Bạch Tiểu Giác nức nở nói: “Ô ô... tên xấu xa Xích Miểu kia muốn lấy yêu đan của nhị tỷ, cha và mẹ không chịu, hắn liền muốn giết cha mẹ... Ô ô... Ngọc tỷ tỷ, ngươi nhanh đi cứu cha mẹ nha!”
Bạch Ngọc Khuyết buồn bực không ngớt, Lão Thụ Tinh không phải nói rằng, Xích Miểu bắt toàn bộ yêu quái của Hiên Viên Mộ đi ra, vì muốn cướp đoạt một bảo vật gì đó sao, tại sao lại muốn lấy đi yêu đan của Nhị muội? Trước sự tinh tế truy hỏi của nàng, Bạch Tiểu Giác đứt quãng nói ra sự tình mà bản thân hắn biết, dù hắn nói cũng không rõ ràng mười phân, thế nhưng kết hợp suy đoán, Bạch Ngọc Khuyết đại khái đoán được chuyện gì xảy ra.
Ba ngày trước, Xích Miểu kia dẫn gần hết người trong yêu tộc, ngày đêm không nghỉ chạy tới nơi này, cùng một đại quân, trang phục kỳ quái hợp lại cùng nhau, Bạch Tiểu Giác có một lần, trong lúc vô tình nghe trộm được mấy yêu quái của lang tộc nói chuyện, nói rằng muốn trộm lấy một móm đồ gọi là “Kim Long Tiên”, Xích Miểu trước sau phái mấy yêu quái đi vào lấy trộm, trí dũng tiện ác yêu quái các loại đều thử hết, nhưng không có một ai thành công.
Hắn còn đang nôn nóng không ngớt, thì nữ thủ lĩnh của đám dị tộc, hình như tên là “Ẩn khôi”, ra một chủ ý cho hắn: Ở trong đám yêu quái mà bọn chúng bắt được ở Hiên Viên Mộ, chọn một con đi ra, lấy đi yêu đan, để cho yêu khí hoàn toàn biến mất, sau đó đưa con yêu quái này trà trộn vào địch doanh, giảm đi cảnh giác của bọn chúng, rồi nhân cơ hội trộm lấy Kim Long tiên.
Xích Miểu nghe âm mưu này, động lòng vô cùng, hắn vào trong đám yêu quái sàng lọc, trải qua tính toán cùng ẩn khôi và tâm phúc, cuối cùng tuyển chọn Nhị muội của Bạch Ngọc Khuyết, Bạch Tiểu Hoàn, để chấp hành nhiệm vụ này, Bạch gia phụ mẫu đương nhiên không muốn, một khi yêu đan bị lấy ra, không chỉ có cực lớn tổn thương đối với thân thể của nhi nữ, hơn nữa, nếu con gái bọn họ bị mất đi toàn bộ pháp lực, còn bị phái đến địch quân hung hãn như hổ lang để trộm bảo vật, chuyện này quả không khác gì đi chết!
Bởi vậy, bọn họ dùng mọi cách khẩn cầu, thậm chí đồng ý lấy bản thân thay thế con gái, nhưng Xích Miểu ghét nhất là có người vi phạm mệnh lệnh của mình! Thấy lại có người phản kháng, hắn lên cơn giận dữ, lập tức hạ lệnh đem Bạch gia phu thê hai người trói lên, nếu đêm nay Bạch Tiểu Hoàn lại không đồng ý, liền giết chết cha mẹ nàng, Bạch Tiểu Giác người nhỏ thể lực yếu, mắt thấy sinh mệnh của cha mẹ như ngàn cân treo sợi tóc, mà nhị tỷ chỉ biết một mực khóc sướt mướt, trong lòng hắn khổ sở, thừa dịp đêm tối, một người trốn tới chỗ này gào khóc, không nghĩ vừa vặn gặp phải đại tỷ Bạch Ngọc Khuyết của mình.
Bạch Ngọc Khuyết phương châm sống là luôn luôn hiểu được xu lợi tránh hại, tình huống trước mắt này, nàng mười phần rõ ràng, dù mình trở lại đó, cũng rất khó cứu ra cha mẹ, ngược lại, sơ sẩy một cái, không chừng còn mất luôn mạng nhỏ, nếu là trước đây, nàng sẽ không cần suy nghĩ, chắc chắn sẽ chọn con đường có lợi nhất cho mình.
Nhưng hiện tại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn của Bạch Tiểu Giác, cặp mắt đen sưng đỏ lên vì khóc, trông mong nhìn nàng như nhìn super man bay tới cứu vớt hắn, trong khoảnh khắc, nàng liền dao động.
Coi như nàng đi trả nợ bọn họ vì mượn dùng bộ thân thể này đi! Bạch Ngọc Khuyết cắn răng, suy nghĩ một lúc, dắt tay nhỏ của Bạch Tiểu Giác nói:“Tiểu giác, cha mẹ ở nơi nào? Đệ mau mang tỷ đi tìm bọn họ được không?”
Bạch Tiểu Giác dường như không nghi ngờ việc Ngọc tỷ tỷ có thể cứu được cha mẹ, vui mừng nói: “Được! Ngọc tỷ tỷ, chúng ta nhanh đi cứu cha mẹ đi!”
Bạch Ngọc Khuyết ngầm cười khổ, đi theo Bạch Tiểu Giác về phía tây chừng nửa tiếng, rồi tiến vào một cái sơn cốc nhỏ có địa thế trống trải, nhìn xung quanh, là lều vải được sắp xếp lít nha lít nhít đếm không hết, ánh nến ở bên trong lều lấm ta lấm tấm, chiếu rọi toàn bộ thung lũng.
Phía trước của thung lũng có một cái khe, dùng để thiết lập một trạm gác, bên trái là hai cái mang quần da thú, đứng thẳng, tay cầm huyền Thiết, vừa nhìn liền biết là thuộc nhóm dị tộc. Bên phải thì có hai người đàn ông đứng, một tên thì ở trên trán có cái sừng, tên còn lại thì có đuôi sói màu xám, hiển nhiên là thuộc nhóm yêu tộc.
Trốn ở mặt sau một cái gò đất cách bọn gác cổng khoảng mười trượng, Bạch Tiểu Giác có chút sợ, bàn tay nhỏ đầy mồ hôi nắm chặt tay của Bạch Ngọc Khuyết, nhỏ giọng nói: “Ngọc tỷ tỷ, lúc nãy đệ thừa dịp bọn họ không ở đó, lén lút chạy ra ngoài, hiện tại chúng ta làm sao bây giờ?”
Đáy lòng Bạch Ngọc Khuyết cũng bồn chồn, nhưng bị một cái bé trai ỷ lại như vậy, dũng khí trước nay chưa từng có của nàng lại được bộc phát, nàng sờ sờ củ tỏi trên đầu Bạch Tiểu Giác để động viên hắn, lại hít vào một hơi thật sâu, nàng kéo Bạch Tiểu Giác ra khỏi cái gò đất, từng bước từng bước bước hướng về phía trạm gác.
Bốn tên lính đang buồn chán đứng ở đó, đột nhiên thấy phía trước có hai bóng người đi đến, trong phút chốc đều lập tức tỉnh táo hẳn, khi bọn chúng nhìn rõ hai cái thân ảnh kia là ai, thì hai cái thủ vệ của yêu tộc nở nụ cười trước tiên, tên yêu quái một sừng nói:
”Ồ, đây không phải là thằng nhãi con của Bạch gia, ha ha, tối rồi, một mình lén đi ra ngoài làm cái gì đây, nha —— ông biết rồi, định bởi vì cha mẹ của mày không có bản lĩnh nên sắp bị Lang Vương giết, vì thế thằng nhãi con vô dụng như mày lén đi ra ngoài khóc một mình, ông nói có đúng không? Ha ha ha...”
Khuôn mặt trắng mịn nhỏ nhắn của Bạch Tiểu Giác phút chốc đỏ bừng lên, chỉ vì, tên một sừng kia nói đúng, mình thật sự vô dụng nên chỉ có thể trốn đi ra ngoài gào khóc! Trong nháy mắt, đôi mắt to đen bóng của hắn lại phủ kín một tầng sương mù mông lung hơi nước.
Nhìn thấy cảnh đệ đệ bị người chế nhạo đến đau lòng, Bạch Ngọc Khuyết tức giận sải bước tiến lên, ngăn trở ánh mắt không có lòng tốt của con yêu quái một sừng kia, giả vờ cao ngạo nhướng mày nói: “Này! Hai tên kia, bổn cô nương ta đã trở về, còn không mau tránh ra!”
Hai cái con yêu quái kia, vừa nãy cũng không có thấy rõ Bạch Ngọc Khuyết, hiện tại cẩn thận nhìn, nhất thời giật nảy cả mình, con sói yêu lắp bắp nói: “Ngươi... Ngươi sao lại trở về... Ngươi không phải đi chấp... Chấp hành nhiệm vụ rồi sao?”
Bởi vì thái độ khác thường của bọn hắn, Bạch Ngọc Khuyết trong lòng nhất thời cười lớn: Ha ha, thì ra kim bài của Nữ Oa nương nương lại xài tốt như vậy nha, ừ, dù sao cũng là đồ chùa, hok dùng mới là đồ ngu.
Bạch Ngọc Khuyết cố ý tằng hắng một cái, nghiêm túc nói: “Bổn cô nương lần này trở về, bị... Ý chỉ, muốn truyền đạt cho Lang Vương một cái tin tức trọng yếu, các ngươi còn không mau dẫn ta đi gặp hắn! Nếu như làm lỡ thời cơ, mạng nhỏ của các ngươi có thể bồi thường nổi sao!”
Nàng cũng cố ý nói hàm hồ, hai cái yêu quái nghe xong, không dám chầm chờ, sói yêu lập tức đem tỷ đệ Bạch Ngọc Khuyết đi vào lều lớn của Lang Vương.
Dọc theo đường đi, khắp nơi đều có binh lính ăn mặc trang phục dị tộc hiếu kỳ nhìn Bạch Ngọc Khuyết, Bạch Ngọc Khuyết âm thầm kinh ngạc: Nghe Tô Đát Kỷ nói, yêu tộc từ trước đến giờ an phận sống ở Hiên Viên mộ, trăm ngàn năm qua vẫn tị thế không ra, lần này, Xích Miểu vì sao muốn cùng dị tộc cấu kết với nhau? Yêu tộc muốn cướp đoạt cái Kim Long tiên gì đó, tại sao còn cần dị tộc kết minh chống đỡ?
Nàng còn đang suy nghĩ, thì tên sói yêu kia đã tới lều chủ, hắn đi vào trước bẩm báo, liền nhanh chóng đi ra, vẻ mặt quái dị đối với Bạch Ngọc Khuyết nói: “Lang Vương cho các ngươi vào.”
Bạch Ngọc Khuyết lấy lại bình tĩnh, dùng thanh khiết thuật đem toàn thân tẩy trắng như dùng xà bông Ô Mô, sau đó sửa lại một chút mái tóc dài, mới dắt tay Bạch Tiểu Giác, xốc lên lều vải đi vào.
Nhìn vào bên trong lều vải, ít nhất cũng rộng khoảng 50-60 mét vuông, ở giữa có một cái ghế gỗ được chạm trỗ tinh xảo, mà ngồi ở bên trên là một nam tử khoảng hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt tàn nhẫn, khí chất tối tăm.
Phía bên dưới của hắn là hơn mười tên lang tộc đứng hai bên, ở giữa còn xen kẽ một cặp vợ chồng trung niên đang bị trói, bên cạnh còn có một nữ tử trẻ tuổi đang vùi đầu khóc nức nở, Bạch Ngọc Khuyết lập tức hiểu rõ tình huống hiện tại, cảm thấy mình như là nhân vật VIP, lúc nào tiến đến thì sân khấu cũng sẵn sàng, chỉ còn chờ đạo diễn hô “ start” thôi, làm cho độ YY của nàng sôi sùng sục, nổi lên cảm giác tự hào biến thái ( Heo: em pó tay chị). Xem ra, mình đến cũng thật đúng lúc đây.
Đôi vợ chồng trung niên đang bị trói kia vừa nghe được sói yêu bẩm báo, nguyên bản còn không tin, liền nhìn chòng chọc vào cửa của lều vải: đột nhiên, màn vải bị xốc lên, đi vào là một nử tử trẻ tuổi thân mang bạch Y, tay còn nắm một bé trai đáng yêu khoảng sáu, bảy tuổi…. cái diện mạo kia, chính là con gái lớn của bọn họ đã biệt tích gần một năm nay!
Vị trung niên phụ nhân lập tức kích động hét lớn: “Tiểu Ngọc, cái con bé ngốc này! Ai bảo con trở về!” Nhất thời, Bạch Ngọc Khuyết đen mặt lại: Đại thẩm, ta biết ngài lo lắng cho con gái —— nhưng... con bé ngốc? Biệt danh tại sao lại bám dai như đỉa thế này? Ở Triều Ca, mỗi ngày nàng đều bị Tô Đát Kỷ gõ trán than vãn hơn mười lần, về nhà còn bị vị đại thẩm này “tiếp nối truyền thống tốt đẹp của cha ông” mà… gọi tiếp, aiz, thói đời nha, thật là “ba chìm bảy nổi chín lênh đênh”.
May mà Bạch lão cha suy nghĩ chu toàn, xác định con gái lớn đột nhiên trở về hẳn là có chuyện quan trọng, hắn liền nhẹ nhàng đẩy thê tử một cái, ra hiệu nàng đừng nói nữa, Bạch Tiểu Hoàn lúc này không gào khóc nữa, ánh mắt vui sướng nhìn Bạch Ngọc Khuyết như “tuyệt xử phùng sinh.”
*tuyệt xử phùng sinh: tìm đường sống trong chỗ chết
Còn Xích Miểu sau khi nhìn chòng chọc vào Bạch Ngọc Khuyết hơn nửa ngày, đột nhiên chậm rãi nở nụ cười, Bạch Ngọc Khuyết nhất thời bị nụ cười âm u khó lường kia kinh sợ tới mức, một cánh tay của nàng đã nổi da gà! Xích Miểu híp mắt, ý vị thâm trường nói: “Tiểu Ngọc, ngươi không đi chấp nhiệm vụ mà nương nương giao cho, đột nhiên chạy về đây làm gì?”
Bạch Ngọc Khuyết nghiêm túc nói: “Lang Vương, lần này ta phụng ý chỉ của nương nương, tạm thời trở về Hiên Viên Mộ, còn nguyên nhân sao, không tiện nói rõ, nếu như ngươi thực sự muốn biết, vậy thì tự mình đi hỏi nàng lão nhân gia là được rồi.”
Xích Miểu bị shock nặng, từ khi hắn đoạt vị trí lãnh đạo của Hiên Viên Mộ tới nay, chưa từng có ai nào dám nói chuyện như thế với hắn! Con tỳ bà này pháp lực tuy thấp, nhưng cũng bắt nguồn từ bảo vật của Nữ Oa nương nương—— cái đàn tỳ bà này có nguồn gốc từ Thái Cổ, trải qua ngàn năm tự thông linh tính —— thêm vào đó, tỳ bà còn là một trong Tam Yêu mà nữ Oa tự mình chọn lựa để chấp hành nhiệm vụ diệt Thương, vô luận như thế nào mình cũng không thể động nàng.
Cưỡng chế tức giận gần như nổ tung trong lòng, Xích Miểu liếc mắt nhìn vợ chồng Bạch thị, thấy bọn họ đang quan tâm sốt ruột nhìn Bạch Ngọc Khuyết, chỉ lo đứa con gái luôn luôn lỗ mãng này chọc giận Xích Miểu.
Lạnh lùng ngoắc ngoắc khóe môi, Xích Miểu ung dung thong thả nói với Bạch Ngọc Khuyết: “Ngươi về thật đúng lúc, trước đây không lâu, bảo vật Kim Long tiên của yêu tộc chúng ta bị trộm lấy, việc quan hệ đến uy nghiêm của yêu tộc, nhất định phải đoạt lại Kim Long tiên này, ai biết đâu —— có người lại từ chối vì yêu tộc xuất lực, ngươi nói cho ta biết —— những người này, ta nên trừng phạt sao đây?”
Bạch Ngọc Khuyết trong lòng thầm nhủ: Kim Long tiên? Là vật gì vậy? Chưa từng nghe nói qua! Bất quá trước mắt, nàng phải nghĩ đến biện pháp cứu cả nhà mình mới được.
Nàng còn đang âm thầm suy nghĩ, bên kia bạch tiểu hoàn đột nhiên la lên: “Đại tỷ, tỷ nhanh cứu muội đi! Muội không muốn bị lấy đi yêu đan, như vậy sẽ đau chết, tỷ nhanh cứu muội!”
Bạch Ngọc Khuyết âm thầm nhíu mày, còn không kịp trả lời thì Bạch lão cha đột nhiên hướng về bạch tiểu hoàn quát lên: “Tiểu Hoàn, im miệng!”
Không để ý tới rối loạn bên này, Bạch Ngọc Khuyết nhanh chóng nghĩ ra đối sách, nàng hướng về Xích Miểu cười nói: “Chuyện này, ta đã nghe Tiểu Giác nói rồi, Lang Vương đại nhân, chuyện này... Ta muốn hỏi thiệt ngươi nha, cái chủ ý cùi bắp này là ai chỉ cho ngươi vậy? một khi yêu quái bị lấy đi nội đan sẽ không còn pháp lực, cho dù may mắn trộm lại Kim Long tiên, làm sao trốn ra được đây, cho nên ta thấy, chủ ý này thật quá sức não tàn đó nha!”