Dung Khâu kinh ngạc: “Tiên nhân quả nhiên lợi hại! Viết rõ cả tên họ, địa chỉ!”
“Xem ra thích khách chính là Vi Trường Sinh!” Âu Dương Thành hỏi: “Sứ quân có biết kẻ này không?”
Tiêu Nguyên Thịnh nhíu đôi mày kiếm lại, khẽ lắc đầu: “Không quen. Ta cũng chưa từng nghe nói đến Tiểu kỹ Vi gia, đây là nơi nào vậy?”
Dung Khâu suy đoán: “Chẳng lẽ là tên cửa hàng?”
Âu Dương Thành nói: “Chờ chúng ta về Kinh xem là biết.”
Tiêu Nguyên Thịnh cất cuộn giấy, nói với Âu Dương Thành: “Nghe nói thư tiên nhân chỉ có thể lưu lại nửa canh giờ. Xin Thiếu khanh cùng ta đến huyện nha một chuyến, giao thư tiên nhân cho Chu Phó sứ xem, nếu không chữ biến mất thì lại thành nói không bằng chứng.”
Âu Dương Thành vội nói: “Sứ quân yên tâm, cho dù chữ biến mất, ta cũng có thể làm chứng.”
Tiêu Nguyên Thịnh lập tức dẫn người và Âu Dương Thành cùng đi đến huyện nha. Huyền Nhất, Chu Dịch và Ngụy Hợp nghe nói Tiêu Nguyên Thịnh đã nhận được thư tiên nhân thì đều lộ vẻ kinh ngạc. Nhanh vậy sao!
Tiêu Nguyên Thịnh đưa cuộn giấy cho Chu Dịch: “Có người nhặt được một con chim băng trên mặt đất ở dịch trạm, cuộn giấy được giấu trong con chim băng.”
Âu Dương Thành nói: “Ta tận mắt nhìn thấy, chim băng tan thành một vũng nước trong tay Sứ quân, tốc độ vô cùng nhanh, giống như dùng nước sôi làm băng tan vậy.”
Chu Dịch mở cuộn giấy ra, cùng Huyền Nhất và Ngụy Hợp xem. Thẩm Tòng Lan đứng bên cạnh, liếc nhìn chữ viết trên cuộn giấy, không khỏi thầm thấy kỳ lạ.
Mặc dù y đã sớm biết “tiên nhân” là người chứ không phải thần nhưng giờ phút này tận mắt nhìn thấy họ tên và nơi ở của thích khách, y cũng không nhịn được mà bội phục thủ đoạn của vị “tiên nhân” này. Hắn có thể chỉ ra thích khách trong mấy canh giờ ngắn ngủi, quả thật là vô cùng kỳ diệu, chẳng trách được người ta tin tưởng chắc chắn là thần tiên.
Âu Dương Thành nói: “Dịch trạm cả đêm có người canh gác tuần tra, không ai nhìn thấy được con chim băng này từ đâu đến. Thật sự không thể tưởng tượng nổi.”
Huyền Nhất nói: “Chim xanh lấy thư, chim băng đưa thư, đều là pháp thuật của thần tiên, điều này không thể nghi ngờ.”
Thẩm Tòng Lan không tin quỷ thần, đương nhiên cũng không tin pháp thuật nhưng con chim băng này xuất hiện một cách kỳ lạ như vậy, trừ phi trong dịch trạm có nội ứng, nhân lúc không ai đề phòng mà để dưới đất cho người khác nhặt.
Vậy tiên nhân trạng trên tháp Thanh Thiên bị lấy đi như thế nào? Lúc đó chỉ có Dung Khâu, Tiêu Nguyên Thịnh, Âu Dương Thành cùng nhau lên tháp. Âu Dương Thành lên sau, thật ra cũng không tận mắt nhìn thấy Tiêu Nguyên Thịnh gửi tiên nhân trạng. Sau cảnh “chim xanh lấy thư” xảy ra, Chu Dịch cùng Dung Khâu lên tháp, xem xem tiên nhân trạng còn hay không. Dung Khâu là tâm phúc của Tiêu Nguyên Thịnh, hắn nói đã tận mắt nhìn thấy Tiêu Nguyên Thịnh gửi tiên nhân trạng, lời hắn nói không hề đáng tin. Chu Dịch đi theo bên cạnh, Dung Khâu không thể nào có cơ hội lấy tiên nhân trạng đi. Nhưng mà chỉ trong chốc lát mà tiên nhân trạng đã không cánh mà bay, có khi nào Tiêu Nguyên Thịnh căn bản không gửi tiên nhân trạng không?
Chẳng lẽ Tiêu Nguyên Thịnh cũng là một thành viên của “tiên nhân trạng”? Thẩm Tòng Lan suy đoán ra kết luận này, bản thân y cũng có chút không thể tin được.
Tiêu Nguyên Thịnh muốn tra tìm người ám sát hắn. Nếu hắn đã sớm biết thích khách này là ai, vì sao không trực tiếp dẫn người truy bắt, lại lượn quanh một vòng, đến U Thành xin tiên nhân tháp Thanh Thiên giúp đỡ. Hắn làm như vậy, rốt cuộc có mục đích gì?
Thẩm Tòng Lan biết rất ít về tiên nhân trạng, điều duy nhất y biết chính là Liên Ba từng đưa thư cho tiên nhân. Cho nên, suy đi nghĩ lại, y không nghĩ thấu được động cơ của Tiêu Nguyên Thịnh.
Nhưng cho dù thế nào, nếu khiến mấy người Huyền Nhất, Ngụy Hợp, Chu Dịch, Âu Dương Thành tin tưởng chim xanh lấy thư và chim băng đưa thư đều do tiên nhân làm ra, vậy thì Liên Ba đã từng đưa thư thay tiên nhân sẽ không có chuyện gì.
Thế là Thẩm Tòng Lan đúng lúc thêm một mồi lửa, nói sinh động như thật: “Tiên nhân đã phá mười vụ án ở U Thành, chưa bao giờ chỉ sai hung thủ lần nào. Nhất là vụ án gần đây, ai cũng không nghĩ tới hung thủ giết người lại là Sở viên ngoại. Ngay cả hạ quan cũng không dám tin, chỉ đành phái người trông coi Sở gia, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Kết quả là ông ta thật sự chính là hung thủ! Ông ta đã mưu hại và mạo danh ca ca sinh đôi. Nếu không có tiên nhân chỉ rõ thì ai có thể nghĩ tới chứ.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tiêu Nguyên Thịnh nhìn về phía Chu Dịch: “Chu Phó sứ, đã biết được thích khách, chi bằng ta và Thiếu khanh lập tức lên đường về Kinh.”
Chu Dịch nhìn Huyền Nhất, gật đầu nói: “Cũng được, Sứ quân và Thiếu khanh về Kinh truy bắt thích khách trước đi. Ta với Quốc sư ở lại đây thêm mấy ngày.”
Hắn nhận nhiệm vụ phải bảo vệ sự an toàn của Huyền Nhất, Huyền Nhất không muốn đi, hắn cũng phải ở lại. Nhất là khi trong nha thự còn có hai tai mắt của Thái tử, không biết liệu có gây bất lợi cho Huyền Nhất hay không, hắn càng không thể phớt lờ.
Trong lúc nói chuyện, chữ viết trên cuộn giấy bỗng biến mất không còn tăm hơi đâu, thư tiên nhân trở thành một tờ giấy trắng.
Đám người Huyền Nhất càng tin tưởng chắc chắn đây là pháp thuật của thần tiên. Chỉ có Thẩm Tòng Lan bình tĩnh, trong lòng suy nghĩ tất cả những việc này rốt cuộc là thế nào.
Tiêu Nguyên Thịnh nói: “Ta lên đường về Kinh ngay đây. Trước khi bắt được thích khách, các vị không được để lộ tin tức.”
Huyền Nhất và Chu Dịch, Thẩm Tòng Lan cùng kêu lên: “Đây là chuyện tất nhiên, Sứ quân yên tâm.”
Sau khi Tiêu Nguyên Thịnh và Âu Dương Thành rời khỏi nha thự thì lập tức khởi hành từ dịch trạm về Kinh.
Trải qua lần gửi tiên nhân trạng này của Tiêu Nguyên Thịnh, Âu Dương Thành và Châu Dịch đang còn nửa tin nửa ngờ cũng đã tin tưởng sâu sắc vào sự tồn tại của tiên nhân. Mà Huyền Nhất càng chắc chắn tháp cổ có liên quan đến ngọc tỷ, nếu không vì sao tiên nhân chỉ hiện thân trên tháp Thanh Thiên chứ? Con hạc tiên đó ngậm ngọc tỷ bay vòng quanh tháp Thanh Thiên, nhất định là đang ám chỉ chỗ giấu ngọc tỷ.
Ăn sáng xong, Huyền Nhất và Chu Dịch đến tháp Thanh Thiên một lần nữa.
Thành binh đã bao vây tháp cổ hai vòng, không để dân chúng tới gần. Huyền Nhất mang theo mấy vị cao thủ của Ngự tiền ti, bắt đầu từ tầng đầu tiên của tháp cổ, tìm kiếm, kiểm tra từng tầng một.
Hàn Giang và Hàn Tuyết bởi vì có thân phận người hầu nên ở lại nha thự không đi theo. Chu Dịch nhân cơ hội này, phái thủ hạ đi đến tiêu cục Phong Vân gọi Giang Tiến Tửu đến nơi yên tĩnh gần tháp Thanh Thiên, hỏi thẳng vào vấn đề: “Ngươi đã đến U Thành gần một tháng, có phát hiện ra gì không?”
Giang Tiến Tửu cung kính đáp: “Bẩm đại nhân, ngày thuộc hạ đến U Thành thì đã bắt đầu thăm dò tình hình. Vụ án Ôn tú tài dùng chó đen giết người, nói đến thì vẫn là chúng thuộc hạ tra ra manh mối. Chúng thuộc hạ tìm thấy chứng cứ, Thẩm Tri huyện mới khiến Ôn tú tài nhận tội, đền tội.”
Lời mở đầu này đã được ông suy nghĩ ra vào đêm qua, dùng việc này để chứng minh bọn họ đến U Thành, quả thật đã bỏ ra thời gian điều tra nghe ngóng.
“Ban đầu thuộc hạ nghi ngờ có người giả làm thần tiên, cho nên đã hạ độc cũng như bôi phấn theo dõi lên tiên nhân trạng giả rồi tráo với tiên nhân trạng thật của người dân. Trương Khoảng được người trong giang hồ gọi là Chiêu Hồn Xuyên, độc mà hắn hạ không ai có thể giải được. Người lấy tiên nhân trạng đi chắc chắn sẽ chết. Nhưng trong thành không có ai trúng độc bỏ mạng cả, mà người gửi tiên nhân trạng vẫn nhận được thư tiên nhân vào hôm sau.”
Chu Dịch nói: “Ngươi có chắc chắn tiên nhân trạng giả có độc đã bị lấy đi không?”
Giang Tiến Tửu nói: “Vô cùng chắc chắn ạ. Thuộc hạ đã tự mình kiểm tra, tiên nhân trạng có độc không cánh mà bay, chẳng biết đi đâu. Thuộc hạ chưa từ bỏ ý định, lại mang theo người trông chừng ở cửa nhà người gửi tiên nhân trạng cả đêm.”
Chu Dịch nói: “Có phát hiện gì không?”
“Lần nào thư của tiên nhân cũng từ trên trời rơi xuống, đột nhiên xuất hiện. Ban đầu là một con chim xanh đưa thư, sau đó thì trở thành chim băng.”
Giang Tiến Tửu nói đến đây, không bỏ lỡ cơ hội nịnh hót: “Nếu là cao thủ tuyệt thế giống như đại nhân thì bắn tên hoặc là ném đồ vào cũng có thể đưa thư tiên nhân vào trong nhà của người khác. Nhưng chim băng căn bản không thể nào bị người ta ném vào được vì nếu rơi xuống đất thì nó sẽ vỡ thành băng vụn, người ta sẽ không nhặt được con chim nguyên vẹn.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chu Dịch thầm nghĩ không sai, ông ấy cũng không nghĩ đến điểm này.
Giang Tiến Tửu khom người nói: “Thuộc hạ vô năng, xin Phó sứ trách phạt.”
Chu Dịch đương nhiên sẽ không trách phạt ông, dặn dò nói: “Ngươi về đi. Nếu có phát hiện gì thì nhanh chóng bẩm báo.”
Chẳng mấy chốc, U Thành đã lan truyền tin Tiết độ sứ Tiêu Nguyên Thịnh nhận được thư hồi âm của tiên nhân.
Trong lòng Liên Ba luôn lo lắng, sau khi nghe được tin thì thở phào nhẹ nhõm, đi đến hậu viện nói cho Thanh Đàn biết thông tin.
“Nghe nói Tiêu Nguyên Thịnh và Âu Dương Thành đã rời khỏi dịch trạm, gấp rút quay về Kinh Thành. Xem ra thích khách trốn ở Kinh Thành. Bọn họ vội quay về truy bắt thích khách.”
Thanh Đàn đặt quyển sách trong tay xuống, có chút kinh ngạc: “Muội còn tưởng thích khách đã sớm trốn khỏi Kinh Thành rồi chứ. Lạ thật đấy, Ngự tiền ti phong thành ba ngày cũng không bắt được thích khách, chẳng lẽ Di Vi còn lợi hại hơn Ngự tiền ti sao? Biển người mênh mông, tìm một người không khác gì mò kim đáy biển, hắn lại có thể chỉ ra được thích khách trong vài canh giờ, việc này…”
Thanh Đàn nói một lúc thì lắc đầu bật cười: “Thật không thể tưởng tượng nổi. Muội không tin lắm.”
Liên Ba chân thành nói: “Nguyên nhân là vì Di Vi có năng lực rất mạnh, cho nên tỷ mới tin hắn nhất định có thể cứu được phụ thân của tỷ.”
Thanh Đàn như có điều suy nghĩ nói: “Tỷ, có thể không phải hắn có năng lực mạnh, mà là giỏi bày binh bố trận.”
Liên Ba khó hiểu nói: “Lời này có ý gì?”
Thanh Đàn nói: “Nếu đây là ván cờ do Tiêu Nguyên Thịnh và Di Vi cùng nhau bày ra thì sao?”
Liên Ba kinh ngạc: “Tiêu Nguyên Thịnh ư? Hắn ở Sóc Châu xa xôi, không liên quan gì đến U Thành, làm sao lại có quan hệ với Di Vi chứ?”
Thanh Đàn dùng cuộn sách chống cằm, chậm rãi nói: “Tỷ à, Di Vi ở Sóc Châu đánh bại kỵ binh Bắc Nhung, mà Tiêu Nguyên Thịnh là Sóc Châu Tiết độ sứ. Tỷ nói xem, có khi nào bọn họ đã sớm quen biết rồi không? Ở Kinh Thành liên thủ với nhau bày ra ván cờ này?”
Liên Ba kinh ngạc nhìn Thanh Đàn: “Ý muội là Tiêu Nguyên Thịnh và Di Vi đã sớm biết thích khách là ai à?”
“Nếu không thì sao Di Vi có thể chỉ ra thích khách trong vòng mấy canh giờ chứ?” Thanh Đàn cười: “Có lẽ chuyện gặp thích khách ở Kinh Thành là một khổ nhục kế mà Tiêu Nguyên Thịnh tự mình bày ra. Đoạn đường từ Sóc Châu đến Kinh Thành, nếu như thích khách muốn giết hắn thì có vô số cơ hội ra tay nhưng sao phải chọn hành thích hắn ở Kinh Thành, ngay dưới mắt Thiên tử chứ?”
Ánh mắt Thanh Đàn lấp lánh: “Còn nữa, muội nghi ngờ Tiêu Nguyên Thịnh căn bản không gửi tiên nhân trạng. Thanh Điểu nói hắn đã đổi hộp gỗ thành hộp có lắp đặt cơ quan ngăn kép. Nhưng muội không nghĩ lời hắn nói là thật.”
Liên Ba ngẩn ra: “Muội đã gặp được Thanh Điểu rồi ư?”
“Đúng vậy, Thanh Điểu chính là Vi Vô Cực. Lý Hư Bạch đưa muội đến Kinh Thành tìm hắn ta mua cơ quan nhưng thật ra hai người họ đã quen biết trước rồi. Hai tên lừa đảo. Ai cũng diễn như thật.” Nói đến đây, Thanh Đàn không khỏi bật cười: “Vì thế, muội nghi ngờ Tiêu Nguyên Thịnh có thể là người diễn thứ ba.”
“Dịch trạm đèn đuốc sáng trưng, có người trực đêm tuần tra cả đêm, gửi thư tiên nhân từ bên ngoài vào thì không có khả năng lắm. Hắn hoàn toàn có thể tự biên tự diễn ra cảnh chim băng đưa thư cho Âu Dương Thành xem.”
Liên Ba cẩn thận suy nghĩ, cũng thấy Thanh Đàn nói có lý.
“Thật ra tỷ đã sớm nghĩ đến Di Vi có trợ thủ, nếu không thì sao mà duy trì được ván cờ lớn như vậy. Nhưng tỷ không ngờ rằng, hắn lại có thể kéo theo cả Tiết độ sứ, đại quan triều đình, quả thật khiến tỷ kinh ngạc.”
Thanh Đàn suy tư nói: “Nếu muội đoán không sai, Di Vi phá những án treo ở U Thành chỉ là mở màn thôi. Bắt đầu từ lúc cung yến thì mới được xem là bước vào chủ đề chính của vở kịch này.”
“Bọn họ đã bỏ bao nhiêu công sức tạo ra thần, tuyệt đối sẽ không phải chỉ vì cứu phụ thân của tỷ. Nếu như Di Vi thật sự quen biết Tiêu Nguyên Thịnh, vậy thì ván cờ tháp Thanh Thiên này ít nhất đã bắt đầu ở Sóc Châu từ một năm trước rồi.”
Danh Sách Chương: