Vừa mới tiến vào thành Triều Ca, Bạch Ngọc Khuyết đang cưỡi ngựa bên cạnh Văn Trọng cũng cảm nhận được bách tính Triều Ca đối với Văn Trọng sùng bái kính nể.
Chỉ thấy hai bên đường phố, chen chúc hàng ngàn, hàng vạn bách tính Triều Ca, đều nghe tin mà tới đón tiếp đại quân thắng lợi trở về.
Cảm nhận được ánh mắt kính nể từ bốn phương tám hướng, Bạch Ngọc Khuyết yên lặng ghìm ngựa lùi về sau mấy thước*, chỉ sợ nếu như cản trở sẽ bị những ánh mắt của dân chúng sẽ bắn thủng mình.
* 1 thước = 1m
trên đường phố rộng lớn, hơn hàng vạn bách tính đều yên lặng đứng, không phát sinh một thanh âmhuyên náo nào, bọn họ chỉ dùng ánh mắt sùng bái nóng bỏng dõi theo phía người dẫn đầu đại quân, nam tử lạnh lùng cưỡi trên một con vật to lớn kỳ quái—— là thần thủ hộ của toàn bộ Ân Thương bọn họ!
Con đường rộng lớn như vậy, lại chỉ nghe thấy mấy chục ngàn đại quân đạp tiếng vó ngựa lẹt xẹt, cùng với những tiếng bước chân chỉnh tề, đáy lòng Bạch Ngọc Khuyết bỗng dưng cảm thấy kỳ dị trang nghiêm...
Nàng quay đầu yên lặng nhìn về phía Văn Trọng, hôm nay Văn Trọng, vẫn là người mang khôi giáp bạc kia ở trên chiến trường, làm che đi hết thân hình cao gầy, toàn thân từ trên xuống dưới chỉ lộ ra khuôn mặt anh tuấn mà lãnh khốc.
hắn cưỡi trên lưng Hắc Kỳ Lân, mắt nhìn thẳng mang theo đại quân đi về phía trước. Thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn dân chúng chung quanh một chút, sau đó, nhàn nhạt gật đầu.
Mỗi khi tới lúc này, Bạch Ngọc Khuyết rõ ràng cảm nhận được, trong mắt của mấy ngàn bách tính, đột nhiên tăng vọt tâm tình kích động vui sướng —— chỉ vì, trong lòng bọn họ cao cao tại thượng thái sư đại nhân như tiên nhân vậy, ánh mắt vừa nhìn qua như chỉ cách chỗ mình chỉ có mười mấy thước a~!
Bạch Ngọc Khuyết dần dần cảm thấy tràn đầy tự hào, nàng chăm chú nhìn Văn Trọng ở phía trước, hận không thể mở miệng hét lớn một tiếng, hướng về mấy vạn bách tính thành Triều Ca tuyên bố —— nam nhân như thần mà các ngươi đang sùng bái, hắn là người của ta! Ha ha ha!
Cùng lúc đó, quan sát người dân, chứng kiến cảnh tráng lệ như chư hầu dâng cống phẩm, Bạch Tiểu Hoàn và ẩn Khôi cũng đều đem ánh mắt si mê chăm chú dõi theo bóng lưng cao gầy đằng trước.
Đại quân vừa tiến gần trước cửa cung, bởi vì có thị vệ ngăn cản, các vị bách tính đã không thể theo vào, Bạch Ngọc Khuyết trong lúc vô tình quay đầu nhìn lại, chỉ thấy xa xa, không biết từ lúc nào, mấy vạn bách tính quỳ lạy trên đất hướng về Văn Trọng, ánh mắt nóng bỏng nhìn theo bóng dáng đại quân đangdần đi xa...
Trong lòng Bạch Ngọc Khuyết nặng trĩu, yên lặng xoay đầu lại. Đúng vào lúc này, chợt thấy một ông lão mặc quan phục khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi, vẻ mặt phấn khởi lảo đảo chạy ra từ trong hoàng cung, tóc bạc rối tung, khuôn mặt tiều tụy, trên cổ còn quấn một vòng vải trắng, mặt trên còn mơ hồ lộ ra vài vết máu.
Bạch Ngọc Khuyết híp mắt quan sát nửa ngày, mới chợt nhận ra, cái lão đầu cả người chật vật vô cùng này, không phải là thừa tướng Tỷ Can sao!
Văn Trọng bỗng dưng hé mắt, chậm rãi giơ tay phải lên, mấy vạn quân đội phía sau đều dừng bước.
Văn Trọng không để ý tới dáng vẻ kích động sắp sửa ngất của Tỷ Can lúc này, quay đầu về phó tướng Lý Thượng cúi đầu bàn giao vài câu. Lý Thượng hiểu ý, xoay người hạ lệnh, nhanh chóng mang theo đại quân phía sau dựng trại xung quanh hoàng cung.
Trước cửa cung, lúc này ngoại trừ A Vũ, A Thành và mấy chục vị tướng sĩ tâm phúc của Văn Trọng, chỉ còn dư lại tỷ đệ ba người Bạch Ngọc Khuyết cùng với ẩn Khôi và thủ hạ của nàng.
Mắt thấy mọi người đều đã rời khỏi, Tỷ Can không kiềm chế sự kích động nữa, lảo đảo nhào tới, hai tay ôm chặt lấy đầu Hắc Kỳ Lân, ngước nhìn Văn Trọng, mặt đầy nước mắt nghẹn ngào nói:
"Thái sư đại nhân... Ngài... Ngài cuối cùng cũng trở về, đại vương hắn gần nhất thực sự quá không ra gì... Lão thần dập đầu muốn nứt ra, nhưng đại vương không chỉ không có nghe, còn muốn đuổi lão thần nữa! Ô ô ô... Thái sư đại nhân, lão thần mỗi ngày đều ngóng trông ngài trở về! Ông trời có mắt, ngài rốt cục trở về rồi! Đại vương rất nghe lời ngài, ngài nhanh đi khuyên nhủ đại vương đi!!"
Tỷ Can kích động nói, miệng đầy nước bọt bay tán loạn lên trán Hắc Kỳ Lân, nó không kiên nhẫn quơ quơ đầu, hận không thể một cước đá bay xú lão đầu* to gan dám đem nước mắt nước mũi nước bọt bắn lên cái trán "Xinh đẹp" của nó!
*Xú lão đầu: lão già chết tiệt, lão già xấu xí
Nhưng chủ nhân đã lệnh, mình không được ở trước mặt phàm nhân làm càn, bằng không thì sẽ phạt diện bích hối lỗi nửa tháng, Hắc Kỳ Lân chỉ có thể giật giật khóe miệng, liên tục tránh trái tránh phải, nỗ lực tránh thoát xú lão đầu liên tục khóc sướt mướt này.
Nhận ra được cử động của Hắc Kỳ Lân, lại thấy Tỷ Can còn đang khóc, nước mắt nước mũi giàn giụa, Văn Trọng chợt hiểu, hắn giật giật khóe miệng, vươn mình nhảy xuống lưng Hắc Kỳ Lân, thân thể như ngọc đứng ở nơi đó, nhìn Tỷ Can nhàn nhạt phân phó:
"Thừa tướng, những hành động gần đây của đại vương, ta đã biết, việc này ta tự có chủ trương. Bây giờ ngươi nên thu thập bộ dạng của mình, mau chóng sắp xếp di tộc ẩn Khôi cô nương đến sứ quán nghỉ ngơi."
Tỷ Can nghẹn ngào lau mắt, cuối cùng cũng thả đầu Hắc Kỳ Lân ra, Hắc Kỳ Lân nhất thời như được đại xá, nhanh chóng dời qua phía bên cạnh, cách Tỷ Can rất xa.
Tỷ Can nhìn Văn Trọng bình tĩnh như thế, chợt như tìm được tâm phúc, kích động râu cũng vểnh lên, hắn dùng tay áo lau nước mắt nước mũi, liên tục nói: "Được được được! Có thái sư đại nhân ngài ở đây, đại vương có thể nhất định có thể thay đổi. Lão thần bây giờ liền đi sắp xếp khách quý nghỉ ngơi."
Thấy Tỷ Can nhanh chóng sửa sang quan phục, lúc nãy còn đang nước mắt đầy mặt, trong nháy mắt khôi phục khí thế uy nghiêm và bình tĩnh, đáy lòng Bạch Ngọc Khuyết thầm khen: Quả nhiên không hổ là thừa tướng của một quốc gia, nhìn công phu trở mặt này, quả thực còn đặc sắc hơn so với 72 dạng biến hóa của Dương Tiễn! Ha ha!
Trong lòng Bạch Ngọc Khuyết bỗng dưng nhảy dựng, một gương mặt anh tuấn đột nhiên hiện lên ở trong đầu của nàng! Đáng chết! Dương Tiễn! Tại sao lại quên cái tai hoạ này rồi! Lúc trước khi mình rời đi Triều Ca, Tô Đát Kỷ liền tha thiết căn dặn mình không nên tùy tiện trở về, để tránh làm cho Khương Tử Nha cùng Dương Tiễn hoài nghi, dẫn đến nhiệm vụ thất bại...
Bạch Ngọc Khuyết liên tục vỗ đầu của chính mình, vô lực dựa trên bả vai của Bạch Tiểu Giác, liên tục thở dài, Bạch Tiểu Giác hiếu kỳ nói: "Tỷ tỷ, ngươi lại có chuyện gì?"
Cái gì?"Lại"?! Bạch Ngọc Khuyết chỉ thầm than một lúc, không ngờ lại nghe chữ "Lại" của Bạch Tiểu Giác, tâm can thương tổn chợt run rẩy, cái gì gọi là lại có chuyện gì! Lẽ nào ngay cả trong lòng Bạch Tiểu Giác ngoan ngoãn này, mình cũng chỉ là phường rảnh rỗi, chuyên đi sinh chuyện sao!
Bạch Ngọc Khuyết gõ nhẹ đầu Bạch Tiểu Giác một cái, quay đầu nhìn Bạch Tiểu Giác đang nước mắt lưng tròng, không hiểu nhìn mình, cắn răng mỉm cười chậm rãi gằn từng chữ: "Tiểu Giác, đệ hãy thành thật nói, đệ cảm thấy tỷ tỷ thông minh không?"
Thân thể Bạch Tiểu Giác nhỏ bé trong nháy mắt cứng đờ tại chỗ, đôi mắt to tròn, đen nhánh trong suốt lấp loé không yên, nếu quan sát kỹ vẻ mặt đó, tựa hồ có do dự, có khó khăn, còn có lo lắng...
Bỗng dưng tâm Bạch Ngọc Khuyết chìm xuống, nàng vô lực khoát tay áo một cái: "Được rồi Tiểu Giác, đệ không cần trả lời, tỷ biết rồi." nói xong nhảy xuống ngựa.
Phía sau truyền đến âm thanh do dự dường như không đành lòng của Bạch Tiểu Giác, nhỏ giọng an ủi: "Tỷ tỷ... Ân, thực ra... Tiểu Giác cảm thấy... Ân, người thông minh hơn so với tiểu Ngư tỷ tỷ..."
Bạch Ngọc Khuyết vô lực nhắm mắt lại, rõ ràng cảm nhận được thương tổn của cái gì gọi là "Đồng Ngôn Vô Kị". Nhưng trong nháy mắt, lơ đãng thấy ánh mắt khinh thường chưa kịp thu lại của Bạch Tiểu Hoàn, Bạch Ngọc Khuyết đột nhiên nhớ tới chuyện lúc trước, đáy lòng không khỏi âm thầm lăn qua lộn lại đánh Bạch Tiểu Hoàn vô số lần.
Bên này, Văn Trọng đi tới trước mặt ẩn Khôi, nói: "ẩn cô nương, hôm nay sắc trời đã tối, ngươi trước theo thừa tướng đến sứ quán nghỉ ngơi một đêm, ngày mai đại vương sẽ triệu kiến các ngươi."
ẩn Khôi cẩn thận thu lại ánh mắt lưu luyến không rời, cùng Văn Trọng cáo biệt xong, vô tình hay cố ý liếc nhìn Bạch Tiểu Hoàn, rồi dẫn thủ hạ theo Tỷ Can rời đi.
Bạch Ngọc Khuyết rốt cục phục hồi tinh thần lại, nhanh chóng chạy đến trước mặt Văn Trọng, cẩn thận liếc nhìn bốn phía, chỉ sợ cái tên khó chơi Dương Tiễn không biết từ nơi nào sẽ đột nhiên xuất hiện.
Nàng nhỏ giọng nói: "Văn Trọng, có chuyện cần chàng hỗ trợ một chút a, là thế này... Dương Tiễn còn chưa rời khỏi Triều Ca, thiếp không muốn liên lụy tỷ tỷ, không muốn hồi cung, tạm thời thiếp mang theo hai người bọn họ đi thái sư phủ của chàng ở một thời gian, được không?"
Văn Trọng gật đầu đáp lại: "Cũng được, vậy nàng hãy cẩn thận."
Bạch Ngọc Khuyết khoát tay: "Chàng yên tâm đi, thiếp thông minh như vậy, đương nhiên sẽ bảo vệ tốt chính mình!"
Đáy mắt Văn Trọng lóe qua một tia buồn cười, hắn nhìn Bạch Tiểu Hoàn phương hướng, ánh mắt lóe lóe, làm như muốn nói gì đó với Bạch Ngọc Khuyết, nhưng thoáng dừng một chút, cuối cùng vẫn khôngmở miệng.
Bạch Ngọc Khuyết cũng không chú ý tới vẻ mặt do dự hiếm thấy của Văn Trọng, chỉ là âm thầm suy tư, mình đem Bạch Tiểu Hoàn lúc nào cũng mơ ước Văn Trọng vào trong thái sư phủ, có tính là dẫn sói vào nhà không...?
Nhưng mà... không cần sợ, binh tới tướng chặn, Triều Ca này có thể coi là địa bàn của mình, ha ha, nơi này mình có người giúp, cho dù Bạch Tiểu Hoàn có gây ra cái gì đi nữa, cũng không sợ không thu thập được nàng...