Văn Trọng không thèm đếm xỉa đến Hắc Kỳ Lân đang làm nũng giả ngây thơ mà quay đầu lại, liếc nhìn Xích Miểu đang bị đánh về nguyên hình, nằm ở trên mặt đất. Văn Trọng không nhanh không chậm đi tới, một thân huyền bào cùng với vạt áo bay phất phới trong gió, mỗi một bước chân đều ngưng tụ sát khí như rung chuyển càng khôn, làm cho mọi vật xung quanh như muốn ngừng thở.
Ánh mắt Xích Miểu tan rã nhìn chăm chú bóng người cao to càng ngày càng gần kia, vẻ tuyệt vọng trong mắt càng ngày càng sâu: Sầu Phong tiên tử đi rồi, hôm nay, chỉ sợ không ai có bản lĩnh cứu mình nữa.
Thân ảnh cao lớn kia rút cuộc dừng lại, huyền bào chậm rãi thôi lung lay, trước ánh mắt sợ hãi của Xích Miểu, Văn Trọng chậm rãi duỗi ra tay phải thon dài, một luồng kim quang bỗng lóe lên sau đó nhanh chóng đánh mạnh vào Xích Miểu.
Sau một trận đau đớn tê tâm liệt phế, Xích Miểu hoảng hốt, tựa hồ thấy một hạt châu to bằng nắm tay xuất hiện, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, rồi bỗng nhiên bay đến trong bàn tay của Văn Trọng, sau đó, thân thể của hắn một luồng ánh sáng mạnh mẽ bao phủ, lúc này, Xích Miểu cảm giác được lục phủ ngũ tạng của mình đang nhanh chóng nứt ra...
Ngay tại thời khắc cuối cùng trước khi vĩnh viễn mất đi ý thức, miệng hắn vô lực lẩm bẩm:.. Yêu đan...của ta.
Một luồng khói đen nhanh chóng tan biến giữa không khí mùa thu man mát của Nam Cương, sinh mệnh của Lang Vương kiêu hùng một thời, đã hoàn toàn chấm dứt tại đây! Ngoại trừ chục con sói yêu vẫn còn kéo dài hơi tàn xung quanh, thì lũ yêu quái của Hiên Viên Mộ không ai không vừa hận vừa sợ Xích Miểu, lúc này, khi tận mắt thấy Xích Miểu bị hồn phi phách tán, bọn họ đều không khỏi hơi thở phào nhẹ nhõm, sau lại, đối với vận mệnh sau này của yêu tộc mà cảm thấy mịt mờ...
Tuy rằng trên danh nghĩa, Nữ Oa nương nương là người thống lĩnh yêu tộc, nhưng lão nhân gia nàng từ lâu đã ẩn cư ở đại hoang sơn, bế quan mấy ngàn năm, chưa bao giờ tự mình chấp chưởng sự vụ. Mà “Tam phong”, những thủ hạ của Nữ oa: sầu Phong tiên tử thì thô bạo bá đạo, phạt Phong tiên tử thì bất hảo tùy tính, trùng Phong tiên tử thì ngàn năm qua như Thần Long kiến vĩ bất kiến thủ. Nếu như yêu tộc muốn phục hưng, lại chịu sự dẫn dắt của “Tam phong “ e rằng thật vô vọng.
Mà yêu tộc nhìn chung, tiền nhiệm Yêu Vương đã qua đời, tân soán vị Lang Vương thì không chỉ bị Văn Trọng lấy đi yêu đan, thậm chí còn bị đánh hồn phi phách tán, từ đây vĩnh viễn biến mất giữa thiên địa. Hiện nay, còn có ai có thể đảm đương sứ mệnh chấn hưng yêu tộc đây?
Hắc Kỳ Lân cũng mặc kệ những ý nghĩ hỗn loạn trong lòng của lũ yêu, nó vui vẻ chạy đến bên cạnh Văn Trọng, hai mắt tỏa ánh sáng cuối đầu xuống, nước dãi chảy ròng ròng, nhìn chòng chọc viên cực phẩm yêu đan chứa đựng nguyên khí phồn thịnh đang bị Văn Trọng nắm trong tay kia. Nó trầm thấp kêu một tiếng, mắt lồi tròn vo vo tha thiết mong chờ nhìn Văn Trọng, nội dung thì không cần nói cũng biết.
Bạch Ngọc Khuyết khinh bỉ liếc cái tên thần thú tham ăn kia. Văn Trọng làm như không thấy những hành động bán manh làm nũng lấy lòng của Hắc Kỳ Lân, chỉ cực kỳ bình tĩnh, đem viên cực phẩm yêu đan thu vào trong tay áo, Hắc Kỳ Lân thấy nguyện vọng thất bại, thì ô ô rên rỉ một tiếng rồi phờ phạc xoay đầu lại, thì vừa vặn gặp phải khuôn mặt bỉ ổi đang cười trên sự đau khổ của người khác ----Bạch Ngọc Khuyết. Nhất thời, nó giận sôi gan sôi ruột, đầu rồng ngẩn lên, ngoác cái miệng khổng lồ ra, hướng về Bạch Ngọc Khuyết mà đánh cái một cái hắt xì thật “khủng”!
Chỉ một thoáng, một trận mưa bão tanh tưởi bay tới mặt của Bạch Ngọc Khuyết, làm nàng bị hun đến ninh mi nghẹt thở, làm nàng phải “Bạch bạch bạch” chạy ra xa ba bốn bước mới thoáng đứng lại. Từ trong cảnh hoa mắt váng đầu mà tỉnh lại, Bạch Ngọc Khuyết phẫn nộ hướng về Hắc Kỳ Lân cho nó một cái lườm nguýt, sau đó tỏ rõ vẻ lên án nhìn Văn Trọng, hệt như khổ chủ khi bị chó cắn rồi tới bắt đền ăn vạ”Vật cưỡi của đồng chí làm người ta bị thương roài, ngài thấy chúng ta phải giải quyết sao đêy“.
Văn Trọng vuốt trán, bất đắc dĩ trừng Hắc Kỳ Lân, Hắc Kỳ Lân vừa thấy chủ nhân muốn đứng về phía của tiểu yêu quái, nhất thời bốn chân run rẩy, thân thể to lớn nhón lên như múa bale rồi co rúm lại, sau đó là nhíu cái mặt bự lại, đôi mắt to lồi, tròn vo vo bỗng nhiên có một trận ba quang Liễm Diễm, giống như “Nước mắt” đảo quanh...
Nó “Nỗ lực” trợn to cặp lồi căng tròn ướt át, xẹp cái miệng rộng như nàng dâu nhỏ nhìn Văn Trọng, vẻ mặt oan ức mà lại vô tội: “Oan quá đi mất!!!!!! Chủ nhân ~ “người ta” có làm gì sai sao? Lẽ nào “người ta” thân là thần thú, sẽ không được quyền nhảy mũi hay sao? Hu Hu hu... oan quá.. oan quá”
Bạch Ngọc Khuyết yên lặng phân tích lời nói của Hắc Kỳ Lân từ cái ánh mắt oan ức kia, nhất thời cảm thấy một trận vô lực: Kỳ Lân Xấu Xí, ngươi... Ngươi còn có thể bỉ ổi mặt dày hơn nữa không..
Thái dương của Văn Trọng rút gân, nhìn kỹ Bạch Ngọc Khuyết cùng Hắc Kỳ Lân một người một thú đấu trí, đột nhiên bất thình lình nhíu nhíu mi, không dấu vết vuốt vết thương ở trước ngực của mình, trong nháy mắt, sắc mặt trắng đi, vết thương cũ đã tái phát từ lâu, hắn ẩn nhẫn đến thời khắc này, thì đã không thể lại kéo dài thêm được nữa, nhất định phải mau chóng trở về chữa trị.
Văn Trọng chậm rãi cất bước, nhàn nhạt nhìn bầy yêu xung quanh, thanh âm không lớn, nhưng mỗi một chữ đều rõ ràng mạnh mẽ: “Xích Miểu gây hại khắp nơi, giết chết mấy trăm tướng sĩ Ân Thương, hôm nay đã bị ta trừ bỏ, nể tình các ngươi lần này theo hắn tới đây là thân bất do kỷ, ta tạm thời tha cho các ngươi, nếu như sau này có ai, còn dám làm ác làm hại thế gian, ta nhất định sẽ không dung thứ!”
Mọi người trong yêu tộc vừa nghe, thì không khỏi vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, tâm trạng của tất cả đều buông lỏng, tuy không hiểu vị sát thần Văn Trọng trong truyền thuyết này, sao ngày hôm nay lại đột nhiên rũ lòng từ bi tha cho bọn mình một lần, nhưng nghe ra ý tứ của vị này, tính mạng của bọn ta cũng coi như được bảo toàn, trong khoảnh khắc, tất cả lũ yêu đều tỏ vẻ vui mừng như trở về từ cõi chết, bọn họ đều khom người đồng ý, khúm núm đáp ứng Văn Trọng, sau này sẽ trở thành yêu quái gương mẫu---.
Hướng về đám yêu quái gật gật đầu, Văn Trọng không lại kéo dài thời gian nữa, xoay người định rời đi, đột nhiên, phía sau, âm thanh của một người đàn ông trung niên run rẩy sốt ruột nói: “Thái... Thái sư đại nhân, kính xin... xin ngài dừng chân lại...”
Văn Trọng bất động thanh sắc, đè xuống nóng cháy càng ngày càng kịch liệt ở trong ngực, hắn dừng lại, xoay người, nhàn nhạt nhìn vị trung niên Thụ Yêu, chừng bốn mươi tuổi, tướng mạo chính trực kia. Thụ Yêu đối với Văn Trọng vừa kinh vừa sợ, nhưng vẫn lấy hết dũng khí lắp bắp nói:
”Thái sư đại nhân, tiểu... Tiểu yêu tên là Hòe Đồ, một tháng trước, gia phụ bị Xích Miểu dùng sức mạnh của Phạm Thiên, đem hồn phách của gia phụ để trấn áp lối vào của Hiên Viên Mộ: muốn vào bên trong cổ thụ, muốn phải dùng vạn năm tu vi của gia phụ để gia cố lối vào. Nay lối vào bị phong ấn. Nếu không có Phạm Thiên, không chỉ gia phụ sẽ vĩnh viễn bị giam cầm ở đó, ngay cả toàn bộ tộc nhân của chúng ta, cũng không thể đi vào Hiên Viên Mộ, vì thế... Vì thế, tiểu yêu cả gan xin thái sư đại nhân... Xin ngài trả lại Phạm Thiên, hết thảy yêu quái của Hiên Viên Mộ chúng ta, đều sẽ vĩnh viễn ghi khắc đại ân đại đức của ngài!”
Trung niên Thụ Yêu kia nói xong,thì ngã quỵ ở trên mặt đất, kiên định hướng về Văn Trọng dập đầu ba lần, có lẽ Hòe Đồ có sức ảnh hưởng không thấp ở yêu tộc, một quỳ này của hắn, đã kéo theo lũ yêu còn lại quỳ xuống theo, từng người từng người đều dùng ánh mắt cầu khẩn nhìn Văn Trọng.
Có một Hoa Yêu trẻ tuổi gan lớn, ngưỡng mộ Văn Trọng, khẩn cầu giải thích: “Thái sư đại nhân, xin ngài cứu cổ thụ gia gia đi, một tháng trước, Xích Miểu giết hết thảy những trưởng lão dám phản đối hắn, cổ thụ gia gia là vị trưởng lão cuối cùng của Hiên Viên Mộ chúng ta rồi, nếu như lão nhân gia cũng xảy ra chuyện, thì giờ sẽ không còn người có thể ổn định yêu tộc. Xin ngài đáp ứng thỉnh cầu của chúng ta đi.”
Lúc này Bạch Ngọc Khuyết mới nhớ tới, có vẻ như mình từng gặp một lão quái ở lối vào Hiên Viên Mộ.” Lão Thụ gia gia”, thì ra hắn bị Xích Miểu trấn áp ở nơi đó, a, lão gia gia kia từ bi lương thiện như thế, tuyệt đối không phải cái người xấu a. Nghĩ tới đây, Bạch Ngọc Khuyết cũng quay qua Văn Trọng, hi vọng nhìn hắn.
Gương mặt tuấn tú của Văn Trọng càng lúc càng tái đi, hắn bình tĩnh nhìn lũ yêu quỳ trên mặt đất vì lão Thụ Yêu mà cầu xin kia, nhanh chóng suy nghĩ, rồi hơi nghiêng đầu, ánh mắt chuẩn xác khóa chặt con thần thú--- Hắc Kỳ Lân, đang giả vờ làm người qua đường Giáp kia, vẻ mặt của nó như “Hum nay trời đẹp quá, em có bik cái đếch gì đâu, các bác không cần nhớ nhung em làm gì”, Văn Trọng ngắn gọn trầm giọng nói: “Trả cho họ.”
Hắc Kỳ Lân vừa vặn “tình cờ” quay đầu đi, giả vờ “bơ” đi ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị của Văn Trọng, nó bình tĩnh nhìn kỹ núi rừng bao la cách đó không xa, ánh mắt “Sâu thẳm mà mờ ảo”, một bộ thế ngoại cao nhân đang rơi vào trầm tư, cảm giác cao thâm tạm thời vứt bỏ Hồng Trần thế tục.
Bạch Ngọc Khuyết tổng kết thái độ của nó là: A a, các ngươi nói chuyện của các ngươi, “người ta” đang ngắm phong cảnh đêy, cái gì cũng không nghe... Nói chung, phải trả lại Phạm Thiên? Hắc Kỳ Lân rất không vui!
Văn Trọng vỗ về ngực trầm thấp khụ một tiếng, tăng thêm âm lượng: “Hắc Kỳ Lân, trả cho họ.” Bạch Ngọc Khuyết lo lắng nhìn Văn Trọng, đáy lòng âm thầm chửi bới cái tên tham tài lại giảo hoạt Hắc Kỳ Lân này thực sự không hiểu chuyện.
Nhận ra được lời nói của chủ nhân kèm theo tức giận, lúc này, Hắc Kỳ Lân mới bất đắc dĩ xoay người, chậm rì rì đi tới trước mặt vị trung niên Thụ Yêu kia, cái đuôi vung mạnh một cái, chí bảo yêu tộc ---Phạm Thiên, liền “phằng” một tiếng, quăng vào gáy của Hòe Đồ, nơi đó bỗng nổi lên một cái bánh bao nho nhỏ...
Bạch Ngọc Khuyết không nói gì, trừng cái con tham tài giảo hoạt, còn cực kỳ mưu mô Hắc Kỳ Lân, thật là “no comment” với nó…
Trung niên Thụ Yêu kia lại không giẫn hờn chút nào, hắn đem Phạm Thiên cẩn thận vạn phần trân trọng cất lại, không thèm quan tâm cái bánh bao trên đầu của mình, chỉ cảm động rơi nước mắt hướng về Văn Trọng cùng Hắc Kỳ Lân liên tục bái tạ: “Cảm ơn thái sư đại nhân, cảm tạ Kỳ Lân thánh thú, đại ân đại đức của hai vị, Hòe Đồ một đời không quên.”
Những yêu quái còn lại đều tỏ ra sắc mặt vui mừng, cũng bắt chước theo trung niên Thụ Yêu hướng về Văn Trọng cùng Hắc Kỳ Lân bái tạ. Văn Trọng vẩy tay, nhàn nhạt nói: “Đều đứng lên đi, các ngươi mau trở về yêu giới đi thôi.” Lũ yêu mừng rỡ đứng dậy, từng người từng người mặt đầy cảm kích nhìn Văn Trọng.
Văn Trọng không tiếp tục nhìn lũ yêu, nhanh chóng xoay người, vén lên vạt áo, ngồi lên Hắc Kỳ Lân, ánh mắt nhàn nhạt hướng về phía Bạch Ngọc Khuyết.
Bạch Ngọc Khuyết ngẩn ngơ, còn không phục hồi tinh thần lại, liền nghe được âm thanh do do dự dự của Bạch mẫu nhỏ giọng kêu lên: “Tiểu Ngọc —— “
Cùng lúc đó, vạt áo của nàng bị kéo nhẹ một thoáng, Bạch Ngọc Khuyết cúi đầu xuống, thấy đôi mắt to không muốn xa rời của Bạch Tiểu Giác, nàng thoáng do dự, rồi nhanh chóng quyết định, nói với Văn Trọng:
”Chàng đi trước đi, ta sẽ trở lại nhanh thôi.” Văn Trọng bình tĩnh nhìn Bạch Ngọc Khuyết một chút, dừng lại một chút, rồi không nói một lời cưỡi Hắc Kỳ Lân rời đi.