Không cần em theo.
[Nhật ký quan sát thanh mai]
Những câu nói này là những suy nghĩ thật lòng nhất của cô.
Bởi vì cảm nhận được là mình được yêu nên mới có thể ỷ lại một cách không chút e dè.
Đã dứt lời một lúc lâu mà phía đối diện mới có tiếng lật trang sách truyền đến: "Nói xong rồi à?"
Anh không trả lời mà hỏi một câu vu vơ khiến Đào Ấu Tâm hơi giật mình: "Xong… Rồi?"
“Vậy thì anh cúp máy đây.” Cuộc gọi đột ngột kết thúc.
Hứa Gia Thời tựa lưng vào ghế, câu nói tràn ngập vẻ hối lỗi kia của cô gái vang vọng bên tai anh.
Hòa giải ư?
Làm anh em hay là làm bạn bè?
Rất xin lỗi, anh không muốn cái nào trong hai điều ấy cả.
Hứa Gia Thời ở trong hiệu sách đến chín giờ tối. Trong khoảng thời gian này, điện thoại của anh im lặng, không có ai gọi đến cả.
Không thể nói ra được là hài lòng hay là thất vọng nữa.
Lúc đến, Hứa Gia Thời chỉ mang theo một chiếc điện thoại và lúc đi cũng thế.
Sau khi ra khỏi hiệu sách không lâu, anh mơ hồ phát giác ra điều gì đó. Anh ngả người ra phía sau và cũng từ từ bước chậm lại một chút. Sau khi đi qua con đường đông đúc, hoàn cảnh xung quanh dần dần trở nên yên tĩnh, Hứa Gia Thời đột nhiên dừng lại nói: “Ra đây.”
Trên con đường yên tĩnh, giọng nói của anh vô cùng rõ ràng.
Chỉ có tiếng của làn gió đêm thổi qua ngọn cây đáp lại nhưng Hứa Gia Thời không dừng lại ở đó: “Đào Ấu Tâm, anh đếm đến ba.”
Thế nhưng anh còn chưa kịp đếm thì cô gái bị điểm danh đã mang vẻ mặt ủ dột thò đầu ra từ dưới gốc cây phía sau: “Thế mà lại bị anh phát hiện ra.”
Nét mặt chàng trai mang theo vẻ nằm trong dự đoán: "Đi theo anh làm gì?"
Cô gái vô cùng chân thành: “Em đi cùng anh.”
Những ngón tay đang buông thõng bên người của chàng trai đột nhiên nắm chặt lại thành nắm đấm.
Trước giờ Đào Ấu Tâm luôn nói chuyện rất êm tai.
Anh không bị cám dỗ mà lạnh lùng quay mặt đi: "Không cần."
"Ồ." Không cần thì không cần, làm gì mà phải hung dữ như vậy chứ?
Lúc nghe thấy tiếng lật sách qua điện thoại, cô đoán là Hứa Gia Thời đã đến hiệu sách.
Hứa Gia Thời không ở hiệu sách mà anh thường đến nên cô đành phải kiểm tra từng hiệu một, may là gần đó không có nhiều hiệu sách nên mất một chút thời gian cô cũng đã tìm được.
Khi đó Hứa Gia Thời đang ngồi một mình bên cửa sổ, lặng lẽ đọc sách như một bức tranh khiến người ta không nỡ phá hỏng. Thế nên cô chọn chỗ ngồi gần phía sau, lúc thì chống cằm nhìn về phía anh, lúc thì nằm nhoài ra mà suy nghĩ.
Đây chắc chắn là lần mà cô kiên nhẫn chờ đợi trước mặt Hứa Gia Thời nhất.
Biết lúc này Hứa Gia Thời không định nở nụ cười với mình nên cô cũng đã học cách ngoan ngoãn, lặng lẽ đi phía sau anh suốt một quãng đường.
Chú bảo vệ của khu chung cư có tâm trạng vui vẻ nên nhìn thấy bọn họ thì cất tiếng hỏi han: "Vừa tự học buổi tối xong đấy hả?"
Đào Ấu Tâm cười ngọt ngào: “Hôm nay là cuối tuần, không có tiết tự học buổi tối ạ.”
“Ồ.” Chú bảo vệ sững người nhận ra: “Thế thì hẳn là ra ngoài chơi rồi, tuổi trẻ tốt thật đấy!”
Nếu là bình thường thì có lẽ cô đã trò chuyện với chú bảo vệ rồi thế nhưng chỉ trong chớp mắt, Hứa Gia Thời đã biến mất khỏi tầm mắt.
Đào Ấu Tâm chạy nhanh mấy bước đuổi theo anh: "Anh Gia..."
Cô muốn gọi là “anh” nhưng lại sợ anh cảm thấy thái độ của mình không thành thật, muốn dựa vào quan hệ mà nhập nhèm qua cửa.
“Hứa Gia Thời, ngày mai gặp lại.” Thế nên, cô đứng phía sau vẫy tay, tự mình đặt ra cuộc hẹn mà cũng chẳng thèm để ý xem đối phương có định đồng ý hay không.
Lúc Đào Ấu Tâm về đến nhà, ba mẹ cô vẫn chưa đi ngủ.
Ba Đào đang mày mò dụng cụ câu cá mà mình mới mua còn mẹ Đào thì đang vừa ngân nga một khúc hát vừa cắt tỉa cành hoa, mỗi người đều có thú vui riêng, vừa nhàn nhã lại vừa hạnh phúc.
Đào Ấu Tâm thay giày bước vào nhà, Phó Dao Cầm vừa cắm một bông hoa đã cắt tỉa xong vào bình thủy tinh vừa thuận miệng hỏi han con gái: “Về rồi hả con?”
“Vâng ạ.” Đào Ấu Tâm đáp lại một tiếng rồi quay về phòng ngủ của mình.
Phó Dao Cầm gọi chồng đến trò chuyện riêng: “Hình như dạo này Tâm Tâm của chúng ta thay đổi rồi.”
"Thay đổi gì đâu nhỉ?"
“Cụ thể là gì thì em không thể nói rõ ra được nhưng mà em có cảm giác con bé trưởng thành rồi.”
“Em nói thế thì có bằng thừa, mỗi ngày con bé đều đang lớn lên còn gì.” Ba Đào không ngừng chỉnh sửa dây câu.
“Dẹp đi.” Suýt chút nữa thì Phó Dao Cầm ném hoa vào ông: “Ý em là, con bé không còn kể cho chúng ta nghe mọi chuyện như trước cũng không còn cười cười nói nói suốt ngày nữa rồi. Anh xem con bé nhảy nhót đợt này đi, đi học một mình, về nhà một mình, hiếm hoi mới có ngày cuối tuần lại còn đến thư viện học hành với Gia Thời nữa.”
“Điều đó cho thấy con gái hiểu chuyện rồi, biết là bản thân mình muốn cái gì.” Chỉ khi có mục tiêu rõ ràng thì mới có động lực để phấn đấu vì nó.
"Cuối cùng thì con bé sẽ lớn lên, không thể nào quanh quẩn bên chúng ta cả đời được." Mặc dù ba Đào cũng vô cùng nhung nhớ cô con gái từng nắm lấy tay ông mà nhõng nhẽo nhưng khi thấy những thay đổi dần dần trong quá trình trưởng thành của con gái mình, ông lại cảm thấy nhẹ nhõm.
"Đạo lý thì em có hiểu, chỉ là em cảm thấy con bé có tâm sự trong lòng, không nói cho chúng ta biết thôi." Phó Dao Cầm chỉ có một cô con gái bảo bối này thôi nên với bà, con gái còn quan trọng hơn cả đôi mắt.
Ba Đào vô cùng vui vẻ: "Em muốn biết à? Đi hỏi Gia Thời ấy. Tâm Tâm không nói cho chúng ta biết vì khoảng cách tuổi tác còn Gia Thời thì nhất định sẽ biết."
Phó Dao Cầm: “…”
Nói không chừng lại có liên quan đến Hứa Gia Thời ấy chứ!
Tâm tư của phụ nữ nhạy cảm. Lúc trò chuyện với bạn bè, bà thường nhắc đến chuyện của hai đứa trẻ, lứa tuổi mười sáu, mười bảy chính là lứa tuổi nhạy cảm nên bà không thể không lo lắng.
Sáng thứ hai, Phó Dao Cầm phát hiện con gái dậy sớm hơn thường lệ rồi không đợi Hứa Gia Thời tới mà đã vội vã ra ngoài.
Phó Dao Cầm bước ra ban công nhìn ra ngoài thì thấy con gái đeo cặp sách trên lưng đi về phía nhà họ Hứa.
Phó Dao Cầm không nhịn được mà bật cười. Một năm 365 ngày hiếm khi có một ngày Đào Ấu Tâm đến đợi Hứa Gia Thời.
Từ trước đến giờ hai đứa trẻ luôn đi học cùng nhau nên bà cũng không để tâm mà xoay người đi làm việc của mình.
Đào Ấu Tâm vừa đến nhà họ Hứa thì đã gặp phải Hứa Gia Thời đang đi ra ngoài, cô vui vẻ chào hỏi rồi đưa cho anh một chai sữa chua xoài: “Chào buổi sáng, cho anh sữa chua này.”
"Không cần." Đối phương chỉ lãnh đạm liếc mắt một cái chứ không nhận.
Đào Ấu Tâm kiên trì đuổi kịp thì phát hiện ra hôm nay Hứa Gia Thời đi rất nhanh, đi bộ bình thường thì luôn bị tụt lại phía sau.
Cô không đuổi kịp: “Anh Gia Thời, anh đi chậm lại một chút được không?”
“Anh vẫn luôn đi với tốc độ này.” Chỉ là trước đây anh cố ý điều chỉnh tốc độ bước chân theo cô mà thôi.
Đào Ấu Tâm liếc nhìn đôi chân dài trước mặt, tin chắc là anh có thực lực này.
Vậy thì cô đành phải... gia tăng tốc độ thôi.
Đào Ấu Tâm chạy mấy bước, cố sức để đi sóng vai với anh: “Vậy thì em sẽ chạy nhanh hơn một chút để đuổi kịp anh.”
Bình minh ló dạng ở phía đông, đường phố sáng sớm dần dần được chiếu sáng.
Cô gái tràn đầy nghị lực kiên trì đi bên cạnh chàng trai, dường như năm tháng bình yên.
Đây là ngày mà Đào Ấu Tâm đến lớp sớm nhất kể từ khi cô vào cấp ba, các bạn cùng lớp lần lượt vào phòng học cất tiếng chào cô. Trong lớp này, cô chính là người có mối quan hệ tốt với nhiều bạn nhất.
Vừa bước vào lớp, Châu Triệt Ngôn đã nhìn thấy cô, cậu ấy nhanh chân bước về phía chỗ ngồi: “Hôm nay đến sớm thế?”
“Dậy sớm.” Đào Ấu Tâm nói bừa một câu cho qua chuyện rồi lấy một hộp quà từ trong ngăn kéo ra: “Quà sinh nhật của cậu, ngại quá, muộn mất một ngày rồi.”
Không ngờ là mình còn nhận được quà mà cô tặng, trong mắt Châu Triệt Ngôn lóe lên vẻ ngạc nhiên: "Cảm ơn nhé, không muộn chút nào luôn. Ngược lại, tôi nợ cậu một bữa, hôm khác sẽ bù cho cậu."
Đào Ấu Tâm lắc đầu, ý nói không để ý: "Không có gì đâu. Vốn dĩ là tôi thất hẹn mà."
“Cần phải bù.” Châu Triệt Ngôn không nỡ bỏ qua bất cứ cơ hội nào được ở bên cô.
Cậu ấy nhìn chằm chằm hộp quà trên tay, háo hức muốn biết thứ ở bên trong là gì nhưng ngại mở ra trước mặt Đào Ấu Tâm nên đành phải nhịn đến khi buổi tự học buổi sáng kết thúc.
Như thường lệ, vào thứ Hai, nếu trời không mưa thì lễ chào cờ sẽ được tổ chức.
Đào Ấu Tâm khoác tay Giang Thư Dư đi theo mọi người ra sân tập trung, xung quanh tiếng trò chuyện sôi nổi, Đào Ấu Tâm cố gắng tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc trong đám đông.
Cô tìm kiếm khắp lớp số 1 một lượt mà vẫn không thấy Hứa Gia Thời.
“Hừ.” Ngay lúc Đào Ấu Tâm đang ngờ vực, giáo viên chủ nhiệm lớp đã đến sân và bắt đầu gọi số điểm danh nên cô không thể không quay về đội ngũ của lớp mình, cách xa lớp số 1.
Sự nghi ngờ của Đào Ấu Tâm không kéo dài lâu, khi lễ chào cờ và hát quốc ca kết thúc, hiệu trưởng đã đích thân lên sân khấu phát biểu và biểu dương tất cả những người tham gia quay video quảng cáo trường.
Video quảng cáo "Khuôn viên trường học đẹp nhất" do hội học sinh tổ chức quay chụp đã giành được giải thưởng cấp thành phố, phỏng vấn mỗi khối một bạn học sinh nam và một bạn học sinh nữ.
Những người quen thuộc vừa nghe tên là đã biết ngay rằng họ đều là những học sinh có thành tích cao nhất của mỗi khối.
Thế nhưng lần này lại có tổng cộng bảy học sinh được phỏng vấn, những cảnh quay đặc sắc được tuyển chọn đó được đặt ở đầu đoạn phim.
Thuận theo khung cảnh mở ra, ánh nắng chói chang chiếu vào ống kính máy quay, những hàng cây lớn với tán lá xum xuê tắm trong ánh sáng vàng.
Giữa ánh sáng mơ hồ, hình ảnh chàng trai trẻ dần dần hiện rõ, mái tóc đen bị gió thổi tung, khuôn mặt tuấn tú gần như không một tì vết.
Từ hư ảo đến hiện thực, trực tiếp chạm đến lòng người.
Khối lớp 10 đứng ở hàng đầu tiên, Đào Ấu Tâm nhìn chòng chọc vào màn hình lớn. Lúc chàng trai nhìn về phía ống kính máy quay, nhịp tim của cô như thể hẫng mất nửa nhịp.
Chuyển sang cuộc phỏng vấn của người khác, cô đã không còn nghe được âm thanh nào nữa.
Đây chính là Hứa Gia Thời trong mắt người khác sao?
Lạnh lùng và rực rỡ như một vị thần.
Các học sinh tham gia quay phim được mời lên sân khấu nhận lời khen ngợi, lúc này Đào Ấu Tâm mới hiểu tại sao Hứa Gia Thời lại không có mặt trong đội ngũ.
Sau khi toàn bộ quá trình kết thúc, người dẫn chương trình tuyên bố giải tán nhưng Đào Ấu Tâm lại đứng nguyên tại chỗ như một quả bóng xì hơi tận đến khi Giang Thư Dư đi tới.
“Đi thôi.” Cô nhỏ giọng nói.
Vừa dứt lời thì vai cô đột nhiên bị vỗ nhẹ từ phía sau.
"Này, Tâm Tâm."
Khúc Thất Thất của lớp khoa học xã hội đi ngang qua khu vực lớp số 3, cố ý đến chào cô.
"Hứa Gia Thời trong video đẹp trai quá đi. Giống hệt lúc quay phim mà chúng ta đã xem hôm đó. Thật là bổ mắt." Các học sinh khác chỉ được xem video mà đã kinh ngạc không thôi thế mà bọn họ còn từng nhìn thấy người thật nữa.
Khúc Thất Thất đặc biệt thích thú khi nói đến những chủ đề trò chuyện mà các cô gái yêu thích nhất.
Thế mà Đào Ấu Tâm lại chậm chạp mãi không phụ hoạ, thần kinh nhạy bén của cô ấy lập tức nắm bắt được vấn đề: "Bình tĩnh như vậy luôn, có phải là cậu đã biết từ trước rồi không đấy?"
Đào Ấu Tâm mím môi ủ rũ.
Cô không biết, Hứa Gia Thời không nói với cô.
Bây giờ nghĩ lại ngày quay phim đó, Hứa Gia Thời cũng có ý định che giấu.
Tiết đầu tiên là tiết của giáo viên chủ nhiệm, trước khi vào lớp, giáo viên chủ nhiệm cố ý nói đến việc đảm bảo an toàn, chính là chuyện quấy rối mà học sinh gặp phải ở KTV phố Văn Khê.
Châu Triệt Ngôn quay đầu lại hỏi riêng Đào Ấu Tâm: “Hôm đó làm sao cậu biết?”
Cô ung dung nghịch bút giấy: "Hứa Gia Thời nhắc nhở."
Hứa Gia Thời cố ý bảo cô nhắc nhở bạn mình chú ý an toàn nhưng cô lại không chút do dự trách đối phương quản thúc quá nghiêm.
Nghĩ đến cảnh tượng sáng hôm đó, trong lòng cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Mấy ngày tiếp theo, dù cô có làm gì cũng không gì có thể lay động được trái tim Hứa Gia Thời.
Anh không tránh né, cũng không để ý gì hết.
Thái độ thờ ơ này còn không thoải mái bằng một trận cãi vã.