“Không được, 20 phút không đủ để nấu nhiều món như vậy. Cậu gọi điện kêu món ăn nhanh đi! Coi như bữa nay tôi trả. Nếu không chịu cơm tiệm thì cậu chấp nhận ăn trứng chiên, rau luộc, canh rong biển ăn liền đi.” – Cái tên nhiều chuyện, chỉ là thức ăn thôi làm gì bắt bẻ dữ vậy. Chỉ cần vớt phần thức ăn ở bên trên lỡ bị cô ‘ô nhiễm’ ra là ăn được rùi, ngoài ra cô cũng rất khỏe mạnh và không có bệnh truyền nhiễm gì hết mà.
“Làm sai còn dám trả treo? Tôi vẫn chưa tính tới chuyện hồi sáng đấy.” – Ặc, câu này lực sát thương quá lớn. An An thấy có chút đuối lý, đành phải giở tuyệt chiêu của con gái ra thôi. An An tự nhéo đùi thật đau ép nước mắt chảy ra, đưa tay lên che hờ miệng, mắt thì ráng banh to hết cỡ, tạo vẻ mặt cực kỳ ủy khuất, thút thít nói.
“Vậy là anh Ivan không… không thích em gọi như vậy sao? Người ta thật là đau lòng m…” – ‘Bốp!’ – “Á, đau!” – An An chưa kịp nói hết câu thì đã bị Ivan gõ đầu một phát đau điếng. Bao nhiêu cảm xúc bay biến hết, An An trố mắt nhìn kẻ vừa mới gõ đầu cô, chỉ thấy cậu ta nhìn chằm chằm cô. Tự nhiên bị nhìn như vậy, An An cảm thấy không được thoải mái cho lắm,đang tính nhích ghế xích xa ra thì Ivan lên tiếng.
“Đừng bày trò nữa, cô đóng kịch rất dở.” – Sau đó kéo ghế lại gần An An và nắm chân trái của cô đặt lên đùi của cậu ta. An An trố mắt ra nhìn Ivan kéo váy của cô lên một khúc, lộ ra vết bầm do cô tự nhéo khi nãy. Có thể nói làn da của thân thể này rất mỏng lại trắng nên chỉ cần dùng sức một chút cũng có thể để lại dấu bầm rất rõ. Mà hồi nãy vì muốn chảy nước mắt gấp nên An An đã nhéo rất rất mạnh khiến cho bây giờ vết bầm nhìn rất ghê, một mảnh tím đen nổi bật trên làn da trắng mịn. An An nhìn thấy cũng hết hồn, quên luôn cả việc chân cô đang gác lên đùi người khác, còn váy thì bị vén lên cao, thêm chút nữa là có thể thấy được cả quần lót rồi. Ivan dùng tay miết nhẹ quanh chỗ bầm đó, nhẹ giọng trách.
“Lần sau không được tự ý làm hại cơ thể mình như vậy, nghe không?” – An An nhìn những ngón tay thon dài đang đặt trên đùi của mình, rồi nhìn lên khuôn mặt chủ nhân của những ngón tay đó. Nhìn đôi mắt màu Hazel tuyệt đẹp đang nhìn cô chăm chú, thậm chí An An có thể thấy được hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt đó. Đủ thấy khoảng cách hiện tại giữa cả hai đang rất gần, An An thấy đầu mình trống rỗng không nghĩ được gì cả. Ivan chờ mãi không thấy người đối diện trả lời, chỉ thấy cô nghệt mặt ra, cậu dùng tay siết nhẹ đùi của cô để gây chú ý. Khi thấy An An vẫn không có phản ứng thì Ivan mới nghiêm giọng lên tiếng nhắc nhở.
“Ann?!” – Không hiểu sao lúc này An An cảm thấy rất khó chịu, Ann hay Anna đều không phải là tên thật của cô. Cô rất muốn nghe ai đó gọi tên thật của cô, vì vậy An An nhìn thẳng vào mắt Ivan vô thức lẩm bẩm.
“Là An An!” – Nói xong An An mới giật mình, biết mình để lộ bí mật cô vội vàng muốn đứng dậy, nhưng chân trái bị Ivan giữ chặt lấy không nhúc nhích được. Lúc này An An mới để ý thấy váy của mình bị vén cao như thế nào, nhích thêm chút là lộ quần lót hình thủy thủ mặt trăng ra mất. An An vội vàng kéo váy xuống, nhưng... An An trừng mắt nhìn móng heo của ai đó vẫn để trên đùi cô thậm chí lực siết còn ngày một mạnh hơn nữa. An An dùng tay đánh mạnh lên cái móng heo đó, thấy vẫn không chịu buông ra, bực bội cô ngước lên nhìn tên đầu sỏ kia la lớn.
“Mau buông, nếu không tôi kiện cậu tội sàm sỡ, quấy rối đó nha!” – Vẫn chưa buông hả? Chị đây chửi tiếp, An An đang hít hơi vào để chuẩn bị xả đê thì bị một câu 6 từ sau cùng với một nụ cười làm cho nghẹn lại.
“An An, tên rất dễ nghe!” – Bàn tay đang đặt trên đùi của An An như có như không vuốt nhẹ đùi cô vài cái rồi buông ra. Lần này Ivan cười nhìn rất ấm áp, những lần trước cậu ta cười tuy rất đẹp nhưng nếu như không phải là làm cô nổi da gà thì cũng tạo cho cô cảm giác bất an. Tuy nhiên lần này những cảm giác đó đều không có, nụ cười này giống như nụ cười mà Ivan hay cười với ‘tiểu thụ’, ấm áp và… đầy yêu thương?
Ông trời ơi, không lẽ bước đầu kế hoạch của cô thành công rồi, tên mặt đơ đó đã chịu mở lòng với phái nữ. Há há, vậy phải nhanh chóng moi tin tức về mẫu hình lý tưởng của cậu ta mới được sau đó tìm một cô gái phù hợp ghép đôi hai người lại với… nhau nhỉ? – Thịch – Sau tự nhiên tim của cô lại có cảm giác nhoi nhói như vậy?
Sau đó với tâm trạng vui vẻ khác thường của Ivan, cậu ta gọi vài món ăn ngon đem tới thay cho bữa trưa đã bị ‘ô nhiễm’ kia. An An coi như thoát được kiếp nạn phải nấu ăn, nhưng cả ngày hôm đó không hiểu sao cô lại cảm thấy rất buồn phiền không vui vẻ nổi. Có lẽ không vui cũng đúng, ai mà nhận được bài kiểm tra văn chỉ có 55 điểm thôi mà không buồn mới là lạ.
Ngữ văn Nhật thật sự rất khó, ít ra là đối với An An, bài của cô vừa bị đánh dấu sai chính tả vừa bị phê là sử dụng sai nghĩa của hán từ. Tuy cô nói thạo tiếng Nhật nhưng không có nghĩa là cô biết viết hết tất cả, đặc biệt là Hán từ. Còn môn toán cũng không khá hơn bao nhiêu chỉ có 62 điểm, nếu ở Việt Nam thì điểm số như vậy không có gì đáng lo còn mừng thấy mồ, trên trung bình là ok rồi. Nhưng bây giờ cô là học sinh giỏi nhảy lớp đó, điểm như thế này thật sự quá í ẹ, xấu hổ hơn là còn bị cô giáo trước toàn thể lớp mời đích danh lên văn phòng sau giờ học nữa. Huhu, thể nào bị bị méc cha mẹ cho coi, và sao đó sẽ là những tháng ngày học phụ đạo đầy đau khổ. Cha mẹ xinh đẹp nhìn dễ tính, thương con vậy chứ cứ liên quan đến chuyện học thì khủng bố không kém gì mẹ của Nôbita luôn.
Cuối ngày học, sau 20 phút trao đổi, nịnh nọt, thề non hẹn biển với giáo viên và tốn vài chục lít nước miếng, An An lủi thủi ôm hai bài kiểm tra bước ra khỏi văn phòng. Cô đã hứa với giáo viên chủ nhiệm, nếu từ rầy về sau các bài kiểm tra đều đạt trên 75 điểm, thì cô giáo sẽ không nói với cha mẹ về bài kiểm tra điểm kém ngày hôm nay của cô. An An quay trở lại lớp học để lấy cặp, giờ này thì tất cả mọi người đều đã ra về hết nên xung quanh rất im lặng.
An An là một đứa siêu sợ ma, lần trước gặp hồn ma nữ tác giả đã làm An An tổn thọ tinh thần vài năm và càng thêm chắc rằng trên thế giới này có ma quỷ. An An chạy nhanh xuống hàng lang tủ để giày, cô mở tủ lấy giày ra thay, lúc đang khom người xuống đổi giày thì một bàn tay từ phía sau xuất hiện đặt lên vai An An. Hành động nhanh hơn lời nói, An An cầm chiếc giày đang mang dở kia ném thẳng ra đằng sau mình rồi ôm đầu ngồi thụt xuống miệng không ngừng la hét, niệm kinh bằng tiếng Việt.
“Nam mô a di đà, Như Lai Phật Tổ, lạy Thánh Ala, cầu Chúa Jesus, Amen, ai cũng được mau tới cứu con đi. Huhuhuhu…. Cứu mạng à, help me, cha mi ngu, ủa, chu mi nga chứ ~ aaaa ~” – Được rồi! An An cũng công nhận là cô làm hơi quá nhưng ‘Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng’, đây là phản xạ có điều kiện, không thể trách cô được. Biết đâu có hồn ma nào đó quởn quởn lại cho cô xuyên không làm nhiệm vụ nữa thì sao?
“Cô lại nói thứ tiếng kỳ lạ đó nữa. Mau im lặng đi!” – Giọng nói khàn khàn của phái nam vang lên. Giọng nói này hơi bị quen đấy, hình như ngày nào cô cũng được nghe thì phải? Lẽ nào…..