Hai người cưỡi ngựa không ngừng nghỉ, chạng vạng tối hôm sau đã về tới Kinh Thành.
Lý Hư Bạch đưa Thanh Đàn đi thẳng đến một căn nhà riêng ở hẻm Xuân Vụ. Đây là điểm đặt chân tại Kinh Thành mà hắn đã sắp xếp trước, cách đó không xa chính là lưu để của Bắc Đình quân.
Thanh Đàn đi ngang qua nhìn thấy biển hiệu lưu để thì hiểu ý cười, Lý Hư Bạch quả thật suy nghĩ chu toàn, trong lưu để Bắc Đình quân chắc chắn có tâm phúc của Tiêu Nguyên Thịnh, nếu như có tình huống khẩn cấp thì còn có thể kịp thời ra mặt giúp đỡ.
Lý Hư Bạch dắt ngựa, đi vòng đến hậu viện, gõ cửa hông bằng ám hiệu.
Người mở cửa là Vi Vô Cực, hai người nhìn thấy đối phương bình yên vô sự, không kìm lòng được mà nhìn nhau cười, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm. Hữu kinh vô hiểm [*] mà cứu Liên Hạc và Vi Trường Sinh ra khỏi Sinh Tử Hải, bây giờ cũng chỉ còn bước cuối cùng nữa thôi.
[*] Hữa kinh vô hiểm (有惊无险): Nhìn như kinh động tâm phách nhưng không có gì nguy hiểm.
Thanh Đàn cười nói: “Tốc độ của các huynh nhanh thật đấy, ta vốn tưởng có thể gặp được các huynh trên đường.”
Vi Vô Cực ôi một tiếng: “Bọn ta không dám chậm trễ chút nào, sợ có người đuổi theo, buổi tối cũng gấp rút lên đường.”
Bồng Lai chạy qua dẫn ngựa, giải thích với Lý Hư Bạch: “Lúc đó đi vội vàng, quên để lại ngân phiếu cho lang quân. Ta vốn định ở lại trong trấn chờ lang quân nhưng Vô Cực nói lang quân tùy tiện khám bệnh cho mấy tiểu nương tử nhà giàu thì cái gì cũng có.”
Thanh Đàn cười tủm tỉm nói: “Sao ta nghe cứ như là bảo Lý đại phu bán sắc vậy?”
Lý Hư Bạch lúng túng trừng mắt nhìn Vi Vô Cực.
“Tại hạ tuyệt đối không cố ý!” Vi Vô Cực nghiêm trang làm sáng tỏ: “Tiểu nương tử nhà có tiền cam lòng bỏ tiền khám bệnh mà.”
Thanh Đàn mỉm cười với hắn: “Ông chủ Vi nhỏ à. Huynh lừa gạt ta hết lần này đến lần khác, ta đều ghi sổ hết rồi đấy, khi nào có cơ hội ta sẽ tính kỹ càng với huynh.”
Vi Vô Cực chột dạ nói: “Ta lừa muội hồi nào? Mấy ngày nay chúng ta sớm chiều ở chung, cùng chung hoạn nạn, ta đối với nữ lang là một lòng thành tâm, trời xanh chứng giám đó.”
“Chứng giám cái con khỉ.” Thanh Đàn hừ lạnh: “Ta đã nói mà, một người không thịt không vui như huynh, nhìn thế nào cũng không giống từng làm hòa thượng.”
“Có ý gì? Bây giờ ta thích ăn thịt cũng không ngăn cản chuyện trước kia ta làm hòa thượng mà.” Vi Vô Cực vừa nói vừa lặng lẽ nhìn Lý Hư Bạch.
Lý Hư Bạch xấu hổ bật cười: “Nàng ấy biết hết rồi.”
“Hả?!” Vi Vô Cực sợ hãi vô cùng, lập tức nhảy lùi hai bước chỉ vào Lý Hư Bạch: “Sở nữ lang, chuyện này không phải tại ta, là hắn bảo ta giả mạo Phật Ly đó. Đều do hắn ép ta, cô muốn tính sổ thì tìm hắn ấy, không liên quan gì đến ta cả.”
Ánh mắt Thanh Đàn lần lượt nhìn hai người: “Yên tâm, ta cũng ghi sổ hắn luôn rồi. Hai người các huynh đều không chạy được đâu.”
Vi Vô Cực đau khổ nhìn Lý Hư Bạch, Lý Hư Bạch hỏi: “Vi thúc và Liên thúc có ổn không?”
