"Tiếu Lạc, ngươi có ý gì, ngươi có ý kiến với Nhược Nhiên đúng không?"
"Nếu như ngươi không phục với việc Nhược Nhiên làm lớp trưởng, đều có thể nói với phụ đạo viên, hoặc là tự đề cử mình làm lớp trưởng, chỉ là mọi người có bỏ phiếu cho ngươi không lại là một chuyện khác."
"đúng vậy, đừng tưởng rằng nam sinh các ngươi là quốc bảo, là có thể vô pháp vô thiên, có thể bất kính với Nhược Nhiên."
Bốn, năm nữ sinh đứng lên, bất bình thay cho Hoàng Nhược Nhiên.
Chu Tiểu Phi cùng Đinh Khải cảm giác đầu đều lớn lên, Hoàng Nhược Nhiên có thể làm lớp trưởng, tất nhiên là ở trong lớp có rất nhiều người ủng hộ, những người này đứng lên trách cứ Tiếu Lạc, uỷ viên của lớp chính là nữ sinh quan hệ thân thiết cùng Hoàng Nhược Nhiên, Tiếu Lạc đã chọc vào một phần ba người trong chuyên ngành a, đây không phải là kết quả bọn họ muốn thấy.
Tiếu Lạc ngẩn người, thích thú lộ ra một nụ cười khinh thường, đồng thời cũng tương đối buồn bực, hắn chỉ là khó chịu khi bị một nữ sinh quơ tay múa chân với hắn, ra lệnh mà thôi, làm sao lại nói hắn không phục Hoàng Nhược Nhiên làm lớp trưởng, đúng là đột nhiên bị chụp mũ mà.
Lúc này, Hoàng Nhược Nhiên đứng lên nói: "Bây giờ là thời gian lên lớp, các ngươi làm cái gì vậy, có còn hay không kỷ luật của lớp học, tất cả ngồi xuống, hảo hảo nghe Chung lão sư hướng dẫn, không cần cùng người cá biệt chấp nhặt."
Nàng vẫn có quyền uy của lớp trưởng, lúc này bốn, năm nữ sinh răn dạy Tiếu Lạc trừng mắt nhìn Tiếu Lạc một cái, như là nhắc nhở sau đó mới ngồi xuống.
Không muốn chấp nhặt cùng người cá biệt?
Tiếu Lạc trong lòng rất khó chịu, Hoàng Nhược Nhiên rõ ràng đang trào phúng hắn, ‘người cá biệt’ không phải nói hắn thì là nói ai.
"Ho uhm hu. . . . . ."
Chung Mỹ Lệ giáo viên ho khan vài tiếng, nghiêm mặt nói: "Được rồi, những chuyện không vui vừa rồi liên cho qua đi, không nên tính toán nhiều, hơn nữa Tiếu Lạc cũng đã thừa nhận sai lầm của mình, hắn vừa tới lớp chúng ta, cần một khoảng thời gian để hòa nhịp vào tập thể, mọi người phải rộng lượng hơn, hiện tại tiếp tục lên lớp, Tiếu Lạc, ngươi ngồi xuống đi."
Nàng nói chuyện thay Tiếu Lạc, tất nhiên là do thấy trình độ khẩu âm Anh ngữ của Tiếu Lạc tương đối cao, bằng không, nàng tuyệt đối giúp Hoàng Nhược Nhiên đánh giết nhuệ khí của Tiếu Lạc.
Tiếu Lạc theo lời ngồi xuống, trong lòng kìm nén một bụng tức giận, hắn cũng không có nghĩ đến mình lăn lộn ba bốn năm trong xã hội, lại bị một tiểu nữ tử nhỏ hơn mình bốn, năm tuổi kết tội.
"Lạc ca, ta thật phục Lạc ca, ngươi sao lại gây hấn cùng Nhược Nhiên?"
Chu Tiểu Phi tận tình khuyên nhủ, "Chuyên ngành của chúng ta vốn là âm thịnh dương suy, tuy nói nam chúng ta là nói quốc bảo, kỳ thực là bị các nàng chèn ép đó."
"Đúng rồi, chúng ta chỉ có ba người, không đánh được các nàng đâu." Đinh Khải nói.
Tiếu Lạc cười nói: "Ta cũng chỉ là không vui vì bị một nữ sinh quơ tay múa chân, yên tâm đi, dù trời có sập, ta cũng không tính toán với nàng."
Chu Tiểu Phi cùng Đinh Khải nhìn nhau, không có một chút tin tưởng nào với Tiếu Lạc, phải biết, ngày hôm qua trong game lúc bị Đối phương trào phúng, Tiếu Lạc liền trực tiếp dùng một đao hạ gục đối phương, bọn họ tự biết, Tiếu Lạc là người có ân báo ân, có oán báo oán, ở bề ngoài không có chút biểu hiện nào, nhưng thời điểm lộ ra răng nanh thì đối phương không phản ứng kịp nữa rồi.
Một đợt song gió qua đi, Chung Mỹ Lệ giáo sư liền tiếp tục chương trình học.
Ngày hôm nay nàng nội dung chủ giảng là lịch sử tiền tệ các quốc gia trên thế giới, đương nhiên nàng dùng Anh ngữ để giảng bài, dù sao môn nàng dạy là khẩu âm Anh ngữ, nếu như dùng Hán ngữ giảng bài, sẽ có chút không hợp rồi.
"Bắt đầu từ tổ tiên chúng ta, vẫn noi kim tiền là Vạn Ác Chi Nguyên, vậy rốt cuộc tiền tài có là Vạn Ác Chi Nguyên không, các bạn học, các ngươi đối với lời này có ý kiến gì không?" Chung Mỹ Lệ ném ra một đề tài.
"Tiền tài nhất định là Vạn Ác Chi Nguyên, đủ loại phạm tội đều bởi vì tiền tài mà ra, từ xưa đến nay, chuyện vì tiền tài mà người chết nhiều vô số kể." An Lạc Lạc đứng lên dùng Anh ngữ phát biểu cái nhìn của mình.
Những người khác cũng dồn dập tán thành thuyết pháp này, dù sao Hoa quốc cũng có câu nói như thế này, "Người chết vì tiền, chim chết vì ăn", câu nói này liền có thể nói rõ tiền tài là cội nguồn của tội ác.
"Các bạn học đều có quan điểm này sao, Nhược Nhiên, ngươi thì sao?" Chung Mỹ Lệ nhìn về phía Hoàng Nhược Nhiên.
Hoàng Nhược Nhiên đứng lên, sắp xếp lại ngôn ngữ một chút, dùng một tràng tiếng Anh lưu loát tiến hành trả lời:"trong 《Thánh kinh》, ‘Thất Nhạc viên’ cố sự cùng tiên hiền Mạnh Tử đều nói, người sở dĩ làm ác, cũng không phải do bản tính, mà do tác động ngoại mê hoặc khiến người bị mất lương tri của mình.
Ta cho rằng, tiền tài chính là Vạn Ác Chi Nguyên.
Đầu tiên, tiền tài có thể dung để tiến hành trao đổi tất cả mọi thứ, nó có quyền lực vô hạn, bởi vậy nó có thể làm dậy lên tham vọng của con người.
Thứ hai, không những tiền tài có thể trao đổi tất cả các vật phẩm, hơn nữa nó còn có thể trao đổi được cả những thứ không phải là vật phẩm hữu hình, không chỉ là vật tượng trưng của vật chất, càng là trở thành giá trị để đánh bạc, mua chuộc quyền lực, địa vị cũng có thể dùng tiền để mua, trinh tiết, danh dự cũng có thể bán công khai, nhân tính, tôn nghiêm cũng bị treo giá, thậm chí Thiên Lý, lương tâm cũng bị đồng tiền chi phối.
Thứ ba, mọi người đã quá sùng bái đồng tiền tài, ở trên thực tế, mọi người cho rằng tiền tài tương đương với Thượng Đế, bởi vì tiền tài, mọi người đã lạc lối với những ham muốn hưởng thu vật chất, hay là bởi vì tiền tài, mọi người đánh mất lương tri lúc nào cũng không biết.
Shakespeare đã sớm nói rõ, tiền tài có thể khiến đen biến thành bạch, xấu biến thành xinh đẹp, sai biến thành đúng, thấp hèn biến thành tôn quý. Chính bởi vì tiền tài có như thế lẫn lộn phải trái, điên đảo Càn Khôn, có sức mạnh vô biên, nó mới trở thành tội chi nguyên, vì lẽ đó ta cho rằng, kim tiền là Vạn Ác Chi Nguyên."
Mặc dù đây là chuyên ngành Anh ngữ, nhưng năng lực Anh văn của mọi người vẫn không có đạt đến trình độ nhất định, không hoàn toàn nghe hiểu toàn bộ, có điều Hoàng Nhược Nhiên sau khi nói xong, nói lại một lần bằng Hán ngữ, toàn bộ phòng học đều bị thuyết phục bởi các diễn giải đầy căn cứ, còn lợi dụng danh ngôn danh nhân để trình bày và phân tích.
"Không hổ là lớp trưởng, thật sự nói quá tốt."
"Lớp trưởng nói rất đúng, tiền tài chính là Vạn Ác Chi Nguyên."
"Ừ, nhân chi sơ tính bổn thiện, chỉ có ngoại tại dụ nhân, mới có thể khiến người sa đọa phạm tội, mà tiền tài chính là căn nguyên."
Trong lúc nhất thời, cả lớp người đều ủng hộ Hoàng Nhược Nhiên.
"Cái miệng của Nhược Nhiên thật sự rất tốt!" Sở Nguyệt bĩu cái miệng nhỏ nhắn nói.
"Đúng vậy a, bằng không Sở tiểu thư của chúng ta cũng không cam tâm tình nguyện đem vị trí trưởng lớp tặng cho nàng." Bạch Lăng gật gù, biểu thị tán thành.
Sở Nguyệt liếc nàng một cái: "Cái miệng của người nói nhiều quá rồi đó."
Bạch Lăng lè lưỡi cười đáng yêu, không nói nữa.
Chu Tiểu Phi và Đinh Khải nhìn Tiếu Lạc, bọn họ luôn có cảm giác Tiếu Lạc sẽ đứng lên phản bác Hoàng Nhược Nhiên, bọn họ không tin Tiếu Lạc thật có thể nuốt trôi một bụng đầy tức khí vừa nẫy.
Nhưng bọn họ đều cảm thấy ý kiến của Hoàng Nhược Nhiên không có bất kỳ lỗ thủng nào, không chê vào đâu được, thậm chí còn rất hoàn mỹ, nghe xong Hoàng Nhược Nhiên nói, thậm chí những người đi ngủ cũng nằm mớ thấy tiền coi tiên như bảo bối cũng như bị tẩy não, kiên định tán đồng kim tiền là Vạn Ác Chi Nguyên, nếu như Tiếu Lạc đứng lên phản bác, sợ chỉ có thể gây chuyện cười, căn bản là nói không lại Hoàng Nhược Nhiên, đây cũng không phải là điều bọn họ muốn nhìn thấy.