La Mục Khải không đợi cô nói, hắn mở lời trước:“Tôi xin lỗi vì bây giờ mới đến tìm em.”
“Anh là ai?” Cô giả vờ không quen hắn.
Trong giấc mơ cô nhớ rất rõ ràng, lúc cô gặp nguy hiểm nhất, cần hắn nhất. Lúc cô thảm thiết gọi tên hắn, hắn không hề xuất hiện như đã hứa. Một người đàn ông như vậy, không đáng tin!
La Mục Khải hướng đôi đồng tử màu đỏ rực nhìn cô, hắn biết cô đã luân hồi chuyển kiếp rồi nên những ký ức cũ đương nhiên là không còn nhớ nữa. Nhưng hắn không quan tâm, cô không nhớ nhưng hắn vẫn nhớ rất rõ ràng.
“Kiếp trước của em và tôi yêu nhau. Vì tôi có việc nên bây giờ mới tới tìm em, em sẽ không giận đó chứ?” Hắn nắm bàn tay nhỏ bé của cô, lòng bàn tay hắn lạnh ngắt.
Dương Uyển Chi nhanh rút tay lại, cô lạnh lùng đáp lời:“Chuyện của anh nói ai mà tin được. Tôi không kết giao với oan hồn, mời biến đi dùm.”
Nói rồi cô thu dọn đồ đạc rồi ra ngoài, bỏ lại mình hắn trong căn phòng có chút ngờ nghệch.
Kiếp sau của cô tính tình lại lạnh nhạt như vậy? Rõ ràng kiếp trước của cô nói rất nhiều, nói đến hắn nhứt đầu.
Dương Uyển Chi trở về nhà trong trạng thái lạnh nhạt, mặc kệ hắn có đi theo sau thì cô vẫn xem như không nhìn thấy mà lạnh nhạt, xa cách. La Mục Khải gọi, cô cũng chẳng thèm ngoái đầu lại nhìn.
“Cô Dương, cô ở đây à, trùng hợp vậy.”
Người đàn ông mặc bộ màu vest màu nâu cafe chạy tới cười nói với cô. La Mục Khải nhíu chân mày rậm, người đàn ông này là Dung Thành. Rõ ràng hắn đã khiến anh hồn phi phách tán rồi mà, cớ sao anh lại còn luân hồi chuyển kiếp được?
“Ừ nhà tôi ở đây… Anh…”
“Tôi là Dung Thành, cô quên rồi hả? Không sao.” Anh cười lịch sự đối đáp.
Trí nhớ của cô luôn không tốt lắm, nói thật lòng là cô quên mất anh tên gì thật.
“Ngại quá, trí nhớ tôi kém lắm!” Cô cười theo phép lịch sự.
Dung Thành ngó dọc ngó nghiên vào khu chung cư, sau đó nhìn cô nhỏ giọng hỏi:“Cô Dương nói ra thì hơi ngại nhưng mà tôi tới đây tìm thầy bói. Cô ở đây lâu năm, có biết bà Huệ bói toán không?”
“Anh tìm bà ấy có chuyện gì? Đi xem bói hả?”
Cô hơi ngạc nhiên đó vì trong anh chẳng giống kẻ mê tín chút nào.
“Con bé em nhà tôi, nó hoá điên dại suốt ngày la hét. Bác sĩ cũng không biết nguyên nhân. Thật ra… Tôi cũng không tin lắm đâu, nhưng mà tôi thấy thật.”
Dung Thành kể cho cô nghe bằng giọng điệu vừa nhỏ vừa đề phòng như sợ người khác nghe thấy. Cô cũng biết là anh có khả năng nhìn thấy người âm, vì ngay từ đầu gặp cô ảnh đã hỏi cô là người hay ma mà.
Bà Huệ thầy bói là mẹ của cô, nhưng bà ấy là thầy bói bịp, cho dù anh có tìm được bà ấy thì cũng không giúp ích được gì. Vã lại còn bị bà dẫn dắt chi tiền, cô luôn ghét cái nghề bói toán này của mẹ mình.
“Bà Huệ ấy dọn đi lâu rồi, hay để tôi giúp anh.”
“Cô… Được sao?” Anh nhìn cô vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ.
Dương Uyển Chi gật gù, nói cô cần lên nhà chuẩn bị một số thứ bảo anh cứ ở dưới này chờ cô một lát.
Cô đi về nhà, vào phòng bếp lấy một nắm muối gạo bỏ vào túi quần. Sau đó cô gọi:“La Mục Khải!”
Đoạn chừng hai phút, người đàn ông cương nghị đã xuất hiện trước mặt cô. Hắn kinh ngạc nhìn cô, cứ nghĩ cô đã suy nghĩ thông rồi nên không còn ghét hắn nữa.
“Em tìm tôi sao? Vừa rồi tôi định trở về Địa Phủ đi được nửa đường thì nghe em gọi.” Hắn giải thích.
“Có chuyện cho anh đây, chỗ nọ có oan hồn doạ ma doạ quỷ, anh đi theo tôi bắt ma đi.”
La Mục Khải:"…" Hắn đâu phải Hắc Bạch Vô Thường đâu, từ bao giờ Quỷ Vương đại nhân phải đi bắt ma vậy.
Nhưng mà người trong lòng bảo đi, hắn cũng đành phải đi. Bắt một oan hồn thôi mà, không quá khó đối với hắn. Miễn là cô đừng lạnh nhạt với hắn là được.
Dương Uyển Chi cùng hắn đi xuống gặp Dung Thành, anh nhìn thấy cô thì cười. Hoàn toàn không nhìn tới La Mục Khải đứng bên cạnh, hay là anh không thấy?
Mà cái người tên Dung Thành này càng nhìn cô thấy anh quen quen, nhưng không nhớ là gặp anh ở đâu rồi.
Trên xe anh cầm lái, cô mới dò hỏi:“Anh thấy được người âm sao?”
“Cũng không hẳn, người nào hợp thì mới thấy còn không thì thôi. Cô cũng vậy hả?”
Cô “à” một tiếng, thì ra là thế, nói vậy anh không hợp với La Mục Khải rồi.
“Tôi cũng giống anh thôi.”
“Hồi trước tôi từng có đi xem bói rồi, thầy bói nói cái này cũng là bình thường thôi nên cô đừng thấy lo lắng. Có rất nhiều người như chúng ta.”
Cô cười cười, trong lòng thầm nghĩ nếu anh thấy được họ từ lúc mới lọt lòng thì anh sẽ không xem chuyện đấy là bình thường đâu.
Xe dừng lại ở một ngôi biệt thư sang trọng, anh nói đây là nhà của một người chú, con gái của ông ấy là người đã gặp chuyện.
Vừa bước vào cửa chính, Dương Uyển Chi đã nghe được tiếng la hét vang vọng phát ra từ trên lầu.
Đó là một giọng nữ, hét rất thảm!