Tài xế khoảng bốn mươi tuổi nhìn liếc mắt cái, ông quay đầu tiếp tục lái xe: “Thôi, cháu ngồi.”
***
Gần đây thời gian tập luyện gắt gao, thậm chí còn thất hẹn với Mã Hoài Viễn rất nhiều. Các nhà đầu tư muốn thấy được thành quả, trước tiên kiểm duyệt kịch bản, phải bảo đảm rằng sự đầu tư này của bọn họ uổng phí.
Phòng khiêu vũ, Nhã Bửu mặc quần áo vũ công đứng trước gương khởi động, hít thở thật sâu, kỳ thực lo lắng, chỉ vì nhà đầu tư là công ty Tinh Thái, biết rằng Bùi Giai có xuất hiện hay, nếu tới......
Lại hít thở sâu.
“Bùi tiên sinh, Diệp tiên sinh, Lugo tiên sinh, hoan nghênh hoan nghênh.” Đoàn trưởng cùng đoàn phó bao gồm cả Mã Như Ngọc đều chào đón.
Lúc các gái trong đoàn nhìn thấy chủ đầu tư thì đôi mắt bọn họ sáng rực.
Nhã Bửu căn bản dám nhìn Bùi Giai.
Sau khi các nhà đầu tư ngồi xuống, Mã Như Ngọc liền vỗ vỗ tay: “Nào, mọi người, bắt đầu thôi.”
Đây là buổi diễn tập lần đầu, trang phục đạo cụ cái gì cũng có, toàn bộ mọi thứ đều dựa vào kỹ năng và phần kịch bản, tâm trạng mọi người đều cảm thấy áp lực.
Màn thứ nhất của “Trường hận ca”, màn này chính là màn trình diễn đơn của Nhã Bửu, lối diễn vô cùng khéo léo, cho dù nhìn mặt cũng mường tượng được Dương quý phi thời niên thiếu, tuyệt mỹ phong tư.
Sau đó là cảnh biển, hoa nở rộ, tâm trạng của các vũ công rất tốt, khí thế của Nhã Bửu áp đảo mọi người, trình diễn Dương quý phi cách sống động.
Kỹ thuật biểu diễn của rất tốt, sau khi kết thúc Mã Như Ngọc còn phải nhiệt liệt vỗ tay: “Bravo!”
trường yên tĩnh, tiếng vỗ tay, tiếng reo hò, nhạc đại sảnh vang lên.
Nhã Bửu chảy đầy mồ hôi, nắm chặt cánh tay hành lễ, sau đó mới lui xuống.
Lugo cũng đứng dậy theo.
“Cũng tệ lắm đúng?” Diệp Thịnh nói với Bùi Giai: “ quá tuyệt.”
Bùi Giai tỏ thái độ, chỉ liếc mắt nhìn theo bóng lưng Lugo: “Cậu ấy đâu vậy?”
Diệp Thịnh khoa trương cười lạnh: “Gần đây cậu ấy điên cuồng theo đuổi Đường Nhã Bửu. Mỗi ngày đều tặng 999 đóa hồng tươi, cuối cùng đều bị người lao công của đoàn múa ôm về nhà.”
Diệp Thịnh tiếp tục mỉa mai: “Ngày hôm qua tớ thay cậu tham dự buổi từ thiện, Lugo chạy tới bắt chuyện cùng Nhã Bửu, kết quả bị mẹ vợ tương lai cản trở. Đường phu nhân......” Diệp Thịnh học theo biểu cảm của bà Đường: “Đừng để ý đến cậu ta, ngày kiểm tra ba lần HIV cũng đủ.”
Bùi Giai khẽ cười thành tiếng.
Diệp Thịnh xong cũng ôm bụng cười: “Ha ha, Đường phu nhân quả có tài.” ta cười xong mới: “Có mẹ vợ như thế, dù vẻ ngoài của Đường tiểu thư có trăm điểm, cuối cùng chỉ còn năm mươi điểm mà thôi.”
Nhưng trong mắt của số người, Đường tiểu thư vốn dĩ đạt tới một trăm năm mươi điểm, khấu trừ năm mươi điểm thì vẫn còn lại một trăm.
Ở cuối hành lang, Nhã Bửu mỉm cười cự tuyệt: “Nếu mẹ tôi đồng ý, tôi phản đối.”
Đường Nhã Bửu dùng chiêu này cự tuyệt chưa từng lỡ tay.
Lugo là một người lịch sự, ta cũng muốn dây dưa quá nhiều, cuối cùng chỉ cam tâm hỏi: “ chút cơ hội cũng có?”
Nhã Bửu lắc đầu.
“Có khi tôi phải tìm mẹ em chuyện.” Lugo.
“Hoan nghênh vô cùng, kỳ thực tôi cũng muốn lập gia đình.” Nhã Bửu tươi cười.
khỏi đoàn múa, Diệp Thịnh hỏi: “Ngày mai còn muốn tặng hoa nữa?”
“Tiếp tục gửi, số lượng một tháng, vạn nhất ngày qua ngày ấy cũng sẽ cảm động thôi.” Lugo quên ngoái đầu nhìn thoáng qua đoàn múa.
“ thật rồi sao?” Diệp Thịnh tin một kẻ phong lưu lại có thể hồi tâm chuyển ý.
“Alleria rằng nếu mẹ ấy đồng ý, ấy sẽ chấp nhận quen với em, cảm thấy thế nào, có thể được Đường phu nhân cho phép sao?” Lugo hỏi.
“Khả năng để Đường phu nhân chấp nhận chỉ có Bùi Giai.” Diệp Thịnh tàn nhẫn phá vỡ giấc mộng của Lugo.
“Làm sao có thể?” Lugo tin nhìn Bùi Giai: “Chẳng phải cơ hội còn thấp hơn em sao?” Ai ai chẳng biết người Đường phu nhân hận nhất chính là Bùi Giai.
Diệp Thịnh lập tức phản đối: “Nhưng nếu để Bùi đại thiếu gia ra trận, có lẽ cần thông qua mẹ vợ.” Lúc trước đại tiểu thư nhà họ Đường phải khóc chết khóc sống quỳ gối ở dưới chân của Bùi Giai sao.
Chỉ tiếc câu nói này của Diệp Thịnh khiến cho gương mặt Bùi Giai biến sắc, Đường Nhã Bửu từ chối kết hôn với là vì cớ sự này?
“ uống ly chúc mừng.” Bùi Giai mở miệng.
“Chúc mừng cái gì?” Lugo buồn thiu hỏi.
“Chúc mừng cậu thoát khỏi mẹ vợ tương lai là Đường phu nhân.” Bùi Giai cười lạnh.
“Chuyện này đúng là đáng ăn mừng.” Lugo gật gật đầu.
Bộ ba ăn được nho chê nho xanh, còn đối với Arthur mà, Diệp Tranh mới thật sự là mẹ vợ tốt.
Hôn lễ của Mỹ Bảo và Arthur được cử hành bãi biển. Hoa tươi và nguyên liệu nấu ăn đều được vận chuyển từ châu Âu, đầu bếp Michelin đến từ nhà hàng năm sao, dàn nhạc được thuê cũng là dàn nhạc nổi tiếng trong năm. Hôn lễ xa hoa được mọi người xưng tụng là hôn lễ thế kỷ, chỉ tính đến bóa hoa cưới tay của dâu đã tốn hết mấy ngàn vạn…
Nhã Bửu đứng ở một góc, có thể cùng người trong lòng sống chung, đây mới là điều quan trọng nhất.
“Nhã Bửu, mau tới đây, Mỹ Bảo sắp ném hoa cưới.” Lang Kỳ Phương hét lên.
Các gái sớm đã chen chúc nhau.
“Chị ném nha.” Mỹ Bảo nhìn về phía Nhã Bửu chớp mắt. Bó hoa cưới chuẩn xác rơi vào tay Nhã Bửu.
“Gian lận! Mỹ Bảo, sao cậu ném cho tớ?” Lang Kỳ Phương hờn dỗi.
Nhã Bửu cầm lấy hoa cưới cũng cảm thấy vui sướng, ôm nhiều kỳ vọng, đem hoa cưới tay đưa cho Lang Kỳ Phương: “Cho chị.”
“Cám ơn. Cầu xin Thượng Đế có thể ban cho con một tấm chồng, Amen” Lang Kỳ Phương phô trương.
Sau khi cử hành hôn lễ, Mỹ Bảo và Arthur tạm biệt mọi người, bọn họ lên du thuyền để hưởng tuần trăng mật.
Một số người cáo từ, cũng có người lưu lại tiếp tục cuồng hoan, hôm nay Nhã Bửu làm chủ nhân, muốn tránh cũng tránh được, đợi mọi người sơ hở liền dự ̣nh ra bờ biển dạo mát, kết quả vừa đến cạnh cửa mắt thấy Lang Kỳ Phương quẩy rất nhiệt tình, Nhã Bửu chịu nổi cách chơi điên cuồng của bọn họ, hoảng hốt trốn, trong lúc vội vã ly rượu sâm banh trong tay vô tình đổ trúng người vừa tới.
“Ơ, xin lỗi.” Nhã Bửu vội vàng xoay người, chỉ thấy Bùi Giai cau mày nhìn.
“Em, em xin lỗi.” Nhã Bửu hít thở sâu nói: “ ở phòng nào, em sẽ kêu người đưa quần áo đến cho?”
“ có phòng, chuẩn bị cáo từ.” Khi chuyện Bùi Giai bấm điện thoại gọi Vic: “Cậu ở đâu, mang tới cho tôi bộ đồ Tây.”
Bùi Giai che microphone quay đầu hỏi Nhã Bửu: “Phòng em ở đâu?”
Nhã Bửu nói số phòng, Bùi Giai lại tiếp tục nói chuyện với Vic, cúp điện thoại, nhìn cái: “ thôi.”
“Ơ, dạ.” Nhã Bửu nhanh chóng đuổi kịp Bùi Giai, dẫn trở về phòng mình.
“Mượn toilet của em.” Bùi Giai vừa tiến vào cửa liền cởi trang phục, thả lỏng cổ áo.
“Ở đây.” Nhã Bửu nhanh chóng.
Lúc Bùi Giai vào toilet, Vic nhanh chóng đưa trang phục tới, ta nhìn thấy Nhã Bửu mở cửa, ràng có chút ngạc nhiên.
“Quần áo của Bùi tiên sinh.” Vic cầm một gói to đưa cho Nhã Bửu, còn chưa kịp giải thích thấy ta bước chân.
Nhã Bửu phiền chán đóng cửa, lấy tay phẩy phẩy, đem trang phục để trong phòng ngủ, đến ban công hóng gió, mãi cho đến khi Bùi Giai mặc áo choàng tắm bước ra ngoài, vẫy tay ra hiệu.
Chẳng lẽ nhìn thấy quần áo? vào, gọi điện thoại.
“Sáng mai 4 giờ.” Sau khi xong cúp điện thoại, ném di động lên sofa, nhìn Nhã Bửu.
“Bùi tiên sinh, quần áo của đặt ở giường.” Nhã Bửu cho rằng trong mắt là ý này.
Bùi Giai nghe xong lại nhíu mày: “Vừa rồi em cố ý?”
Gương mặt Nhã Bửu lập tức đỏ bừng, đương nhiên phải cố ý: “, ưm…” Câu nói tiếp theo bị nuốt trọn vào bụng.