“Tốt lắm, ta đã dựa theo lời huynh dặn dò, mỗi ngày cho bọn họ dùng một viên Sinh Huyết Đan, bây giờ cơ thể không có việc gì nữa.” Vi Vô Cực do dự, nhỏ giọng nói cho hắn biết: “Liên thúc khăng khăng muốn về U Thành trước.”
Lý Hư Bạch ngẩn ra: “Vì sao?”
“Ông ấy lo mình sẽ bị giam vào Sinh Tử Hải lần nữa, không còn ngày ra ngoài nên muốn gặp Liên Ba trước.”
Lý Hư Bạch gật đầu đi từ hành lang vào phòng chính.
Vi Trường Sinh đang khuyên can Liên Hạc đừng đi U Thành. Liên Hạc cụp mắt, không hề có phản ứng nhìn ông cứ như người gỗ.
Thanh Đàn nhìn qua, có chút chua xót. Liên Hạc cũng chỉ mới hơn bốn mươi tuổi thôi mà đã bị giam ở Sinh Tử Hải gần hai mươi năm, cả người ông giống như bị rút cạn máu, hai mắt đờ đẫn vô thần, giống như chỉ còn lại một cái xác khô héo.
Ngồi bên cạnh ông còn có một người, Thanh Đàn nhận ra đó là Lục Bình, người đàn ông câm của cửa hàng Tụ Hâm. Mặc dù ông ấy lớn tuổi hơn Liên Hạc nhưng đôi mắt vẫn còn chút thần thái, cả người cũng có tinh thần hơn.
Vi Trường Sinh chỉ vào Lý Hư Bạch và Thanh Đàn, nói với Liên Hạc: “Vị lang quân này là con trai của Tri châu Lý đại nhân, Lý Hư Bạch. Nữ lang này là muội muội của Liên Ba, Sở Thanh Đàn.”
Thanh Đàn tiến lên hành lễ với Liên Hạc.
Liên Hạc đã nghe Vi Vô Cực và Bồng Lai nói chuyện Lâm thị nhận nuôi Liên Ba, vội vàng đứng dậy đáp lễ: “Cha mẹ con là ân nhân của Liên gia ta, con hãy thay họ nhận một lạy của ta.”
Thanh Đàn đỡ cánh tay ông, cười nhẹ nhàng nói: “Liên thúc ơi, cái này con không nhận nổi đâu. Thúc là phụ thân của tỷ tỷ thì cũng là trưởng bối của con mà.”
Liên Hạc rưng rưng nước mắt nhìn Thanh Đàn: “Nhờ có cha mẹ con chăm sóc. Nếu không thì không biết Liên Ba đã lưu lạc nơi nào, cho dù ta ra ngoài cũng không tìm được nó.”
Thanh Đàn nói: “Liên thúc yên tâm, tỷ tỷ tốt lắm. Bây giờ tỷ ấy đã có người trong lòng, sau này nhất định sẽ hạnh phúc mỹ mãn.”
Liên Hạc lau nước mắt, nói với Lý Hư Bạch: “Vừa rồi ta đã nói với Vi huynh, ta muốn về U Thành gặp Liên Ba trước.”
Lý Hư Bạch khó xử nói: “Liên thúc, bọn con cứu thúc ra, đương nhiên là để cha con thúc đoàn tụ. Giờ tạm thời không để thúc về là vì suy xét đến sự an toàn của mọi người. Khắp nơi trong Kinh Thành đều là tai mắt, lỡ như có người phát hiện ra hành tung của thúc thì sẽ thất bại trong gang tấc, bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển hết.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Liên Hạc đỏ mắt nói: “Ta sợ ta bị giam vào trong đó lần nữa, vậy thì không còn cơ hội gặp nó nữa.”
Lý Hư Bạch nói: “Liên thúc yên tâm, bọn con đã nghĩ cách thoát thân thay thúc rồi. Thúc chỉ cần nhớ kỹ một việc, ngoại trừ Liên Ba thì bất cứ ai hỏi đến thì thúc chỉ cần nói là thần tiên cứu thúc thôi. Để thúc cải tử hồi sinh cũng là thần tiên trên tháp Thanh Thiên.”
Thanh Đàn cảm động vì Liên Hạc vội vã không kịp chờ đợi muốn gặp người thân, nàng nói: “Chi bằng con đón tỷ tỷ từ U Thành đến đây, như vậy vừa an toàn vừa không làm chậm trễ chuyện của mọi người.”
Vi Trường Sinh gật đầu nói: “Như vậy cũng tốt, bây giờ đã đến thời điểm quan trọng nhất. Ba người chúng ta không thể có bất kỳ sơ suất nào.”
Lý Hư Bạch cũng không có ý kiến gì, hiện nay đây là phương pháp an toàn nhất.
Hoàng hôn dần đến, Kinh Thành huyên náo dần yên tĩnh trở lại, chỉ có phường Lạc Thiên vẫn để đèn đuốc sáng trưng, người đến người đi.
Lâm Phong ngồi trong một phòng riêng của Lâm Phong Các, nôn nóng bất an mà gõ tay vào chỗ ngồi, chờ đợi một người thần bí đến đưa tin.
Kinh Thành là nơi ngọa hổ tàng long, phường Lạc Thiên vàng thau lẫn lộn, phụ tá của các châu phủ và một số người giang hồ thích nghe ngóng tin mật, trao đổi tình báo ở đây. Sáng nay, Lâm Phong nhận được một tin nhắn kỳ lạ, có người muốn tặng một món quà lớn cho Ngụy Vương, bảo ông ta sau khi trời tối thì đến Lâm Phong Các ở phường Lạc Thiên chờ.
Tin này không rõ lai lịch, thần thần bí bí, Lâm Phong đương nhiên nửa tin nửa ngờ. Suy đi nghĩ lại thì quyết định tạm thời không bẩm báo với Ngụy Vương mà tự mình tới thăm dò trước một phen, xem là thật hay giả.
Đợi trong phòng riêng nửa canh giờ, ông ta bắt đầu nghi ngờ có phải mình bị người ta chơi xỏ hay không. Ông ta đang chuẩn bị mang theo người hầu rời đi thì đột nhiên bên ngoài có người gõ cửa.
Lâm Phong ra hiệu cho người hầu đi mở cửa.
Cửa phòng mở ra, bên ngoài không có ai, chỉ có một phong thư trên mặt đất. Người hầu nhặt thư lên, đưa đến tay Lâm Phong. Lâm Phong mở ra xem, kinh ngạc đến mức trừng to mắt. Nói một cách chính xác thì đây không phải là một phong thư, mà là một đơn kiện, tố cáo Tể tướng đương triều Thái Nguyên. Đơn kiện viết rõ ràng chân tướng vụ án tiền dẫn ở Ích Châu vào năm Hồng Anh thứ tư, bên dưới còn có dấu tay và tên của ba nhân chứng.
Lâm Phong xem sơ qua đơn kiện rồi nhét vào trong ngực, vội vã rời khỏi Lâm Phong Các đi thẳng đến phủ Ngụy Vương.
Ngụy Vương đang tắm rửa, nghe thấy người hầu bẩm báo Lâm Phong cầu kiến trong đêm, trong lòng biết hắn ta có nhất định có việc gấp nên sai người truyền lời bảo ông ta chờ ở thư phòng trước.
Lâm Phong chờ ở thư phòng, cảm thấy một ngày dài như một năm. Khoảng một nén hương, Ngụy Vương mang theo mái tóc ẩm ướt sải bước đi đến.
Lâm Phong khom lưng hành lễ: “Thuộc hạ quấy rầy vào đêm khuya, xin Vương gia thứ lỗi.”
Ngụy Vương luôn tin tưởng ông ta, biết ông ta sẽ không vô duyên vô cớ cầu kiến trong đêm khuya, bèn hỏi: “Đã trễ thế này rồi mà có chuyện gấp gì?”
“Hôm nay thuộc hạ nhận được tin nhắn, nói có người muốn tặng cho Vương gia một món quà lớn, bảo thuộc hạ đến Lâm Phong Các ở phường Lạc Thiên chờ. Tin này không rõ lai lịch, thuộc hạ bán tín bán nghi nên đã đi đến Lâm Phong Các một chuyến, quả nhiên có người tặng cho Vương gia một món quà lớn.”
Lâm Phong lấy bức thư trong ngực ra dâng lên bằng hai tay.
Chỉ là một phong thư mà thôi, còn nói bậy là quà lớn. Ngụy Vương xem thường mà nhận lấy, mở ra xem thì mới phát hiện ra, sức nặng của phong thư này quả thật gánh được danh xưng “quà lớn”.
Ông ta vừa ngạc nhiên vừa sửng sốt, hỏi: “Thư này do ai đưa tới?”
Lâm Phong nói: “Thư được đặt ở cửa. Thuộc hạ không nhìn thấy người đưa thư.”
“Tiên nhân trạng quả nhiên có liên quan đến vụ án tiền dẫn Ích Châu. Chu Dịch từng đề cập với Quốc sư, sáu Phong Hầu tra án năm đó đều táng thân nơi biển lửa. Lúc đó ta đã cảm thấy kỳ lạ, những Phong Hầu này đều có võ công cao cường, cho dù có cháy thì cũng không đến mức tất cả đều bị thiêu chết. Tuyệt đối không ngờ rằng vẫn còn một người sống sót, người này lại là Vi Trường Sinh.”
Ngụy Vương nói xong thì không kìm lòng được mà cười lên: “Có ba nhân chứng, Thái tử muốn bảo vệ Thái Nguyên cũng khó.”
Lâm Phong gật đầu: “Thật sự không nghĩ tới Vi Trường Sinh không chỉ là Di Vi mà còn là Vi Thạch Kim, thủ lĩnh Phong Hầu phủ Ích Châu năm đó. Ông ta sửa lại tên, che giấu hành tung, rõ ràng là sợ bị người ta diệt khẩu.”
Ngụy Vương chợt thu lại nụ cười, khó hiểu nói: “Không phải ông ta ám sát Tiêu Nguyên Thịnh nên bị đưa đến Sinh Tử Hải rồi sao? Đơn kiện này được viết khi nào? Vì sao ông ta chưa từng nhắc tới vụ án này khi ở Đại lý tự?”
Lâm Phong suy đoán: “Hay là hai nhân chứng còn lại trong thư này, Liên Hạc và Lục Bình đều ở Sinh Tử Hải. Ba người gặp nhau trong Sinh Tử Hải, nhắc đến vụ án năm đó tìm ra được chân tướng cho nên mới viết đơn kiện này, muốn lập công chuộc tội, rời khỏi Sinh Tử Hải?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Ngụy Vương sờ cằm gật đầu: “Có lý. Có điều, là ai giúp bọn họ đưa đơn kiện ra khỏi Sinh Tử Hải?”
Lâm Phong nói: “Cho dù là ai thì hắn đã đưa đơn kiện đến chỗ thuộc hạ, chứng tỏ trong lòng hướng về Vương gia.”
Đây là điều đương nhiên, tin nhắn cũng nói là quà lớn tặng cho Ngụy Vương mà.
“Người sáng suốt đều biết, mấy năm nay Thái Nguyên có Thái tử làm chỗ dựa nên mới có thể thăng quan tiến chức, nghênh ngang, ương ngạnh. Nếu như những gì viết trên đơn kiện này đều là thật, mặc dù người bị cáo trạng là Thái Nguyên, nhưng thuộc hạ không tin lão ta to gan lớn mật có thể làm ra chuyện như vậy, chắc chắn đằng sau có người sai khiến.”
Ngụy Vương cười lạnh: “Ngoại trừ hắn ta thì còn có thể là ai chứ. Tuy hắn ta là trưởng tử nhưng không phải đích tử, nếu không phải vì năm đó tiêu diệt Đông Ngô lập được chút ít công lao thì vị trí Thái tử này làm sao đến lượt hắn ta chứ?”
“Vương gia định làm thế nào ạ?”
Ngụy Vương cân nhắc một lúc: “Ngươi tìm người lặng lẽ đưa bức thư này cho Phòng Trung. Người này cương trực công chính, tính tình vừa thối vừa cứng, đã mấy lần vạch tội Thái Nguyên, Thái Nguyên xem ông ấy là cái gai trong mắt.”
“Vương gia phải nghĩ cách bảo vệ tính mạng ba người này. Nếu tin tức bị lộ, truyền đến tai Thái Nguyên thì chỉ sợ lão ta giết người diệt khẩu mất.”
“Không sai. Ba người này rất quan trọng, nếu đã có người đưa đơn kiện này cho ta thì chứng tỏ muốn ta bảo vệ ba người này. Nhưng Sinh Tử Hải nằm ngoài tầm tay của ta.” Giờ phút này Ngụy Vương hơi hối hận vì không để ý đến Sinh Tử Hải, không cài tai mắt vào đó.
“Vương gia có thể đi tìm Chu Dịch. Ông ấy đề cập với Quốc sư về vụ án tiền dẫn năm đó, thật ra là đang lấy lòng Vương gia.”
Ngụy Vương gật đầu: “Tạm thời đừng giao phong thư này cho Phòng Trung. Ngày mai ta gặp Chu Dịch đã rồi nói.”
Lâm Phong chắp tay cáo lui.
Hôm sau Ngụy Vương vào cung, để người hầu tâm phúc đi gọi Chu Dịch vào điện phụ của điện Tuyên Đức.
“Vương gia.” Chu Dịch hành lễ, thái độ khiêm tốn cung kính. Ngụy Vương giỏi nhìn mặt nói chuyện, cảm thấy Chu Dịch rất có hảo cảm với mình, có ý dựa vào bèn ra hiệu cho người hầu trông chừng ngoài cửa điện rồi lấy đơn kiện đó ra.
“Chu Phó sứ xem cái này đi.”
Chu Dịch nhận lấy đơn kiện xem, lấy làm kinh hãi: “Vi Trường Sinh lại là Vi Thạch Kim!”
“Ngươi biết người này ư?”
“Hồi bẩm Vương gia, năm đó ông ấy là thủ lĩnh Phong Hầu phủ Ích Châu. Người này vốn là một đao khách giang hồ, nghèo túng khốn cùng, sau khi vào Phong Hầu thì một lòng ra sức phục vụ triều đình, muốn lập công nhận thưởng, cho nên vô cùng dốc sức làm việc. Ông ấy nhận được nhiệm vụ, cho dù sự việc có tiến triển hay không thì đều sẽ dâng mật báo lên trong ba ngày. Điều kỳ lạ là, lần ông ấy điều tra án tiền dẫn thì lại không có mật báo nào được đưa đến tay hạ quan. Hạ quan nghi ngờ có người chặn mật báo lại.”
Chu Dịch không nói rõ, nhưng Ngụy Vương nghe xong thì hiểu ông ấy đang ám chỉ điều gì.
Người có thể chặn mật báo lại chỉ có Chỉ huy sứ Chu Xương An. Thái Nguyên chỉ là quan Kinh Thành được triều đình phái đến ÍCh Châu quản lý xưởng giấy dướng, làm sao có thể có thủ đoạn thông thiên khiến Chỉ huy sứ của Ngự tiền ti Chu Xương An nghe lệnh của lão ta chứ?
Trong lòng Ngụy Vương mừng như điên. Vốn dĩ ông ta chỉ suy đoán Thái tử nhúng tay vào vụ án này, bây giờ xem ra, gần như có thể khẳng định Thái tử chắc chắn có liên quan đến án tiền dẫn.
“Chu Phó sứ có ai có thể tin được trong Sinh Tử Hải không?”
“Có mấy thủ hạ, xem như là đáng tin ạ.”
Ngụy Vương nói: “Ba nhân chứng này, bây giờ chỉ biết Vi Trường Sinh ở trong Sinh Tử Hải, hai người còn lại thì không biết ở đâu. Bản vương suy đoán có thể bọn hắn đều ở trong Sinh Tử Hải. Chu Phó sứ có thể phái người đi thăm dò tung tích của hai người này không? Nếu như ba người đều ở Sinh Tử Hải thì có thể bảo vệ được ba người này không?”
Chu Dịch thẳng thắn đồng ý: “Hạ quan phái người đi nghe ngóng ngay. Chạy từ Kinh Thành qua đó, ra roi thúc ngựa không ngủ nghỉ thì cũng mất hai ngày đi và về. Chỉ là đảm bảo tính mạng ba người…”
Ông ấy khó xử nói: “Dù sao hạ quan cũng chỉ là Phó sứ, nếu như có người ra tay trước thì hạ quan cũng bất lực, còn xin Vương gia thứ lỗi.”
Ngụy Vương hiểu ý của ông ấy, vỗ vai ông ấy cười: “Chu Xương An đã làm Chỉ huy sứ lâu quá rồi, nên thay đổi vị trí rồi.”
Chu Dịch xoay người cáo lui, đi ra khỏi cửa chính của điện phụ, khóe môi nở nụ cười trào phúng.
Chu Xương An vốn là thủ hạ của ông, kẻ này chẳng có bản lĩnh gì nhưng được cái giỏi nịnh nọt, luồn cúi. Sau khi Chỉ huy sứ tiền nhiệm bệnh chết, mọi người cho rằng Chu Dịch sẽ tiếp nhận vị trí như lẽ đương nhiên. Nhưng ai cũng không ngờ rằng Chu Xương An lại nhảy lên thành Chỉ huy sứ mới. Nghe nói, lý do Thánh thượng chọn lão làm Chỉ huy sứ vô cùng buồn cười, chỉ vì tên lão lọt vào mắt Thánh thượng, Đại Chu Xương An. Mà Chu là quốc tính của tiền triều.
Danh Sách Chương: