• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương lão gia tức đến mức đòi đánh Dương Uyển Chi một trăm cây. Nghe ông ta hạ lệnh, hắn không có lấy một tia sợ hãi nào, thậm chí còn khoanh tay trước ngực dùng thái độ băng lãnh đáp lại:"Ông đánh tôi một trăm cây nếu tôi tàn tật thì lấy đâu ra vật tế cho ông đây?"

Một câu nói đánh trúng tim đen của Dương lão gia. Ông ta tức muốn chết nhưng vẫn không thể nào xuống ta đánh Dương Uyển Chi được, vì cô vẫn còn giá trị lợi dụng đối với ông.

Sau cùng cô bị phạt không được ra khỏi phòng trong vòng một tuần lễ, vậy cũng tốt hắn không cần ra khỏi phòng.

*

La Mục Khải vừa lên phòng đã thấy Dương Uyển Chi đợi sẵn ở đó, hắn nhướng mày nhìn cô, cũng không vội hỏi.

"Ông Quỷ Vương hôm qua tôi bị doạ đó." Cô ngôi lên giường chu môi nói.

"Doạ?" Hắn hỏi lại.

"Thì ở dưới gầm giường nhà ông, ở đâu ra một cái bàn tay vậy? Hại tôi sợ muốn chết luôn."

Gần sáng cô mới trở về Địa Phủ, vừa mới về đã bị một bàn tay nắm lấy chân, cô cứ tưởng cô đứng tim chết rồi.

La Mục Khải nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô mà bật cười, hắn nói:"Nó là thú cưng của ta."



"Thú cưng gì thấy ghê!"

Cô bễu môi chê trách. Sau đó tự nhiên nhớ tới chính sự, cô chạy lại xem cơ thể của mình, ngạc nhiên hỏi:"Sao ông không bị đánh roi nào hay vậy, tôi cứ tưởng ít nhất cũng phải ăn đòn mười roi chứ."

"Loài người thấp kém kia không có cách đánh bổn vương."

Cô vỗ tay hoan hô, hắn quả nhiên lợi hại.

Sau đó Dương Uyển Chi lại nhớ ra chuyện quan trọng, cô kéo tay hắn lại nói:"Tôi nghe Bất Âm nói có thể dẫn người phàm xuống Địa Ngục có thật không?"

"Cô định dẫn ta xuống dưới?"

Cô gật đầu chắc nịt, cô luôn sợ mình bị lộ. Cái việc làm quỷ vương này cực kì khó khăn luôn đó, cô không thích hợp.

La Mục Khải biết rằng có thể dẫn người phàm xuống Địa Phủ, phải biết cái gì cũng có cái giá của nó. Nếu như hắn dùng cơ thể của Dương Uyển Chi để xuống dưới đó thì dương khí của cô sẽ tiêu hao từ từ, đến một lúc nào đó cũng sẽ cạn.

Cô sẽ chết!

Hắn giải thích cho cô nghe xong, Dương Uyên Chi sợ tới mất mật, cô liền nói không cần hắn đi. Cô có thể lo được, nhìn dáng vẻ tham sống sợ chết của cô, rất buồn cười.

Hắn xoa đầu cô, học theo cách Dung Thành từng làm, hắn nói:"Yên tâm ta sẽ tìm cách đổi lại càng sớm càng tốt."

"Nhưng ông phải hủy khế ước máu, ông hứa rồi đó."

"Biết rồi!"

Hắn lườm cô...

*

Nửa đêm La Mục Khải nằm trên giường nhắm mắt, thật chất hắn chưa hề ngủ. Hắn chỉ bắt chước Dương Uyển Chi để cho người khác không nghi ngờ, đặc biệt là đám ma quỷ không phát hiện ra hắn thoát xác.



Luồng âm khí từ bên ngoài xông vào phòng, tiếng cười văng vẳng bên tai của hắn. La Mục Khải bình tĩnh mở mắt.

Cái kiểu giả thần, giả quỷ này không doạ nổi hắn.

Nữ quỷ Hiểu Huyên bay lượn trên không trung, cô ta cười quỷ dị sau đó bay tới lơ lửng mặt đối mặt với hắn.

"Dương Uyển Chi chúng ta lại gặp nhau rồi." Cô ta nở nụ cười tới tận mang tai rất kinh dị nói.

La Mục Khải hất tay đẩy cô ta ra sau đó ngồi dậy, thái độ lạnh nhạt làm cho Hiểu Huyên cũng khá bất ngờ.

Cô ta tiếp đất, phóng ánh mắt quỷ dị về phía cô.

"Dương Uyển Chi ta tới truyền tin cho cô. Dung Thành nói chỉ cần cô đưa bằng chứng giết người của cha cô cho cảnh sát thì khế ước máu sẽ bị hủy."

"Chuyện đó không cần hắn bận tâm."

La Mục Khải có kế hoạch cho việc tìm hiểu "Khế Ước Máu" hắn luôn không thích nghe người khác sắp xếp.

Nữ Quỷ Hiểu Huyên còn định dùng chút vũ lực với cô, thật không ngờ lúc này Quỷ Vương lại xuất hiện. Cô ta sợ hãi biến mất ngay lập tức.

Dương Uyển Chi hiếu kì nhìn theo, song cô nhớ ra chuyện chính liền nhào tới nói với hắn:"Ông Quỷ Vương có chuyện lớn rồi!"

"Nói đi."

"Bề trên của ông sắp xuống nhận người rồi đó. Hồi nảy Bất Âm nói với tôi, mà tôi không có hiểu..."

Cô gấp gáp lắm có lẽ sự việc này làm cho cô sợ.

Thật ra hắn cũng đang lo lắng về vấn đề này, sắp tới Địa Phủ sẽ mở một cổng quan. Tức là những linh hồn có phước đức sẽ được thăng quan chứ không bị đày vào khổ ải. Sự việc chẳng có gì nếu như hắn không bị hoán đổi linh hồn với Dương Uyển Chi, cô ngốc như vậy nhìn một cái là bị phát hiện ra ngay.

"Sao ông im lặng vậy, nói gì đi chứ?" Cô đang lo muốn chết, mà hắn cứ lầm lầm lì lì.

"Cô tắm cho ta đi, cả người ngứa ngáy cả rồi."

Chuyện này thì có liên quan gì tới việc hệ trọng, nhưng mà cô biết hắn đang lên kế hoạch cho một cái gì đó. Và cô cũng cần được đi tắm, đã mấy ngày hắn đã bạt đãi cơ thể xinh đẹp của cô.

La Mục Khải đứng trong phòng tắm, nhắm mắt dang tay cho cô tắm rửa.

"Ông Quỷ Vương nếu như chúng ta không thể đổi lại được thì tính làm sao đây?" Cô vốn luôn lo lắng chuyện này.

Hắn nghe vậy mới mở mắt, cô thấy hắn mở mắt liền đánh hắn nhắc nhở:"Ông không có được nhìn lén cơ thể tôi."

"Ai mà thèm nhìn những thứ xấu xí đó."

Cô phình má nhìn hắn, La Mục Khải mới hé mắt quan sát nét mặt của cô. Hắn bị cô làm cho chọc cười, cô có những biểu cảm mà cả đời này hắn chưa từng nhìn qua.

"Cùng lắm thì ta cưới cô."

"Hơ, ai mà thèm ông cưới. Ông già khụ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK