“Những người đó thuê mất bao lâu?” Nhã Bửu hỏi.
“ tháng ạ.” Lễ tân.
tháng? có nhiều thời gian, nửa tháng nữa phải quay trở về Đan Mạch, vở kịch cũng phải công diễn.
Nhã Bửu thất thần khỏi Đế Đình, tầng cao nhất lại được bảo an rất nghiêm ngặt, người ngoài thể lên đó. Đây cũng là nguyên nhân vì sao các diễn viên nổi tiếng khi đến thành phố H đều chọn tầng VIP, cần lo lắng về paparazzi.
Lần đầu tiên Nhã Bửu oán hận một khách sạn năm sao.
Tuy nhiên, trong những tình huống căng thẳng đầu óc con người dễ dàng linh hoạt, Nhã Bửu suy nghĩ lát, liền gọi điện thoại cho Mỹ Bảo: “Chị, giúp em một chuyện.”
“Chuyện gì, em gặp Bùi Giai rồi sao?” Mỹ Bảo hỏi.
“Chưa ạ, em cần tìm người hỗ trợ.” Nhã Bửu buồn bã.
“Tuổi trẻ như em mà cũng cần người khác giúp đỡ, thật kém quá mà.” Mỹ Bảo cảm thán.
“Bùi Giai ở khách sạn, ấy thuê tầng VIP cùng, em thể tiếp cận.” Dùng danh thiếp của nhị tiểu thư nhà họ Đường cũng được, chỉ cần có trong danh sách thuê phòng được phép lên. “Mỹ Bảo, gần đây công ty của chị có kế hoạch hợp tác gì với ngân hàng quốc tế Hoàn Cầu? Có cần đưa tài liệu, bản kế hoạch hay thứ gì linh tinh?”
“Chà, chẳng lẽ người có thân phận cao quý như em mà phải đưa tài liệu?” Mỹ Bảo cười.
“Mỹ Bảo, chị là tốt nhất, chị mau nghĩ cách.” Nhã Bửu năn nỉ.
“Được rồi, gần đây công ty có kế hoạch hợp tác, nhưng mà chị có thể gọi một cuộc điện thoại, bảo Henry hoả tốc viết bản kế hoạch.” Mỹ Bảo.
“Moahz~~” Nhã Bửu hôn hôn Mỹ Bảo qua điện thoại: “Chị bảo Henry nhanh nhé, em sẽ qua đó lấy bản tài liệu.”
Henry là trợ lý của Mỹ Bảo, hiệu suất làm việc rất cao, sáng hôm sau bản kế hoạch đã được đưa tới.
Buổi sáng, Nhã Bửu ngồi hai giờ đồng hồ để chuẩn bị, cuối cùng chọn bộ đồ màu đỏ trắng, rất tôn làn da, quyến rũ lại còn gợi cảm. Nhã Bửu đứng ở trước gương, vén vén mái tóc gợn sóng, ngoại trừ màu son có chút thay đổi so với trước, những thứ khác đều ổn.
Lúc Nhã Bửu vào tập đoàn Hoàn Cầu, 100% đàn ông đều quay đầu lại ngắm nhìn. đến trước quầy lễ tân,: “Tôi là Đường Nhã Bửu của tập đoàn Trường Thiên, có hẹn với Bùi tiên sinh đưa bản kế hoạch.”
“Vâng ạ.” Nhân viên ở quầy lễ tân kiểm tra hệ thống, xác định có hẹn, ta gọi điện thoại lên lầu 55: “Lisa, Đường tiểu của tập đoàn Trường Thiên đến ạ.”
Lisa nghe đến từ Đường tiểu thư, còn tưởng là Đường Mỹ Bảo: “Mời Đường tiểu thư lên.”
Thang máy từ đại sảnh di chuyển đến tầng cao nhất.
Nhã Bửu từ trong thang máy bước ra, Lisa và Vic đều sửng sốt, trong lòng tự hỏi, sao lại là Đường Nhã Bửu?
“Đường tiểu thư, bản kế hoạch đưa tôi là được rồi ạ.” Vẫn là Vic phản ứng mau lẹ, ta nhanh chóng mời Nhã Bửu đến phòng khách, rót ly cà phê.
Nhã Bửu trợn mắt lời bịa đặt: “Chị tôi muốn tôi trực tiếp đưa cho Bùi tiên sinh.”
Điều này trước giờ chưa từng xảy ra, hơn nữa bản kế hoạch từ các tập đoàn khác đưa tới đều phải sắp xếp theo thứ tự, xem xét, kiểm duyệt rồi mới đến bước đàm phán gặp mặt trực tiếp, bình thường đều do Vic quản lý, sau đó ta mới viết mail cho Bùi Giai.
Có điều Đường Nhã Bửu đã như vậy, Vic cũng thể cự tuyệt: “Bùi tiên sinh họp, tôi với ông chủ tiếng.”
Nhã Bửu gật đầu, trong lòng bồn chồn, cũng biết Bùi Giai có đồng ý gặp mình hay, nếu là cự tuyệt, thật quá mất mặt.
Qua lát, Vic lại: “Cuộc họp kết thúc, mời.”
Nhã Bửu đứng lên, thở phào hơi: “Cám ơn.”
Sau khi Nhã Bửu vào văn phòng của Bùi Giai, Lisa nhịn được chạy đến tìm Vic, sở dĩ ta tò mò bởi vì muốn biết chuyện tình cảm của ông chủ.
“Nhị tiểu thư nhà họ Đường sao lại tự mình tới đây, còn kiên trì muốn gặp ông chủ?” Lisa hưng phấn, điều này chắc chắn là tin đồn lớn.
Vic liếc Lisa cái, ta theo Bùi Giai khá lâu, trong lòng đoán được, nhưng cũng muốn bàn luận chuyện riêng.
Lisa biết ý nhìn Vic, nhưng vẫn khống chế nổi tò mò: “Chuyện này nếu như người ngoài biết được, chậc chậc, mị lực của Bùi tiên sinh quá lớn.”
“Còn lo làm việc.” Vic trừng mắt với Lisa cái.
Đường Nhã Bửu vào văn phòng của Bùi Giai, ngồi ở bàn làm việc.
Nhã Bửu hít sâu một hơi, đem bản kế hoạch phóng lên bàn: “Đây là bản kế hoạch.”
Bùi Giai cũng thèm nhìn đến phần văn kiện, thẳng: “Được rồi, còn phải tiếp khách, Vic sẽ tiễn em xuống.”
“Bùi Giai, chúng ta cần chuyện.” Nhã Bửu ấn phím tắt call khi Bùi Giai chủ động gọi cho Vic, giành.
Bùi Giai dừng động tác, hướng ghế tựa nhích lại gần, ung dung nhìn: “Việc công hay tư?”
Nhã Bửu và Bùi Giai làm gì có chuyện liên quan đến công việc, thành nói: “Việc tư.”
“ rất bận, có thời gian chuyện riêng.” Bùi Giai nghiêng người ấn phím: “Vic, cậu thay tôi tiễn Đường tiểu thư.”
Đã đến mức này, Nhã Bửu còn có lý do lưu lại, bằng thật mất mặt.
“Tan tầm, có thời gian?” Nhã Bửu vội vàng hỏi.
Đáng tiếc Vic quá nhanh chân, tiếng mở cửa vang lên.
Bùi Giai trả lời, nhìn Vic liếc mắt cái, ta nhanh chóng chạy tới: “Đường tiểu thư, lối này.”
Nhã Bửu thể xoay người rời.
Đôi khi thể hiểu nổi bản tính của mình, càng bị áp chế lại càng hung hăng, Bùi Giai muốn nói chuyện cùng, lại cố tình ngang bướng muốn thử.
Thứ sáu, mười giờ đêm, Nhã Bửu lại đến Đế Đình tìm vận may, tới đây ít lần, tiếp tân vừa nhìn thấy liền: “Tiểu thư, vị kia cũng là người trú ở tầng cao nhất.”
Nhã Bửu quay đầu liền nhìn thấy một người đàn ông mặc bộ đồ tây, ta sổ tràng tiếng ở trong điện thoại.
Có lẽ cái nhìn của quá nóng bỏng, người đàn ông kia cũng đột nhiên ngoái đầu, thản nhiên tháo mắt kính xuống, hướng về phía ta nhoẻn miệng cười.
Bốn mắt nhìn nhau, bầu khí lập tức trở nên ái muội.
Khi ta vào thang máy, Nhã Bửu cũng tiến vào.
“Tầng mấy?” ta hỏi.
Nhã Bửu nhìn thoáng qua ta, lại nhìn số tầng lầu, vén vén tóc, cánh môi khẽ mở, ánh mắt gợi cảm: “…”
Da đầu của người đành ông đột nhiên run lên, ta nở nụ cười. Nhã Bửu vì muốn gặp mặt Bùi Giai, tất cả chiêu thức quyến rũ đều lấy ra sử dụng.
Sau khi thang máy dừng ở tầng cùng, ta vừa định cúi người ôm eo Nhã Bửu, lại bị khéo léo tránh thoát, mỉm cười sáng lạn: “Hẹn gặp lại.”
Nhã Bửu trực tiếp đến phòng Bùi Giai, ấn chuông cửa. Thám tử tư vừa báo cho biết, Bùi Giai vừa về khách sạn, mười phần xác định ở bên trong.
Nhã Bửu khẩn trương kéo kéo cổ áo, cúi đầu nhìn nhìn, nâng tay mở ra hai cúc áo, hôm nay mặc một chiếc áo ngực vô cùng khiêu gợi, bên trong còn có miếng lót, thoạt nhìn ngực to hơn bình thường.
Cửa mở, Bùi Giai mặc một bộ đồ đơn giản, người còn có mùi sữa tắm, trái tim nháy mắt mềm sũng: “Bùi Giai, chúng ta cần chuyện.”