"Sở tiểu thư, chúng ta làm như thế với Tiếu Lạc thật không hay lắm?" Bạch Lăng nói.
"Ta chính là muốn hắn bị xấu mặt một hồi, có cái gì mà không tốt lắm."
Sở Nguyệt khó chịu nói, tiện tay cầm một ly nước trái cây ở trên bàn uống một ngụm, "Nhìn thấy bộ dạng rắm thúi của hắn là ta liền tức giận rồi, hận không thể đá hắn tới một nơi xa cho khuất mắt."
Ôi. . . . . .
Bạch Lăng thở dài một hơi lắc đầu, xem tình huống này, không có khả năng để Sở Nguyệt ngưng kế hoạch của bọn họ rồi.
Trầm mặc một hồi, đột nhiên ý thức được người bạn thân của mình lần đầu tiên lưu ý tới một nam sinh như vậy, nàng lại không nhịn được trêu ghẹo một tiếng: "Ngươi để bụng với Tiếu Lạc như thế, cẩn thận lại yêu hắn hồi nào không hay đó."
Vừa nghe lời này, Sở Nguyệt suýt chút nữa bị sặc nước, ngón tay chỉ vào Tiếu Lạc, khuôn mặt khó chịu nói: "Bản tiểu thư sẽ thích hắn? Ngoại trừ vóc người soái ca một chút, chơi game cũng không quá tốt, hắn có điểm nào đáng để ta yêu thích?"
"Cái này thì không nhất định nha, trong phim truyền hình thường như thế, ngươi cùng Tiếu Lạc rất giống với kịch bản trong phim truyền hình, lúc mới đầu nam chính và nữ chính luôn là oan gia đối đầu, đấu tới đấu lui, liền phát sinh tình cảm." Bạch Lăng hì hì cười nói.
"Nói hưu nói vượn, coi như nam sinh khắp thiên hạ đều chết sạch, ta cũng sẽ không thích cái tên tinh tướng này đâu." Sở Nguyệt vênh váo tự đắc nói.
Bạch Lăng cố ý kích thích Sở Nguyệt, nghiêng đầu sang chỗ khác: "Chuyện sau này ai cũng nói không nói trước được rồi."
"Thối Bạch Lăng, ngươi cố ý chọc giận ta phải không, muốn nếm thử mùi vị hình phạt gia pháp phải không?" Sở Nguyệt bỗng dưng đưa cánh tay lên làm bộ dạng cào cấu, trên mặt lộ ra một nụ cười giống như tiểu ma nữ.
Bạch Lăng giật mình, hai tay nắm chặt để trước ngực, làm ra một bộ dạng điềm đạm đáng yêu, yểu điệu nói: "Sở tiểu thư đại nhân ở trên, ta không cẩn thận nói sai, xem mức độ thành khẩn của ta, ngươi tạm tha cho tiểu nhân lần này đi." Sau đó nhanh chóng dời đi sự chú ý của Sở Nguyệt, "Mau nhìn, Tiếu Lạc bắt đầu khiêu vũ rồi."
Dời đi sự chú ý rất thành công, Sở Nguyệt lúc này đưa ánh mắt nhìn về phía sàn nhảy.
Vào giờ phút này, Tiếu Lạc đứng im, trong đầu đang suy nghĩ về các động tác vừa nãy của Phương Thục Lan, thân thể từ từ chuyển động, nhưng tứ chi của hắn thì cứng ngắc, vũ đạo của hắn vô cùng khó xem, thậm chí rất buồn cười.
"Đây là vũ đạo gì? Ta xưa nay chưa hề gặp!"
"Cái này gọi là Loạn Vũ, chính là không biết gì nhảy loạn đó mà."
"Đúng đúng đúng, Loạn Vũ, ha ha ha. . . . . ."
Bốn phía vang lên tiếng cười nhạo, ở đây mỗi người giống như là xem Tiếu Lạc đang diễn hề trên sàn nhảy.
Nụ cười trên mặt Phú Gia Vĩ càng sâu, trong hai mắt thỉnh thoảng hiện lên sự miệt thị cùng khinh thường, người như thế quả nhiên không xứng làm bằng hữu với bọn hắn!
Phương Thục Lan cùng Diệp Oánh Oánh nhìn nhau, liếc mắt cười ra tiếng, ở trong mắt các nàng, tên Tiếu Lạc đến từ nông thôn này cũng chỉ có dựa vào việc làm các việc khôi hài chọc cười để lấy lòng các nàng chứ không có một chút giá trị gì cả.
Đúng lúc này, Tiếu Lạc đột nhiên biến đổi động tác, đã biến thành vũ đạo máy móc, Vũ đạo chiêu bài của Michael Jackson, điệu nhẩy không trọng lực, cả người dường như thoát khỏi lực hút của Địa Cầu, cất bước ở trên vũ trụ, nước chảy mây trôi, chấn động toàn trường!
"Ồ, tình huống gì thế này?"
Miệng của mọi người mở lớn hết cỡ, nhìn chằm chằm vào Tiếu Lạc đang nhẩy trên sân khấu, sau một khắc lại lập tức xoay ngược lại, vũ kỹ lợi hại đến không thể tưởng tượng được.
Phú Gia Vĩ, Phương Thục Lan, Diệp Oánh Oánh nụ cười trên mặt trong nháy mắt cứng lại.
Xa xa Sở Nguyệt cùng Bạch Lăng cũng mở to hai mắt, không thể tin được Tiếu Lạc còn có thế làm được như thế này.
Tiếp theo Tiếu Lạc càng thuận buồm xuôi gió, phô diễn ra một lượng lớn các động tác khó, làm cho người xem phải chấn động, giống như không phải là thân thể con người đang biểu diễn trên sân khấu, mà là một linh hồn đang nhẩy múa.
"Mịa nó, không thể tin được?"
Một tên nam sinh đang chuẩn bị ăn món tráng miệng bị điệu nhẩy trên sân khấu làm cho đứng hình, các động tác di chuyển tới lui trái phải thật là nhuần nhuyễn, Tiếu Lạc làm ra một loạt động tác tứ chi trái với khả năng nhân loại có thể làm được, bánh ngọt trong tay hắn rơi xuống đất lúc nào cũng không biết.
Tiếu Lạc thân thể nhanh chóng xoay chuyển, trên không trung làm ra mấy động tác khiến người ta trợn mắt ngoác mồm, sau đó hướng về bàn đồ ăn bay tới.
Ngay ở lúc mọi người cho rằng hắn sắp chạm vào cái bàn, Tiếu Lạc dùng sức ưỡn một cái, làm cho người ta có cảm giác như toàn bộ thân thể dừng lại ở giữa không trung, hai chân điểm một cái lên bàn, nhẩy bật về phía sau 360 độ động tác xoay chuyển, đứng nghiêm.
"Hô. . . . . ."
Thở ra một hơi thật dài, Tiếu Lạc cầm lấy ly rượu đỏ trên bàn, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Tĩnh, toàn bộ hiện trường yên tĩnh một cách đáng sợ!
Tất cả mọi người ngơ ngác nhìn Tiếu Lạc, như là bị hoá đá tại chỗ không nhúc nhích, trong đầu vẫn hiện lên đoạn hình ảnh vũ đạo của Tiếu Lạc.
"Đùng. . . . . . Bành bạch đùng. . . . . ."
Có một nam sinh vì Tiếu Lạc vỗ tay thật to, chỉ một tiếng vỗ tay nhất thời đưa tới cả đám người cộng hưởng, một giây sau liền vang lên tiếng vỗ tay như sấm cùng tiếng ủng hộ, bọn họ dùng hành động thực tế biểu đạt tán thành đối với đoạn vũ đạo của Tiếu Lạc vừa biểu diễn lúc nẫy.
Phương Thục Lan có loại cảm giác rất bội phục, từ phương diện chuyên ngành mà khách quan đánh giá, vũ đạo của Tiếu Lạc tốt phi thường, bất kể là điệu nhẩy không trọng lực hay là các loại động tác xoay tròn nhẩy lên, động tác rất hút hồn người xem, nếu mà so sánh thì điệu nhẩy của nàng không so được với Tiếu Lạc.
"Sở tiểu thư, giống như kế hoạch của ngươi thất bại rồi, Tiếu Lạc không chỉ không xấu mặt, còn được mọi người tán thưởng đây." Bạch Lăng hài lòng nói.
Sở Nguyệt chớp chớp mắt, mới vừa từ bên trong kinh ngạc phục hồi tinh thần lại, không khỏi cắn răng nghiến lợi nói: "Bất ngờ, cái này chỉ là bất ngờ, tên kia làm sao cũng biết khiêu vũ!"
"Ta xem hay là thôi đi, ta đã nói hắn là khắc tinh của ngươi, ngươi đấu không lại hắn." Bạch Lăng nói.
"Không được, ta nhất định phải làm cho hắn xấu mặt, bằng không hắn còn tưởng rằng ta rất dễ bắt nạt." Sở Nguyệt nắm tay, tràn đầy quyết tâm nói.
Bạch Lăng thở dài một tiếng: "Kế hoạch của các ngươi đều thất bại, còn làm sao để hắn xấu mặt a?"
"Cũng không phải chỉ có một kế hoạch, ta vì hắn chuẩn bị ba cái kế hoạch." Sở Nguyệt hừ một tiếng nói.
"Ba cái kế hoạch?"
Bạch Lăng sợ hết hồn, sau đó lắc lắc đầu, bất đắc dĩ nói, "Sở tiểu thư, ngươi sao lại hận Tiếu Lạc nhiều như vậy a!"
Nàng thực sự cảm thấy run sợ thay cho Tiếu Lạc, không phải vì trong lời nói vô ý chống đối Sở tiểu thư mấy lần, cần thiết phải như vậy không?
Tiếu Lạc liếc mắt một cái nhìn Phương Thục Lan, cân nhắc cười nói: "Phương tiểu thư, ta nhảy cũng không tệ lắm phải không?"
"Vẫn được, rất tốt!"
Phương Thục Lan ngoài miệng trả lời như vậy, trong lòng như muốn mắng chửi: khốn kiếp, nói rõ là cố ý trào phúng ta.
Tiếu Lạc khẽ hừ nhẹ một hồi, không nói gì thêm, hắn mơ hồ cảm giác mình giống như bị nhằm vào, bằng không những tiểu tử nhà giàu tự cao tự đại này làm sao lại hảo tâm tới dạy hắn khiêu vũ.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ nghĩ được có Sở Nguyệt.
Quay đầu hướng Sở Nguyệt nhìn qua, lông mày không khỏi nhăn lại, trong lòng than thở: "Cái đại tiểu thư này thật là khó hầu hạ, hai triệu không dễ kiếm a!"
Phú Gia Vĩ lúc này sau đi lên, như hai người an hem tốt ôm lấy vai Tiếu Lạc: "Tiếu Lạc huynh thật biết giả bộ, rõ ràng vũ đạo tốt như vậy, lại nói là không biết nhảy, hại ta còn gọi Phương Thục Lan đến dạy ngươi, bây giờ nhìn lại, là ngươi dạy Phương Thục Lan còn tạm được."
"Làm người vẫn phải biết điều một chút, ta nói rất đúng chứ?" Tiếu Lạc ha ha cười nói.
Câu nói này thâm ý sâu sắc, Phú Gia Vĩ không khỏi ngẩn người, vẻ mặt trở nên rất không tự nhiên, sau đó lần thứ hai đổi một mặt nụ cười thân thiện: "Đúng đúng đúng, Tiếu Lạc huynh nói quá đúng rồi, đúng rồi, ngươi biết bida lỗ không?"