Anh không phải là anh trai của em.
... [Nhật ký quan sát thanh mai]
"Phụt, khụ khụ khụ."
Vừa mới uống được một nửa ly nước thì Đào Ấu Tâm đã bị nghẹn đến mức ho sặc sục vì câu nói gây sốc của Tạ Nhiên.
Cô gái đặt ly nước xuống, vỗ nhẹ lên ngực.
Chàng trai ngồi ở phía đối diện không nói gì cả.
"Cậu đang nói cái gì vậy? Không nghe thấy tôi gọi anh ấy là anh trai à?" Đào Ấu Tâm từ tốn giải thích, đồng thời cô cũng không cảm thấy khó chịu trước câu hỏi của cậu ấy. Bởi vì đây không phải là lần đầu tiên cô và Hứa Gia Thời bị người khác hiểu lầm như vậy.
Cô thực sự đã từng nghĩ đến việc có nên giữ khoảng cách với anh hay không nhưng sau đó suy nghĩ lại thì cảm thấy như vậy không tốt cho lắm. Lúc bị hiểu lầm thì cô có thể giải thích mà, còn nếu cô tránh xa Hứa Gia Thời chỉ vì sợ người khác nói vài câu đàm tiếu thì cô cũng khờ quá mức rồi.
Cô không nỡ làm vậy và cũng không cần thiết phải làm vậy, chỉ cần trong lòng của hai người họ biết rõ là được.
Tạ Nhiên “Ồ” lên một tiếng: “Anh trai từ thuở ấu thơ sao?”
Ý đồ trêu ghẹo của cậu ấy rõ ràng đến mức Đào Ấu Tâm cũng có thể nghe ra, cô không còn ngây thơ trả lời nữa mà đá thẳng quả bóng về phía đó: “Không phải cậu và Thất Thất cũng lớn lên cùng nhau hay sao?”
Chỉ là giữa chừng do công việc của ba mẹ nên gia đình cậu ấy mới phải chuyển đi thành phố khác rồi bây giờ lại dọn về đây.
“Hai tụi tôi sao giống được?” Tạ Nhiên cong cánh tay lại đặt lên vai Khúc Thất Thất: “Hai tụi tôi chỉ đơn thuần là người anh em của nhau thôi.”
Con trai vốn đã khỏe hơn con gái, trên vai Khúc Thất Thất bỗng nhiên cảm thấy có một sức nặng đè lên, cô ấy không thèm ngẩng đầu lên mà cứ thế nhún vai tránh ra: “Đừng có dính vào tôi.”
Vốn cô ấy đã cảm thấy bực bội vì không thể đi ăn cùng với Châu Triệt Ngôn rồi.
Tạ Nhiên bĩu môi, chìa tay ra như muốn nói: Hãy nhìn đi.
Cậu ấy sẽ không nhắc nhở Khúc Thất Thất nhớ đi ăn, Khúc Thất Thất cũng sẽ không ngoan ngoãn gọi cậu ấy là anh trai.
Trông hai người họ như cặp oan gia ngõ hẹp vậy, Đào Ấu Tâm thấy họ như vậy thì cảm thấy rất buồn cười. Khi cô liếc thoáng qua Hứa Gia Thời đang ngồi im lặng ở phía đối diện thì nụ cười của cô lại dần dần tắt đi.
Mỗi lần gặp phải chuyện này, Hứa Gia Thời đều trưng ra vẻ mặt lạnh lùng, không biết anh đang nghĩ gì trong lòng nữa, dù sao nếu cứ luôn bị hiểu lầm như vậy thì sẽ cảm thấy rất phiền phức phải không nhỉ?
Ăn cơm xong, cả bốn người họ cùng nhau trở về lớp.
Đào Ấu Tâm rất hiển nhiên đi bên cạnh Hứa Gia Thời, không biết cô đang nghĩ gì mà cứ cúi đầu đi tới, suýt chút nữa thì đụng phải hàng rào bên cạnh.
Hứa Gia Thời nhanh tay lẹ mắt ngay lập tức kéo cô về phía mình: “Nhìn đường.”
Đào Ấu Tâm có thể nhận ra được rất rõ ràng rằng giọng nói của anh trầm hơn mọi khi, mà sự thay đổi này xảy ra sau khi Tạ Nhiên nói rằng họ đang yêu nhau sớm.
Khi còn nhỏ, con trai và con gái chơi đùa với nhau, người ta sẽ chỉ nói rằng hai đứa trẻ có mối quan hệ rất tốt. Nhưng đến khi lên cấp hai, cấp ba, hai người bạn khác giới chơi thân với nhau thì dần dần sẽ không còn trong sáng nữa.
Đào Ấu Tâm thuộc kiểu người không thể nhẫn nhịn được, khi cô có gì đó muốn nói thì sẽ không thể kiềm chế được mà hỏi: "Anh Gia Thời, có phải anh để tâm đến câu nói vừa rồi của Tạ Nhiên không?"
Hứa Gia Thời nghiêng đầu liếc nhìn cô: “Sao em lại hỏi thế?”
Đào Ấu Tâm nói thẳng: “Bởi vì từ lúc nãy đến giờ anh đều im lặng.”
Hứa Gia Thời do dự một lát rồi nói: "Không có chuyện đó."
Trong sự hiểu biết của Đào Ấu Tâm, việc anh làm vừa rồi không khác gì việc anh trai chăm sóc em gái mình cả bởi vì từ lúc nhỏ họ đã như vậy rồi, đã hình thành thói quen rồi.
Khi còn nhỏ, Đào Ấu Tâm cũng không thích ăn rau, cô chỉ thích ăn thịt và đồ ăn vặt. Lúc ở nhà thì có ba mẹ giám sát, sau khi đi học thì ba mẹ cô nhờ Hứa Gia Thời giám sát hộ.
Đó là sự giám sát và cũng là sự chăm sóc.
Dần dần càng lớn lên, Hứa Gia Thời càng xem xét mọi việc một cách toàn diện hơn và chăm sóc cô chu đáo hơn.
Lần trước họ chiến tranh lạnh với nhau không phải chỉ vì chuyện Đào Ấu Tâm chơi game với Tạ Nhiên mà là bởi vì đột nhiên anh nhận ra rằng dù không có mình ở bên cạnh, Đào Ấu Tâm vẫn có thể chơi đùa vui vẻ với những người khác.
Anh sợ Đào Ấu Tâm có quá nhiều bạn bè mà anh chỉ là một trong số họ, vì thế anh càng ngày càng đối xử tốt với cô hơn, để khiến cô không thể rời xa anh và để anh trở thành người đặc biệt nhất với cô.
Quả thực Đào Ấu Tâm rất tin tưởng anh nhưng cô chỉ coi lòng tốt của anh như sự quan tâm của anh trai dành cho em gái vậy.
Anh không muốn quay lại mối quan hệ không phát triển nhưng anh lại không thể thực sự phớt lờ cô, cuối cùng chẳng hiểu tại sao lại biến thành cuộc chiến tranh lạnh.
Hứa Gia Thời thân là một học sinh đứng đầu khối, thế nhưng anh cũng có những vấn đề không thể giải quyết được, thậm chí cũng không thể tìm người khác để hỏi phương pháp giải quyết.
Hứa Gia Thời sợ Đào Ấu Tâm sẽ ngã thật nên anh cứ nhìn cô mãi.
Cảnh tượng này bị Tạ Nhiên nhìn thấy, cậu ấy luôn cảm thấy đây là một màn kịch hay: "Cậu nhìn kìa, tôi đã nói bọn họ có vấn đề mà."
Khúc Thất Thất đã quá quen với cảnh này rồi: "Có vấn đề gì?"
Tạ Nhiên dùng giọng điệu chảnh chọe dụ cô ấy: “Cầu xin tôi đi, tôi nói cho nghe.”
Đương nhiên, Khúc Thất Thất sẽ không chịu thua trước cậu ấy: “Cút đi, tôi không muốn biết.”
Khi họ bước đến cùng một tầng, Hứa Gia Thời đang định tách ra rời đi thì Tạ Nhiên vẫn không quên nhắc anh lần sau hãy chơi bóng cùng nhau.
Khúc Thất Thất thực sự rất ngạc nhiên: “Tôi chưa bao giờ thấy cậu nhiệt tình với ai như vậy trước đây cả.”
Tạ Nhiên tặc lưỡi: "Xem cậu đang nói gì kìa, cậu ta là bạn của hai người, đương nhiên cũng là bạn của tôi rồi."
Hai mắt của Khúc Thất Thất bỗng sáng lên: “Ý cậu là, nếu hai tụi tôi muốn làm bạn với ai đó thì cậu cũng sẽ làm bạn với họ à?”
Tạ Nhiên không phát hiện ra đối phương đang gài bẫy mình nên nhướng mày lên tỏ ra tự tin: “Đương nhiên.”
Khúc Thất Thất và Đào Ấu Tâm nhìn nhau, ngầm hiểu ý nhau.
Lúc Tạ Nhiên không có mặt tại đó, Đào Ấu Tâm hỏi có phải cô ấy có định nói cho Tạ Nhiên biết cô ấy thích Châu Triệt Ngôn hay không.
Khúc Thất Thất có ý định đó nhưng lại không dám manh động nói ra.
"Cậu sợ Tạ Nhiên biết đến vậy sao?"
"Cũng không phải là tớ sợ, mà là cậu ấy luôn tỏ ra không ưa Châu Triệt Ngôn. Giờ tớ mà đột nhiên nói với cậu ấy rằng tớ thích Châu Triệt Ngôn, cảm giác giống như tớ đã phản bội tình bạn giữa tớ và cậu ấy vậy." Khúc Thất Thất thở dài.
"Cậu ấy là cậu ấy, cậu là cậu, cậu ấy có thể lựa chọn ghét bỏ, cậu cũng có thể lựa chọn thích mà." Đào Ấu Tâm hiếm khi nói ra được một câu lý lẽ.
Khúc Thất Thất cảm thấy rất buồn cười, cô dựa theo chủ đề này mà hỏi cô: “Vậy nếu cậu thích một người mà Hứa Gia Thời lại không thích thì cậu sẽ chọn ai?”
Đào Ấu Tâm không hề có một chút do dự, cô trả lời ngay: "Không cần chọn."
"Tại sao?"
“Nếu anh Gia Thời không thích tức là người đó có vấn đề, vậy thì tớ sẽ không thích người đó nữa.” Cô không hề có một chút do dự gì khi nói câu này.
“Cậu còn dữ dằn hơn tớ nữa.” Khúc Thất Thất giơ ngón tay cái lên, trong lòng thầm nghĩ rằng Hứa Gia Thời yêu quý Đào Ấu Tâm đến mức đó, có lẽ sẽ không ưa nỗi bất kỳ người đàn ông nào khác đâu.
"Vậy nếu Tạ Nhiên không đồng ý thì cậu còn thích không?"
"Còn tùy tình huống nữa, tớ sẽ không dễ dàng bỏ cuộc chỉ vì cậu ấy không đồng ý đâu nhưng cũng sẽ không vì thích một chàng trai mà đi từ mặt bạn thân của mình." Mặc dù cô ấy cứ thích mỉa mai Tạ Nhiên nhưng trong lòng cô ấy vẫn rất công nhận người bạn này. Dù sao thì hai người họ đã quen biết nhau nhiều năm, tình bạn đã rất sâu đậm rồi.
Đào Ấu Tâm hiểu ý cô ấy, cô cúi đầu suy nghĩ: “Tạ Nhiên luôn nói Châu Triệt Ngôn đã từng tố cáo cậu ấy nhưng tớ lại cảm thấy Châu Triệt Ngôn không phải là loại người như vậy, không biết giữa họ có phải có sự hiểu lầm gì không?”
Dù sao thì cậu ấy thậm chí còn không thèm nói bất cứ điều gì.
Khúc Thất Thất gật đầu: “Tớ cũng cảm thấy vậy.”
"Vậy nếu chúng ta giúp họ giải quyết hiểu lầm thì hai người họ không phải sẽ có thể hòa giải rồi sao?"
"Tâm Tâm nhà ta thông minh quá đi."
“Chớ sao nữa!” Được bạn bè khen ngợi vậy khiến cô có chút đắc chí.
Nếu muốn hai người họ hòa giải với nhau thì trước hết phải hiểu rõ sự tình đã.
Họ đã thuộc lòng lời thoại bên phía Tạ Nhiên rồi, chủ yếu là phải khiến phía Châu Triệt Ngôn mở miệng kể về chuyện đó.
Sau khi kết bạn với Châu Triệt Ngôn, mỗi ngày Khúc Thất Thất đều sẽ tìm chủ đề để trò chuyện với cậu ấy, vừa hay là cơ hội để hôm nay thực hiện điều đó.
Tiểu Đào Khí °O: Hôm nay tôi hơi chán nản.
Châu: Tại sao?
Tiểu Đào Khí °O: Có lẽ cậu biết tôi và Tạ Nhiên quen biết nhau phải không?
Châu: Tôi biết.
Tiểu Đào Khí °O: Vậy đúng rồi, hôm nay vô tình lại nhắc đến chuyện hồi cấp hai, cậu ấy nói là cậu ghi tên rồi còn tố cáo cậu ấy lên mạng gì nữa, chuyện này có phải là có hiểu lầm gì không?
Châu: Không có.
Khúc Thất Thất bỗng thấy nghẹn trong lòng.
Không phải chứ, không đâu nhỉ, Châu Triệt Ngôn thật sự đã từng ghim Tạ Nhiên à?
Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn nên cô ấy đã giả vờ phàn nàn về Tạ Nhiên để khiến Châu Triệt Ngôn thoải mái kể ra nhưng mà kết quả chỉ có vậy thôi sao?
Cô ấy nên khen Châu Triệt Ngôn là một người thành thật hay nên cảm thấy đáng tiếc khi bản thân đã nhìn nhầm người rồi không?
Trong lớp truyền giấy là sai, ăn vụng đến mức bị kiểm điểm thì nên phạt, những điều này cô ấy đều có thể hiểu được. Tuy nhiên, hành vi cố tình tố cáo việc Tạ Nhiên lên mạng thì từ góc độ của một người bạn, cô ấy không thể chấp nhận được và cũng không thể thích một chàng trai như vậy được.
Khúc Thất Thất có chút thất vọng, nhất thời cô ấy không biết phải nói gì nữa.
Mấy phút sau không thấy cô ấy trả lời, đối phương bất ngờ gửi cho cô ấy một tin nhắn với giọng điệu nghiêm túc.
Châu Triệt Ngôn nói: "Xin lỗi, tôi không biết có phải câu nói của tôi đã làm cho cậu cảm thấy không vui hay không? Tôi muốn giải thích một chút về chuyện của Tạ Nhiên."
Tạ Nhiên là một học sinh thuộc dạng ngỗ nghịch ở trong lớp, cậu ấy luôn rất ồn ào. Khi giáo viên phát hiện Tạ Nhiên đang truyền giấy, làm rối loạn trật tự trong lớp thì Châu Triệt Ngôn đã đưa mảnh giấy đó cho giáo viên ngay lập tức.
Trong mắt của những chàng trai ở độ tuổi đó thì hành vi của cậu ấy không hề nghĩa khí một chút nào, bị cho là khó gần và còn bị nghi ngờ là cố tình làm vậy.
Sau đó, có lần Tạ Nhiên đến muộn, cậu ấy cũng không hề thiên vị bao che, bởi vì nếu có một lần ngoại lệ thì sẽ có lần thứ hai nên sẽ không công bằng với các bạn học sinh khác.
Về phần cái gọi là tố cáo, quả thực là một sự hiểu lầm, cậu ấy chỉ là vô tình bắt gặp Tạ Nhiên nhưng cậu ấy cũng không quan tâm lắm. Không ngờ Tạ Nhiên lại bị tố cáo, hai người họ suýt nữa thì đã đánh nhau, cậu ấy nói không phải mình tố cáo nhưng Tạ Nhiên lại không tin.
Mối thù giữa hai người đã hình thành từ lúc đó, mâu thuẫn giữa họ càng ngày càng nặng hơn.
Khúc Thất Thất chợt hiểu ra.
Lý do chính khiến Tạ Nhiên và Châu Triệt Ngôn mâu thuẫn là vì họ có cách đối xử với mọi người và sự việc khác nhau, Tạ Nhiên thì coi trọng tình cảm, trong khi Châu Triệt Ngôn thì lại tuân thủ các quy tắc.
Nói cho cùng, giữa họ không hề có mối thù sâu sắc nào cả, chỉ là do họ quá cố chấp nên không thể hòa giải được thôi.
Sau khi biết được chân tướng sự việc, Khúc Thất Thất lập tức liên lạc với Đào Ấu Tâm, hai người thảo luận với nhau hồi lâu nhưng rồi lại cảm thấy sự việc không khả thi cho lắm.
Tạ Nhiên vừa nhìn thấy Châu Triệt Ngôn thì lập tức quạo quọ lên, còn Châu Triệt Ngôn thì lại không buồn giải thích, vậy phải tạo ra một thời cơ gì để bọn họ có thể nói ra chuyện này nhỉ?
Không thể nào nghĩ ra, Đào Ấu Tâm định nhờ tới cứu viện: "Hay là tớ hỏi anh Gia Thời thử?"
"Có đáng tin cậy không đó?"
"Con trai có lẽ sẽ thấu hiểu con trai hơn."
Dù thế nào đi nữa, cứ liều đại một phen xem sao, cô ôm lấy quả dưa hấu mà ba vừa mới mua về rồi đi tìm Hứa Gia Thời.
"Anh Gia Thời."
Người còn chưa thấy bóng mà Hứa Gia Thời đã nghe thấy giọng nói ríu rít hơn cả tiếng chim của Đào Ấu Tâm, anh đang định đứng dậy, vừa quay người lại đã nhìn thấy cô ôm quả dưa hấu trượt ngã ngay trước cửa phòng ngủ của mình.
Từ nhỏ đến lớn, Hứa Gia Thời không biết đã nhìn thấy cảnh tượng này bao nhiêu lần rồi, anh kéo cô dậy với động tác vô cùng thành thạo, nhẹ nhàng thở dài: “Đã lớn vậy rồi mà đi đứng còn không vững.”
Từ khi cô bị ngã lúc còn nhỏ thì phòng ngủ của Hứa Gia Thời đã luôn trải tấm thảm dày, để cô có ngã cũng không thấy đau, Đào Ấu Tâm còn không quên nhặt lại quả dưa hấu, ngẩng đầu lên hỏi: “Có phải anh đã phù phép gì đó lên cánh cửa này không vậy?"
Hứa Gia Thời: "Ửm?"
“Nếu không thì tại sao em đi ở bên ngoài không sao hết mà cứ bị ngã ở chỗ này của anh?” Tự cô bị ngã mà còn muốn đổ thừa cho anh.
Trước "những lời đổ thừa vô lý" của cô, chàng trai cụp mắt xuống, nở nụ cười trên môi nói: "Có lẽ là vì muốn giữ em lại."
"Cái gì cơ?"
Câu nói đó của Hứa Gia Thời nhỏ đến mức Đào Ấu Tâm không nghe rõ, khi cô hỏi lại thì anh đã quay trở lại vẻ mặt bình thản: "Không có gì, giờ này qua đây tìm anh có chuyện gì?"
Đào Ấu Tâm mỉm cười vui vẻ, vỗ lên quả dưa hấu nhỏ trong tay: “Ba vừa mua về đó, em mang một quả qua đây.”
Cô đưa quả dưa hấu cho anh như đưa báu vật vậy, Hứa Gia Thời giơ tay ra cầm lấy rồi mang vào bếp bổ ra. Đào Ấu Tâm đi theo phía sau anh như một cái đuôi nhỏ, sau khi bổ xong quả dưa hấu, Hứa Gia Thời đã đưa cho cô miếng ở giữa.
Đào Ấu Tâm há miệng ra định cắn miếng dưa thì chợt nhớ tới mục đích mình tới đây rồi cô lại đẩy miếng ở giữa ngọt nhất của quả dưa qua cho anh: “Anh Gia Thời, em có chuyện muốn nhờ anh nghĩ cách giúp em.”
Từ những lời nói của cô, Hứa Gia Thời đã biết được chuyện mâu thuẫn giữa hai chàng trai rồi đưa ra kết luận: “Với tính cách của họ, dù có biết toàn bộ sự thật thì cũng không thể xóa bỏ mọi khúc mắc mà bắt tay làm hòa được đâu.”
Theo cảm nhận của Tạ Nhiên, khi Châu Triệt Ngôn đưa mảnh giấy cho giáo viên vào lần đầu tiên đó thì cậu ấy đã xác định không thể chơi thân với Châu Triệt Ngôn rồi.
"Ý anh là ngay cả khi họ giải thích mọi chuyện rõ ràng xong thì họ cũng không thể trở thành bạn bè à?"
"Ừm."
Đào Ấu Tâm cau mày buồn rầu: “Nhưng Thất Thất thích Châu Triệt Ngôn, để cậu ấy kẹt giữa hai người họ như vậy sẽ khó chịu lắm.”
Đào Ấu Tâm là người rất trọng tình cảm, cô gần như coi sự phiền não của Khúc Thất Thất như của mình vậy, Hứa Gia Thời đột nhiên cảm thấy tò mò: "Nếu là em thì em sẽ chọn ai?"
Cô “ỷ" lên một tiếng: "Sao anh lại hỏi câu hỏi y chang như Thất Thất vậy?"
Hứa Gia Thời giả vờ tỏ ra bình tĩnh: "Thật sao? Cô ấy cũng hỏi vậy à?"
Đào Ấu Tâm không giấu diếm gì: “Đúng vậy, cậu ấy hỏi em, nếu anh có mâu thuẫn với người em thích thì phải làm sao?”
Hứa Gia Thời đột nhiên nhìn chằm chằm vào cô: "Vậy em trả lời thế nào?"
"Đương nhiên là em..." Theo bản năng, cô đang định lặp lại câu trả lời của mình vào lúc đó nhưng khi phát hiện Hứa Gia Thời đang chăm chú nhìn mình thì đột nhiên cô trở nên nghịch ngợm rồi úp úp mở mở nói: "Đương nhiên là em sẽ chọn người mình thích rồi."
Trong một khoảnh khắc, Hứa Gia Thời đã bóp nát miếng dưa hấu.
Anh không hề để ý đến nước dưa hấu màu đỏ tươi đang chảy xuống, cho đến khi Đào Ấu Tâm giật mình kêu lên: “Giày của anh.”
Mặt giày sạch sẽ của anh dính đầy nước dưa hấu, ngoài ra còn có vết nước dính trên cổ tay áo và ống quần của anh.
Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái cau lại, Hứa Gia Thời khẽ nhắm mắt lại rồi cố gắng trưng ra một vẻ mặt bình thường: “Anh đi thay quần áo.”
Anh quay người trở về phòng ngủ, để lại Đào Ấu Tâm ở đó.
Đào Ấu Tâm cúi đầu nhìn chằm chằm vào vũng nước dưa hấu trên mặt đất, nhớ lại tình cảnh ban nãy hình như là Hứa Gia Thời đã bóp nát miếng dưa hấu.
Cô bụm cái miệng nhỏ nhắn của mình lại rồi khẽ nói một câu không hay rồi.
Vốn dĩ cô chỉ định nói đùa một câu thôi nhưng chắc là Hứa Gia Thời nghĩ rằng cô coi trọng tình yêu hơn bạn bè nên đã chọn người mình “thích”.
Đổi lại là cô, nếu Hứa Gia Thời vì thích một cô gái khác mà không làm bạn với cô nữa thì chắc chắn cô sẽ rất tức giận!
Đào Ấu Tâm nhanh chóng lấy cây lau nhà lau đi vũng nước trên sàn, sau đó đặt những miếng dưa hấu còn lại vào đĩa rồi bưng đến trước cửa phòng Hứa Gia Thời.
Không biết Hứa Gia Thời đã mặc đồ xong chưa, cô đứng ngoài cửa đợi một lúc rồi mới nói: "Anh Gia Thời, em có thể vào được chưa?"
Bên trong phát ra tiếng sột soạt, Hứa Gia Thời vừa thay quần áo xong, đi tới mở cửa.
“Của anh đây.” Đào Ấu Tâm đưa đĩa dưa hấu cho anh.
“Không ăn.” Anh không có tâm trạng.
“Có phải anh lại giận rồi không?” Hứa Gia Thời luôn tỏ ra không vui, mỗi ngày cô đều phải hỏi anh câu này rất nhiều lần.
Vốn là câu hỏi quan tâm anh nhưng Hứa Gia Thời lại cảm thấy rất khó chịu: “Em cảm thấy tính anh rất kỳ quặc sao?”
“Đâu có đâu.” Cô đặt đĩa trái cây lên bàn, quay người lại mỉm cười đầy ngọt ngào với anh: “Câu nói lúc nãy em nói trong bếp không có nghĩa là vì người mình thích mà từ bỏ bạn bè.”
Đôi mắt trong trẻo của cô gái càng trở nên lấp lánh hơn dưới ánh đèn dịu nhẹ.
Hứa Gia Thời như bị ảo giác vậy, anh nghe được cô tự mình nói rằng: "Bởi vì em thích nhất anh Gia Thời đó."
Thình thịch...
Thình thịch.
Anh nghe thấy nhịp tim của mình đập mạnh đến mức sắp không thể kiềm chế được mà muốn nhảy ra ngoài rồi.
Nhưng bây giờ không phải là lúc nên anh chỉ có thể cố gắng kiềm chế, anh giơ tay ra che đi đôi mắt lấp lánh như thủy tinh đó: “Sau này đừng có tùy tiện nói với anh những lời như vậy.”