Trước một người ôn nhu như nước, Dung Tiêu Hoan vẫn chẳng thay đổi cách nhìn với anh. Cô từ tốn chớp mắt rồi ngước nhìn lên vẻ mặt đang mong chờ của anh, lạnh lùng nói:
“Nếu anh chúc mừng tôi với tư cách bạn bè thì tôi nhận, cảm ơn, mau hạ tay xuống đi.”
Hai cánh tay trở nên mất tự nhiên rồi thu về. Cố Viễn Tranh cũng không còn cười được nữa khi nghe hai từ “bạn bè”, khoé môi dần thu lại, anh nhấn mạnh:
“Em nói chúng ta là bạn bè sao?”
Bạn bè là cô còn nhượng bộ cho anh rồi. Thử hỏi sau bao nhiêu việc mà anh gây ra, cô còn có thể đứng đây nói chuyện với anh được sao?
Dung Tiêu Hoan khoanh tay giải thích, một ánh mắt cũng lười không cho anh:
“Chuyện cũ xem như tôi không so đo. Vì vậy chúng ta chỉ khác người lạ ở chỗ là có quen biết mà thôi. Anh hiểu chưa?”
Cố Viễn Tranh bị thái độ của cô chọc tức. Suốt bao lâu nay, anh luôn giữ trọn tình cảm cho cô, không những không vơi đi mà là càng nhớ càng biết mình yêu cô đến phát điên rồi. Đến nay cô lại bảo họ là bạn bè. Bạn bè cái con khỉ!
Anh tiến lên ôm chần lấy cô, bàn tay như gọng kìm khiến cô có chống đối cũng không phản kháng được.
“Cho anh một cơ hội để bù đắp cho em. Anh hứa sẽ dùng hành động để lấp đầy những khoảng trống anh từng gây ra. Khi nào em cảm thấy đủ, khi nào em cảm thấy em yêu anh trở lại thì thôi. Anh ghét phải nghe hai từ bạn bè đó.”
Cố Viễn Tranh nói thầm vào tai Dung Tiêu Hoan, âm điệu tựa hồ van xin nhưng cũng mang tính đe dọa khiến cô càng nghe càng thấy vô lý.
Dung Tiêu Hoan cựa quậy trong lòng anh, một giây cũng không muốn nghe thêm lời nào nữa, cô gắt lên:
“Buông tôi ra, nhanh lên, trong này còn có người.”
Cố Viễn Tranh một mực không buông, anh gác cằm lên đầu Dung Tiêu Hoan, tựa hồ sức cựa quậy của cô như đang mát xa cho mình, nhếch môi:
“Người ta chỉ biết anh, không biết em, yên tâm.”
Người ta nói là biết mình biết ta, trăm trận trăm thắng nào có sai. Dung Tiêu Hoan cựa quậy yếu đi dần, sau đó yên hẳn, rồi thở dốc:
“Tên khốn nhà anh mau buông tôi ra.”
Cô chỉ dám nói đủ cho hai người nghe vì như anh nói, anh có fan hâm mộ còn cô thì không. Họ mà nghe được thì cô xác định sáng nhất hôm nay vì đã chửi người tình trong mộng của biết bao cô gái.
Nhưng cô chỉ nhận lại tiếng cười vọng từ lồng ngực của anh.
“Yên lặng thế này phải tốt không. Anh hỏi lại lần nữa, cho anh cơ hội nhé.”
Lần này Cố Viễn Tranh nói vừa chậm rãi vừa dễ nghe, trong tức khắc trái tim Dung Tiêu Hoan đập nhộn nhạo, cô sợ anh nghe thấy nên lại cựa mình.
“Buông tôi ra đi.”
“Trả lời anh!”
Đột nhiên Cố Viễn Tranh nói lớn khiến cô sợ hãi đến mức bất động. Thời gian cứ thế trôi qua khoảng không tĩnh lặng.
Một người thì hồi hộp chờ đợi câu trả lời. Chỉ cần nghe thấy từ “không” thốt ra, anh sẽ chẳng ngại gì ép cô nói “có” thì thôi.
Còn một người thì lo lắng trong lòng. Cô cứ nghĩ từ “không” sẽ dễ dàng thốt ra luôn nhưng nó cứ nghẹn ở cổ họng. Nhưng từ “có” thì không thể, nhất quyết không thể.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại phá tan bầu không khí tĩnh lặng. Nó xuất phát từ túi xách hàng hiệu của Dung Tiêu Hoan. Cô nhẹ giọng nói:
“Anh bỏ ra để tôi nghe điện thoại.”
Thấy thái độ có phần hoà hoãn của Dung Tiêu Hoan, Cố Viễn Tranh mới từ từ thả lỏng hai tay, sau đó tiếc nuối nhìn cô tránh xa mình để nghe điện thoại.
Cũng không quá xa để anh có thể nghe thấy cuộc đối thoại. Nhưng càng nghe lông mày anh càng nhíu chặt.
“Khi nào em về, để anh đến đón rồi đến thẳng nhà hàng luôn.”
Giọng cô nói với người đó dịu dàng vô cùng nhưng thể hiện vài phần khách sáo:
“Không cần, chỗ này cũng gần nhà hàng, để em tự bắt xe ra cũng được.”
Đầu dây bên kia thể hiện rõ sự khó chịu và bất mãn:
“Hôm nay là sinh nhật nên em chỉ cần ở yên đó, việc còn lại để anh lo.”
“Nhưng mà…”
Tút, tút.
Đầu dây bên kia tắt ngang, không để Dung Tiêu Hoan kịp từ chối. Cô cười khổ rồi cất điện thoại, thẳng lưng phóng tầm mắt vẻ phía Cố Viễn Tranh, chậm rãi mà đanh thép, nói:
“Đề nghị vừa rồi của anh rất lãng mạn, hẳn là anh sẽ lấp đầy được khoảng trống anh gây ra. Nhưng Cố tổng, anh nên biết một điều, vết thương vá lại bao giờ cũng để lại sẹo. Cho nên câu trả lời của tôi sẽ là không! Không bao giờ cho anh cơ hội!”
Nói rồi cô đi lướt qua anh:
“Tôi còn có việc, đi trước đây.”
Cánh tay cô một lần nữa bị bắt lại, giọng nói trầm thấp mang theo bất lực từ phía sau vọng lên:
“Có phải vì người vừa nãy nói chuyện điện thoại với em không?”
Lần này cô dễ dàng hất tay khỏi bàn tay anh:
“Chúng ta không nên bàn luận về vấn đề này nữa. Xin phép, tôi đi đây.”
Bàn tay Cố Viễn Tranh vô định nắm chặt trong không trung, ánh mắt nuối tiếc hiện rõ.
Nhưng qua một giây sau, khoé môi anh lại dần cong lên.