“Lâu rồi chơi đúng?” Lugo cười.
“Đây phải là nguyên nhân.” Nhã Bửu áy náy.
Lugo gật đầu: “Em ráo riết luyện vở “Trường hận ca”? Đừng để mình bị thương, bằng Dương quý phi thể xuất.”
Nhã Bửu nghĩ Lugo lại rất chu đáo, kinh ngạc nâng cằm.
Hình ảnh này khiến Nhã Bửu càng thêm nổi bật, Lugo thầm nghĩ, nếu trong tương lai mà bạn của chỉ bằng nửa Đường Nhã Bửu, đại khái hạnh phúc lắm rồi.
Gia đình cũng thúc giục mau chóng kết hôn, có điều chưa muốn, nếu là Nhã Bửu khác.
Bọn họ đứng gần, gió thổi qua toát lên mùi thơm, bình thường Lugo thích phụ nữ dùng nước hoa, nhưng mùi hương này xuất người Nhã Bửu, rất thu hút.
“Có phải thấy chu đáo quá, hẳn là mời ăn bữa?” Lugo.
Nhã Bửu khẽ cười, hơi nghiêng người, ánh mắt và Bùi Giai vô tình giao nhau nhưng rất nhanh liền lướt qua. Nhã Bửu cảm nhận được Lugo càng ngày càng thân cận: “Nào có dễ dàng như vậy?”
“Được rồi, kế tiếp hãy xem xuất chiêu, em tự bảo vệ bản thân nhé.” Lugo vỗ vỗ vợt bóng bàn.
Hai người lại cùng nhau chiến đấu, Lugo cạnh: “Alleria, lúc em chơi bóng rất đẹp. Có hứng thú sau này chúng ta hãy thường xuyên hẹn đánh với nhau.”
Lugo theo đuổi phụ nữ luôn là như vậy, tiêu tiền, hoạt ngôn.
Nhã Bửu nghe xong mặt nháy mắt liền đỏ ửng, có chút tức giận cho rằng Lugo vậy là xem thường mình.
Còn Lugo lại cảm thấy Nhã Bửu đáng, dùng ngôn ngữ mà, đó chính là “Cu-te”(1). Lugo càng thêm nhiệt tình.
(1) Cu-te: Cute, dễ thương.
Bùi Giai phát bóng chút thương tình, Lugo trở tay kịp. Kết thúc trận thứ hai, Lugo đỏ mặt trước hàng loạt bảng điểm, 0: 4.
ta mất hứng, còn Nhã Bửu ngược lại, thái độ bình thản, mặt luôn luôn mỉm cười, có thể nhìn ra nụ cười này miễn cưỡng.
Lugo làm sao biết được, so với bản thân, Nhã Bửu càng muốn nhìn thấy người đàn ông của mình chiến thắng.
ta ân cần đưa bình nước cho, cảm ơn, ngồi xuống tính toán cẩn thận nhìn Bùi Giai chơi bóng, tư thế oai hùng.
Bùi Giai giành chiến thắng tuyệt đối, khó tránh khỏi người đau lòng nhất chính là Lugo.
Bữa tối Lugo mời khách, đặt sẵn phòng ăn ở Câu Lạc Bộ.
Vừa ngồi xuống, Nhã Bửu liền nhận được điện thoại của mẹ, đứng dậy về hướng toalet nữ. Bà Đường rất nhạy cảm, lúc chiều Nhã Bửu gọi điện thoại cũng cho bà biết là chơi bóng với ai.
Bùi Giai, Diệp Thịnh, Lugo, ba người này hiển nhiên là bà Đường thích, ở trong mắt bà, ba người này là ba đứa đào hoa.
Nhã Bửu vừa cúp điện thoại bị Bùi Giai kéo vào toilet nam, đem bảng “ quét dọn” treo ở ngoài cửa.
Ngay tại thời điểm Nhã Bửu cho rằng Bùi Giai nổi giận, lại bị hôn chi chít lên mặt, môi, vành tai, nụ hôn có phần cấp bách.
Bùi Giai hôn vội hôn vàng nhưng lại rất nhiệt tình, khiến cho quên mất việc đẩy ra, nhắc nhở đây là nơi công cộng.
Chờ Bùi Giai bình tĩnh lại Nhã Bửu mới hổn hển: “Làm sao vậy?”
“ chỉ sùng bái vẻ đẹp quyến rũ chết người của ai kia.” Bùi Giai dùng ngón tay cái vuốt ve lỗ tai, đây là hành động thân mật.
Nhã Bửu khẽ cười, khó trách cả trưa hôm nay Bùi Giai nhịn rất nhiều, dục vọng chiếm hữu của luôn hiểu.
“Cười gì thế?” Bùi Giai cả giận hỏi.
“Nào có.” Nhã Bửu vô tội chớp mắt, ánh mắt si tình đùa Bùi Giai.
Nhã Bửu ở trong mắt Bùi Giai cần làm gì cũng rất xinh đẹp. Buổi chiều chơi bóng, đứng ở đối diện, tự nhiên càng có thể đánh giá cao vẻ đẹp này.
“Lần sau, đừng tìm người khác chơi bóng cùng.” nhay nhay môi.
“Ưm…” Nhã Bửu tự nhiên ngoan ngoãn đáp ứng, cả buổi chiều Bùi Giai khắc chế bình tĩnh khiến Nhã Bửu cảm kích, biết nếu phải vì băn khoăn, đối với Lugo như vậy.
“Em còn tưởng giận rồi chứ?” Nhã Bửu vòng tay qua cổ của Bùi Giai.
“Tất nhiên, nhưng ràng em xem là thằng ngốc?” Bùi Giai hỏi.
Nhã Bửu hiểu đành im lặng.
“Nhã Bửu, là thương nhân. Thương nhân đều mưu cầu lợi ích rất lớn. chỉ luyến tiếc thể dùng thời gian đó ở cùng em.” lại ngậm chặt môi.
Lời ngon tiếng ngọt của Bùi Giai quả thực hạ bút thành văn, chút nào sến sẩm. Nhã Bửu mệt mỏi cho rằng Bùi Giai vẫn còn giận, lại nghĩ rằng ngày hôm nay dễ dàng bỏ qua, trong lòng thở dài, càng ngày càng lún sâu vào tình này.
“Nhưng mà, em nên cảm tạ thế nào?” Bùi Giai hỏi.
Đích xác là khoan dung độ lượng, nếu đổi lại là, đại khái rất giận. Nhã Bửu tà mị nháy mắt, ngón tay sờ mó nút áo trước ngực người nào đó: “ xem?”
“Sáng sớm ngày mai cùng cưỡi ngựa. Em cứ thế này hẹn Lang Kỳ Phương và Arvil ra ngoài.” Bùi Giai lấy cớ cho Nhã Bửu dối, cùng bạn hẹn hò, bà Đường ngăn cản.
nhìn ánh mắt là hiểu, cưỡi ngựa chỉ là ngụy trang, cần cũng biết cuối cùng eo mỏi lưng đau.
“~~ Thứ hai sắp đến rồi mà.” Nhã Bửu nũng nịu cự tuyệt.
“Chờ kịp.” Bùi Giai đè chặt thắt lưng Nhã Bửu, đe dọa: “Bây giờ hoặc ngày mai?”
Nhã Bửu vùng vẫy giãy chết,: “Ngày mai em phải ở nhà với mẹ.”
chế trụ buông, vẻ mặt gian trá toát ra thất vọng, biết rất coi trọng người nhà: “Mẹ em hoạt động công ích thường xuyên, em chắc chắn em ở nhà gây cản trở cho bà?”
mỉm cười kiễng chân hôn lên môi, lại dịch chuyển xuống hầu kết, liếm: “Nếu sau này chúng ta kết hôn, dĩ nhiên thời gian em dành nhiều thời gian cho.”
Câu này là lấy lòng Bùi Giai.
“ rất mong chờ.” Bùi Giai nhéo mũi Nhã Bửu cái.
Hai người lại dây dưa với nhau trận, lúc này trước sau ra toalet, đáy lòng cảm thấy vô cùng tội lỗi, còn mặt Bùi Giai lại rất thản nhiên, mọi người hỏi, chỉ gặp được người quen, hàn huyên vài câu.
Cũng may có ai hỏi, mọi người đều biết uy danh của mẹ thế nào.
Sau khi ăn xong, Nhã Bửu lễ phép từ chối Lugo đưa về nhà, trong mắt Bùi Giai ràng ra lệnh, ngồi xe Lang Kỳ Phương.
“Arvil, cậu cùng Diệp Thịnh tán gẫu rất vui vẻ, có nghe được tin gì?” Lang Kỳ Phương bên lái xe bên hỏi.
“Tớ bóng gió hỏi, Diệp Thịnh dường như cũng biết.” Arvil: “Nhã Bửu, còn em?”
“Lugo gì ạ.” Lời này tính là dối.
“Tớ đoán cuối cùng chúng ta cũng mở rộng tầm mắt, chừng là Tây Thi bán đậu hủ bên đường?” Arvil ác ý.
“Chắc Mỹ Bảo tức lắm.” Lang Kỳ Phương hô hào.
Chỉ có Nhã Bửu nghe được cái tên kia lập tức trầm mặc. Tính ngày, hành trình tuần trăng mật của Mỹ Bảo cũng sắp kết thúc, Nhã Bửu biết mở miệng thế nào.
Mặc kệ thế nào, thứ hai là ngày khiến cho người ta chờ mong.
Lúc tan việc, Nhã Bửu đến cửa hàng bán hoa, mua bó hoa huệ màu xanh nhạt. Mở cửa nhà, vị trí bắt mắt ở giữa phòng khách xuất bóa hoa to, khí đầy mùi thực phẩm.
Nhã Bửu buông lỏng chìa khóa, rón ra rón rén tới phòng bếp.
Bùi Giai thể tài nấu nướng ở trong phòng bếp, đầu còn đội chiếc mũ trắng giống như các đầu bếp.
Nhã Bửu cất bước tới, ôm eo Bùi Giai: “Thơm quá.”
Trả lời Đường tiểu thư là hai tiếng”Hừ hừ”, ràng trình độ tán dương của vẫn chưa đủ thỏa mãn lòng hư vinh của.
Nhã Bửu vươn đầu ngón tay vào trong nồi, lại đưa ngón tay bỏ vào miệng: “Ừm ——” Đây là điểm tán thưởng.
“Bây giờ khen quá sớm.” Bùi Giai bắt đầu trang trí bàn ăn.
Nhã Bửu nịnh nọt giúp bày biện dao nĩa, tắt đèn, đốt nến, vẫn quên bỏ chút tinh dầu vào, mùi hương dịu khiến cho người ta cảm thấy thư thái đầu óc.
dùng hết sức tận lực ca ngợi: “Bùi tiên sinh, em cảm thấy có thể làm giàu bằng nghề này đó.” lại: “ thua gì đầu bếp lừng danh Ngải Sắt Đốn.”
Bùi Giai lại hề cảm thấy hứng thú, lắc lắc ly rượu.
Xét thấy Bùi tiên sinh chấp nhận được trong nhà có đồ bẩn để qua đêm, sau khi ăn xong Nhã Bửu chủ động rửa chén.
Hạnh phúc luôn luôn trôi qua rất nhanh.
Thứ năm, Nhã Bửu dùng tốc độ tên lửa rời khỏi đoàn múa, đổi quần áo tắm rửa, trực tiếp lái xe về căn hộ riêng.
Thứ năm là ngày Nhã Bửu ghét nhất, gọi ngày này là “Ngày tăm tối”. Bùi Giai dường như cũng thích ngày này, Nhã Bửu chỉ phụ trách gọi đồ ăn ngoài, còn phải phụ trách rửa bát, sau cùng là phục vụ Bùi Giai, cuối cùng cơ thể mệt nhoài vì bị áp bức.
Nhã Bửu mở cửa, nghe được tiếng hát trong phòng, ca khúc lãng mạn trữ tình. rón ra rón rén tới phòng bếp, Bùi Giai đưa lưng về phía, miệng còn nghêu ngao hát.
Nhã Bửu đem suy nghĩ trở về trong lòng, mặc kệ là ai khiến cho vui.
“Em về rồi.” Nhã Bửu cất tiếng.