“Aizz, thì cái kiểu nổi loạn tuổi dậy thì đó mà. Chẳng qua là ông anh già của thầy bắt thằng nhóc Ivan đi xem mắt con gái cưng của tập đoàn đối tác, nếu vừa ý sẽ cho đính hôn luôn… a!” – Biết mình vừa lỡ lời thầy y tế liền ngay lập tức ngậm miệng, nhưng những thông tin quan trọng đều đã bị lộ hết rồi. Thầy liếc mắt sang nhìn An An, thấy sắc mặt của cô không được tốt cho lắm nên thầy y tế quyết định chữa cháy bằng cách… nói tiếp.
“Nhưng mà trò đừng lo, thằng Ivan nó không có chấp nhận đâu, bởi vậy mới bị cấm túc đấy!” – Thấy sắc mặt của An An đã khá hơn được một chút, thầy y tế liền thở phào nhẹ nhõm. Thằng cháu đoán như thần, nói là thế nào cô bé cũng mò tới tìm mình hỏi chuyện nên từ bữa nghỉ học đầu tiên đã dặn mình không được hé miệng. Nhưng thật xin lỗi cháu trai, chú đây vốn không giỏi khoản giữ bí mật đâu!
“Cảm ơn thầy đã cho em biết, mấy bữa nay em cố tìm cách liên lạc với Ivan nhưng không được nên cũng hơi lo. Giờ biết cậu ấy không sao em cũng yên tâm rồi. Không làm phiền thầy nữa em xin phép về lớp đây ạ!” – An An cúi đầu chào thầy y tế, vừa chuẩn bị quay lưng đi ra ngoài thì nghe thầy lên tiếng.
“Bạn gái nhỏ của thằng nhóc Ivan khoan đi đã. Haizz, thằng nhóc quỷ quái đó rốt cuộc tu mấy kiếp mới có được cô bạn gái ngoan hiền tốt tính như trò vậy? Thầy cũng muốn có bạn gái như vậy… Á, ha ha ha, không có gì, đừng để tâm những gì thầy vừa nói. Trò yên tâm style của thầy không phải là loli đâu, thầy là thích mấy chị gái chân dài 1m2, cup C trở lên… Cũng phải cỡ đó trở lên mới có thể gợi lên được 'hứng thú' của thầy, à, hình như lạc đề rồi. E hèm, thầy chỉ muốn hỏi là trò có muốn đến thăm Ivan hay không thôi.” – Lúc trước An An nghe mấy đứa bạn nói thầy y tế là một nhân vật rất nguy hiểm, bây giờ cô đã hiểu vì sao thầy ấy là nhân vật nguy hiểm rồi. Nói mà không suy nghĩ gì hết như thầy ấy, thật có thể khiến cho người khác một là tức chết, hai là ngượng chết, ba là nghẹn chết. Sau này cô cần phải tránh thầy ấy càng xa càng tốt mới được miễn cho bản thân mình bị một trong ba điểu trên làm cho tổn thọ.
“Thôi… em thấy không cần đâu thầy, Ivan chắc cũng không muốn gặp em trong lúc đang bị phạt vậy đâu.” – An An phải cố hết sức mới giữ được nét mặt bình tĩnh mà trả lời lại, nếu là đứa trẻ bình thường đã sớm bỏ chạy thục mạng rồi. Trường hợp tệ hơn thì sẽ là ngay lập tức gọi 110*, kêu công an tới hốt ông thầy này đi.
*110: số của police bên Nhật.
“Không sao, không sao, có khi thằng nhóc ấy còn mừng không kịp nữa là. À, hình như chị dâu thầy hôm nay cũng ở nhà đấy, sẵn tiện thành buổi ra mắt người nhà bạn trai luôn. Con dâu tốt xấu gì sớm muộn cũng phải ra mắt cha mẹ chồng mà!”
Ra mắt cái đầu thầy ấy! Người ta chỉ mới có 11 tuổi thôi mà dâu diết cái gì?! – An An thật muốn chửi đổng lên như vậy, có điên mới đi ra mắt cha mẹ tên mặt đơ ấy lúc này. Và dựa trên mức độ hiểu biết của An An đối với Ivan sao vài tháng kè kè nhau thì cô biết chắc rằng tên đó 100% không muốn gặp cô lúc này. An An rất chăm chỉ lắc đầu kiêm khua tay múa chân mãnh liệt bày tỏ mong muốn từ chối của mình nhưng có vẻ như những nỗ lực đó đều không lọt được vô mắt của thầy y tế.
“Dù sao tiết học cuối cũng đã bắt đầu lâu rồi, thôi thì để thầy xin phép cho em về sớm sẵn tiện dẫn em tới gặp thằng Ivan luôn. Nhớ gọi điện báo cho cha mẹ đấy, có cần thầy nói dùm không? Nếu cần thầy giúp gì thì cứ nói, đừng ngại, hahaha!” – Có đó, phiền thầy đi mua tàu hủ về để đập đầu tự vẫn đi. An An ghiến răng cố gắng kiềm chế không bộc phát làm hỏng hình tượng thục nữ của mình.
Thế là chiều ngày hôm đó An An dưới sự ‘bảo kê’ của thầy y tế được vinh dự tan học sớm. Và hiện tại An An đang đứng trước cửa nhà của Ivan với một bó hoa siêu cấp bự, siêu cấp mắc tiền trên tay, vì thầy ấy nói phải có quà ra mắt và đây lại là loại hoa mà mẹ của Ivan thích. Lúc móc thẻ ra tính tiền, An An xém chút nữa bị cái hóa đơn làm cho đứng tim mà chết trẻ, chỉ là một bó hoa thôi mà có giá tới 5 con số.
Vì bó hoa khá lớn nên An An cầm hơi vất vả nhưng khi cô vừa đặt một chân vào cổng nhà Ivan, thì ngay lập tức có một cô hầu mặc kimono chạy tới cầm hoa hộ cô. Khi bó hoa được đem đi An An mới có tầm nhìn rõ về nhà… không phải là khu dinh thự của gia đình Ivan mới đúng. Được xây dựng theo phong cách kiến trúc thuần Nhật Bản, nhà gỗ với mái ngói, vừa nguy nga đồ sộ vừa cổ điển truyền thống. Những người hầu trong nhà đều mặc thuần kimono hết, từ người mở cổng cho tới chị hầu gái đang cầm hoa cho cô. An An vừa đi theo thầy y tế vừa ngó nghiêng khắp nơi, nhà rất rộng và dài, thầy y tế dẫn cô đến phòng khách bảo cô ngồi yên đó chờ cì thầy có việc gấp cần phải giải quyết rồi chạy đi mất.
An An ngồi chờ, chờ, chờ tới tận 10 phút sau, bao nhiêu trà bánh người hầu đem lên khi nãy đều đã yên vị trong bụng An An hết, đó là tật xấu của cô. Mỗi khi căng thẳng hay hồi hộp quá độ thì An An sẽ không kiểm soát được sức ăn của mình, cứ thấy đồ ăn là bỏ miệng hết, không ngừng được.
Cũng may phòng khách thông với vườn tược, chỉ cần mở cửa ra là được ngắm cảnh đẹp rồi nên cũng bớt phần chán nản khi chờ đợi. An An nhìn trái phải trước sau, xác định trong phòng khách chỉ có mình cô thôi thì nhanh chóng móc điện thoại ra chụp ảnh khu vườn lia lịa. Là một đứa hơi bị cuồng Nhật Bản thì An An hoàn toàn không thể ngồi yên trước cảnh đẹp như vậy, nếu hồi nãy ở ngoài cổng và hành lang đi vào đây không có người, thì chắc chắn giờ này thẻ nhớ 16G của điện thoại An An đã bị full rồi.
Khu vườn được xây dựng theo phong cách Zen, như một bức thiên nhiên hòa hợp đầy yên bình và thanh tịnh. Rêu được trồng khắp vườn thay cho cỏ xanh, những chiếc đèn làm bằng đá được đặt rải rắc khắp khu vườn. Lối đi được lát bằng các phiến đá xanh, trải dài từ hành lanh đến tận hồ nước lớn được xây theo kiểu thác nước đổ xuống. Còn có một cây cầu gỗ bắc ngay hồ để đi tới ngôi đình nghỉ mát. Đẹp, quá xá đẹp, An An rất muốn chạy tới xem coi trong hồ nước có phải là nuôi cá Koi hay không, nhỏ đến lớn giờ cô chưa bao giờ thấy cá Koi hàng thật cả, vườn nhà cô cũng không có ao, hồ gì chỉ toàn cây với cây. Nhà giàu thế này chắc toàn nuôi cá Koi loại quý hiếm, mắc tiền không nhỉ?
Chụp một hồi cũng thấy mệt rồi mà thầy y tế vẫn chưa trở lại, trong lòng An An có cảm thấy hơi lo, lo là thầy y tế đãng trí đã quên mất cô mà chạy biến đi đâu rồi. Cũng may mà khi nãy cô lanh trí lưu lại số của ông thầy ba phải đó, phải nhanh chóng gọi xem mới được. Nhưng khi An An vừa mở danh bạ ra để tìm thì ngay lập tức nhận được một tin nhắn từ thầy ấy, nội dung là.
‘Xin lỗi bạn gái nhỏ của nhóc Ivan, công việc kéo dài thêm rồi nên thầy không quay về được, nhưng trò yên tâm thầy đã nói chị dâu tới gặp trò rồi. Vậy nha! (^__< )” – Nếu cái điện thoại trên tay An An không phải là loại mắc tiền thì cô thật sự rất muốn bắt chước phim, một phát ném nó vô tường để mà hả giận. An An thề tối nay về nhà nhất định sẽ làm hình nhân nguyền rủa ông thầy y tế để trút giận.
Cạch! –Tiếng cửa phòng khách mở ra làm cho An An giật mình, đứng ở cửa là một vị phu nhân rất đẹp vẻ ngoài trên dưới 40, mặc bộ kimono màu tím nhạt đầy quý phái và sang trọng. Đây chắc chắn 100% là mẹ của Ivan rồi, vì bà ấy cũng có một đôi mắt màu hazel tuyệt đẹp. An An vội vàng muốn đứng dậy chào thì vị phu nhân đó đưa tay vẫy vẫy ý bảo cô cứ ngồi, An An đành im lặng ngồi yên chờ vị phu nhân đó yên vị và mở miệng nói chuyện trước.
Trước khi vị phu nhân ngồi xuống thì cô người hầu đã dùng tốc độ nhanh đến nỗi người thường không thể thấy được, dọn sạch sẽ cái bàn đầy vỏ bánh kẹo An An ăn khi nãy. Thần sầu hơn nữa chính là hô biến ở đâu ra một bộ trà nước mới toanh còn bốc khói đặt lên bàn, rồi từ từ rót ra ly cho cô và vị phu nhân kia. Xong xuôi thì lùi ra ngoài phòng khép cửa lại, toàn bộ sự việc diễn ra chỉ trong vòng chưa tới 2 phút. Bỏ lại An An một mình với vị phu nhân xinh đẹp, quý phái đầy sang trọng đó mặt đối mặt trong phòng khách rộng lớn này.
A, thầy y tế à, thầy đã thành công leo lên hạng nhất trong bảng xếp hạng những người mà em hận nhất ở thế giới song song này đấy.