giang Tiến Tửu không thể tin được, tưởng rằng mình nghe nhầm: “Ngươi nói gì cơ? Chim giả hả?”
A Tùng gật đầu: “Đúng ạ. Vệ Thông gác nửa đêm đầu, ta gác nửa đêm sau. Lúc trời hừng sáng, ta đột nhiên nghe thấy một tiếng động nhỏ xíu.”
“Có một con chim xanh bay qua từ đỉnh đầu. Ta vừa nhìn tưởng là chim thật, nhìn lại thì cảm thấy không bình thường, cánh của con chim đó căn bản không động đậy. Một phong thư rơi xuống từ miệng con chim, con chim xanh lại bắn về, giống như mũi tên vậy, tốc độ cực nhanh. Nếu không phải ta có thị lực hơn người thì cũng khó mà phát hiện ra đó là một con chim giả.”
Giang Tiến Tửu kinh ngạc nhìn A Tùng.
Vệ Thông ở bên cạnh xen vào nói: “Người điều khiển con chim này chắc chắn đã dùng thuật cơ quan. Người này là cao thủ cơ quan.”
Hắn đã đưa thư của tiên nhân, vậy thì chắc chắn cũng đã lấy tiên nhân trạng, Giang Tiến Tửu quay đầu nôn nóng nói với Trương Khoảng: “Ngươi nhanh thả cổ trùng ra đi.”
Phong thư mà con chim xanh đưa tới rơi ở sau cửa lớn của Giả gia, nô bộc trong nhà đã được Lưu thị dặn dò trước, quản gia nhặt được thư thì lập tức đi đến hậu viện hồi bẩm tin tức.
Lưu thị vừa mới rời giường, còn chưa kịp rửa mặt, nghe nói có người đưa thư thì đầu tiên là mừng như điên, mở ra xem thì lại suýt nữa ngất đi.
Trên thư chỉ có bốn chữ, giếng cạn Quỷ Viên.
Lưu thị lập tức bật khóc tan nát cõi lòng, Giả Khang An sắc mặt tái nhợt, cổ họng phát khô: “Tiên nhân là nói đứa trẻ trong giếng là con trai của chúng ta ư?”
Lưu thị căn bản không có cách nào trả lời được, khóc đến chết đi sống lại.
Thư của tiên nhân vào nửa canh giờ sau sẽ biến mất không còn dấu vết, trở thành sách trời không chữ, Giả Khang An không kịp xoa dịu Lưu thị, ông đi thẳng đến huyện nha, giao thư của tiên nhân cho Thẩm Tòng Lan.
“Thẩm đại nhân, trên thư của tiên nhân viết là giếng cạn Quỷ Viên, có phải trong giếng vẫn còn một bộ hài cốt khác chưa được phát hiện ra không?”
Thẩm Tòng Lan nhíu mày lắc đầu: “Không. Trong giếng cạn quả thật chỉ có bốn bộ hài cốt.”
Giả Khang An nói năng lộn xộn: “Đại nhân, con gái của nhà hiệu sách đã được tìm về rồi. Trong thư của tiên nhân rõ ràng nói đứa trẻ trong giếng là Tiểu Kỳ Lân nhà bọn ta, chẳng lẽ là Ngỗ tác nghiệm sai rồi sao?”
Trong lòng Thẩm Tòng Lan chợt hiện lên một suy nghĩ, y nhìn thoáng qua Cao Vân Thăng: “Ngươi phái người đi gọi lão Khúc tới đây. Ngoài ra, ngươi tự mình đi đến Hoài Thiện đường mời Bạch đường chủ đến một chuyến.”
Ngoài mặt Cao Vân Thăng rất bình tĩnh, không nhìn ra được sự khác thường và hồi hộp. Trước tiên, hắn dặn dò một bộ khoái dưới tay đi gọi lão Khúc đến, sau đó đến Hoài Thiện đường mời Bạch Thắng Xuân.
Lão Khúc đi vào huyện nha trước. Thẩm Tòng Lan bình tĩnh hỏi ông ta: “Bộ hài cốt đó ngươi kiểm tra ra là bé gái, ngươi không nhầm chứ?”
Lão Khúc nói chắc như đinh đóng cột: “Không đâu. Tiểu nhân đã làm ngỗ tác mười mấy năm rồi.”
Thẩm Tòng Lan thản nhiên nói: “Người làm ngỗ tác cả đời cũng sẽ phạm sai lầm, ta đã phái người đi mời Bạch đường chủ đến đây rồi. Ông ấy là đại phu, đã hành y nhiều năm, chắc hẳn cũng có thể nhìn ra được.”
Trong lòng lão Khúc hoảng hốt, không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ? Có người nghi ngờ bộ hài cốt đó không phải là bé gái à?
Ông ta nhớ tới lời Cao Vân Thăng nói, nhanh chóng bình tĩnh lại, cười theo nói: “Đại nhân nói rất đúng. Nam nữ trưởng thành dễ kiểm tra, từ xương chậu là có thể nhìn ra được sự khác nhau. Trẻ con quả thật không dễ xem, tiểu nhân cũng có lúc nhìn nhầm.”
Bạch Thắng Xuân từ năm mười hai tuổi đã đi theo phụ thân là Bạch Tam Tỉnh hành y, được cha truyền dạy cho, làm việc làm người còn cẩn thận hơn Bạch Tam Tỉnh. Sau khi ông đi vào huyện nha thì đã cẩn thận phân biệt hồi lâu, kết luận cho ra khác với lão Khúc, bộ hài cốt đó là một bé trai.
Lão Khúc không hề sợ hãi, chỉ lặng lẽ nhìn thoáng qua Cao Vân Thăng, Cao Vân Thăng bình tĩnh liếc hắn, trên mặt không hề có vẻ bối rối.
Hành động nhỏ giữa hai người đã rơi vào mắt Thẩm Tòng Lan, chứng thực cho suy đoán trong lòng y.
Danh Sách Chương: