• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lang Kỳ Phương nhìn Nhã Bửu, Nhã Bửu cũng nhìn Lang Kỳ Phương.

ta búng tay cái, xác định: “ người bận rộn như Bùi Giai chắc chắn thể nhàn rỗi học nấu ăn. Chị đoán ——”

Lang Kỳ Phương ra vẻ thần bí dừng để Nhã Bửu chờ mong.

Nhã Bửu chỉ có thể giả vờ “tò mò” nhìn ta.

“Khẳng định là theo đuổi ai đó.” Lang Kỳ Phương kết luận: “Cũng biết là thần thánh phương nào, cư nhiên có thể khiến Bùi đại thiếu gia nguyện dùng đôi tay của mình để làm chuyện ấy.”

Đoạn sau cần thiết Nhã Bửu chen vào.

“Bùi Giai chắc nghiêm túc. nghĩ tới ta còn có mặt này, ra khẳng định ai tin, nếu chị tận mắt nhìn thấy có lẽ chị cũng tin. Em xem, người con kia thế nào?”

“Nếu chị công khai chuyện này, khả năng là hàng vạn người bất ngờ.” Lang Kỳ Phương cảm thán.

“Ôi chao, em xem, Bùi Giai là loại người gì, ta làm chuyện này chắc chỉ mong được kia vui sướng? Quá thiệt tình và quá lãng mạn, a, chị hâm mộ kia.” đến tình, Lang Kỳ Phương lại thai thao bất tuyệt.

Chuông điện thoại vang lên lúc này giải cứu Nhã Bửu, bằng Lang Kỳ Phương còn lôi kéo đoán chuyện.

“Xin lỗi, em có điện thoại.” Nhã Bửu đến nơi gần sát cửa sổ: “Dạ.”

Giọng của Bùi Giai truyền tới.

Nhã Bửu có tật giật mình, lo lắng Lang Kỳ Phương nghe thấy, che ống nghe về phía trước.

“Còn chưa tới?” Bùi Giai hỏi.

“Em ở trước cửa.” Nhã Bửu giọng.

“Giọng em rất, ra đón em.” Bùi Giai.

Nhã Bửu vội vội vàng vàng lắc đầu: “, đừng, tuyệt đối đừng ra đây. Em gặp Lang Kỳ Phương ở trước cửa, bây giờ em cách nào vào. Như vầy, cứ học mình, học xong trở về dạy em, được?”

Nhã Bửu xoay người nhìn Lang Kỳ Phương, đối phương hiển nhiên có ý định rời.

Đầu dây điện thoại bên kia im lặng, Nhã Bửu dùng đầu ngón chân cũng biết, Bùi Giai giận.

“Ngải Sắt Đốn là do mời tới.” Bùi Giai.

Nhã Bửu đau đầu vỗ trán: “Nhưng em mới vừa với chị ấy là em nhầm tầng.” hối hận vì dối.

“Chẳng qua là em sợ mối quan hệ của chúng ta bị lộ?” Giọng chậm rãi vang lên.

“Em ——” Dường như phải là lần đầu tiên bọn họ tranh cãi vì chuyện này, Nhã Bửu trả lời khó khăn, chỉ có thể trầm mặc.

“Tùy em.”

Đầu dây điện thoại bên kia ngắt máy.

Nhã Bửu tắt máy, liền nghe thấy Lang Kỳ Phương hỏi: “Sao vậy, sắc mặt em rất khó coi?”

“Dạ, có gì đâu ạ.” Nhã Bửu cầm điện thoại cất vào túi xách,: “Em phải rồi.”

“Ừ, chị còn phải ở lại đây lát.” Lang Kỳ Phương.

Những lời này hoàn toàn xua tan ý niệm để tìm Bùi Giai, sang quán cà phê bên đường, tính toán thời gian, chờ Bùi Giai học xong, gọi điện thoại cho.

“ tan học rồi?” nghe được giọng của, thở dài nhõm.

“Ừ.” Giọng rất lạnh.

“Muốn cùng dùng cơm trưa?” Nhã Bửu lại hỏi.

“Sao, bây giờ em lại sợ rồi hả?” điệu trào phúng truyền tới.

Nhã Bửu ngẩn người, kỳ thực sợ chứ, hôm nay là Chủ nhật, bị người quen phát tỷ lệ rất cao, nháy mắt do dự, lại càng chọc giận Bùi Giai.

“Chiều nay có hẹn với bạn đánh bóng, em thích làm gì tùy.” Bùi Giai.

“Dạ.” Nhã Bửu chỉ có thể cúp máy, đối diện với di động làm mặt quỷ, nam thần cái gì chứ, quả nhiên khó hầu hạ, Nhã Bửu hận thể cảm thán câu, nhau dễ dàng ở chung mới khó.

“Nhã Bửu, em còn ở đây sao?”

giọng nữ quen thuộc truyền đến, ngẩng đầu liền nhìn thấy Lang Kỳ Phương, bên cạnh còn có người, Nhã Bửu cũng nhận ra, là tiểu thư của tập đoàn Hằng Sơn —— Arvil.

“Em đợi bạn hả?” Lang Kỳ Phương hỏi.

Nhã Bửu lắc đầu.

“Ngồi cùng.” Lang Kỳ Phương khách khí ngồi xuống.

Sau khi ăn uống, Lang Kỳ Phương lại cùng Arvil thảo luận chuyện của Bùi Giai, hai người phụ nữ líu ríu, có vẻ cảm thấy hứng thú.

Arvil còn sử dụng kênh trò chuyện trực tuyến(1), cơ hồ chỉ vài phút sau, hội nhà giàu đều biết tin Bùi đại thiếu gia có bạn mới.

(1) Giống như kênh trò chuyện của Zalo, Viber hoặc Tango.

“À, vừa nghe được tin tức, chiều nay Bùi Giai đến Câu Lạc Bộ chơi bóng, cùng, chừng có thể......” Arvil và Lang Kỳ Phương nhìn nhau cười.

“Nhã Bửu, chiều nay em có bận gì? Cùng, nhiều người mới vui, vừa vặn có thể nhìn thấy mặt đánh bại chị em. Nếu Mỹ Bảo biết Bùi Giai vì người con mà học nấu ăn, chắc chắn ngã lăn quay ra đất.” Lang Kỳ Phương.

Nhã Bửu gật gật đầu, phải muốn nhìn thấy náo nhiệt, mà chỉ đơn thuần muốn làm hòa với.

Câu Lạc Bộ dành cho hội con nhà giàu, chi phí rất cao, cơ sở hạ tầng và gian tập luyện đều thuộc hàng sang trọng.

Nhã Bửu vào phòng thay đồ mà sở hữu cách đây rất lâu, đồng phục và vợt đều gửi tại đây, là phương tiện mà người thuê rất thích.

Lúc Nhã Bửu đến sân bóng, Lang Kỳ Phương và Arvil cùng Diệp Thịnh hàn huyên, nhìn thấy, bọn họ hưng phấn vẫy tay.

“Hiếm khi thấy em xuất ở đây.” Diệp Thịnh đến gần Nhã Bửu, lên tiếng chào đón.

Xét thấy Diệp Thịnh và Bùi Giai là bạn thân, Nhã Bửu mỉm cười: “Gọi em là Alleria ạ.”

Diệp Thịnh lại tiếp tục hỏi: “Muốn cùng chơi?”

“Quyết định vậy.” Lang Kỳ Phương giành: “Chúng ta có thể chia ra nam nữ đánh kép, người thua đêm nay mời khách.”

“Được.” Ánh mắt Diệp Thịnh tươi cười rạng rỡ.

Kết thúc ván, Bùi Giai và Lugo tới. Bùi Giai hướng về phía Nhã Bửu và các gật đầu, về phần đỉnh đỉnh đại danh đào hoa công tử Lugo bỗng nhiên chen về phía Nhã Bửu.

“ ra Đường tiểu thư cũng đến đây chơi bóng, vì sao từ trước đến giờ chưa biết nhỉ?” Lugo.

“Gọi em là Alleria ạ.” Nhã Bửu tiếp lời: “Em rất ít đến đây.”

“Thảo nào khó trách......” Lugo bắt đầu ngừng, Nhã Bửu đau đầu vỗ trán, ánh mắt xuyên thấu qua kẽ tay lén nhìn Bùi Giai, muốn giúp giải quyết phiền toái.

Trước kia Lugo theo đuổi Nhã Bửu quá nhiệt tình, tặng hoa hồng nhập khẩu cho vẻn vẹn tháng, sau này hiểu, thời ngẫu nhiên gặp lại, tự nhiên phá lệ vui mừng.

Bùi Giai cũng mặc kệ, mở miệng: “Tiếp tục chứ?”

“Đánh kép, người thua mời khách.” Diệp Thịnh.

Hôm nay đúng dịp, ba nam ba nữ, vừa khéo ba tổ.

“Alleria, chúng ta cùng tổ.” Lugo lên tiếng, lúc này da mặt phải dày mới có lợi. Tình cảnh này, Nhã Bửu cũng thể cự tuyệt. Nếu và Bùi Giai công khai quan hệ, Lugo cũng phạm sai lầm này.

Nhã Bửu chỉ có thể đồng ý, thậm chí cũng dám nhìn Bùi Giai. Những người này đều rất nhạy cảm, thể để lộ dấu vết.

Cuối cùng Diệp Thịnh cùng Arvil tổ, Lang Kỳ Phương chủ động mở miệng, ép Bùi Giai cùng mình tổ.

Nhã Bửu giả bộ vuốt ve chiếc vợt trước mắt, nghe được Lang Kỳ Phương: “Bùi đại thiếu gia, có phải hôm nay đến trường dạy nấu ăn?”

Bùi Giai trả lời.

“Hôm nay em nhìn thấy người rất giống.” Lang Kỳ Phương cũng chịu bỏ qua.

Nhã Bửu lại vỗ vỗ trán.

“Chơi bóng.” Bùi Giai trả lời, cầm vợt.

Bùi Giai quá lạnh lùng, Lang Kỳ Phương chút quan tâm, nếu Bùi Giai trả lời ta, ta ngược lại kinh ngạc. Đương nhiên Lang Kỳ Phương khỏi oán thầm: chảnh gì mà chảnh, phải học nấu ăn là để chiếm lấy trái tim người đẹp sao?

Kết quả trận đấu như Nhã Bửu dự đoán, nghĩ tới xấu hổ, đội chỉ mới chiếm được 1 điểm.

Thực lực của hai bên hiển nhiên cùng cấp bậc. Chỉ nhìn cơ bụng và đường cong hoàn mỹ của Bùi Giai biết ngay rất siêng tập thể hình.

Còn Lang Kỳ Phương lại thích vận động.

Nhã Bửu lâu chạm tới vợt, về phần Lugo, Nhã Bửu cảm thấy liên lụy ta, kỳ thực Lugo cũng chơi rất giỏi.

Nhã Bửu đến cạnh sân cầm nước uống, Lugo theo phía sau lưng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK