• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dung Tiêu Hoan tròn mắt nhìn vào Cố Viễn Tranh, ánh mắt anh tránh né cô càng làm cô nghĩ ngờ. Cô hỏi:

“Thật chứ?”

Cố Viễn Tranh không do dự mà gật đầu.

“Sao cô không về đi?”

Thấy Dung Tiêu Hoan vẫn còn đứng trân trân ở trước mặt, Cố Viễn Tranh nhíu mày hỏi.

Phải qua một thời gian, cô mới nghèn nghẹn nói lên được, nhưng lời này anh không nghe rõ, còn hỏi ngược lại:

“Cô nói gì cơ?”

Cô nhắm chặt hai mắt, cô gắng rặn từng chữ một:

“Đ.. để em giúp anh…”

Anh cười hắt. Cô đúng là loại phụ nữ mặt dày, chẳng phải anh luôn bảo không có hứng thú với cô sao? Vẫn một mực đòi lên giường với anh. Chẳng lẽ cô muốn dùng đứa con để ràng buộc hai người?

“B… bằng tay.”

Cô càng nói anh càng tức điên lên:

“Cút! Loại phụ nữ dơ bẩn như cô, Cố thiếu đây không cần!”

Dung Tiêu Hoan biết trong đầu anh nghĩ cô không khác nào loại phụ nữ lẳng lơ suốt ngày nghĩ đến việc trèo lên giường đàn ông. Nhưng bây giờ anh nghĩ thế nào cũng được, chỉ cần khiến anh có thể giúp gia đình cô, loại phụ nữ dơ bẩn hơn nữa, cô cũng làm được.

“Không phải. Anh là người đầu tiên em đề nghị chuyện này!”

Anh khinh thường liếc nhìn cô rồi chuẩn bị đóng cửa. Người phụ nữ này luôn biết cách làm anh tức chết mà.

Dung Tiêu Hoan vội vàng ngăn lại, trong giọng nói thể hiện sự vội vã, khẩn thiết:

“Em nói thật. Anh là người đầu tiên khiến em chủ động đề nghị. Viễn Tranh, hãy cho em giúp.”

“Cô tin mình làm được? Cô có biết nhu cầu của tôi cao như thế nào không?”

Cô gật đầu chắc nịch:

“Em làm được.”

Nhận lại là một tràng cười khẩy của anh.

“Được, vào đây!”

Cố Viễn Tranh hùng hùng hổ hổ lôi kéo Dung Tiêu Hoan vào nhà tắm. Khi chứng kiến được vật đang phình to nóng rẫy của anh, cô thấy rất hối hận, hối hận vì đã tự tin vào sức mình.

Lần đầu tiên trong đời, Dung Tiêu Hoan được chạm vào nơi tôn nghiêm của đàn ông. Lúc cô vừa chạm vào, tay tự động rút lại. Cô bị ánh mắt mờ đục của anh đe dọa:

“Sợ rồi sao? Bây giờ đi vẫn còn kịp.”

Cô dứt khoát cầm lấy khiến anh gầm nhẹ:

“Cô!!!”

Anh khó chịu, cô cũng đâu khá khẩm gì. Bàn tay vụng về của cô đặt trên đấy một hồi lâu không biết làm gì.

“Thật sự đây là lần đầu của cô?”

Cô gật đầu, khuôn mặt đỏ hồng ngại ngùng mà không dám nhìn anh.

Cố Viễn Tranh vừa rồi tức giận là vì cô không ngại ngùng mà đưa ra lời đề nghị này. Điều đó làm anh có suy nghĩ không tốt về cô và những người đàn ông khác. Nên biết, ý chí chiếm hữu của đàn ông rất cao, của anh lại còn cao hơn nữa, đồ vật của mình bị vấy bẩn, anh không thể không phẫn nộ.

Đúng vậy, anh chỉ xem cô là đồ vật để chiếm hữu, lợi dụng, phát tiết. Không còn gì khác!

Tức giận cũng là vì đồ vật của mình bị người khác dùng trước. Không còn gì khác!

Anh làm sao không nhận ra cái nét vụng về của cô, cái này nếu là cô diễn kịch, quả thực còn hơn cả mấy diễn viên Hollywood.

Nhưng tình hình của anh bây giờ là cấp bách, đầu anh muốn nổ tung ra khi tay cô vẫn còn im lìm trên tiểu đệ của mình.

Anh áo tay mình lên tay cô, dẫn dắt tay cô lên xuống theo, dần dần cô biết được cách anh buông ra, gục vào hõm cổ của cô ẩn nhẫn mà thở dốc.

Dung Tiêu Hoan cũng hoà vào tiếng thở dốc đó. Cô không dám nhìn lên vì sợ hãi nhưng vẫn hành động rất cẩn trọng, chỉ sợ anh phật ý. Nhưng nghe được tiếng thở dốc kích tình của anh, cô cũng biết mình đang làm khá tốt, vì thế không kiên nhẫn mà hỏi:

“Viễn Tranh… giúp gia đình em, nhé!”

Ở hõm cổ của cô, Cố Viễn Tranh nhíu mày, đoạn dùng miệng cắn một phát vào vai cô khiến cô kêu lên nhưng vẫn chịu đựng.

“Nhé!”

Anh thở dài, suy cho cùng mục đích chính đến đây của cô cũng là vì điều đó.

“Đợi tôi thỏa mãn đã.”

Nghe được câu nói của anh, Dung Tiêu Hoan kích động dùng lực lên cánh tay khiến chúng hoạt động nhanh hơn, điều đó khiến hơi thở dốc của anh ngày một dày đặc.

Tuy nhiên, qua một thời gian mà anh vẫn chưa ra, hạ cánh tay cô mỏi rã rời, lực yếu đi rõ rệt. Cô thây mình vô dụng, không kìm được nước mắt khiến chúng vội vã trào ra. Tiếng nức nở của cô lọt vào tai anh.

“Làm sao?”

Cô vừa nấc vừa nói:

“Của anh… lâu quá… em… em không biết phải làm sao?”

Biểu cảm của cô không khác gì một đứa trẻ nhận lỗi với người lớn khi bị bắt tại trận.

Anh cười, nụ cười đẹp đến mê hồn. Dung Tiêu Hoan ngừng khóc, ướt át nhìn anh, đôi môi tự cắm đến mức hiện một đường rãnh đỏ.

Anh đè tay mình lên tay cô, cùng tay cô chuyển động. Hai hơi thở bỗng chốc hoà tan, sau đó dính chặt vào nhau.

Môi anh đi viền theo khoé môi của cô, anh ghét nhìn thấy cô cắn môi mình. Lưỡi anh bắt đầu thâm nhập, lôi kéo lưỡi cô dây dưa cùng mình. Tiếng động quấn quýt của hai khoang miệng hoà cùng tiếng chuyển động phía dưới vang vọng khắp nhà tắm.

Sau cùng là một tiếng gầm lên.

Cố Viễn Tranh giúp Dung Tiêu Hoan rửa tay, cô mệt mỏi dựa dẫm vào anh, đôi mắt sắp không trụ được mà nhắm vào. Trong lúc mơ màng, cô hỏi:

“Giúp em nhé!”

“Được.”

Nghe được lời đó, khoé miệng sưng đỏ của cô cong lên sau đó cô liền rơi vào giấc ngủ. Nhưng chưa kịp để cô yên giấc, anh đã đẩy cô ra khỏi cửa phòng.

“Về phòng đi.”

Dung Tiêu Hoan giờ mới biết vừa rồi mình đã mất đi cảnh giác để dựa dẫm vào anh. Nghĩ lại thì thấy mình cực kì ngu ngốc, được voi đòi tiên, anh sẽ càng khinh thường cô.

“Vâng.”

Cô ủ rũ đi về, một lần cũng không dám quay lại nhìn anh.

Khi cánh cửa chuẩn bị khép lại, cô có nghe một câu hỏi từ anh.

“Sau này nếu gặp khó khăn, khi đó em tìm được một người khác có điều kiện hơn tôi thì em có dám làm chuyện đó với người đó không?”

Cô không dám trả lời, bởi vì cô biết ngoài anh ra thì cô không dám làm với người khác. Nhưng nếu nói ra, một là anh sẽ biết cảm xúc của cô, hai là anh sẽ nghĩ đó là lời nói dối. Cô đành im lặng.

Nhận lại sau đó là tiếng đồ vật bị ném vỡ choang.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK