• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vi Trường Sinh đã làm Phong Hầu nhiều năm nên nhạy bén hơn người, ông và Lý Hư Bạch giống nhau, phát hiện ra Thanh Đàn đi chợ trao đổi về thì có chút bất thường. Hôm qua nàng còn nói cười ngồi chung xe với Lý Hư Bạch, hỏi han ân cần, quan tâm săn sóc cho hắn. Hôm nay lại đột nhiên muốn một mình cưỡi ngựa, thái độ với Lý Hư Bạch vô cùng lạnh lùng, rõ ràng là có vấn đề.

Sau đó Thanh Đàn nghiêm mặt gọi Lý Hư Bạch đi, tư thái giống như mưa gió sắp đến. Vi Trường Sinh không yên tâm mà đứng bên cạnh xe ngựa, cách đường lớn nhìn chằm chằm vào động tĩnh của hai người.

Nếu là trước kia, ông sẽ không xen vào việc của người khác, nhưng nội lực của Lý Hư Bạch chưa khôi phục, cơ thể suy yếu, sợ không chịu được kích thích và đả kích, mà trong mắt ông, Thanh Đàn chính là điểm yếu trí mạng của Lý Hư Bạch. Vi Vô Cực truyền tin nói Thanh Đàn đến thành Nhạn Hồi, hắn đã lập tức không kịp chờ đợi mà đi đến các nhà trọ tìm người.

Lý Hư Bạch đưa lưng về phía xe ngựa, Vi Trường Sinh chỉ có thể nhìn thấy vẻ mặt và hành động của Thanh Đàn. Hình như Thanh Đàn vẫn luôn nói chuyện, vì miệng nàng vẫn luôn động đậy, Lý Hư Bạch dường như luôn im lặng.

Đột nhiên, Thanh Đàn vung đao về phía Lý Hư Bạch, Vi Trường Sinh thật sự có nằm mơ cũng không nghĩ tới nàng sẽ có hành động này, càng không nghĩ tới Lý Hư Bạch lại không tránh!

Cho dù hắn chỉ có ba phần công lực, nhưng tránh thanh đao đó cũng là chuyện cỏn con.

Vi Trường Sinh cực kỳ hoảng sợ, phi thân vọt lên. Nhất niệm chi sai [*], thật ra đã muộn rồi. Thanh Đàn xuất đao nhanh như tia chớp, nếu như thật sự muốn giết Lý Hư Bạch, ông căn bản không kịp cứu, may mà nàng chỉ cắt góc áo thôi.

[*] Nhất niệm chi sai (一念之差): nghĩ sai thì hỏng hết (ý nghĩ sai lầm thường dẫn đến hậu quả nghiêm trọng).

Vi Trường Sinh đến sau lưng Lý Hư Bạch, nghe được mấy câu cuối cùng của Thanh Đàn. Không phải cãi nhau, mà là đoạn tuyệt! Ông kinh ngạc nhìn Thanh Đàn lên ngựa nhanh chóng rời đi, ngay sau đó Lý Hư Bạch che ngực lại, phun ra một ngụm máu.

Vi Trường Sinh vội vàng tiến lên đưa tay đỡ hắn. Khóe môi Lý Hư Bạch vương máu, càng khiến khuôn mặt hắn có vẻ tái nhợt như ngọc.

“Hai đứa có chuyện gì vậy?”

Lý Hư Bạch dùng ống tay áo lau khóe miệng, nặn ra nụ cười thê lương: “Nàng đã gặp cha Tần ở chợ trao đổi, biết con mới là Di Vi.”

Vi Trường Sinh khó hiểu nói: “Biết con mới là Di Vi, chẳng lẽ nàng ấy không nên vui vẻ sao? Di Vi đã tiêu diệt kỵ binh Bắc Nhung, là anh hùng trong lòng dân chúng mà.”

Lý Hư Bạch cười khổ: “Nàng ấy nói con không nên nhiều lần lừa gạt nàng ấy, nói con không nên không lập tức để nàng và mẫu thân nhận nhau sau khi biết thân phận của nàng ấy.”

Vi Trường Sinh gấp gáp nói: “Vì sao con không nói cho nàng ấy biết, sau khi con tìm được Đặng Thọt thì đã lập tức bảo cha Tần ám chỉ nàng ấy đi đến Kinh Thành. Còn nữa, cũng là con tiết lộ tin tức Đặng Thọt ở Kinh Thành cho Giang Tiến Tửu và Dương Chiêu mà. Nếu không thì nàng ấy sẽ tìm được Đặng Thọt dễ dàng như thế sao?”

Lý Hư Bạch chán nản nói: “Để nàng ấy oán hận con cũng tốt. Con đã không còn sống được lâu nữa, cần gì làm liên lụy nàng ấy.”

Vi Trường Sinh nhíu mày gầm thét: “Ai nói con sống không lâu nữa, con dưỡng cơ thể cho tốt rồi thử lại lần nữa, làm sao biết được sẽ không thành công chứ?”

Lý Hư Bạch nhẹ nhàng lắc đầu: “Vi thúc, vốn dĩ con ỷ vào việc nội lực mình cao thâm nên mới có tự tin đi đánh cược. Sau khi thử mới biết, chẳng trách nhiều năm như vậy mà không có ai có thể luyện đến cấp mười. Lần này con cửu tử nhất sinh mới sống được, lần sau sẽ không may mắn như vậy nữa đâu.”

Vi Trường Sinh nói chắc như đinh đóng cột: “Nói bậy! Con đã xui xẻo hai mươi năm rồi, dù thế nào ông trời cũng sẽ cho con may mắn một lần!”

Lý Hư Bạch tự giễu cong môi: “Lần may mắn duy nhất của con, có lẽ chính là gặp được nàng ấy.”

Hắn đè bàn tay lên vị trí trái tim, cưỡng ép mình bình tĩnh lại: “Thật ra mấy tháng nay, ngày nào con cũng giãy giụa, một mặc nhắc nhở mình đừng ích kỷ như vậy, biết rõ mình không còn sống bao lâu nữa thì đừng tiếp nhận tình yêu của nàng ấy. Nhưng một mặt lại nghĩ tới hai mươi năm nay mình đều sống trong những ngày tháng vô cùng đau khổ, vì sao khoảng thời gian cuối cùng không thể tốt với chính mình một chút, ích kỷ một chút.”

Hắn thở phào: “Như vậy cũng tốt, nàng ấy đã hoàn toàn chặt đứt ý niệm của con rồi.”

Vi Trường Sinh thở dài: “Con đúng là lương thiện quá đó. Đàn ông kết hôn xung hỷ nhiều như vậy, lại có được mấy người khỏi bệnh sống tiếp?”

Lý Hư Bạch xoay người, nhìn về phía chợ trao đổi: “Bắc Nhung và Đại Chu sắp chiến. Con không muốn cống hiến cho cha con Triệu Trấn, cũng không hề có hứng thú với công danh lợi lộc. Nhưng Tiêu Nguyên Thịnh là bạn thân của con, nếu khi còn sống con có thể giúp hắn đạt được ước muốn thì cũng không uổng công đã làm bạn với hắn.”

Hắn làm nam nhi cũng có ý chí kiên cường mạnh mẽ, da ngựa bọc thây chết nơi sa trường cũng chưa chắc không phải là kết cục tốt nhất.

Việc Du Trinh hòa thân là một sợi dây dẫn nổ, chắc chắn sẽ gây nên xung đột của Bắc Nhung và Đại Chu, chỉ là hắn không ngờ trận chiến này lại tới sớm như vậy.

Sáng sớm hôm sau bọn họ rời khỏi thành Nhạn Hồi, không hề biết xung đột trong dịch trạm đã diễn biến đến tình trạng không thể vãn hồi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Thi thể của Lư Yến Nhi đã được Vi Trường Sinh đưa về dịch trạm, đúng lúc Triệu Phỉ nhận được tin, vội vàng chạy từ nha thự qua.

Hắn cũng không biết Công chúa trước khi đến thành Nhạn Hồi đã bị đánh tráo, sở dĩ kiên quyết không chịu để y quan khám nghiệm tử thi là vì cảm thấy hành động này của Ân Xung không chỉ sỉ nhục Du Trinh mà còn có hại cho thể diện Đại Chu.

Ân Xung tranh chấp với Triệu Phỉ hồi lâu không có kết quả, không nói nhảm nữa mà trực tiếp rút đao gác lên cổ Triệu Phỉ, ép hắn gọi y quan tới khám nghiệm tử thi.

Triệu Phỉ vừa mắng chửi quân Bắc Nhung dã man, vừa mắng chửi việc tốt mà Du Trinh đã tìm cho hắn.

Sau khi y quan khám nghiệm tử thi thì phát hiện ra người chết là thân hoàn bích, rõ ràng nữ lang này không phải là Du Trinh. Triệu Phỉ vốn tưởng Du Trinh chết rồi nên đã sợ đến mức mất hồn mất vía, biết được là Công chúa giả thì càng sợ tới mức hồn bay lên trời, sợ Ân Xung dưới cơn nóng giận sẽ giết hắn.

Mặc dù Ân Xung tức giận nhưng không hề mất lý trí, thu lại trường đao, lạnh lùng uy hiếp Triệu Phỉ: “Ngày mai ta mang theo thi thể của Công chúa giả này về Bắc Nhung bàn giao với phụ vương ta. Các ngươi về nói cho Hoàng đế Đại Chu biết, xem xem việc này kết thúc như thế nào.”

Triệu Phỉ kinh hồn táng đảm mang theo Ngụy Phúc quay về tây viện, mắt thấy sự việc bại lộ, không đợi Triệu Phỉ đặt câu hỏi, Ngụy Phúc đã nói ra hết. Triệu Phỉ đỡ đầu chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, cắn răng nghiến lợi mắng chửi Du Trinh, hận không thể chạy về Sóc Châu quất mạnh nàng ta một trận ngay bây giờ.

Ngụy Phúc nơm nớp lo sợ nói: “Vương gia bớt giận, bây giờ nhất định phải nghĩ cách che giấu chuyện này.”

“Che giấu thế nào? Người Bắc Nhung đã cướp thi thể của Lư Yến Nhi đi rồi, ngày mai sẽ mang về Bắc Nhung.” Triệu Phỉ nghĩ đến hậu quả thì run lẩy bẩy, hận không thể tự mình tìm chỗ để trốn. Du Trinh gây ra họa lớn ngập trời, hắn làm sao giải thích với phụ hoàng và Bắc Nhung đây?

Ngụy Phúc cũng không ngờ rằng sự việc lại phát triển đến bước này. Lư Yến Nhi ở trong cung an phận thủ thường, thành thật, giữ bổn phận, cả đoạn đường này đều ngoan ngoãn nghe lời, bảo sao nghe vậy, đến quỷ cũng không nghĩ tới, nàng ta lại đột nhiên điên cuồng, làm ra chuyện điên rồ như vậy.

Triệu Phỉ giống như con ruồi mất đầu, nôn nóng đi qua đi lại trong phòng, không biết làm sao. Ngụy Phúc ở trong cung đã lục đục đấu đá, ngược lại có chút mưu ma chước quỷ, đầu óc xoay chuyển nói với Triệu Phỉ: “Vương gia, lão nô có một chủ ý.”

“Mau nói đi.”

“Ân Xung chỉ dẫn theo hơn hai mươi người, người biết chuyện này cũng chỉ có bọn họ thôi. Chi bằng nhân lúc trời tối phóng một mồi lửa đốt đông viện của dịch quán đi, diệt trừ hết bọn họ. Sau đó lại đón Công chúa Du Trinh từ Sóc Châu đến, đưa tới Bắc Nhung. Như vậy thì chuyện Công chúa giả mạo sẽ không có ai biết được.”

Triệu Phỉ kinh ngạc nói: “Ân Xung là Vương tử Bắc Nhung, bị thiêu chết thì giải thích với Bắc Nhung như thế nào?”

Ngụy Phúc nói: “Dịch trạm cháy, Ân Xung mất mạng là chuyện vô tình, bồi thường nhiều ngân lượng một chút là được. Dù sao cũng đỡ hơn chuyện dùng Công chúa giả hòa thân cố ý lừa gạt Bắc Nhung.”

Triệu Phỉ vốn dĩ chính là một thân vương vô năng chỉ biết sống phóng túng, gặp tình huống đột phát thế này thì đầu óc hỗn loạn như đống bột nhão. Khương Đào đáng giận nhất đã trúng độc bỏ mình, chỉ có Ngụy Phúc đưa ra chủ ý xấu cho hắn. Suy đi nghĩ lại, Triệu Phỉ cuối cùng vẫn nghe theo Ngụy Phúc, sai người đi đến Đông viện phóng hỏa, dặn dò thị vệ nhìn thấy người Bắc Nhung chạy ra thì giết, tuyệt đối không thể thả một ai đi.

Ân Xung đề phòng Triệu Phỉ nửa đêm phái người đến cướp thi thể Lư Yến Nhi, luôn phái người gác đêm. Nhìn thấy cháy thì lập tức có người la lên. Không đợi thế lửa nổi lên, hơn hai mươi người bảo vệ Ân Xung từ trong đám cháy giết ra ngoài.

Ân Xung hiểu sâu sắc đạo lý bắt giặc phải bắt vua trước, mang theo thủ hạ giết thẳng tới tây viện, xách đao đến gặp Triệu Phỉ. Triệu Phỉ chưa từng gặp chiến trận kiểu này, sợ tới mức không thể động đậy. Hắn bị Ân Xung xách như xách gà, nắm giữ trong tay.

Ân Xung trừng đôi mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta còn tưởng đàn ông Đại Chu đều là kẻ vô dụng. Không ngờ ngươi còn có chút gan dạ, dám phóng hỏa!”

Triệu Phỉ sợ tới mức hô to xin tha.

Ân Xung khinh thường, cười lạnh: “Yên tâm, ta không giết ngươi đâu. Ngươi vẫn còn tác dụng.”

Người Bắc Nhung bắt Triệu Phỉ làm con tin, hôm sau trời vừa sáng là đã áp giải Triệu Phỉ và mang theo thi thể Lư Yến Nhi rời khỏi thành Nhạn Hồi. Ba vị sứ giả đưa dâu thấy sự việc không thể cứu vãn thì lập tức không ngừng nghỉ chạy về Kinh báo tin.

Ngụy Phúc chạy tới Sóc Châu báo tin cho Du Trinh. Du Trinh đang trốn trong điền trang Tuyết Tước ở ngoại thành, sống tiêu dao thoải mái, nghe được tin thì sợ tới mức mặt mày tái mét, khóc thành tiếng, vội vã bắt lấy tay Ngụy Phúc hỏi làm sao bây giờ.

Ngụy Phúc nói: “Ta thấy Công chúa điện hạ vẫn nên về Kinh đi. Ở đây sợ là không ở lại được nữa. Người Bắc Nhung có lẽ chẳng mấy chốc sẽ đánh tới đây.”

Trước tiên dùng Công chúa giả hòa thân, sau đó thì lại đốt trạm dịch dự định giết Ân Xung diệt khẩu. Bắc Nhung Vương làm sao có thể nhịn được cơn giận này.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Khi tin tức Bắc Nhung và Đại Chu khai chiến truyền đến U Thành thì đã là một tháng sau. Liên Ba lo lắng an nguy của phụ thân nên có chút mất tập trung nói: “Không biết bọn họ có còn ở Sóc Châu không.”

Thanh Đàn khuyên nhủ: “Tỷ không cần lo lắng. Nếu Tiêu Nguyên Thịnh không nắm chắc tất thắng thì làm sao hắn dám âm thầm châm ngòi khơi mào chiến sự chứ. Tỷ nhìn đi, trận này chưa tới ba tháng, Bắc Đình quân sẽ đại thắng thôi.”

“Thật sao?”

“Cha con Tiêu gia vì việc giành lại Hà Gian mà chuẩn bị nhiều năm. Chỉ là thiên tử không muốn khai chiến với Bắc Nhung mà luôn cầu hòa, cho nên mới khiến Bắc Nhung được voi đòi tiên mà làm mưa làm gió.”

Quả nhiên như Thanh Đàn dự đoán. Chưa quá ba tháng, tin tức Bắc Đình quân đại thắng truyền đến. Sau đó, Liên Ba cũng nhận được thư Liên Hạc gửi tới, ông ở Sóc Châu vẫn khỏe mạnh, không cần lo lắng. Vì không khiến người khác hoài nghi, Liên Hạc đã đổi tên thành Sở Hạ Niên, Liên Ba nói với bên ngoài ông là thúc thúc trong tộc của mình.

Mới chớp mắt một cái là đã trôi qua hai năm, chuyện trên tháp Thanh Thiên càng ngày càng ít được nhắc đến. Liên Ba bắt đầu lên kế hoạch đón phụ thân về U Thành.

Liên Hạc chắc chắn không thể ở hiệu sách, cũng không thể ở trong thành, vì khi đó dân chúng trong thành đều đến tháp Thanh Thiên vây xem ngọc tỷ hiện thế, từng nhìn thấy Liên Hạc. Mặc dù đã hai năm trôi qua nhưng nàng vẫn lo lỡ như bị người ta nhận ra.

Thanh Đàn đưa ra chủ ý cho nàng ấy: “Tỷ tỷ, núi Thanh Trúc ngoài thành vô cùng yên tĩnh, chi bằng xây nhà cho thúc ở trên núi đi, để Thường thúc và Liên thúc ở đó. Nói với bên ngoài là nhà kho dự bị của hiệu sách. Tỷ muốn đi thăm ông ấy cũng sẽ không khiến người ta nghi ngờ.”

Liên Ba cảm thấy chủ ý này không tệ, vừa muốn gật đầu thì lại thôi.

“Tỷ cảm thấy không ổn sao?”

“Xây một ngôi nhà tốn không ít bạc.”

Thanh Đàn hiểu được nỗi băn khoăn của nàng ấy, không nhịn được cười nói: “Tỷ ai, tiền của hiệu sách có một nửa là của tỷ, tỷ cứ sử dụng đi.”

Liên Ba thấp giọng nói: “Hiệu sách vốn nên của một mình muội, mẹ để lại một nửa tài sản cho tỷ là tỷ đã cảm thấy áy náy rồi, lấy thêm một số bạc nữa xây nhà cho cha tỷ thì thật sự xấu hổ lắm.”

“Tỷ tỷ, hiệu sách để lại cho muội thì muội mới cảm thấy áy náy đó. Mấy năm nay đều do tỷ hiếu kính mẹ, lo liệu chuyện kinh doanh. Mãi đến khi mẹ qua đời cũng không nói cho muội biết về thân thế của tỷ, chính là muốn muội xem tỷ là tỷ tỷ ruột.” Thanh Đàn lắc bả vai Liên Ba: “Tỷ muội ruột mà còn phải phân chia rõ ràng như thế sao? Có phải là muốn chia nhà với muội không?”

Liên Ba bị nàng chọc cười: “Đợi thời tiết tốt lên chúng ta đi chọn chỗ.”

Thanh Đàn trêu ghẹo nói: “Không đi cùng Thẩm đại nhân sao?”

Liên Ba khẽ cười: “Có thể đi cùng hắn, có điều tỷ sẽ không nói cho hắn biết là tỷ chuẩn bị nhà cho cha tỷ, muội cũng phải giấu hắn.”

Thanh Đàn mỉm cười: “Sau khi thành thân cũng không có ý định nói cho hắn biết sao?”

Liên Ba gật đầu: “Tỷ sẽ không nói cho hắn biết là cha tỷ còn sống, cũng sẽ không nói cho hắn biết về chân tướng tiên nhân trạng. Cho đến ngày chết đi, Thẩm Tòng Lan cũng sẽ không biết trong lòng tỷ vẫn còn một bí mật.”

Thanh Đàn có chút bất ngờ: “Tỷ không tin hắn sao?”

Liên Ba nghiêm mặt nói: “Không, tỷ rất tin tưởng hắn. Nhưng tỷ sợ hắn say rượu lỡ lời hoặc là nói mớ để lộ ra. Chuyện này liên lụy đến rất nhiều người, muội, cha tỷ, cha con Vi thúc, Tiêu Nguyên Thịnh, Lý Hư Bạch, còn có phu thê Tống Bằng Phi cả Bồng Lai nữa. Một khi bị người ta tố giác thì tất cả mọi người đều sẽ bị kéo vào, sẽ có người mất mạng, tỷ không thể mạo hiểm được.”

Liên Ba thở dài: “Thẩm Tòng Lan vô cùng tin tưởng tỷ, không hề giữ lại chút nào, nhưng trong lòng tỷ mãi mãi cất giấu một bí mật, chuyện về tiên nhân trạng tỷ phải gạt hắn cả đời. Đối mặt với hắn, đương nhiên trong lòng tỷ sẽ hổ thẹn. Nhưng so với tính mạng của mọi người, an toàn của mọi người, sự hổ thẹn của tỷ không được tính là gì cả.”

Nàng ấy dừng lại một chút: “Giấu giếm sự thật đối với hắn mà nói cũng là lựa chọn tốt nhất, hắn không biết chuyện mới có thể bảo vệ được hắn.”

Thanh Đàn gật đầu, đúng là như vậy.

Liên Ba cầm tay nàng, nói với ý tứ sâu xa: “Thanh Đàn, có đôi khi, lừa gạt cũng là sự lựa chọn do tình thế bất đắc dĩ thôi.”

Thanh Đàn cảm thấy Liên Ba có ý khác. Quả nhiên nàng ấy nói đến Lý Hư Bạch.

“Lý Hư Bạch phải báo thù cho cha mẹ, phải lật lại án oan do Thái tử đốc thúc, không thể đi sai một nước cờ nào, cũng không thể xảy ra chút ngoài ý muốn nào. Phía sau hắn là tính mạng cả nhà Tiêu Nguyên Thịnh, là tính mạng an nguy của cha con Vi thúc, phu thê Tống Bằng Phi, huynh đệ Thường thúc, còn có rất nhiều người nữa. Hắn không thể để bất cứ ai trở thành biến số, nếu không phải vì thích muội, khi muội phát hiện ra bí mật về tiên nhân trạng thì giết muội mới là lựa chọn tốt nhất. Nhưng hắn không làm vậy.”

Liên Ba nhìn nàng nói: “Hắn chỉ hổ thẹn với muội thôi, giống như tỷ chỉ hổ thẹn với Thẩm Tòng Lan thôi.”

“Tuy tỷ có bí mật, nhưng tỷ đối với Thẩm Tòng Lan là tình cảm thật lòng thật dạ. Hắn đối với muội cũng là như vậy.”

Thanh Đàn hơi thay đổi sắc mặt nhưng không lên tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK