Bài thi nộp cho giáo viên, lúc Châu Triệt Ngôn cất gọn bút và giấy tờ linh tinh thì trước mặt bỗng xuất hiện một hộp thuốc.
Cậu ấy ngước mắt nhìn lên và thấy Đào Ấu Tâm dọc theo hộp thuốc.
“Đây là thuốc cảm, cảm thấy khó chịu có thể uống, hiệu quả lắm đấy.”
Cô gái chân thành tốt bụng, Châu Triệt Ngôn nhìn chằm chằm bàn tay cầm hộp thuốc, những ngón tay ở dưới bàn dần siết chặt.
Kỳ thi tiếp tục trong ba ngày.
Môn học cuối cùng đã kết thúc, mọi người trở về lớp của mình để nghe giáo viên căn dặn lần cuối.
Các học sinh tạm biệt nhau và hẹn gặp lại vào học kỳ sau, kỳ nghỉ đông đáng mong đợi đã chính thức bắt đầu.
Khi Đào Ấu Tâm đang lên kế hoạch tận hưởng kỳ nghỉ kéo dài một tháng này, ba vị khách không mời mà đến đã đến nhà họ Đào bao gồm ông nội, bà nội và anh họ Trịnh Gia Khang lớn hơn cô một tuổi.
Ba mẹ của Trịnh Gia Khang, cũng chính là cô và chú của cô đang ầm ĩ đòi ly hôn mấy bữa nay. Vì sợ ảnh hưởng tới con cháu nên ông bà nội đã quyết định tạm thời gửi cháu nhỏ tới nhà họ Đào để đón Tết.
Cuộc hôn nhân của cô chú đã tan vỡ từ lâu, chỉ vì con cái mà họ mới có thể duy trì được tới bây giờ. Tiếc là giấy không thể gói được lửa, Trịnh Gia Khang vẫn nhận ra được sự xa cách của ba mẹ mình. Đôi vợ chồng đẩy trách nhiệm cho nhau và ngày càng thêm ầm ĩ.
Người lớn trong nhà từng khuyên nhủ mấy lần, bây giờ chỉ coi như không thấy thì không phiền, thế là nhân dịp kỳ nghỉ đông này mới đưa đứa con duy nhất của hai người họ tới nơi yên bình là nhà họ Đào.
Ba Đào và mẹ Đào nghe sự việc này cũng rất đau lòng, không chỉ chăm sóc Trịnh Gia Khang chu đáo mà còn nhắc nhở con gái nên dành nhiều thời gian để ra ngoài vui chơi, thư giãn với anh trai.
Đào Ấu Tâm ghi nhớ lời dặn của ba mẹ và tìm mọi cách để dỗ dành anh ra ngoài song Trịnh Gia Khang vẫn quyết tâm chỉ ở nhà. Mỗi ngày ngoại trừ giờ ăn thì gần như lúc nào anh ta cũng ở trong phòng và chơi khối Rubik của mình.
Vào dịp nghỉ lễ hàng năm họ đều tụ tập với nhau, thật ra Đào Ấu Tâm có quan hệ rất tốt với người anh họ này, cô nhớ trước đây anh ta rất vui vẻ, nhưng không biết tại sao bây giờ anh ta lại trở nên như vậy.
Cô kể lại cho mẹ nghe lại trải nghiệm gần đây của mình, Phó Dao Cầm nghe xong cũng thở dài: “Haiz, hai năm nay anh họ của con sống cũng khổ sở lắm.”
Hai vợ chồng nhà kia cứ nghĩ họ giấu khéo lắm, thế nhưng lại không biết rằng Trịnh Gia Khang đã nhận ra có điều kỳ lạ từ lâu. Mỗi lần nghe thấy hai người cãi nhau anh ta đều khóa cửa phòng lại và giả vờ như không biết. Lâu dần, anh ta cũng không muốn bước ra khỏi phòng nữa.
Đào Ấu Tâm đã thử mọi cách mà cô có thể nghĩ ra, cuối cùng phát hiện ra rằng thứ duy nhất có thể dụ dỗ Trịnh Gia Khang ra khỏi phòng ngủ chính là trò chơi.
Thế là trong mấy ngày liên tiếp, cô đều chơi game vượt ải với Trịnh Gia Khang, Khúc Thất Thất rủ cô hai lần nhưng đều bị từ chối.
Tất nhiên, điều này chắc chắn không phải vì cô nghiện game, bởi vì chơi game với Trịnh Gia Khang rất nhàm chán. Giống như làm nhiệm vụ một cách chết lặng, Trịnh Gia Khang chỉ quan tâm tới bản thân mình và chỉ phản ứng lại với cô khi gặp tình huống cần thiết.
Đào Ấu Tâm rất buồn phiền, dạo gần đây cô thậm chí còn không có thời gian đi tìm Hứa Gia Thời.
Hứa Gia Thời biết nhà cô có người thân đến ở nên cũng không sang chơi.
Mẹ Hứa gọi điện rủ cô đi mua sắm và ăn cơm cùng nhau, suýt nữa thì Đào Ấu Tâm đã đồng ý. Cuối cùng Trịnh Gia Khang tới gõ cửa, anh ta cầm chiếc rubik trong tay rồi hỏi cô có muốn chơi game không.
Đào Ấu Tâm cúi đầu, chỉ có thể từ chối: “Dì Hoan Hoan, trong nhà cháu có việc nên không đi được rồi ạ.”
“Không sao, vậy lần sau chúng ta đi nhé.” Mẹ Hứa cười rồi cúp điện thoại, quay đầu dang hai tay về phía con trai, ý là đã cố gắng hết sức.
Thấy con trai không lên tiếng, mẹ Hứa cố gắng an ủi con: “Mẹ nghe dì Cầm của con nói là ba mẹ của cậu bé kia ly hôn rồi, đáng thương lắm. Hai đứa nó là anh em trong gia đình, cần thời gian để làm bạn và an ủi là chuyện bình thường.”
Im lặng nghe hết lời của mẹ nói, Hứa Gia Thời mới “Ồ” một tiếng rồi quay người về phòng.
Có vẻ như là thất bại trong cuộc chiến giành lấy sự quan tâm rồi.
Mẹ Hứa bắt đầu lo lắng cho con trai mình, khi còn là anh trai thì có tình cảm với người ta, nhưng khi là bạn bè lại không thể so sánh với anh ruột, thế này thì phải làm sao đây?
Là mẹ ruột, bà vẫn phải giúp con trai một tay mới được.
Nhân lúc Hứa Gia Thời không ở đây, mẹ Hứa lại gọi điện cho Đào Ấu Tâm một lần nữa: “Anh Gia Thời của cháu mấy nay không ra ngoài rồi, cũng không nói năng gì cả, có lẽ là có tâm sự gì mà không muốn nói với chú dì rồi, bên cạnh nó cũng không có bạn bè thân thiết…”
Nghệ thuật của con chữ kỳ diệu như vậy đây, mẹ Hứa suýt thì cũng tự cảm động bởi câu nói của mình. Phía Đào Ấu Tâm lại càng tin tưởng không chút nghi ngờ, cô lập tức buông máy chơi game trong tay xuống: “Anh Khang Khang, em có việc gấp cần ra ngoài, để lúc khác em chơi với anh nha.”
Không bao lâu sau, mẹ Hứa nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
Bà hơi ngạc nhiên, xem ra con trai của bà vẫn hơn “Anh ruột” nhỉ?
Đào Ấu Tâm đẩy thẳng cửa đi vào phòng Hứa Gia Thời, thấy anh đang ngồi trước bệ cửa sổ đọc sách nên cô nhẹ chân bước qua, dùng giọng điệu ngọt ngào nói: “Anh Gia Thời.”
Lúc cô tỏ ra dịu dàng thì sẽ cố ý gọi lại.
Hứa Gia Thời không trả lời, Đào Ấu Tâm dịch bước tới gần: “Gần đây anh đang làm gì thế?”
“Hiếm khi thấy em có thời gian rảnh để ý tới chuyện của anh.” Thiếu niên lật trang sách, tiếng giấy cọ vào nhau tạo thành âm thanh sột soạt sắc bén, trong câu nói cũng toát ra sự hậm hực.
“Xin lỗi anh mà, dạo này em bận quá.”
“Ừm, bận chơi game.”
Từng lời nói của anh đều chĩa vào cô, ngay cả Đào Ấu Tâm thần kinh thô cũng nhận ra: “Có phải anh lại giận không?”
“...” Lại giận.
Anh cực kỳ quen thuộc với quá trình tiếp theo, đó là lời giải thích chân thành của Đào Ấu Tâm: “Vì chuyện gia đình nên dạo này tâm trạng của anh Khang Khang buồn chán lắm, phải có người ở cùng anh ấy không thì anh ấy sẽ sinh bệnh mất.”
Tuổi của Trịnh Gia Khang đang trong thời kỳ nhạy cảm, ông bà thậm chí còn đưa anh ta đi khám bác sĩ. Bác sĩ yêu cầu họ thay đổi môi trường thư giãn và cho anh ta một chút bầu bạn ấm áp.
Nói đến đây Hứa Gia Thời cũng hiểu.
Thật ra anh không giận mà chỉ là có một chút… Khó tả cùng với không cam lòng. Chỉ là một người một năm gặp vài lần, cớ gì lại chiếm giữ toàn bộ thời gian và tâm tư của Đào Ấu Tâm chứ.
Vừa nãy anh nghe được giọng nói của Trịnh Gia Khang lúc mẹ gọi điện thoại, biết nguyên nhân Đào Ấu Tâm từ chối bọn họ. Nhưng đến khi cô xuất hiện ở đây, giải thích gì đó cũng không cần thiết nữa.
“Anh không có giận.”
Giọng của anh cuối cùng cũng tỏ ra như bình thường, Đào Ấu Tâm nở nụ cười hớn hở: “Anh Gia Thời, anh tới nhà em chơi đi, ông bà của em rất tốt, anh Khang Khang cũng thế, sẽ không khiến anh thấy khó chịu đâu.”
Dưới ánh mắt chăm chú của cô gái, ma xui quỷ khiến thế nào Hứa Gia Thời lại gật đầu.
Anh từng gặp ông bà nội của Đào Ấu Tâm nên cũng biết tính tình của hai ông bà rất dễ gần.
Vừa mới theo Đào Ấu Tâm tiến vào nhà họ Đào, hai ông bà đã nhận ra anh: “Đây có phải Gia Thời không? Cao lớn thế này rồi cơ à.”
Ngoại hình của thiếu niên thật sự rất nổi bật, dù cho đã nhiều năm không gặp cũng có thể nhận ra được anh.
Hứa Gia Thời gật đầu chào: “Cháu chào ông nội, cháu chào bà nội ạ.”
Hai ông bà mỉm cười khen anh lễ phép, thậm chí còn tự mình đi lấy trái cây cho anh.
Nói đúng ra, đối với hoàn cảnh trong nhà này Hứa Gia Thời còn quen thuộc hơn bọn họ, anh tiếp nhận lòng tốt của ông bà và hỏi bọn họ có muốn ăn không.
“Ông bà già rồi, không cắn được nữa.”
Sau khi ông bà từ chối, Hứa Gia Thời gọt sạch vỏ táo rồi đưa cho Đào Ấu Tâm.
Bà nội Đào cười nói: “Gia Thời vẫn chăm sóc Tâm Tâm như xưa nhỉ.”
Nhìn hai đứa bé ngồi cạnh nhau, ông nội Đào bỗng nhắc tới một chuyện thú vị trong quá khứ: “Bà có còn nhớ khi Tâm Tâm còn nhỏ, con bé từng nói muốn làm cô dâu nhỏ của Gia Thời không?”
“Ông lão này, hai đứa nó lớn rồi ông còn nói mấy chuyện này làm gì nữa.” Bà nội Đào sợ cháu gái mình xấu hổ nên vội cản, nhưng không ngờ được cháu gái ngốc nghếch của bà lại hành động trái lẽ thường.
“Hả, cháu nói khi nào thế ạ?” Cô vừa cắn quả táo vừa hỏi một cách chân thành.
Ông nội Đào bị bạn già lườm nên không dám nói tiếp.
Đào Ấu Tâm quay đầu nhìn Hứa Gia Thời bên cạnh, hỏi lại: “Em từng nói thế hả?”
Bà nội Đào quả thực không còn mặt mũi mà nhìn.
Cháu gái của họ lại thẳng thắn thế sao?
Có lẽ chuyện xảy ra khi hai đứa tầm sáu bảy tuổi, vào dịp Tết Nguyên Đán năm đó, họ đến nhà họ Đào đón Tết và gặp Hứa Gia Thời.
Bọn họ nhận ra Hứa Gia Thời không chỉ thông minh mà còn cẩn thận, rất biết quan tâm chăm sóc người khác. Trong khi đó, Đào Ấu Tâm lại vô cùng ỷ lại Hứa Gia Thời, thiếu gì hay làm gì đều muốn tìm anh.
Mọi người đều dạy cô rằng: “Tâm Tâm, việc gì con tự làm được thì đừng làm phiền anh Gia Thời.”
Đào Ấu Tâm không hiểu, ngẩng gương mặt nhỏ nhắn lên hỏi: “Tại sao ạ?”
“Anh Gia Thời của con có thể chăm lo cho con cả đời được không?”
Cô bé vẫn không hiểu, gương mặt nhỏ tròn trịa tỏ đầy sự thắc mắc: “Tại sao lại không ạ?”
Nhìn gương mặt mơ hồ của cô bé, bà nội Đào thấy thương yêu vô cùng: “Ngốc lắm, anh em ruột lớn lên còn phải cách xa nhau đấy.”
Bé Ấu Tâm nhìn chằm chằm gương mặt vô hại, nghiêm túc phản bác: “Bọn cháu không phải anh em ruột, không phải cách xa nhau.”
“Thế sau này anh Gia Thời của cháu cưới vợ thì làm sao?”
“Tại sao lại phải cưới vợ ạ?”
“À…” Bọn họ không biết làm thế nào để giải thích cuộc sống hôn nhân phức tạp với một đứa bé: “Bởi vì người lớn đều phải lập gia đình, giống như ba cưới mẹ con, bọn họ sẽ trở thành người một nhà.”
Bé Ấu Tâm cúi đầu suy nghĩ một lúc, đột nhiên vỗ hai tay, tự tin nói ra ý tưởng tuyệt vời của mình: “Vậy nếu cháu trở thành vợ của anh Gia Thời thì tốt quá rồi.”
Vừa mới nói xong, cả căn phòng ai nấy cũng bật cười: “Bé ngoan, con đáng yêu quá đi mất.”
Bé Ấu Tâm ngốc nghếch ngây thơ nhìn chằm chằm vào mọi người, nghĩ rằng mọi người đang khen ngợi cô bé nên cũng bắt đầu cười theo.
Chỉ có bé Gia Thời ở cạnh không nói năng gì, đôi tai lặng lẽ đỏ lên.
Cậu bé cũng không hiểu ý nghĩa thật sự của việc “lấy vợ”, cậu chỉ biết nếu đối phương là Đào Ấu Tâm thì cậu bé sẽ sẵn sàng chăm sóc cô nhóc đến hết cuộc đời.
Người nói vô tâm, người nghe có ý.
Bây giờ nhắc lại chuyện cũ, Đào Ấu Tâm liên tục xua tay nói mình còn tuổi nhỏ không hiểu chuyện, Hứa Gia Thời vẫn im lặng nghe như trước, không phản bác.
Anh đã hiểu ý nghĩa của “lấy vợ” và suy nghĩ của anh vẫn như cũ.
Khi Hứa Gia Thời đến nhà họ Đào, mọi người đều chào đón anh và cho ba đứa trẻ chơi cùng nhau.
Trịnh Gia Khang nằm trên ghế sô pha, lúc không chơi game thì lại ngồi xoay rubik, cứ xáo lên rồi lại xếp lại, làm đi làm lại vô số lần.
Đào Ấu Tâm nghe ông bà nói mang hoa quả ra ăn, Trịnh Gia Khang sai cô không chút khách khí: “Rót giúp anh cốc nước.”
“Đợi em chút.” Đào Ấu Tâm lập tức đi rót cốc nước ấm cho anh ta.
Cốc nước đưa đến nhưng Trịnh Gia Khang lại không nhận, cô đành đặt nó lên bàn nói: “Trong phòng này nóng quá đi mất.”
“Để em giảm nhiệt độ xuống một chút.”
Đào Ấu Tâm vừa mới chỉnh lại nhiệt độ, Trịnh Gia Khang lại bắt đầu sinh sự: “Anh không ăn hoa quả đâu, mang đi đi.”
“Được rồi.” Đào Ấu Tâm thở dài, bàn hoa quả này cô vừa mới cắt gọn, để ở đây không ăn cũng phí.
Cô ra đến cửa gặp Hứa Gia Thời bèn hỏi anh có muốn ăn không, Hứa Gia Thời lắc đầu.
Sau khi Đào Ấu Tâm bưng đĩa đựng trái cây đi, Hứa Gia Thời đi vào phòng rồi nói một câu vừa giống nhắc nhở lại vừa giống cảnh cáo: “Cô ấy là em gái của cậu, đừng có sai cô ấy làm việc nữa.”
Trịnh Gia Khang dùng khuỷu tay chống người dậy, anh ta ngồi trên ghế sô pha rồi dạng hai chân ra.
“Cậu thích em gái của tôi.”
Giọng điệu rất chắc chắn.