• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Tifffany’s sister = Heo​

Nhưng Văn Trọng không ngờ phản ứng của Khương Tử Nha cực kỳ kỳ quái, trên khuôn mặt màu đồng như con nít của hắn chợt hiện lên: nhục nhã, quẫn bách, lúng túng, bất đắc dĩ, lần lượt chợt sáng lên rồi vụt tắt giống đèn Noel, có vẻ như tin xái cổ những gì mà Bạch Ngọc Khuyết vừa nói.

Thấy Khương Tử Nha vẫn còn liều chết giãy dụa, Bạch Ngọc Khuyết khí định thần nhàn, dùng đòn sát thủ cuối cùng của mình: “Ai, Khương đại thúc, chẳng lẽ... Ngài thật sự muốn cho toàn bộ bách tính của Ân Thương đều biết... Dáng vẻ của cái “vị trí nào đó” của ngài sao?” Dùng phương châm thà giết lầm còn hơn bỏ sót của mình, Bạch Ngọc Khuyết quyết định đánh cuộc ván này, liều mạng tới cùng, một sống hai chết.

Gò má của Khương Tử Nha chuyển biến từ hồng nhạt tới rỉ máu. Hắn lúng túng nhẹ giọng lẩm bẩm nói: “Ngươi... Ngươi thật vô liêm sỉ... Ngươi... Ngươi không thể làm vậy...”

Bạch Ngọc Khuyết bất giác cảm thấy một luồng rét lạnh hàn khí xung quanh, nàng nghi ngờ quay đầu lại nhìn Văn Trọng một chút, thấy hắn chỉ bất động thanh sắc mắt nhìn mình và Khương Tử Nha đấu võ mồm, lúc này mới an tâm quay đầu hướng về Khương Tử Nha “tiếp tục thẳng tay đe dọa”:

”Khương đại thúc, ngài cân nhắc sao rồi? Aiz, cũng khó trách ngài không dễ chịu, dù gì cũng sống hơn một ngàn năm, là người tu đạo, lại gặp vấn đề mất thể diện như vậy, nếu như không cẩn thận lan truyền ra ngoài, không biết sư phụ của ngài -Nguyên Thủy Thiên Tôn đại nhân, và mười một vị sư huynh của ngài biết, sẽ nhìn ngài như thế nào, e hèm... Aiz, người ta thật long vì ngài lo lắng nha.”

Bạch Ngọc Khuyết vô liêm sỉ giũ ra một cọng cỏ cuối cùng này, quyết tâm đè chết con lạc đà cứng đầu họ Khương kia, quả nhiên, họ Khương xanh mặt nói: “Không cho nói! Được, ta... Ta thả ngươi.” được voi đòi tiên, Bạch Ngọc Khuyết nói: “Sau này không được làm khó dễ ta!” Khương Tử Nha gian nan gật gật đầu, âm thanh có chút run rẩy: “được… được...”

Bạch Ngọc Khuyết thỏa mãn gật đầu “trẻ nhỏ dễ dạy”, thấy Khương Tử Nha khuôn mặt màu đồng lẫn xanh đan xen, đạo bào màu xám rộng bao trùm lên cơ thể run run, cho thấy, trong lòng chủ nhân của nó đang chịu đựng dằn vặt khủng khiếp.

Đáy lòng Bạch Ngọc Khuyết bỗng sinh ra ra một loại cảm giác áy náy vì bắt nạt con gái nhà lành, lương tâm hiếm thấy phát thiện, nàng vỗ vỗ bộ ngực nhỏ gầy không tới hai lạng thịt của mình, cười thiệt là hòa ái dễ gần: “Khương đại thúc, bằng nhân cách làm người của ta, ngài yên tâm, chỉ cần ngài ngoan ngoãn, bí mật của ngài, từ đây cũng chỉ có đôi ta biết nha.”

Nói xong liền hèn mọn quay về Khương Tử Nha chớp chớp mắt, một bộ “Trời mới biết ngươi biết ta biết” dáng vẻ.

Khương Tử Nha lập tức lảo đảo, nửa ngày mới đứng vững, sắc mặt ban đầu bị hoảng hốt thành xanh trắng, thoáng chốc lại đỏ phảng phất như bôi thuốc màu.

Bạch Ngọc Khuyết thấy sự tình giải quyết trong hòa bình, vui mừng lôi kéo tay áo của Văn Trọng nói: “Ai nha, thời gian không còn sớm, chúng ta mau trở lại đi ăn cơm đi.”

Nói xong lại lễ phép quay đầu về Khương Tử Nha chào hỏi: “Khương đại thúc, hẹn gặp lại nha.” Nói xong không them để ý Khương Tử Nha, lôi kéo Văn Trọng đi ra Cần Chính điện.

Đi rồi một đoạn, không chú ý tới Văn Trọng đang trầm mặc, Bạch Ngọc Khuyết một lòng chìm đắm trong chiến thắng tuyệt đối của mình với đệ nhất đại boss của Phong Thần Bảng, đắc ý nói: “Ha ha, Văn Trọng, sư thúc của ngài thật đần, ta nói gì hắn đều tin, aiz da, thật là đáng yêu nha!”

Vừa nói xong, chỉ cảm thấy bàn tay đang nắm cái tay áo của Văn Trọng chợt bị kéo, suýt chút nữa, Bạch Ngọc Khuyết bị kéo cho té, nàng không hiểu ngẩng đầu lên, thấy gương mặt tuấn tú của Văn Trọng lạnh lung nhìn mình nói: “Ngọc tỳ bà, ngươi đến cùng còn dây thần kinh xấu hổ hay không! Trước mặt mọi người, dám nói ra những lời không biết xấu hổ như vậy!”

Bạch Ngọc Khuyết trừng mắt nhìn, trong lòng thấy thật oan ức, nỗ lực giải thích: “Làm gì có trước mặt công chúng ở đây, không phải chỉ có một mình ngài là khán giả sao...”

Văn Trọng giận dữ, từng câu chữ từng chữ lạnh lùng nói: “Đây, không, phải, là, trọng, điểm!!”

Bạch Ngọc Khuyết tiếp tục oan ức: “Ta biết ta biết, nhưng cảnh tượng vừa rồi, ngài cũng thấy mà, sư thúc của ngài chính là tảng đá bên trong hầm phân, vừa thối vừa cứng, khó chơi, nếu ta không lừa hắn như vậy, hắn làm sao thể buông tha ta nha! Ta cũng bị bức ép bất đắc dĩ!”

Văn Trọng ngoắc ngoắc khóe miệng một chút, gương mặt tuấn tú mang theo một tia hàn ý cười rất nhanh xẹt qua, hắn híp híp đôi mắt lạnh lẽo, chậm rãi nói: “Ngọc tỳ bà, ta thật sự thật tò mò, ngươi trước đây, rốt cuộc đã làm gì với Khương sư thúc?”

Bạch Ngọc Khuyết nhăn khuôn mặt nhỏ, dùng ngón tay sờ cằm, trầm tư, vô ý thức tiếp lời: “ừ... Ta cũng thật tò mò nha...”

Văn Trọng giận dữ, không thèm để ý cái tên tiểu yêu quái đang giả ngây giả dại này nữa, lạnh lùng nói: “Qua hôm nay, đại vương sẽ không phiền nhiễu ngươi nữa, sau này, ngươi liền yên phận ngốc ở trong cung, nếu như còn dám trợ Trụ vi ngược, gây ra sai lầm, đợi ta trở về từ Nam Cương, nhất định sẽ không tha cho ngươi.” Nói xong xoay người bước nhanh rời đi, xem phương hướng, có vẻ như đi ngự thư phòng.

Bạch Ngọc Khuyết bị cảnh cáo, trong lòng khó chịu, nhìn về hướng cái bóng lưng đã đi xa kia, nhăn gò má, lè lưỡi làm một cái mặt quỷ “Hung tợn“.

Không ngờ, cái bóng lưng kia giống như có con mắt ở đằng sau, Văn Trọng đột nhiên xoay người lại, làm Bạch Ngọc Khuyết sợ hết hồn, cái mặt quỷ thu thế không kịp, tiếp tục duy trì chen mi trừng mắt, đầu lưỡi đang trong tình trạng quái dị sững sờ tại chỗ.

Nửa ngày mới phản ứng lại, lập tức như cái học sinh tiểu học dối trá bị tóm, ngoan ngoãn nghiêm mặt, tiện thể lấy lòng vẫy vẫy tay: “Ha ha, đi thong thả nha... Hôm nào trở lại nha...” Lời thoại này, nụ cười này, nếu có thêm một cái khăn đỏ nữa thì y chang tú bà bỉ ổi trong phim cổ trang luôn.

Văn Trọng đoán được Ngọc tỳ bà bị mình giáo huấn một trận, sẽ không phục, quả nhiên, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy cảnh tượng trong dự liệu, hắn vừa buồn cười vừa tức giận, lạnh lùng trừng cái con tiểu yêu đang phục thấp làm thiếp, rồi ngoan ngoãn cười kia, lúc này mới phất áo rời đi.

Bạch Ngọc Khuyết trải qua sóng gió mấy ngày nay, vất vả giải quyết vấn đề, nghĩ rằng Tô Đát Kỷ chắc đã trở về, nếu không thấy mình, chắc sẽ lo lắng.

Cho nên, nàng vừa rầm rì bài hát mới mà mình đang nghiền mấy ngày nay:“Em ngước nhìn lên—— mặt trăng bên trên —— ước mơ bay lên, ở tự do lênh đênh ~ bay lượn lênh tênh... à á a a a a ~~~” vừa tung tăng đi về hướng cung điện của Tô Đát Kỷ.

Bạch Ngọc Khuyết mới vừa vào cửa điện của Tô Đát Kỷ, còn không thấy rõ cái gì, bất thình lình bị một cánh tay ngọc nhỏ dài tóm chặt lỗ tai bên phải, sau đó là âm thanh điệu đà của Tô Đát Kỷ Kiều Đà Đà: “Nha đầu chết tiệt kia! Muội lại gây chuyện nữa rồi!”

Bạch Ngọc Khuyết “ui da,“ nỗ lực kêu to tránh thoát đi ác trảo của Tô Đát Kỷ, không hiểu hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ đã về rồi, xảy ra chuyện gì?”

Tô Đát Kỷ oán hận nói: “Nha đầu ngốc! Muội còn hỏi tỷ! Hiện tại chắc toàn bộ Triêu Ca thành đều biết, Ngọc tiểu thư bị ma quỷ ám ảnh, muốn theo đuổi một nam nhân đã quy y Đạo môn, là một lão già bạch phát đồng nhan!”

***bạch phát đồng nhan- vẻ mặt: trắng + trẻ con

Bạch Ngọc Khuyết thầm nói, hóa ra là chuyện này... Aiz, chuyện này ngược lại không dám thẳng thắn cùng Tô Đát Kỷ.

Nàng đang suy nghĩ nên làm sao đưa ra một cái giải thích hoàn mỹ cho Tô Đát Kỷ, bên này Tô Đát Kỷ thấy nàng nửa ngày không nói lời nào, lại oán hận nói:

”Lúc này, tỷ cuối cùng cũng biết lần trước xảy ra chuyện gì,muội thật là đứa khùng, muội muốn tuýp đàn ông gì, tỷ tỷ ta cho muội tìm không được sao? Sao lại một mực liền coi trọng cái lão gia hoả Khương Tử Nha kia? Còn liên lụy đến mạng nhỏ của Hỉ Mị! Đáng giận nhất là hôm nay, muội ở trên cung điện dám dỡ trò sàm sỡ lão già kia trước mặt bá quan văn võ. Muội nói cho tỷ biết, muội ăn cái gì mà đầu toàn đậu hũ không thế? Chúng ta là yêu quái tầm thường, thấy Khương Tử Nha, trốn còn không kịp, còn muội thì ngược lại, ba ba dán đi lên, bộ thấy cái mạng nhỏ của mình quá dài à! Thực sự tức chết tỷ rồi!”

Tô Đát Kỷ chửi thẳng tay Khương Tử Nha là “Lão gia hoả”, kỳ thực bộ dáng Khương Tử Nha khoảng chừng ba mươi tuổi, nhưng vì xem nhau như tử địch, Tô Đát Kỷ mắng hắn không chút khách khí.

Đầu Bạch Ngọc Khuyết đau không ngớt, làm ra bộ dạng bất đắc dĩ, đôi mắt thâm tình nhìn phía trước, y chang nữ chính trong phim Quỳnh Dao khi bị chất vấn: “Tỷ tỷ, muội đâu còn cách nào khác, yêu chính là yêu, dù trong thiên hạ này, mỹ nam nhiều hơn nữa, nhưng, ở trong mắt của muội, Tử Nha là độc nhất vô nhị không thể thay thế được nha!”

Tô Đát Kỷ kinh hãi, kinh hãi lien tục nói: “Tiểu... Tiểu Ngọc, muội không phải thật sự yêu... tên lão nam nhân kia chứ?”

Bạch Ngọc Khuyết đáy lòng âm thầm bái phục vì khả năng “diễn hơi sâu” của mình, lại tiếp tục thống khổ lắc lắc đầu: “Tỷ tỷ, tỷ yên tâm, dù trước đây muội có yêu hắn cỡ nào, hiện tại đã không còn, hắn hại muội trọng thương, bị biến trở về nguyên hình, thậm chí đánh mất ký ức, mất đi tu vi ngàn năm phép thuật, còn giết chết nhị tỷ, thâm cừu đại hận như vậy, muội đều nhớ kỹ đây, tình cảm trước đây, hiện tại một phần cũng không có.”

Tô Đát Kỷ thở phào nhẹ nhõm, thấy ánh mắt Bạch Ngọc Khuyết đau đớn, hiển nhiên còn chưa thể hoàn toàn thả xuống chút tình cảm này, thì không khỏi nhẹ dạ, vuốt ve Bạch Ngọc Khuyết tóc, hòa nhã nói:

”Tiểu Ngọc, muội có thể nghĩ như vậy, khôn g gì tốt hơn. Trước không nói đến bọn Xiển giáo, từ trước đến giờ xem thường yêu tinh chúng ta, lại thêm thân phận của Khương Tử Nha, cùng chúng ta không cùng một thế giới, muội đừng đau lòng, tỷ tỷ sau này sẽ vì muội tìm tới một người so với cái lão già kia tốt hơn ngàn lần vạn lần, được không?”

Bạch Ngọc Khuyết dùng tay xoa xoa con mắt, để che giấu ý cười đáy mắt: Khà khà, cửa ải này củaTô Đát Kỷ, cuối cùng cũng coi như thông qua, từ nay về sau, nàng sẽ không đối với thân phận của mình có mảy may hoài nghi.

Đột nhiên tiểu Ngọc nghĩ đến đối thoại của Khương Tử Nha và Dương Tiễn, mà hôm qua ở tỏa yêu trong túi, nàng nghe trộm được, Bạch Ngọc Khuyết chân chó tường thuật từ đầu tới cuối cho Tô Đát Kỷ, cuối cùng, lại nói:“Tỷ tỷ, tỷ xem Khương hậu, vô duyên vô cớ vì sao lại mời Khương Tử Nha vào cung, chẳng lẽ nàng biết thân phận của chúng ta, muốn mượn đao giết người?”

Tô Đát Kỷ trầm tư, chậm rãi nói: “Chúng ta luôn luôn ẩn giấu rất tốt, sao bà ta có khả năng biết? Chắc là... Không thể nào?” Bạch Ngọc Khuyết cũng đang rơi vào suy nghĩ, chợt nghe Tô Đát Kỷ “A” kêu nhỏ một tiếng, Bạch Ngọc Khuyết vội hỏi: “Tỷ tỷ nhớ tới gì sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK