Trên sân thượng, gió rất lớn, trời âm u, không có mặt trời.
Vào giờ phút này, Tiếu Lạc bị sáu tên cầm thiết côn trong tay, nam sinh mặt đầy sát khí bao quanh.
"Ta còn muốn nói một câu, nếu là học sinh, vậy thì làm chuyện học sinh nên làm, chớ học theo đám lưu manh, chơi mấy cái trò này, bây giờ là xã hội pháp trị, hành vi của các ngươi là đang khiêu chiến với pháp luật." Tiếu Lạc tận tình khuyên nhủ.
Một trò chơi thôi mà, hắn thật không muốn ra tay giáo huấn những người này.
"Con mẹ nó ngươi đây là muốn ta cười chết sao, đều lúc này rồi, lại còn nói về pháp luật với chúng ta, ngốc, đánh!" Nam sinh mặt trứng cá cười to nói.
Những người khác theo cười, ánh mắt nhìn Tiếu Lạc giống như đang nhìn bệnh nhân thần kinh.
Tiếu Lạc cúi đầu, bất đắc dĩ nói: "Xem ra là không có biện pháp."
Nam sinh mặt trứng cá biến sắc, trầm thấp quát lên: "Đương nhiên hết cách rồi, lên, đem hắn đánh chết cho ta!"
Năm người còn lại khẽ quát một tiếng, cùng nhau tiến lên.
Nhìn bọn họ vọt tới, trên Tiếu Lạc mặt vẻ mặt chậm rãi sắc lạnh, nam sinh xông lên đầu tiên vung lên thiết côn cầm trong tay, Tiếu Lạc nhẹ nhàng bước tránh phía sau một bước, liên tiếp hai cái thiết côn vung về phía Tiếu Lạc, hắn đều thong dong tránh được, tựa như tất cả công kích đều bị hắn nhìn thấu và nhanh nhàng né tránh.
Năm người xông lên có chút kinh ngạc, không nghĩ tới thân thủ Tiếu Lạc lại nhanh nhẹn như thế.
Tiếu Lạc lui ra phía sau vòng vậy của bọn họ, lập tức chủ động xuất kích, ở trong mắt hắn, cử động của những người này đều vô cùng chậm, chậm đến nỗi hắn có thể thấy rõ các sợi gân xanh trên mu bàn tay của bọn họ với các sợi tóc đang tung bay theo gió.
"Vèo vèo ~"
Hai tay như hai con rắn độc đánh tới, tốc độ cực kỳ nhanh chóng, chớp mắt bắt được cổ tay của hai người, sau đó dùng sức kéo một cái, lực bộc phát cực mạnh đem hai người kia quăng ra xa.
Hai người kia cảm giác cánh tay như bị một chiếc xe tải lớn kẹp lại kéo ra, cả người trực tiếp té trên mặt đất, cằm đầu xuống đất, rang rớt ra ngoài, máu tươi từ trong miệng phun ra, kêu lên thảm thiết.
Một tên nam sinh lúc này vừa vặn giơ cao thiết côn, đang chuẩn bị nện xuống đầu Tiếu Lạc, nhưng bỗng dưng phát hiện không làm sao hạ thiết côn xuống được, ngẩng đầu nhìn lên, một bàn tay lớn nắm chặt thiết côn, chính là bàn tay của Tiếu Lạc .
Mặc cho nam sinh này dùng sức thế nào, thiết côn vẫn không nhúc nhích!
"Vãi. . . . . . Buông tay!" Nam sinh này sợ hãi kêu lên.
Tiếu Lạc hừ nhẹ một tiếng, cánh tay hơi dùng lực một chút, thiết côn của đối phương đã bị hắn đoạt dễ như ăn cháo, sau đó một bước tiến lên trước, vai mạnh mẽ đụng vào lồng ngực đối phương.
"Oành ~"
Người kia chỉ cảm thấy như bị một con trâu đụng phải, lục phủ ngũ tạng rung động kịch liệt, thân thể cứng ngắc bị quẳng đi về phía sau, rớt xuống mặt đất cách xa ba, bốn mét, thất thanh hét thảm.
Mắt thấy trong nháy mắt phía bên mình có ba người ngã xuống, mí mắt nam sinh mặt trứng cá nhảy lên kịch liệt, còn có hai người sững sờ đứng tại chỗ, lúc này nói không có hoảng sợ đó là không thể nào, căn bản là không có ngờ tới Tiếu Lạc hung mãnh như thế.
Tiếu Lạc ho một cái, thản nhiên nói: "Giảng đạo lý với các ngươi, các ngươi liền cho ta sợ các người a, cầm mấy cái thiết côn đi ra hù dọa người khác? Muốn chơi ta liền cẩn thận chơi với các người!"
Cười tàn nhẫn, tiếng nói thật đáng sợ.
Nếu vừa nãy Tiếu Lạc như thiên sứ, hắn bây giờ là ác ma khát máu. Ba người nam sinh mặt trứng cá bị dọa lui vài bước về phía sau, tim đập liên hồi, tiếng thở gấp gáp, căng thẳng đổ mồ hôi lạnh đầy trán.
"Trần Kiệt, lên, đánh. . . . . . Đánh hắn!"
Nam sinh mặt trứng cá run lập cập hướng nam sinh tướng mạo khá là anh tuấn đứng kế bên kêu lên.
Trần Kiệt nào dám a, đẩy tên khác bên cạnh tới: "Tạ Bân, ngươi đi!"
Tên gọi là Tạ Bân bị đẩy tới, theo bản năng hắn muốn lui về sau, nhưng lại cảm giác quá khó sử, cuối cùng cắn răng một cái, hét lớn một tiếng, nhắm mắt xông về phía Tiếu Lạc.
Chỉ là thiết côn của hắn chưa kịp chạm vào trên người Tiếu Lạc, thiết côn trong tay Tiếu Lạc đã hung hăng hướng cái cổ của hắn quật một cái.
"Oành ~"
Tên này cảm giác cái cổ như là muốn dọn nhà khỏi người hắn, hắn cong người lui về phía sau vài bước rồi ngã trên mặt đất, thân thể không khống chế được co giật liên tục.
Hung tàn tàn nhẫn!
Tiếu Lạc mặt không hề cảm xúc, ánh mắt lạnh lùng như băng.
"Rầm ~"
Nam sinh mặt trứng cá và Trần Kiệt gian nan nuốt một ngụm nước bọt, cả người toát ra một đám mồ hôi lạnh, ngơ ngác nhìn hắn.
Bọn họ sợ, lần này là thật sợ, đối phương quả thực không phải là nhân loại, sáu người bọn họ chuyên tập luyện thể hình, mà hoàn toàn không phải là đối thủ của người này, đây quá là khó tin.
Tiếu Lạc đột nhiên bước ra một bước hướng về phía bọn họ.
Hai người sợ đến nỗi thiết côn trong tay cũng không cầm được, "Leng keng" một tiếng rơi xuống mặt đất.
"Làm sao, sợ hãi?"
Tiếu Lạc từng bước một đến gần, trên mặt lộ ra nụ cười châm biếm.
"Ngươi. . . . . . Ngươi đừng lại đây, dùng côn đánh người là phạm pháp đó, ngươi không sợ cảnh sát tới bắt ngươi sao?" Nam sinh mặt trứng cá run rẩy nói.
Tiếu Lạc híp híp mắt, cười lạnh nói: "Hiện tại biết nói phạm pháp với ta? Trước đây đã làm gì. Các ngươi giảng đạo lý, ta liền nói đạo lý với các ngươi, các ngươi tàn nhẫn, vậy ta dùng phương pháp tàn nhẫn nói với các ngươi, cái này không có gì là xấu mà."
Nghe nói như thế, hai người chỉ muốn khóc, bọn họ là chuyên ngành thể dục, tự nhận ở trong trường học có thể đi ngang, làm sao cũng không nghĩ tới sẽ đá phải một cái thiết bản, không, cái này không phải cái gì cái thiết bản, đây rõ ràng chính là một người tàn nhẫn!
"Chúng ta xin lỗi, ngươi. . . . . . Ngươi không cần đến đây!" Trần Kiệt sợ hãi kêu lên.
"Xin lỗi?"
Tiếu Lạc lắc lắc đầu, hừ lạnh một tiếng, "Đã chậm!"
Vừa dứt lời, thiết côn trong tay hắn không chút lưu tình hướng về hai người này đánh tới, hai người hét thảm như giết heo.
Ngay lúc này, trong phòng Chu Tiểu Phi cùng Đinh Khải tâm ký đang rất khó chịu, cuối cùng chiến thắng sự sợ hãi trong lòng mà nói.
"Họa là do ta ma có, không thể để Lạc ca gánh chịu được, lão tử đi liều mạng với bọn hắn." Chu Tiểu Phi cắn răng nổi giận gầm lên một tiếng, cầm cái ghế hướng sân thượng mà đi.
"Lạc ca, ngươi cố đợi, ta cũng tới!"
Đinh Khải nhát gan, đứng trước cái gương lớn bạt tai mình mấy cái, tưởng tượng bị người khác tát, mượn cỗ phẫn nộ này để lấy can đảm, cầm lấy cây lau sàn đặt trong nhá vệ sinh, hét lên hướng về sân thượng phóng đi.
Bọn họ vọt tới sân thượng vừa nhìn, liền cùng nhau há hốc mồm.
Tiếu Lạc như một cây thông thẳng tắp đứng ở giữa, mà sáu người mới vừa tìm tới cửa, tất cả đều nằm ở trên đất kêu rên thống khổ, thiết côn rơi tứ tung mỗi nơi một cái.
Đây là chuyện gì?
Không phải là kiệt tác của Lạc ca chứ?
Chu Tiểu Phi cùng Đinh Khải không dám tin những gì con mắt của mình nhìn thấy.
"Các ngươi thế nào lại chạy lên đây?" Tiếu Lạc đem thiết côn vứt trên mặt đất, đi về phía bọn họ.
Chu Tiểu Phi theo bản năng giơ lên cái ghế trong tay: "Chúng ta tới giúp ngươi a!"
Đinh Khải gật đầu như gà mổ thóc phụ họa.
"Không cần nữa rồi, ta nói đạo lý với bọn hắn, bọn họ đã hiểu rồi!"
Tiếu Lạc quay đầu lại quét mắt nhìn sáu người, trên mặt tràn đầy ánh sáng, hiền lành nở nụ cười, nhưng ở trong mắt sáu người, đây không khác gì nu cười của ma quỷ, sau khi đón nhận ánh mắt của Tiếu Lạc bọn họ lập tức cúi thấp đầu hết cỡ, không dám liếc hắn một cái.
Bọn họ vĩnh viễn không quên được cảm giác đáng sợ vừa rồi mà người này tạo ra cho bọn họ!
Chu Tiểu Phi cùng Đinh Khải không thể nào tin tưởng việc Tiếu Lạc giảng giảng đạo lý với bọn này được, giảng đạo lý mà có thể tạo ra một thân toàn vết thượng như vậy sao?
"Một đánh với sáu người, ta ai ya, Lạc ca là Diệp Vấn tái thế sao?" Chu Tiểu Phi tự lẩm bẩm, khiếp sợ phi thường.